After Rebirth, My Best Friend Keeps Trying to Conquer Me

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3118

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2417

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 354

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6987

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 16

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 503

WN - Chương 72: Muốn ăn thịt mày

An Nguyên chưa bao giờ thấy Trần Trừng say rượu quậy phá trông như thế nào.

Tuy hai thằng bạn thường xuyên tụ tập ăn nhậu, nhưng Trần Trừng say rượu chỉ có hai trạng thái, một là lúc ngà ngà say thì lảm nhảm nói không ngừng, hai là gục đầu xuống, lăn ra ngủ.

Trần Trừng bây giờ vẫn chưa tính là quậy phá, chỉ là uống nhiều quá nên rơi vào trạng thái hưng phấn, mọi suy nghĩ đều buột miệng nói ra mà không qua não.

“A~ Năm đó tao cũng có cơ hội trải nghiệm mà! Bạn gái cũ nói không cho động vào, tao liền ôm cả đêm, giờ nghĩ lại thấy hối hận vãi, sao lúc đó không ra tay chứ! Ai mà biết được sau này chính tao lại biến thành con gái! Hết sạch cơ hội luôn rồi!”

Trần Trừng vừa hối hận không thôi vừa gặm cái đùi gà nướng, tức tối đập đùi bình bịch.

“Cho mày làm lại lần nữa mày cũng không xuống tay nổi đâu.” 

“Đúng thế thật! Lão tử đây thuộc trường phái tình yêu trong sáng!”

“Mày đơn giản chỉ là nhát gan thôi.” An Nguyên liếc xéo con nhỏ.

“Vậy rốt cuộc cảm giác đó là như thế nào?”

Trần Trừng ngửa mặt nhìn An Nguyên, con ngươi lờ đờ vô hồn, ngơ ngác lắc lư cái đầu như một con ngỗng ngốc.

An Nguyên thở dài bất lực, cho dù Trần Trừng xem "h*t*" cũng là do hắn dắt vào nghề, cũng thường xuyên chia sẻ "tài liệu" cho nhau, nhưng bây giờ đối diện với cô gái nhỏ trông xinh đẹp thanh thuần này, hắn thật sự không muốn nói chuyện tục tĩu.

“Uống xong rồi thì đi ngủ lẹ đi mày.” An Nguyên đưa qua một xiên thịt nướng, “Đừng gặm nữa, xương đùi gà sắp bị mày gặm nát rồi kìa.”

“Nói đi mà~ Ngại ngùng cái gì~”

“Bớt giỡn đi.”

An Nguyên đè đầu Trần Trừng xuống, xoa xoa nhẹ, đột nhiên phát hiện chất tóc của con nhỏ hôm nay sờ vào mượt mà lạ thường, càng thích xoa đầu hơn.

“Đã bảo đừng có xoa đầu tao mà.”

Trần Trừng lắc đầu cố hất tay An Nguyên ra, nhưng lắc mấy cái cũng không thành công, dứt khoát lười thèm để ý nữa, cúi đầu một tay cầm xiên nướng một tay cầm bia tiếp tục ăn.

“Hơi no rồi...”

“Thế thì vừa hay đi vệ sinh rồi đi ngủ luôn đi.”

An Nguyên sốt ruột muốn Trần Trừng lượn đi ngủ, bớt lên cơn ở đây: “Gần mười hai giờ rồi, mai còn phải dậy sớm đi học.”

“Không sao, uống rượu xong tối tao cũng ngủ không được bao lâu đâu.”

Trần Trừng cau mày, đứng dậy, cúi đầu luồn hai tay vào dưới váy, kéo quần tất lụa trắng xuống.

“Mày làm gì đấy?”

An Nguyên bị hành động của nó dọa giật nảy mình.

“Hơi nóng, cái quần tất này dày quá...”

Mí mắt An Nguyên giật giật liên hồi, hắn trơ mắt nhìn Trần Trừng từ từ tụt quần tất xuống, để lộ làn da trắng nõn mịn màng, hệt như lột vỏ một quả cam, để lộ ra phần thịt quả mọng nước.

