After Rebirth, My Best Friend Keeps Trying to Conquer Me

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3115

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2409

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6830

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 16

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 501

WN - Chương 74: Kỳ thi tháng (2)

“Mỗi lần thi tháng đều phải coi như thi đại học! Tất cả nghiêm túc cho tôi!”

“Đứa nào dám gian lận thì tự gánh hậu quả!”

Trần Trừng đã có thể đoán trước được, mỗi tháng trong tương lai đều sẽ được nghe cô chủ nhiệm nói những lời tương tự một lần.

Cô một tay chống cằm, tay kia thì xoay bút điêu luyện, hai mắt đang tranh thủ liếc qua một lượt những bài thơ cổ có thể sẽ thi, chỉ sợ đến lúc đó có thể đọc thuộc lòng, nhưng lại quên mất chữ Hán khó viết như thế nào.

“Phát đề!”

Đề thi được bạn bàn trên chuyền xuống tay Trần Trừng, cô rút ra một tờ, rồi chuyền cho bạn học bàn sau.

Cô chán chường cất sách đi, thở dài một hơi, cúi đầu lướt qua đề thi, đột nhiên phát hiện... hình như cũng không khó lắm?

Một tháng học hành này vẫn có hiệu quả, ít nhất cũng đã đánh thức được ký ức phủ bụi, kiến thức trả lại cho thầy cô cũng đã nhặt về không ít.

Đang định đặt bút làm bài thì Trần Trừng cảm nhận được một ánh mắt khiến người ta tê dại da đầu.

Cô ngẩng đầu lên, cô chủ nhiệm ngày thường dịu dàng hòa nhã, bây giờ đang dùng ánh mắt "cảnh cáo sắc lẹm" nhìn cô, như thể lần này nếu nó thi không tốt, sẽ bị quẳng xuống địa ngục.

Toi rồiiii!

Nhất định không được thi kém! Ít nhất là môn Văn!

Trần Trừng sắc mặt trắng bệch, đã có thể tưởng tượng đến cảnh cô chủ nhiệm mách tội với mẹ, nói cô yêu đương trong lớp không lo học hành, và hậu quả sau đó.

May mà cô chủ nhiệm chỉ nhìn Trần Trừng một lát, rồi chuyển ánh mắt sang An Nguyên.

So với cô nàng xinh đẹp "ngốc nghếch" có học lực tầm trung, cô chủ nhiệm vẫn coi trọng An Nguyên, người có cơ hội thi đỗ vào trường top, và càng thấy tiếc nuối hơn cho thành tích sa sút của An Nguyên.

Hai tiết học, thời gian thi ước chừng 2 tiếng.

Khi tập trung làm một việc gì đó, thời gian luôn trôi qua rất nhanh.

“Trừng Trừng! Thi sao rồi!”

Hết giờ, thu bài, Hồ Vi lon ton chạy tới, sốt sắng hỏi.

“Chắc là, cũng bình thường thôi?”

Trần Trừng nhớ lại nội dung đề thi, nó đã điền kín tất cả các câu, trừ bài văn nghị luận và đọc hiểu ra, chắc là không có vấn đề gì lớn.

“Vậy thì tốt rồi!” Hồ Vi may mắn vỗ vỗ bộ ngực phẳng lì của mình.

“......”

Thành tích của Hồ Vi trong lớp cũng tàng tàng, vừa không bét đến mức đội sổ, cũng không có gì nổi trội, ổn định ở mức trung bình-yếu.

Biết được cô bạn thân không hề lén lút tiến bộ, Hồ Vi càng thêm thân thiết, khoác tay Trần Trừng mời: “Đi vệ sinh chung không?”

“Tao không đi đâu? Ôn thêm tí tiếng Anh đã.”

Tiếng Anh là môn Trần Trừng đau đầu nhất, dù cho có nước đến chân mới nhảy cũng khó mà yên tâm được.

“Đúng rồi, Thục Đình thi sao rồi?”

“Hì~ Bọn mình đừng so với cậu ấy làm gì?”

“Vậy...... Lý Uyển Di thì sao?”

Hồ Vi quay đầu lại nhìn Lý Uyển Di đang nói chuyện với mấy bạn nữ khác: “Cô ta lần nào cũng top đầu...”

“Thôi được rồi.”

Tuy nói Lý Uyển Di ở thế giới song song tương lai là một con "trà xanh", nhưng bây giờ nhỏ đó vừa xinh đẹp, dáng người cao ráo, học lại còn giỏi, đúng chuẩn nữ thần trong mộng, quan hệ trong lớp cũng luôn rất tốt, phần lớn con gái trong lớp đều lấy nhỏ đó làm trung tâm.

Chỉ là tính cách hơi mạnh mẽ quá, khuôn mặt cũng có nét khắc nghiệt, khiến người ta cảm thấy không dễ gần.

Chẳng lẽ là do được tung hô nhiều quá, nên Lý Uyển Di của tương lai mới trở thành cái dạng đáng ghét đó?

Có chút không thoải mái...... Người khác thi tốt hơn mình thì thôi đi, nhưng Lý Uyển Di lại giỏi hơn cô, điều này làm cô thấy chua lòm, không muốn thừa nhận thất bại.

“Tao đi vệ sinh đây nha~”

Trần Trừng vẫy vẫy tay, cúi đầu tiếp tục ôn từ vựng ngữ pháp tiếng Anh.

Phần thi nghe chắc không có vấn đề gì, năm đó chơi game server nước ngoài, nghe quen mấy câu chửi thề bằng tiếng Anh với đủ thứ khẩu âm kỳ quặc của các nước, nhưng vấn đề viết lách thì lớn hơn nhiều... Sớm biết thế hồi đó nên bật mic chửi tay đôi với đồng đội luôn! Ít nhất thì trình độ tiếng Anh cũng không tụt dốc như hôm nay!

