Hồi lớp một trường tiểu học, tôi, Kazuha Kyoichi, cũng là một đứa trẻ bình thường như bao đứa khác, thích chơi đùa cùng bạn bè, ở nhà thì chơi game, xem mấy bộ phim truyền hình tokusatsu sáng Chủ Nhật rồi lại đòi mua cho bằng được món đồ chơi xuất hiện trong đó.
Rồi một ngày nọ, tôi cãi nhau với cha mẹ một trận và bỏ nhà đi.
Lý do là vì tôi nằng nặc đòi mua món đồ chơi mới ra nhưng không được, một lý do mà giờ nghĩ lại mới thấy thật vớ vẩn.
“Aa~, món đó, mình muốn có nó quá đi mất.”
Trong lúc tôi ngồi trên xích đu ở công viên và lẩm bẩm một mình, một cô bé đã đến bắt chuyện.
“Anou, Kyoichi-kun? Cậu làm gì ở đây một mình vậy?”
Cô bé đó là Yorifuji Ichigo, bạn cùng lớp tiểu học của tôi.
“Không có gì đâu. Chỉ là tớ cãi nhau với cha mẹ một chút thôi.”
“Rõ ràng là có mà. Sao cậu lại cãi nhau?”
Bị bắt gặp lúc đang một mình khiến tôi xấu hổ nên trả lời cộc lốc, nhưng Ichigo vẫn gặng hỏi tới.
“...là vì.”
“Nn?”
“Là vì cha mẹ không mua đồ chơi cho tớ!”
Thật ra tôi chẳng có lý do gì để phải trả lời, và cũng xấu hổ khi phải nói thật, nhưng không hiểu sao tôi lại thành thật khai ra hết.
“Vậy à.”
Tôi đã nghĩ mình sẽ bị đối xử như trẻ con và bị coi thường, nhưng phản ứng của Ichigo lại rất thản nhiên.
“...Etou, vậy thì Kyoichi-kun này. Món đồ chơi đó, tớ sẽ tặng nó cho cậu, đổi lại, cậu nghe theo yêu cầu của tớ được không?”
“Thật không!? Cậu sẽ tặng nó cho tớ á!?”
“Unn, nếu cậu chịu nghe lời tớ.”
“Hiểu rồi. Tớ sẽ làm bất cứ điều gì!”
“Vậy thì ngày mai... không, ngày mốt? Tớ sẽ chuẩn bị xong, tụi mình lại gặp nhau ở công viên này nhé.”
“Ừm!”
Và thế là tôi, một đứa dễ dàng bị vật chất dụ dỗ, đã trở thành người nghe theo lời Ichigo để đổi lấy món đồ chơi.
Nói là vậy, nhưng những yêu cầu của Ichigo đều là những thứ quản lý cuộc sống của tôi một cách lành mạnh, như là phải vận động mỗi ngày, ăn uống không được kén chọn, không được thức khuya và phải ngủ nghỉ đàng hoàng.
Hơn nữa, cô còn lấy cớ giám sát để ăn dầm ở dề nhà tôi, đến mức ăn cơm, tắm rửa, thậm chí là ngủ cũng ở cùng nhau.
“Chúc ngủ ngon, Kyo-kun. Ngày mai dậy là phải tập thể dục buổi sáng đấy nhé?”
Chẳng biết từ lúc nào, cô lấy lý do tên tôi hơi dài và bắt đầu gọi tôi là “Kyo-kun”.
“Ờm, ngủ ngon.”
Dù tôi có hơi khó chịu khi bị Ichigo kè kè bên cạnh, nhưng cha mẹ tôi lại tỏ ra khá chào đón cô nàng, vì dù lý do là gì thì việc tôi sống một cách lành mạnh cũng là điều tốt.
“Kyo-kun. Đây là game mới mà Kyo-kun muốn này. Nhưng đừng vì mải chơi quá mà thức khuya đấy nhé? Đổi lại việc tặng cậu game này thì cậu cũng phải học hành chăm chỉ vào nha?”
“...Tớ biết rồi.”