Cảm thấy hơi khô miệng, hắn bèn tu một ngụm bia lớn để đè nén cơn khô nóng đó xuống. 

Sau khi cởi quần tất vứt sang một bên, Trần Trừng mới ngồi xuống lại, khoanh chân ngồi một cách mất hình tượng, hoàn toàn không để ý vạt váy đang lộn xộn dúm dó tận gốc đùi.

“Muốn uống Coca...” Cô dùng hai tay nắm cổ chân mình, ngốc nghếch nói.

An Nguyên liếc nhìn góc đùi của con nhỏ, da thịt trắng nõn hấp dẫn, chỉ thiếu chút nữa là nhìn thấy được sự bí ẩn sâu bên trong vạt váy. \

“Tủ lạnh nhà mày chắc là có, cuối tuần tao xách lên cho mày một lốc rồi, đợi tí.”

Hắn đi ra phòng ăn, lấy một chai Coca quay lại, thì phát hiện Trần Trừng đã ngửa người nằm vật ra sofa, vẻ mặt mơ màng nhìn ánh đèn trên trần nhà.

“Còn muốn uống không?”

“Muốn đi ngủ...”

“Mày lắm chuyện thật đấy.” An Nguyên đành phải đặt chai Coca xuống, nắm lấy cánh tay Trần Trừng, cố gắng kéo nó từ sofa dậy, “Vậy thì dậy về phòng ngủ đi.”

Nhưng Trần Trừng không hề có ý định đứng dậy, bị kéo đến nghiêng cả người, suýt nữa thì ngã lăn xuống đất.

Ánh mắt cô rơi trên khuôn mặt An Nguyên, gò má vốn đã đỏ vì men rượu dần dần lại ửng thêm một vệt hồng e thẹn, nó mấp máy môi, dù đang trong trạng thái say xỉn cũng khó mà nói ra được yêu cầu trong lòng mình.

Do dự một lát, cô quay đầu nhìn về phía lưng ghế sofa, hai cánh tay giơ cao lên.

“...” 

Thế này rõ ràng là muốn hắn bế đúng không?

An Nguyên cứng đờ tại chỗ, không biết phải làm sao, tuy rằng trước đây từng có một lần trải nghiệm mập mờ, nhưng hắn vẫn muốn cố gắng hết sức để tránh.

Huống hồ Trần Trừng bây giờ tuy say, nhưng cũng chưa đến mức mất trí nhớ tạm thời, đợi ngày mai tỉnh rượu nhớ lại chuyện bây giờ, sợ là lại xấu hổ khó xử rồi oán trách hắn.

An Nguyên gãi gãi đầu, nhìn hai cánh tay mảnh khảnh kia vẫn giơ thẳng tắp, không hề có ý định bỏ cuộc, đành bất đắc dĩ tiến lên hai bước, cúi người khom lưng xuống.

Hắn vòng một tay qua đùi Trần Trừng, tay kia lót sau gáy con nhỏ: “Ôm cổ tao.”

“Ừ!”

Trần Trừng như một con gấu koala, ôm chầm lấy An Nguyên, vùi thẳng mặt vào lồng ngực hắn, hít một hơi thật sâu.

Con nhỏ này sao có hơi biến thái vậy?

An Nguyên nghe rõ mồn một tiếng hít khí đó, ngay giây tiếp theo liền cảm thấy vai gáy mình bị cắn một phát, nó bị dọa đến nổi hết cả da gà, nghiến răng lườm con nhỏ trong lòng: “Mày tuổi Tuất à?”

Nhưng Trần Trừng còn chẳng thèm nhìn nó lấy một cái, lại vùi đầu vào ngực nó cọ cọ, dụi dụi, như một con mèo con đang làm nũng.

“Thần kinh.”

Đuôi mắt An Nguyên hơi phiếm hồng, bị trêu chọc đến khí huyết cuộn trào.

Trần Trừng trong lòng tỏa ra mùi hương thiếu nữ thoang thoảng, cân nặng của cô rất nhẹ, ước chừng không quá 50kg, đối với An Nguyên mà nói thì bế khá nhẹ nhàng. Tay An Nguyên đè trên đùi cô, có thể cảm nhận rõ ràng sự mịn màng, trơn tuột của da đùi, mềm mềm khiến người ta muốn nắn hai cái.

