Bậc Thầy Kết Cục Bi Thảm Gặp Phải Khắc Tinh Rồi!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Lập dàn Harem ở chốn mê cung dị giới

(Đang ra)

Lập dàn Harem ở chốn mê cung dị giới

Nội dung vol 6 tương đương chap 80 Manga

51 348

Kyoukai Senjou no Horizon

(Đang ra)

Kyoukai Senjou no Horizon

Kawakami Minoru

Việc tái tạo lịch sử diễn ra suôn sẻ cho đến năm 1413 sau Công nguyên, khi một cuộc chiến nổ ra ở Thần Quốc. Điều này khiến Thần Quốc Hài Hòa đổ bộ xuống thế giới ban đầu.

1020 14739

Mizu Zokusei no Mahoutsukai

(Đang ra)

Mizu Zokusei no Mahoutsukai

Kubou Tadashi

“Những chuyện nghĩ cũng chẳng để làm gì thì tốt nhất đừng nghĩ.”— Một cuộc phiêu lưu tùy hứng của Pháp Sư Thuỷ mạnh nhất nhưng quá mức thong dong, chính thức mở màn!

300 577

Nữ nhân xấu, đêm nay gia nhập vào săn giết

(Đang ra)

Nữ nhân xấu, đêm nay gia nhập vào săn giết

SADUCK

Khoan đã, sao trong bộ manga này ngay cả nhân vật của mình cũng có vậy?!

114 1071

Cậu, Pháo Hoa và Lời Hứa

(Đang ra)

Cậu, Pháo Hoa và Lời Hứa

真戸 香

Khi những đóa pháo hoa rực rỡ bừng nở trên bầu trời hè Nagaoka, "lời hẹn ước" của chúng ta sẽ vượt qua thời không, thay đổi vận mệnh—Lấy Lễ hội Pháo hoa lớn Nagaoka làm bối cảnh, đây là câu chuyện tha

3 1

Mớ rắc rối vớ vẩn của Tougetsu Umidori

(Đang ra)

Mớ rắc rối vớ vẩn của Tougetsu Umidori

Kaeru Ryouseirui

Và chẳng hiểu vì sao, Umidori lại gật đầu, bước chân vào cuộc hành trình đó cùng cô.

14 22

Chương 51-100 - Chương 53: Trò chơi tiếp theo

Chương 53: Trò chơi tiếp theo

Chương 53: Trò chơi tiếp theo 

Dưới gốc cây long não lớn bên ngoài Quảng trường Trung tâm

Carlo ngồi xổm trên mặt đất, nhìn cô bé tóc trắng dùng ma pháp xào nấu đơn giản gán vào từng chiếc huy chương rồi ném lên cao. Những chiếc huy chương va vào nhau liên tục, như thể chân trái đạp chân phải mượn lực, bay vút lên bầu trời.

Đi cùng Lorre lâu ngày đúng là có khác, ngay cả suy nghĩ cũng độc đáo như vậy.

Tại sao cậu ta lại chẳng học hỏi được chút nào nhỉ? Tên Lorre này chắc chắn giấu bí quyết gì đó không nói cho cậu biết.

Nhưng làm thế này có tác dụng không?

Lorre có thể chú ý đến không?

Carlo cẩn thận quan sát bốn phía, dây thần kinh đang căng như dây đàn không hề lơi lỏng chút nào. Là một người từ nhỏ đã theo đoàn buôn đi lang bạt khắp nơi, từng chứng kiến đủ loại nguy hiểm, cảnh giác của cậu ta luôn ở mức tối đa.

Việc để lộ vị trí của mình luôn là con dao hai lưỡi, vừa có thể nhận được cứu viện, đồng thời cũng khiến kẻ địch biết được vị trí của mình.

"Eroshi, tôi nghĩ không thể ném nữa đâu, Lorre rất khó chú ý tới, mà dù có chú ý thì cũng rất khó tiếp cận phía chúng ta."

Một lát sau, Carlo lên tiếng ngăn cản. Rủi ro và lợi ích thực sự không tỷ lệ thuận với nhau. Nếu bị lộ, kẻ lao tới có thể là những tên điên mất lý trí đang xả ma pháp bừa bãi.

Trong khi người cần tìm cứu viện lại là một học sinh đã mất hết ma lực.

Lợi bất cập hại, loại buôn bán rủi ro cao lợi nhuận thấp này, nếu không phải vì cậu không thể từ chối lời thỉnh cầu của một mỹ thiếu nữ như Eroshi...

