After Rebirth, My Best Friend Keeps Trying to Conquer Me

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3115

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2409

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6814

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 16

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 501

WN - Chương 79: Ăn kem nào!

Phòng khách đã tắt đèn, tối om.

An Nguyên nằm trên sofa một cách gượng gạo, cẳng chân duỗi ra lơ lửng giữa không trung, sofa nhà cậu cũng khá rộng rãi, chỉ là hơi ngắn, vóc dáng mét tám mấy của cậu không thể nằm thẳng hoàn toàn.

Hắn nghe tiếng nước chảy trong phòng vệ sinh, trong đầu không ngừng tưởng tượng ra cảnh tượng Trần Trừng tắm, hắn càng lúc càng bồn chồn không yên, chiếc chăn bông đắp trên người vồng lên một đường cong cao vút, khó chịu đến mức hắn không tài nào ngủ được.

Nhưng dù sao tối nay cũng ngủ ở phòng khách, bất cứ lúc nào cũng có thể có người ra vào, An Nguyên không thể tùy tiện như ở trong phòng mình được.

Tiếng nước trong phòng vệ sinh dừng lại.

An Nguyên ngẩng đầu nhìn, trong làn hơi nước mờ mịt, bóng dáng mảnh khảnh của cô gái xuất hiện trong tầm mắt.

Dù bộ đồ ngủ bằng bông mùa thu đông khá dày, nhưng cũng khá bó sát, dưới ánh đèn mờ ảo, những đường nét phác họa bộ ngực cao thẳng của cô gái, vòng eo thon thả quyến rũ, cặp mông nhỏ đầy đặn.

Mông của Trần Trừng cong và đầy đặn, nhưng không tính là to, chỉ là đường cong mềm mại thu hẹp đột ngột từ hông đến eo đã phóng đại hiệu ứng thị giác, nhìn mà thấy nóng mắt.

Quá dằn vặt......

“An Nguyên? Là mày phải không?”

Trần Trừng cảm nhận được ánh mắt nóng rực đến bỏng người, cô vô thức cảm thấy bất an, giơ tay lên ôm bụng, nhìn về phía sofa phòng khách, nhưng tối om không nhìn thấy gì cả.

“Ừ, mày mau đi ngủ đi.”

“Ừ~ Mày cũng ngủ sớm đi......”

Trần Trừng thuận tay tắt đèn phòng vệ sinh, lúc này trong nhà chỉ còn lại ánh đèn báo yếu ớt của các thiết bị điện, tối đến mức không nhìn thấy gì, tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng bước chân trần lẹp bẹp của cô gái, và tiếng đóng cửa khẽ khàng.

Về rồi à?

Lúc này phòng khách chỉ còn lại một mình An Nguyên, nhưng cậu vẫn chưa biến thái đến mức "tự xử" trong hoàn cảnh này, lỡ như người nhà hoặc Trần Trừng ra ngoài uống nước, vừa hay bắt gặp thì sao?

Cậu nhích người, tìm một tư thế tạm coi là thoải mái, đắp chăn, nằm ngửa nhắm mắt ngủ.

Vậy mà nửa tiếng sau, mở mắt ra lần nữa, cậu ngược lại càng tỉnh táo hơn, hoàn toàn không có chút buồn ngủ nào.

Cái đầu to cố gắng muốn tắt máy nghỉ ngơi, nhưng cái đầu nhỏ vẫn vô cùng hưng phấn......

Phòng ngủ phụ lúc này truyền đến tiếng mở cửa khe khẽ.

Mắt An Nguyên đã thích nghi với bóng tối, lờ mờ nhìn thấy bóng dáng Trần Trừng đi đến gần.

Cô gái cúi người xuống, giọng nói nhẹ bẫng, lo lắng sẽ đánh thức An Nguyên: “An Nguyên? Ngủ rồi à? Ngủ rồi à?”

“Ngủ rồi.”

“Ngủ rồi mà còn biết nói à?”

“Tao nói mớ đấy.”

Trần Trừng khẽ “xì” một tiếng, rồi quay người ngồi phịch xuống đùi An Nguyên.

