Chương 59: Dòng chảy thời gian
Chương 59: Dòng chảy thời gian
Cái tên Hồ Tinh Vẫn nghe rất có cảm giác quen thuộc, ở đây từng có sao băng rơi xuống sao?
Lorre móc ví trả tiền xe cho bác tài, sau đó cất bước tiến lên sườn núi.
Theo lời cô bé nói thì trên đỉnh núi là một ngôi làng nhỏ, do địa thế cao, không sợ ma thú tấn công nên sống cũng coi như yên ổn.
Quả nhiên đi chưa được bao lâu, vài ngôi nhà gỗ nhỏ hiện ra từ đỉnh sườn núi. Lúc này đang là hoàng hôn, từng làn khói bếp bay lên, ngược lại mang đến hương vị thôn quê dị giới đặc biệt.
"Lorre, đi sang bên trái." Eroshi kéo kéo vạt áo cậu, đưa tay chỉ về phía hoang vu không có bóng người.
"Nơi em từng sống không ở trong làng sao?" Lorre nghi hoặc hỏi, ở cái dị giới không mấy yên ổn này, sống quần cư rõ ràng là lựa chọn tốt hơn.
Rất ít người sống một mình bên ngoài thôn làng, xung quanh không có người giúp đỡ, thú dữ và trộm cướp đều sẽ không dễ dàng bỏ qua.
"Mẹ nói, bà là nữ thần không thể sống quá gần con người, nếu không sẽ xảy ra chuyện không hay." Eroshi gật đầu.
Không biết có phải vì trở lại chốn cũ hay không, trước phong cảnh ngày xưa này biểu cảm của cô bé có chút ngơ ngẩn.
Mẹ luôn luôn đúng, sau khi mất đi thần vị bà vẫn luôn rất yếu ớt, sống xa thôn làng, rất ít người đến quấy rầy họ, cũng sẽ không vướng vào những rắc rối không cần thiết.
Nhờ biết chút ma pháp gọi mưa nhỏ, mẹ còn thường xuyên đến thôn làng giúp mọi người tưới tiêu ruộng đồng, tuy sống không giàu có, nhưng lúc đó ngày nào cũng được ăn no.
Chỉ là cũng chính vì nguyên nhân này mà sau khi mẹ bị bệnh, Eroshi không thể tìm người đến chữa trị ngay lập tức, khi bác sĩ đến nơi thì đã không kịp nữa rồi...
Vẻ thất vọng leo lên khuôn mặt cô bé tóc trắng, mỗi khi có tâm sự, ánh mắt cô bé luôn vô thức nhìn sang chỗ khác.
Nhạy cảm nhận ra sự thay đổi thần thái của Eroshi, Lorre đi tới nắm lấy tay cô bé, cũng đưa tay chỉ về phía bên trái.
"Đi thôi, để tôi xem nơi em từng sống."
"Đã qua rất lâu rồi, nơi đó có thể đã không còn nữa hoặc trở nên rất rách nát."
Sau khi mẹ mất Eroshi liền rời khỏi đó, hẳn là bị buộc phải rời khỏi đó, bao nhiêu năm nay cô bé chỉ có cơ hội quay lại một lần.
"Đi xem mới biết được."
Rách nát thì đã sao chứ? Chẳng lẽ còn đơn sơ hơn cả "Rêu xanh thềm biếc, cỏ sắc vào rèm" sao?
Rách một chút cũng chẳng có gì to tát, cậu hiện tại thân thể cường tráng, cho dù cỏ tranh trên mái nhà bị gió thổi bay, cũng có thể đánh thắng đám trẻ trâu thôn Nam, chẳng có gì phải lo lắng cả.
Họ nắm tay nhau đi thêm vài bước về phía bên trái sườn núi, một cơn gió núi rít gào mang theo lá rụng thổi tới từ phía dưới, Lorre không nhịn được dùng tay che mắt.
Khi cậu mở mắt ra lần nữa, một mặt hồ màu xanh da trời như tấm gương hiện ra trước mắt.
Mặt nước trong veo không một gợn sóng, ánh hoàng hôn nơi chân trời phản chiếu trên mặt hồ, vài chú chim trắng bay lướt qua mặt nước, tuyên bố tất cả những điều này không phải là hư ảo, dường như đây chính là Thiên Trì trong truyền thuyết, chỉ có điều là Thiên Trì trên bình nguyên.
Một ngôi nhà gỗ nhỏ nằm ngay bên hồ, rõ ràng đây chính là nơi Eroshi từng sinh sống.
