After Rebirth, My Best Friend Keeps Trying to Conquer Me

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3118

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2417

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 354

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6987

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 16

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 503

WN - Chương 75: Giống hệt một cặp tình nhân

“An Nguyên! Môn Văn tao thi được top 5 của lớp đó!”

Mấy ngày sau, trên đường đi học về, Trần Trừng hưng phấn khoe khoang thành tích của mình trên xe.

“Rồi rồi rồi, mày nói ba lần rồi, giỏi quá ha~ Đúng là mày có khác.”

An Nguyên đọc làu làu một cách chiếu lệ.

“Chứ sao? Chủ nhiệm lớp còn khen tao nữa đó!”

Trần Trừng cầm khư khư bài thi trong tay, ngắm đi ngắm lại không biết bao nhiêu lần, như thể đang thưởng thức đoạn video pentakill trong game, cười tít cả mắt.

Hiếm khi cô nàng phát huy vượt bậc như vậy, cũng là nhờ tích lũy bao năm viết tiểu thuyết, trình độ vốn chỉ tầm trung, sau khi nghiêm túc ôn tập một tháng, không ngờ lại vọt thẳng lên top 5 của lớp, được chủ nhiệm lớp khen ngợi một phen.

Trần Trừng tự tin ngút trời, cảm thấy đời này mình cố gắng chút nữa, biết đâu có thể thi đỗ vào một trường đại học tốt hơn.

“Hay là tiện đường đi dạo phố, mua chút gì ngon ngon tự thưởng đi?”

An Nguyên dừng xe bên ngoài chợ đêm, quay đầu hỏi Trần Trừng đang ngồi ở ghế sau.

“Được đó! Nhưng về nhà trễ quá mẹ tao sẽ cằn nhằn.”

“Dạo một vòng không lâu đâu, cứ nói là mày ở lại trường trực nhật.”

Hai người xuống xe, tìm một chỗ bên đường để khóa xe đạp.

Cô gái hôm nay vô cùng phấn khởi, có chút đắc ý vênh váo, chống nạnh ưỡn ngực, bộ đồng phục rộng thùng thình căng phồng lên theo đường cong của chiếc bánh bao hấp, vòng eo được hai tay siết lại tạo nên đường cong thon thả quyến rũ, cô ngẩng mặt lên, ngang nhiên yêu cầu An Nguyên: “Tao muốn uống trà sữa!”

“Tao bao.”

An Nguyên quay đầu liếc nhìn, phát hiện tiệm trà sữa ở bên kia đường, vừa hay lúc này xe cộ thưa thớt: “Đi, qua bên kia.”

Cô gái lẽo đẽo theo sau An Nguyên băng qua đường, vẫn không ngừng ríu rít hưng phấn bên cạnh.

“Tao nhớ có một quán chân giò nướng ăn ngon lắm! Còn có bánh mì kẹp thịt nữa!”

“Mày không biết đâu, dưới lầu nhà trọ tao thuê cũng có một con phố ăn vặt, bánh mì kẹp trứng ở đó cho thêm cả củ cải muối mày tin nổi không? Vãi chưởng! Chẳng có món nào hợp khẩu vị cả.”

“Nhìn xe kìa.” An Nguyên kéo giật cô gái đang định bước lên phía trước lại.

Một chiếc xe gào thét lướt qua trước mặt, Trần Trừng giật nảy mình, lần này thì ngoan ngoãn rồi, ngó nghiêng trái phải quan sát xe cộ trên đường.

“Mày không sợ bị đâm à?”

“Tao toàn đi vạch kẻ đường thôi, ai như mày băng qua đường, ý thức kém vãi.”

Đến trước tiệm trà sữa bên kia đường, không cần Trần Trừng mở lời, An Nguyên đã nói giúp: “Một ly trà sữa lục, thêm thạch dừa, không đá.”

Trong lúc chờ đợi, An Nguyên cúi đầu nghịch điện thoại, liếc thấy bàn tay nhỏ nhắn buông thõng bên cạnh của Trần Trừng, lạnh đến trắng bệch.

Cậu chợt nảy sinh một thôi thúc kỳ lạ và cấp thiết, vẻ mặt vẫn mang nụ cười hòa nhã như thường lệ, nhưng lén lút đưa tay về phía cô gái.

Khi đầu ngón tay hai người chạm vào nhau, Trần Trừng rõ ràng căng cứng người, gò má nhanh chóng ửng lên một lớp hồng nhạt, ánh mắt cô lảng tránh, quay đầu nhìn về phía quầy hàng ăn vặt ven đường.

Nhưng tay cô lại không hề có động tác rụt về.

“Bên kia có bánh mì kẹp trứng...”

“Vẫn là tao bao nhé?”

“Chứ sao? Tiền của tao đều ở chỗ mày mà, dùng tiền hoa hồng đáng lẽ phải chia cho tao để mua.”

“Mới bao lâu đâu, lấy đâu ra hoa hồng?”

Sớm đã chú ý rồi, nhưng lại vờ như không phát hiện ra sao?

An Nguyên lúc này mới yên tâm, không chậm rãi dò xét nữa, mà nắm trọn bàn tay nhỏ bé của cô gái vào lòng mình.

“......”

Trần Trừng cứng đờ người, nhưng rất nhanh đã mềm nhũn ra, ánh mắt chột dạ liếc nhìn lung tung, chính là không dám nhìn vào An Nguyên, bàn tay còn lại của cô lúng túng không biết nên đặt ở đâu, sắc hồng trên má càng đậm hơn, lan đến tận vành tai cũng đỏ bừng nóng rẫy.