“Đau......”

“Mày co chân lại đi chứ!”

Trần Trừng bất mãn quay đầu lại vỗ một cái.

Nào ngờ trong bóng tối, cái vỗ này lại đánh trúng ngay chỗ hiểm của An Nguyên.

“Vãi chưởng!” An Nguyên giật nảy mình, sợ hãi xen lẫn đau đớn khiến cậu co chân lại, như một con tôm luộc chín.

“Mày sao thế?”

Trần Trừng giật mình, vội vàng đứng dậy, chột dạ giấu tay ra sau lưng.

Hình như là cách lớp chăn vỗ phải thứ gì đó mềm mềm......

“Không sao chứ?”

Thấy An Nguyên phản ứng lớn như vậy, Trần Trừng gây họa muốn chạy, nhưng lại lo An Nguyên để bụng, đành ngượng ngùng cúi đầu ngồi xuống mép sofa, mặt đầy vẻ ấm ức vì làm sai.

An Nguyên rất nhanh đã hồi phục lại, bực bội lườm Trần Trừng một cái: “Người gặp nạn là tao! Mày làm cái vẻ mặt ấm ức đó làm gì?”

Cô gái rụt rè lùi lại một bước, không phản bác.

An Nguyên nhận ra giọng điệu của mình hơi nặng, dọa đến Trần Trừng: “Không sao, làm tao giật cả mình, mày biết mày vỗ vào đâu không?”

“Đâu?”

“Mày muốn tao tuyệt tự tuyệt tôn à?”

Trần Trừng sững sờ, thảo nào ban nãy vỗ xuống cảm giác tay là lạ, cô lập tức cảm thấy không còn mặt mũi nào, đành vờ như không hiểu: “Gì chứ? Tao tiện tay vỗ một cái thôi......”

Cô quay đầu đi ngồi xuống, vừa chột dạ vừa xấu hổ nghịch điện thoại.

Nói mới nhớ, năm đó lúc so kích cỡ, cô và An Nguyên cũng mới mười hai mười ba tuổi, vừa bước vào tuổi dậy thì, không hiểu chuyện. Trong ấn tượng, An Nguyên tuy lớn hơn cô không ít, nhưng cũng không đến mức thái quá như bây giờ.

Nhớ lại cảnh tượng nhìn thấy trong nhà vệ sinh, gò má Trần Trừng càng nóng hơn, hai chân bất an khép lại.

Sự im lặng ngắn ngủi làm giảm bớt đi phần nào sự ngượng ngùng.

An Nguyên nửa nằm trên sofa, lúc này mới hỏi: “Nửa đêm không đi ngủ chạy đến tìm tao làm gì?”

“Trằn trọc không ngủ được, phiền lòng.”

Lại là cái chuyện vặt vãnh bố mẹ cãi nhau.

An Nguyên đau đầu xoa xoa sống mũi, chuyện nhà cửa này người ngoài căn bản không xen vào được, huống hồ hắn bây giờ cũng chỉ là một “đứa trẻ” vừa mới thành niên, căn bản không có tiếng nói.

Hắn chỉ có thể khô khan an ủi: “Ngủ một giấc là mọi chuyện qua hết, hay là làm thêm chút rượu nữa?”

“Bị dì biết thì không hay.”

Trần Trừng muốn giữ hình tượng trong lòng dì, chứ không phải là một con sâu rượu.

“Mày đại học ở ký túc xá cũng thường xuyên không ngủ được đúng không? Hai ba giờ sáng nhắn tin cho tao.”

“Có đứa bạn cùng phòng ngáy như sấm! Ồn ào long trời lở đất, tao cố ý mua nút bịt tai mà cũng không cản nổi.” Nhắc đến chuyện này, Trần Trừng liền không kìm được mà ca thán, “Tao vốn dĩ là hơi có động tĩnh là không ngủ được, hôm sau còn phải đi học tiết tám giờ sáng, đại học cộng thêm tốt nghiệp tao mất ngủ đằng đẵng năm sáu năm trời! Mắt thâm quầng luôn~”

“Đó là lý do mày nửa đêm nhắn tin cho tao, thậm chí gọi điện bắt tao lên mạng chơi game à?”