......

Nhà ăn đã mở cửa hoạt động trở lại.

Giờ nghỉ trưa, Trần Trừng vừa thi xong, mặt mày tái mét, lững thững đi theo sau An Nguyên vào nhà ăn.

Nhà ăn có thêm chút thay đổi mới, trên tường dán thêm nhiều thông báo nhắc nhở liên quan đến vệ sinh an toàn thực phẩm, quầy lấy thức ăn trông sạch sẽ sáng sủa hơn, có thể trực tiếp nhìn qua tấm kính, thấy được đầu bếp đang bận rộn bên trong, còn có mấy người phụ nữ rõ ràng là phụ huynh học sinh đang đứng giám sát.

Trước quầy lấy thức ăn, học sinh vây kín ba vòng trong ba vòng ngoài, nhao nhao chờ được cho ăn.

Trần Trừng không giỏi đối phó với cảnh đông người, cô ngậm miệng lại, lẳng lặng đi theo sau An Nguyên chen vào đám đông.

Nhà ăn mới không biết có món gì, không thì đã có thể nhờ An Nguyên lấy thức ăn giúp, cô đi lấy canh, lấy cơm, rồi tìm chỗ ngồi đợi là được.

Trần Trừng bám sát theo An Nguyên, nhưng chỉ một thoáng lơ đễnh, bóng dáng hắn đã biến mất khỏi tầm mắt, học sinh xung quanh đều mặc đồng phục mùa thu giống hệt nhau, cô lại thấp, ngẩng đầu lên nhìn toàn là gáy, nếu không nhìn mặt thì rất khó chỉ dựa vào vóc dáng mà tìm được An Nguyên.

Bên cạnh không có bạn bè, cô lập tức cảm thấy bối rối giữa đám đông, vô thức vòng hai tay ra trước người, có chút hoảng loạn nhón chân ngó nghiêng tứ phía.

“An Nguyên?”

Trần Trừng gọi một tiếng, mấy học sinh xung quanh quay đầu lại nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ. Gò má cô nóng bừng, vội cúi đầu, xoay người định đi ra ngoài, thoát khỏi dòng người trước quầy.

Tuy nhiên, một bàn tay to lớn từ trong đám đông vươn ra, nắm lấy tay cô.

“Đây này.”

“Ừm!”

Trần Trừng vội vàng tiến lại gần An Nguyên, lần này cô không dám rời xa An Nguyên nữa, gần như dán sát vào cánh tay hắn: “Tự dưng không thấy mày đâu hết......”

“Tao vừa quay đầu lại đã không thấy mày đâu, mày lùn quá đấy.”

“Ừ, có mày cao thôi, tao dù gì cũng mét bảy đó được chưa? Trong đám con gái là cao lắm rồi.”

“Mày đâu ra mét bảy?”

“Làm tròn lên.”

Quen thói cãi nhau vài câu, hai đứa cuối cùng cũng chen được đến trước quầy, cúi người nhìn, hàng chục món ăn được xếp đầy ắp, nhưng chỉ có thể gọi mấy món ngay trước mặt.

An Nguyên cúi người vươn tay ra, chỉ vào mấy món không nhận ra tên: “Dì ơi, món này, món này, với lại đùi gà chiên......”

“Mày gọi món gì thế?”

“Không biết, nhìn cũng được.”

Dì ở nhà ăn múc thức ăn xong, cười tủm tỉm nhìn sang cô gái bên cạnh An Nguyên: “Còn cháu?”

“Dạ......” Trần Trừng cứ cảm thấy ánh mắt của dì ấy có chút trêu chọc, cô cúi đầu nhìn lại mình, mới phát hiện tay cô vẫn đang bị An Nguyên nắm chặt, nửa người cô gần như dán sát vào cánh tay An Nguyên.

Trong khuôn viên trường cấp ba cấm yêu đương, muốn thấy một nam một nữ nắm tay nhau đúng là hơi khó.

An Nguyên cũng nhận ra điều gì đó, cúi đầu nhìn, rồi giật bắn như bị điện giật, vội vàng buông tay con nhỏ ra.

Phải công nhận là tay Trần Trừng nhỏ nhắn đáng yêu, bị hắn dễ dàng bọc gọn trong lòng bàn tay, mềm như không xương, non như đậu hũ, lại còn lành lạnh khiến người ta thấy xót.

Trần Trừng coi như không có chuyện gì xảy ra, gọi hai món mặn một món rau.

Có lẽ là thấy cô xinh xắn, tay của dì múc đồ ăn vậy mà cũng không run, múc cho cô ba muỗng đầy ắp.

Bưng khay thức ăn tìm một chỗ ngồi xuống cạnh nhau, cả hai đều không nói gì, lẳng lặng ăn bữa trưa.

Vẫn là Trần Trừng lên tiếng trước: “Mùi vị ngon hơn trước nhiều, không thua gì đồ bán bên ngoài.”

“Ừ......” An Nguyên chần chừ giải thích, “Tao vừa nãy, không chú ý.”

Vừa thấy An Nguyên lại lộ ra vẻ bối rối non nớt đó, Trần Trừng liền nheo mắt, nhếch mép, không nhịn được mà cười nhạo: “Í~ không phải chỉ là nắm tay thôi sao? Có cần phải làm như trai tân không zậy?”

Vì càng lúc càng để ý đến cảm nhận của Trần Trừng, nên hắn cũng khó mà giả vờ thản nhiên như không được nữa.

An Nguyên hung dữ lườm một cái: “Cái bộ mặt này của mày nhìn ngứa đòn thật đấy?”

“Nhào zô! Đến lúc đó dì đánh gãy chân mày!”