"Ồ, xem ra mẹ em có mắt nhìn đấy." Lorre tán thưởng gật đầu, sống ở đây luôn khiến người ta có cảm giác ở ẩn, giống như có cao nhân nào đó đang cư ngụ vậy.
Cao nhân...
Lorre còn chưa nói xong, một bà cụ tóc bạc đang quét lá rụng đã lọt vào tầm mắt cậu, quét sạch sẽ lá rụng trước cửa nhà gỗ nhỏ.
"Người đó em có quen không?"
"Không quen..." Cô bé lắc đầu, trong ấn tượng của cô bé không có bóng dáng của bà cụ này.
Không quen... xem ra nơi này đã bị người khác tiếp quản rồi.
Nếu không thì không thể có người đang quét lá rụng, trong lòng Lorre dấy lên một tia lo lắng, Eroshi để tâm đến mẹ như vậy, nếu nơi ở cũ không còn nữa có thể sẽ đau lòng lắm.
Cho dù phải trả giá cao cũng phải mua lại mới được, cậu đã chuẩn bị sẵn sàng móc tiền rồi.
Cướp đoạt gì đó là không thể nào, cho dù là quý tộc cũng không cần thiết phải dây vào rắc rối không đáng có, quan trọng là người quét rác thường không đơn giản.
Người không thể nhìn tướng mạo, nhỡ đâu là một cao thủ ma pháp ẩn dật nhiều năm thì phiền phức to, cậu của hiện tại không đánh lại được.
Lorre thò tay vào túi tiền của mình, rồi dẫn Eroshi đi về phía bà cụ.
"I'm rich" (Ta giàu lắm), câu nói khoe khoang kinh điển của mấy tên nhà giàu mới nổi này cậu đã muốn hét lên từ lâu rồi, chỉ là chưa có cơ hội, hôm nay nhất định phải thể hiện một chút.
Chỉ là điều khiến hai người không ngờ tới là, họ vừa mới đi tới, còn chưa kịp bắt chuyện, bà cụ đột nhiên vứt cái chổi xuống, thốt lên một tiếng kinh ngạc, chạy tới ôm chặt Eroshi vào lòng.
Đáng ghét, tôi còn chưa được ôm như thế đâu đấy?
Bà cụ cũng không thể giở trò lưu manh được chứ!
Lorre cau mày, nhưng tuổi tác của bà cụ thực sự quá lớn, cậu cũng không dám cưỡng ép kéo ra.
Nếu không chạm nhẹ một cái mà ngã ra đất, diễn một màn "đỡ hay không đỡ" phiên bản thế giới ma pháp thì phiền toái lắm, nói không chừng sau đó sẽ có người qua đường Giáp, bạn thân A nào đó nhảy ra nói muốn báo thù cho tiền bối.
"Eroshi, bà cứ tưởng cháu chết rồi, không ngờ cháu vẫn còn sống." Bà cụ lau nước mắt nói, trông có vẻ rất thân thiết với cô bé, gọi thẳng tên luôn.
"Vừa phải thôi..." Lorre vẫn không nhịn được, kéo tay cô bé giúp cô bé thoát ra, bà cụ trông có vẻ hiền lành nhưng cũng có thể là nhân vật phản diện tà ác lắm chứ.
Không thể lơ là, huống hồ lời nguyền vẫn còn đó, ai biết được giây tiếp theo sẽ làm gì.
Tất cả mọi người đều có khả năng bị nguyền rủa, bất kể là cậu, chị gái, Carlo, hay Claire cũng như đám tân sinh kia đều không thoát được, tất cả những người tiếp cận họ đều đã bùng phát dục vọng.
Cũng chỉ có Eroshi là khá may mắn, đến nay vẫn chưa bị lời nguyền quấn lấy.
"Cháu không quen bà..." Eroshi xua tay, trong đôi mắt màu xanh da trời viết đầy sự bối rối, chuyện trước khi mẹ mất cô bé đều nhớ rõ, chưa từng gặp bà cụ này.
"Là bà có lỗi với cháu, là bà có lỗi với mẹ cháu, cháu đợi một chút bà đi lấy thứ đó cho cháu."
Nói được một nửa, bà cụ bước những bước chân run rẩy, lảo đảo đi về phía ngôi làng, biểu hiện này khiến Lorre thực sự sợ giây tiếp theo bà ấy sẽ ngã.
"..." Sau một thoáng im lặng ngắn ngủi, Lorre nhìn về phía Eroshi đang ngơ ngác, làm ra vẻ cao siêu giải thích: "Nói không chừng bà ấy đi lấy đạo cụ ma pháp hùng mạnh nào đó cũng nên, loại có thể vung tay tiêu diệt một quốc gia ấy."