Thì đặt vào lúc bình thường, dù có ai kề dao lên cổ, cậu cũng sẽ không làm.

"Vâng, em thu lại ngay đây." Eroshi dừng động tác trên tay. Lorre đã nói ngài ấy sẽ nhanh chóng đến quảng trường tìm cô, lúc này chắc chắn đang ở gần đây.

Ngài ấy nhất định có thể nhìn thấy tín hiệu của mình.

"Haizz, hy vọng cậu ấy có thể tới, đến lúc đó chúng ta cùng nhau trốn kỹ, cái cây này giấu ba người cũng dư dả."

Carlo chẳng có chút tự tin nào, cậu dựa lưng vào thân cây ngồi bệt xuống đất với vẻ cam chịu. Con người cậu chỉ có một ưu điểm duy nhất, đó là rất hiểu rõ sự yếu kém của bản thân.

Đôi khi nên hèn thì phải hèn, đó là chuyện không còn cách nào khác.

Lorre đến hay không cũng chẳng khác biệt lắm, vẫn cứ phải trốn thôi.

"Bộp bộp bộp ——"

Ngay khi bọn họ đang nói chuyện, một trận mưa đạn đá như cuồng phong bão tố nặng nề nện vào thân cây long não thô to trước mặt.

Vụn gỗ bay tứ tung, cành lá kêu răng rắc, khung cảnh hệt như đang trên chiến trường.

May mắn là thân cây đủ to, bọn họ mới tránh được đợt tấn công đầu tiên, nhưng thân cây dù to đến mấy cũng chỉ là cây, không thể chống đỡ nổi đợt công kích mãnh liệt như vậy.

Một viên đạn đá bắn nát thân cây, sượt qua má Carlo, bay vút qua với tiếng rít gió, máu tươi từ vết thương chảy xuống.

Tiêu rồi...

Sợ cái gì thì cái đó đến, trong lòng Carlo trào lên một nỗi bi lương. Cậu thò đầu nhìn về hướng tấn công xem kẻ đến là ai.

Kết quả cái nhìn này khiến trái tim vốn đã nguội lạnh nay hoàn toàn vỡ nát thành tro bụi.

Là vị Hiền giả phụ trách khảo hạch...

Trong số những kẻ điên kia, đây là người mạnh nhất và cũng là kẻ điên cuồng nhất, vết thương sau lưng Carlo chính là do ông ta ban tặng.

Huy chương ma lực được thả ra, tự nhiên ông ta cảm nhận rất rõ dao động ma lực này.

Bây giờ xin tha mạng còn kịp không?

Trong lòng Carlo đánh trống liên hồi. Học sinh đánh với giáo viên thì thắng kiểu gì, chứ đừng nói đến việc hiện giờ cậu không có ma pháp.

Phải chạy, cho dù gặp phải nhiều kẻ mất lý trí hơn nữa cũng phải chạy, nếu không chắc chắn là chết.

Ánh mắt cậu chuyển sang Eroshi bên cạnh. Cô bé tóc trắng biểu hiện khá kỳ lạ, không hề có chút cảm xúc căng thẳng nào, chỉ đứng đó, nhìn về hướng vị Hiền giả.

Khác một trời một vực với ấn tượng thường ngày của Carlo về cô bé.

"Phải chạy thôi!" Carlo vội vàng gọi. Dù sao đi nữa đây cũng là nữ thần của Lorre, là anh em, cậu không thể bỏ mặc.

"Không sao đâu, không cần chạy." Eroshi lắc đầu, vẫn đứng yên bất động.

"Đó là Hiền giả đấy! Những người có thể nhậm chức ở đây đều là kẻ có tài cán thực sự, không phải thứ chúng ta có thể chống lại đâu."

Trán Carlo toát mồ hôi lạnh, mắt thấy khoảng cách của đối phương ngày càng gần, đợt đạn đá tiếp theo đã ngưng tụ xong.

Ngay khi nguy hiểm sắp ập đến, Carlo vừa định ba chân bốn cẳng bỏ chạy thì vị Hiền giả đang khí thế hùng hổ bỗng nhiên quỵ xuống, đạn đá lơ lửng giữa không trung rơi rào rào xuống đất.

Một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mặt hai người.

"Tôi đến rồi đây." Lorre cười vẫy tay với hai người, dùng chân đá vị Hiền giả đã ngất xỉu sang một bên để không chắn đường.