Tay nóng quá...... Nóng đến mức khiến tim người ta hoảng loạn.

Cũng rất ấm áp, bàn tay luôn lạnh ngắt trong tiết trời thu đông dường như sắp được sưởi ấm rồi.

Tim đập rất nhanh, rất mạnh, kéo theo cả động mạch cũng đập rộn ràng, khiến Trần Trừng cảm nhận rõ ràng tiếng tim đập của mình, thình thịch.

Anh em bạn bè bình thường sao có thể nắm tay kiểu này chứ! Lại không phải là hai đứa con gái.

Cảm giác xấu hổ thúc giục lý trí của cô quay về, cô thử rút tay ra, nhưng lại bị An Nguyên nắm chặt hơn.

“An, An Nguyên.” Trần Trừng yếu ớt phản đối, “Đừng nắm tay tao, giống hệt một cặp tình nhân......”

An Nguyên dường như không nghe thấy, vờ như không biết gì mà đưa ly trà sữa cho Trần Trừng, kéo cô đi vào chợ đêm: “Đi thôi, mày còn muốn ăn gì nữa?”

Trần Trừng giãy nhẹ một cái, không có kết quả, đành mặc cho An Nguyên nắm tay mình, cô cúi đầu, tóc rủ xuống, che đi gương mặt ửng hồng, không dám nhìn biểu cảm của An Nguyên lúc này.

Lần đầu tiên bị con trai nắm tay khiến cô cảm thấy lúng túng hoảng loạn, những người qua đường xung quanh dường như đều đang chú ý đến cô, thì thầm bàn tán trêu chọc hai người họ, cảm giác xấu hổ ngày càng dâng trào trong lòng, nhưng xen lẫn trong đó là một vị ngọt ngào vui sướng, hân hoan nhàn nhạt.

“Quán bánh mì kẹp thịt này phải không?”

“Phải, phải không nhỉ?”

Sự xấu hổ khiến Trần Trừng nói năng cũng hơi vấp váp, cô gồng cứng người một cách gượng gạo, ngón chân căng thẳng bấu chặt vào mũi giày.

Nhưng sự chú ý của cô nhanh chóng bị bánh mì kẹp thịt thu hút, các quầy hàng ăn vặt bây giờ cũng khá có tâm, một phần bánh mì kẹp thịt sáu bảy đồng, thịt đầy ắp muốn tràn cả ra ngoài, lúc ăn cũng phải cẩn thận, kẻo nước thịt làm bẩn quần áo.

Cô vốn tưởng bánh mì kẹp thịt nào cũng như vậy, cho đến khi lên đại học đến một thành phố khác......

Cảm giác xấu hổ nhạt dần đi do sự chú ý đã chuyển dời, nhưng đầu óc Trần Trừng lại hơi choáng váng, ngũ quan như bị phủ một lớp màn mỏng, thêm một tầng bộ lọc mờ ảo mà tốt đẹp, cô thậm chí không biết mình đang đi đứng vung tay thế nào, cắn một miếng bánh mì kẹp thịt, cũng không nếm được mùi vị gì.

Cô lén liếc nhìn An Nguyên, hắn mỉm cười nhàn nhạt, có chút ngượng ngùng câu nệ, bàn tay đang nắm lấy tay cô dường như đổ mồ hôi, e là trong lòng cũng đang vô cùng căng thẳng.

Thế là ngón út của Trần Trừng khẽ động, móng tay cào nhẹ vào lòng bàn tay An Nguyên.

An Nguyên như phản xạ có điều kiện nắm chặt tay cô hơn, quay đầu lườm cô một cái: “Làm gì?”

“Buông ra, một tay ăn dễ bị rớt lung tung lắm, thần kinh.”

“Tao sợ mày bị xe đâm còn gì?”

An Nguyên tìm một cái cớ hết sức đương nhiên.

Vừa ăn bánh mì kẹp thịt, Trần Trừng vừa sánh vai cùng An Nguyên đi trên con phố chợ đêm.

Trên phố người qua kẻ lại tấp nập, tiếng rao hàng hòa cùng khói lửa của đồ ăn vặt, trẻ con nô đùa chạy lướt qua bên cạnh, xe ô tô con khó nhọc nhích từng chút một giữa đám đông, sắp đến Tết Dương lịch, một số cửa hàng đã treo đèn lồng đỏ rực......

“An Nguyên, mày ăn không?”

“Ừ.”

Trần Trừng dùng xiên xiên một miếng đậu hũ chiên, đưa đến bên môi An Nguyên: “Há miệng ra?”

An Nguyên sững người, lúc này mới há miệng ăn miếng đậu hũ, mắt cong cong nhìn cô gái bên cạnh: “Thêm miếng nữa.”

“Không cho!” Trần Trừng che bát giấy quay lưng về phía An Nguyên.

“Mày giữ của quá đấy? Tao xếp hàng mua cho mày mà?”

“Thế cũng không cho!”

Giá như con đường này có thể đi mãi không hết thì tốt biết mấy......

An Nguyên nhìn bóng dáng nhỏ nhắn chạy đi của cô gái, không kìm được mà thở dài.

Rốt cuộc thì Trừng Tử đang nghĩ gì vậy? Có thật là sẽ thích con trai không? Có thật là xem hắn như anh em không?

Dù mập mờ cứ như một cặp tình nhân, nhưng hắn cũng không dám mở miệng hỏi, chỉ sợ trúng bẫy của Trần Trừng, chỉ sợ là mình đa tình, lại bị cười nhạo một trận, đến bạn bè cũng khó làm.

Thôi kệ, bây giờ như vậy cũng khá tốt rồi.