Trần Trừng cũng có chút ngượng ngùng, nhưng không có lý cũng phải nói cho có lý: “Chứ sao?”

Nói lại chuyện cũ, quả nhiên đã dời đi sự chú ý của cô gái, không còn phiền lòng vì chuyện bố mẹ cãi nhau nữa.

Nhưng cái vẻ mặt ngang ngược đó thật khiến người ta tức điên!

An Nguyên đảo mắt: “Mày còn tự hào lắm à?”

“Nói cứ như mày tối không quấy rầy tao ấy, không biết là ai lo lắng ôn thi cao học nửa đêm gọi điện cho tao, cứng rắn lảm nhảm với tao hai tiếng đồng hồ.” Trần Trừng bật cười khúc khích, “Kết quả là vẫn không thi đỗ, khóc lóc tìm tao uống rượu.”

“Tao khóc lóc tìm mày bao giờ? Phóng đại quá đấy?”

“An Nguyên, chân hơi lạnh.”

Trần Trừng nói xong, co chân lại, đặt hai chân lên sofa, trực tiếp luồn vào khe hở của chăn.

An Nguyên chỉ cảm thấy hai cục đá luồn vào trong chăn, còn cố ý áp vào mu bàn chân cậu, lạnh đến mức cậu rùng mình một cái: “Chân mày lạnh thế này, sao không đi tất vào?”

“Không có tác dụng, lỡ như ra thêm chút mồ hôi, vừa ẩm vừa lạnh.” Trần Trừng đưa hai tay qua, “Tao tay cũng rất lạnh, mày xem này.”

An Nguyên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô gái, dứt khoát ủ trong lòng bàn tay mình: “Thế này có đỡ hơn không?”

“Hả?”

Trần Trừng không ngờ An Nguyên lại trực tiếp ủ tay cô, ấm áp, cô vô thức rụt tay về, nhưng không rụt được.

Má cô hơi nóng lên, nhưng trong môi trường tối om, bất kể biểu cảm gì cũng không cần phải che giấu, bóng tối che đi khuôn mặt, thần sắc, vô hình trung khiến lá gan của cô cũng lớn hơn.

Dù sao thì ban nãy lúc dạo phố cũng bị nắm tay rồi......

An Nguyên trêu chọc: “Mày bị thận hư, nghe nói người thận hư là tay chân lạnh.”

“Mày mới thận hư, xích qua kia.”

“Làm gì?”

An Nguyên khó hiểu nhích vào trong sofa, nằm nghiêng co đầu gối, nhường cho Trần Trừng đủ chỗ.

Rồi cậu kinh ngạc phát hiện, Trần Trừng vậy mà nhanh nhẹn chui vào trong chăn của cậu, áp sát vào lưng cậu, nhẹ nhàng ôm lấy eo cậu.

Sofa dù có lớn đến đâu, nằm nghiêng hai người cũng không còn không gian hoạt động nữa, khiến An Nguyên luống cuống tay chân không biết phải ứng phó thế nào, chỉ có thể cảm nhận được đường cong mềm mại sau lưng, hít thở mùi hương con gái......

Trần Trừng vùi mặt vào lưng An Nguyên, hít sâu một hơi, “ngoạm” một cái.

“Xì~ Mày tuổi chó à? Nhất quyết phải chen chúc sofa với tao làm gì?”

“Lát nữa đi ngay......”

An Nguyên nghe ra giọng nói run rẩy của cô gái, mỏng manh yếu ớt, không biết là đang ngượng ngùng xấu hổ, hay là vì bố mẹ cãi nhau mà lén khóc.

Nhưng giây tiếp theo, cậu nhận ra Trần Trừng có thể chỉ đơn thuần là đang trêu đùa ác ý.

“Tay mày đừng có luồn vào trong áo tao! Vãi chưởng!”

“Mời mày ăn kem~”