Mấy cái mô típ này kiếp trước Lorre gặp nhiều rồi, đến nơi hẻo lánh, gặp người già vô danh, sau đó được truyền thụ công pháp tuyệt thế, rồi một ngày tu luyện bằng người khác một năm, không đúng, một trăm năm, một vạn năm.
Ba chương xưng bá tông môn, mười chương tàn sát đế quốc, năm mươi chương phi thăng tiên cảnh, sau đó lại thành một con gà yếu nhớt bắt đầu lại từ đầu, khiến người ta chẳng hiểu tại sao phải phi thăng, có thể là tác giả hết cái để viết rồi.
Ngay khi Lorre đang "tự sướng" đủ kiểu trong lòng, Eroshi mở to mắt nhìn cậu: "Vung tay tiêu diệt một quốc gia, mạnh quá... Nhỡ đâu khởi động thật, có phải sẽ chết rất nhiều người không?"
"Chắc chắn sẽ chết rất nhiều người, sau này em không gọi là Nữ thần May mắn nữa, em gọi là Ma nữ Hủy diệt, loại hủy diệt thế giới ấy."
Sau câu nói đùa ngắn ngủi, bà cụ mãi vẫn chưa quay lại. Nơi chôn cất mẹ Eroshi ở bờ bên kia hồ, muốn qua đó phải đi vòng một đoạn rất xa.
Hai người liền quyết định vào nhà gỗ nhỏ xem trước.
Cửa không khóa, hay nói đúng hơn là gỗ mục nát rồi căn bản không khóa được, đẩy nhẹ một cái là mở, khiến người ta có cảm giác lắp cửa đúng là thừa thãi.
Môi trường cũng không tệ, mạng nhện chiếm 80% trần nhà kết hợp với một lớp bụi đủ làm người ta sặc chết lấp đầy căn phòng, mang lại cảm giác sung túc.
Những bức tường gỗ rách nát gió thổi qua kêu kẽo kẹt, ngồi trong nhà vĩnh viễn không cần lo lắng đêm khuya thanh vắng, bởi vì chẳng có lúc nào là yên tĩnh cả.
Cuối cùng phối hợp với giếng trời ngắm sao toàn cảnh siêu cấp, không mưa thì chắc chắn là khu vực ngắm cảnh VIP, nằm trên sàn nhà là có thể nhìn thấy bầu trời đêm.
Tuyệt vời...
Lorre cảm thấy mình chính là nhân viên bán hàng huy chương vàng, căn phòng tồi tàn này mà cũng có thể khen đến mức này, không biết có thể lừa được bao nhiêu người trẻ tuổi mới ra đời.
Trong nhà gần như không có đồ đạc gì, ngoại trừ một chiếc gương phủ đầy bụi, chỉ còn lại vài chiếc ghế gỗ mòn vẹt đã qua bao sương gió.
Tại sao bà cụ kia chỉ quét dọn bên ngoài mà không quét dọn trong nhà nhỉ? Thật khiến người ta khó hiểu, không phải là công trình thể diện gì đó chứ...
"Khụ khụ."
Bụi bay mù mịt, hai người ho khan hai tiếng, Eroshi bước vào trong nhà nhìn nơi vừa quen thuộc vừa xa lạ này.
"Thời gian thực sự đã trôi qua rất lâu rồi..." Cô bé tóc trắng cúi đầu, ngôi nhà năm xưa đã biến thành bộ dạng này, đây là lần đầu tiên cô bé thực sự cảm nhận được sự trôi đi của thời gian.
Đưa tay nhẹ nhàng lau đi lớp bụi trên gương, Eroshi nhìn thấy dáng vẻ của mình, giống hệt năm xưa không hề thay đổi, cũng thảo nào có người nhận ra cô bé.
Tuổi thọ của nữ thần là vô hạn, còn dài hơn cả cỏ cây côn trùng đá sỏi.
"Lorre, em sẽ lớn lên không?"
"Sẽ."
"Vậy anh sẽ già đi không?"
"Cũng sẽ." Lorre gật đầu, đây là chuyện mà tất cả mọi người đều không thể tránh khỏi.
"Có thể không già đi không?"
Lorre trầm ngâm một lát, trường sinh bất lão đương nhiên là mục tiêu mà tất cả mọi người đều theo đuổi, ngay cả cậu cũng không ngoại lệ.
Dưới lời nguyền dục vọng vô hạn, câu trả lời này chỉ càng thêm rõ ràng.
"Tôi cũng muốn không già đi."
Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!