"Lorre!" Eroshi lao tới như tên bắn, ôm chầm lấy eo cậu.

"Làm tốt lắm, tôi thấy tín hiệu của em rồi."

"Không bị thương chứ?"

"Không bị thương ạ, chỉ là ma lực không biết sao lại biến mất, tay chân bủn rủn quá."

"Đó là hiện tượng bình thường thôi, còn chạy được không?"

"Được ạ."

Lorre xoa đầu Eroshi, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô bé, hai người tạo nên một khung cảnh chàng chàng thiếp thiếp.

Khiến tên cẩu độc thân già Carlo trước mặt phải ăn một đống "cơm chó". Cậu không biết Lorre làm thế nào quật ngã được Hiền giả.

Biết sớm sống sót để xem cái này...

Thà bị đạn đá đâm chết còn hơn.

"Thêm tiền, thêm tiền, lần này lỗ to rồi, vì một đồng bạc mà tôi suýt mất mạng, nếu không tôi chẳng đời nào đến quảng trường đâu."

"Ít nhất phải 10 đồng bạc, không đúng! Một đồng vàng!"

Cậu nhặt chiếc mũ len của mình lên, vừa chửi thầm vừa đi tới định khiếu nại.

Nhưng vừa bước tới, bước chân cậu khựng lại ngay lập tức. Một cô gái tóc vàng có dung mạo tinh xảo nhưng vẻ mặt đầy u ám đang đứng sau lưng Lorre.

Sao Claire lại ở đây?

Hơn nữa chiếc áo khoác Lorre đang mặc hình như cũng là của Claire.

Cậu vội vàng đưa tay kéo Lorre sang một bên, hạ thấp giọng hỏi:

"Anh Lorre, anh không nhầm đấy chứ, sao lại còn đi cùng với Claire? Tôi có dự cảm cô ta không thoát khỏi liên quan đến vụ việc lần này đâu."

"Với sự nắm bắt thông tin trong trường của tôi, những người phát điên lần này dường như đều có liên quan đến Claire. Vị Hiền giả kia từng bỏ vợ con để tỏ tình với Claire mấy lần rồi đấy."

"Dự cảm của cậu chuẩn thật." Lorre không nhịn được mím môi, giơ ngón tay cái lên.

Nhà tiên tri cấp độ này mà chơi Ma sói thì không sống quá hai hiệp đâu.

Thương nhân tình báo đúng là có chút bản lĩnh.

"Thật sự là Claire giở trò sao!" Carlo chớp mắt lộ vẻ kinh ngạc, cậu cũng chỉ đoán mò thôi, không ngờ trúng phóc.

"Chính là cô ta, chuyện này tạm thời khó giải thích, nhưng tôi cần cậu giúp. Trong học viện bị người ta đặt rất nhiều cầu ma lực, phải tìm ra và phá hủy chúng, nếu không tất cả mọi người đều phải chết."

Lorre lén nhét một thiết bị giống như ăng-ten vào tay Carlo.

"Cái gì đây?"

"Coi như là máy dò tìm đi, giống cái trên đầu Eroshi ấy. Gặp trường hợp ma lực hỗn loạn nó sẽ gãy, có thể thông qua cái này để tìm vị trí cầu ma lực."

Kể từ lần thiết bị ức chế ma lực bị vỡ nát trước đó, cậu và chị gái đã làm một cái dự phòng, mục đích là để đề phòng vạn nhất.

Đã biết cầu ma lực sẽ làm hỏng thiết bị ức chế, bọn họ cũng có thể thông qua điểm này để dò tìm ngược lại.

"Nhưng khuôn viên trường lớn thế này, dù biết vị trí đại khái cũng rất khó tìm, hơn nữa tôi cũng không muốn đến gần mấy thứ có thể phát nổ bất cứ lúc nào đâu!"

Carlo quay lưng lại, lén nhét thiết bị ức chế ma lực vào trong ngực. Muốn đi một vòng quanh học viện là chuyện tốn khá nhiều thời gian.

Chưa kể còn có nhiều kẻ điên như vậy nữa.

"Yên tâm, có tôi giúp cậu..." Lorre chưa kịp nói hết câu, Claire đột nhiên ghé sát vào sau lưng, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên vai cậu, thì thầm bên tai:

"Trò chơi này coi như cậu thắng, chúng ta chơi trò tiếp theo nhé."

"Thắng rồi thì cô mau giải trừ kết giới đi!"

Lorre nắm chặt nắm đấm, gân xanh trên trán nổi lên. Còn có trò chơi tiếp theo là thế nào?