Từ phòng khách đến phòng ngủ phụ, đoạn đường đi không tới một hai phút, thế mà An Nguyên lại vô thức dừng lại, trì hoãn, mất trọn năm phút mới tới được mép giường trong phòng ngủ.

Hắn từ từ đặt con nhỏ xuống, Trần Trừng lật người nằm thẳng, tháo kính ra, hai tay giơ cao qua đầu một cách không phòng bị, khiến bộ ngực trông càng thêm cao vút, dùng ánh mắt thất thần nhìn vào mắt nó.

Đôi mắt tựa hoa đào kia dường như có thể câu hồn người, long lanh ngấn nước, phủ một lớp sương mờ, hệt như đang mời gọi An Nguyên ở lại.

“Được rồi, ngủ đi mày, tao đi đây.”

“Áo lót chưa cởi... Khó chịu.”

Trần Trừng cố gắng vòng tay ra sau lưng.

“Mày đang cố ý chọc tao đúng không?”

Cô thừa nhận không chút do dự: “Đúng rồi! Tao muốn xem mày ngại ngùng~ sau đó cười vào mặt mày một trận!”

“Không sợ tao không nhịn được à? Chọc quá lửa rồi đấy?”

An Nguyên cách một lớp váy, thuận tay cởi luôn cúc áo lót của Trần Trừng, “Được rồi, không còn chuyện gì khác nữa chứ?” 

“Không đâu...” Giọng Trần Trừng ngày càng mềm nhũn, mí mắt không kiểm soát được mà muốn sụp xuống.

“Tin tưởng vào cái cách thả thính nửa mùa của mày đến thế à?”

“Tao là tin mày...”

An Nguyên sững sờ, sờ sờ chóp mũi: “Tao cũng là đàn ông đấy, hiểu không?”

“An Nguyên...”

“Lại sao nữa?”

Trần Trừng cố gắng hết sức để mở to mắt, không cho mí mắt trên sụp xuống, giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe rõ:

“Sau khi biến thành con gái, tao thấy rất bất an, rất không có cảm giác an toàn, thường xuyên cả đêm không ngủ được... Tao muốn cố gắng thích nghi, đi kết bạn mới, đi ăn diện tử tế, giống như một đứa con gái bình thường, sợ người khác nhìn tao bằng ánh mắt kỳ lạ, sợ bố mẹ phát hiện tao không phải con gái của họ, sợ một ngày nào đó mày cũng sẽ bỏ đi, nhưng mà khó quá...”

An Nguyên im lặng ngồi xuống mép giường, vỗ về xoa đầu con nhỏ.

Lần này Trần Trừng không từ chối, thậm chí còn nhích người cọ cọ lên trên, húc húc vào lòng bàn tay An Nguyên mấy cái.

“Nhưng mà ở bên cạnh mày thì rất thoải mái, rất yên tâm, muốn ôm mày, ngửi mùi của mày, muốn 'ăn' mày luôn...”

"'Ăn' luôn thì có hơi quá đáng rồi đấy.”

Cô nắm lấy tay An Nguyên: “Có thể... có thể ở lại với tao cho đến khi tao ngủ không?”

Hèn chi mí mắt cứ giật, hóa ra tối nay còn có màn này.

“Được.”

“Khòo——”

Tiếng vừa dứt, Trần Trừng đã nhắm mắt lại ngáy khò khò, An Nguyên ngẩn ra, véo véo má cô, giúp cô đắp lại chăn: “Thế tao đi nhé?” 

Hắn cúi người nhìn khuôn mặt xinh đẹp không chút phòng bị của con nhỏ, ma xui quỷ khiến thế nào, hắn thấy xót xa, không mang theo bất kỳ dục niệm nào mà cúi đầu, hôn nhẹ lên vầng trán trắng nõn của con nhỏ.

Sau đó hắn mới đột nhiên hoàn hồn, hoảng hoảng hốt hốt bỏ chạy.