Thua rồi thì mau chóng tự mình chấp nhận chế tài đi!

"Tôi chỉ nói chúng ta chơi một trò chơi, chứ chưa từng nói trò chơi kết thúc thì sẽ thả cậu đi, là tự cậu nghe không rõ đấy chứ."

Claire vươn ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng chạm vào lưng hắn, vẽ những vòng tròn đầy vẻ trêu chọc, mang lại cảm giác ngứa ngáy từng cơn.

Nhìn thấy hành động mập mờ như vậy, Eroshi vội vàng chạy tới ôm lấy cánh tay hắn, giống như một chú mèo con đang bảo vệ thức ăn, kéo hai người tách ra.

Người phụ nữ Claire này chẳng đáng tin chút nào, suy nghĩ của hắn luôn đúng đắn, đó là chỉ có thể dựa vào chính mình để dọn sạch tất cả cầu ma lực.

Nếu không cứ chơi hết trò này đến trò khác, sớm muộn gì cũng bị cô ta chơi chết.

"Đột nhiên tôi không muốn chết nữa. Tiếp theo tôi sẽ giải trừ cho những kẻ bị ấn ký kia, cho các người một cơ hội đi tìm cầu ma lực."

Còn có chuyện tốt như vậy sao?

Điều này ngược lại khiến Lorre có chút hứng thú. Không có sự quấy nhiễu của những kẻ bị ấn ký, chưa đến một giờ, hắn có thể xử lý xong tất cả cầu ma lực.

"Tiền đề là cậu không được tham gia, cứ để tên nhát gan và vị nữ thần ngốc nghếch kia đi tìm. Cậu phải đi cùng tôi đến phòng Viện trưởng, nếu không chúng ta chỉ có thể đồng quy vu tận thôi."

Claire chỉ tay về phía bên cạnh Lorre. Cô ả quá hiểu hai kẻ này.

Một kẻ là trùm nhát gan ngay cả khi đã giải phóng dục vọng, một vị nữ thần cái gì cũng không biết, IQ chỉ như đứa trẻ con.

Dựa vào hai người này tìm cầu ma lực, cô ả có đủ thời gian để hoàn thành mục tiêu, đến lúc đó mọi chuyện sẽ khác.

"Lorre có muốn chơi không? Tôi cũng không muốn chúng ta cứ thế cùng chết trong vụ nổ ma năng đâu nhé." Giọng nói đầy vẻ mê hoặc của Claire vang lên thúc giục hết lần này đến lần khác.

Bắt mình phải giao lại trọng trách cho người khác sao?

"Claire nhìn người phiến diện thật đấy..." Lorre nhếch khóe miệng, quay đầu nhìn sang Carlo.

"Có tự tin không?"

"Không có, một chút cũng không, tôi chỉ muốn tìm một chỗ trốn kỹ thôi." Carlo lộ vẻ mặt khó coi, xua tay lia lịa.

Gánh nặng lớn như vậy cậu không muốn gánh, cũng gánh không nổi. Nổ ma năng hay gì đó là thứ cả đời này cậu không muốn đối mặt.

Bắt cậu đi tìm cầu ma lực, thà bảo cậu đi xử lý Thần Vương còn hơn.

"Phá hủy một quả cầu ma lực trả cậu mười đồng vàng."

"Khoan đã, bao nhiêu?" Carlo giật giật tai, giọng nói kích động đến mức vỡ òa, trở nên vô cùng chói tai.

Cậu cảm giác như mình vừa nghe thấy điều gì đó không thể tin nổi.

"Mười đồng vàng!"

"Mẹ kiếp, bảo vệ học viện là trách nhiệm của mọi người, tôi cũng không muốn để học viện bị hủy hoại trong vụ nổ, cứ giao cho tôi."

Gã đầu trọc vốn đang ỉu xìu như củ cải héo, giờ lại vỗ bụng đen đét như một con hải cẩu, chỉ thiếu điều gào lên hai tiếng nữa thôi.

Vấn đề động lực bên này đã được giải quyết, Lorre nhìn sang cô bé tóc trắng đang ôm cánh tay mình.

"Giao cho em đấy nhé."

"Em nhất định sẽ làm được."

Eroshi gật đầu, trong đôi mắt xanh lam lấp lánh ánh sáng kiên định.

Không cần nói thêm lời thừa thãi nào nữa, Lorre biết như vậy là đủ rồi...

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!