Cứ mỗi lần tôi nghe theo một yêu cầu, cô lại tặng tôi đồ chơi hoặc game mới. Còn nếu tôi định trốn tránh lời hứa, cha mẹ tôi, những người đã được cô thông báo trước, sẽ mắng tôi một trận tơi bời, nên một nửa trong số đó là tôi miễn cưỡng nghe theo lời Ichigo.
Không chỉ có vậy.
“Kyo-kun. Sao cậu lại ở đây một mình thế này? Lại cãi nhau với bác gái à?”
“...Không có gì.”
“Vậy à. Thế cậu có muốn đến nhà tớ không? Có cả bánh kẹo nữa đấy.”
“...Đi.”
Mỗi khi tôi lại vì một lý do vớ vẩn nào đó mà cãi nhau với cha mẹ, Ichigo luôn ở bên cạnh tôi và còn giúp tôi làm lành với họ.
Chẳng mấy chốc, Ichigo đã trở thành người bạn thân nhất, một người quan trọng như chị gái đối với tôi.
✦✧✦✧
Khi tôi lên lớp sáu trường tiểu học, bạn bè xung quanh bắt đầu để ý đến chuyện ngoại hình, bàn tán xem ai dễ thương, ai đẹp trai.
Và rồi, một trào lưu tỏ tình bùng nổ với mong muốn được hẹn hò với người mình thích trước khi lên sơ trung.
Người nổi tiếng nhất trong đám con gái là Hanamura Ringo, bạn của Ichigo, nhưng nghe nói tất cả những cậu con trai tỏ tình đều bị từ chối thẳng thừng.
Ngược lại, người nổi tiếng nhất trong đám con trai... chính là tôi.
Vốn dĩ đã có nét sẵn, lại được Ichigo quản lý nếp sống, gần đây còn bị cô yêu cầu phải chú ý chăm sóc da, nên chính tôi cũng nhận thấy mình đã trở nên đẹp trai hơn hẳn những đứa con trai khác.
“Anou... Kyoichi-kun. Tớ đã thích cậu từ lâu rồi! Xin hãy hẹn hò với tớ!”
Vì vậy, tôi cũng được các bạn nữ tỏ tình.
“Xin lỗi. Tớ có người mình để ý rồi.”
Tôi đã từ chối tất cả lời tỏ tình.
“Vậy à, quả nhiên là Ringo-chan nhỉ... Nếu vậy thì đành chịu thôi. Tớ sẽ cổ vũ cậu, cố lên nhé!”
Không hiểu sao họ lại hiểu lầm rằng mục tiêu của tôi là Hanamura, nhưng người mà tôi để ý dĩ nhiên là Ichigo.
“Etou, Kyo-kun. Cậu muốn nói chuyện gì vậy? Là chuyện không thể nói ở nhà sao?”
Sau giờ học, trên đường cùng Ichigo về nhà như mọi khi, tôi đã dẫn cô ra công viên.
Lúc này, mắt của Ichigo đã kém đi và phải đeo kính, trông cô có phần giản dị hơn xưa, nhưng đối với tôi, ngoại hình của Ichigo không thành vấn đề.
“Ừm... chuyện đó. Ichigo này, cậu có thích ai không?”
“? Chắc là... không có.”
Không có à...
Vừa cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng điều đó cũng có nghĩa là cô không thích tôi, nên tôi có chút sốc.
“Vậy à... Etou. Tớ thích Ichigo. Hẹn hò với tớ nhé!”
Tôi đã dồn hết can đảm để tỏ tình với Ichigo, nhưng khuôn mặt cô lại khá lạnh lùng.
“...Kyo-kun. Có phải vì thấy bạn bè xung quanh tỏ tình nên Kyo-kun cũng bị không khí ảnh hưởng rồi tỏ tình không vậy?”
“Không phải! Tớ thật sự thích Ichigo!”
“Thật sự, thật sự không?”
“Thật sự, thật sự luôn!”
“...Vậy à. Thế thì, hết cách nhỉ. Hai ta hẹn hò đi.”
“! Ừm!”
Và thế là, trong tâm trạng lâng lâng, tôi nắm tay Ichigo đi về nhà, để rồi bị cha mẹ bắt gặp ngay lập tức và chuyện chúng tôi bắt đầu hẹn hò bị bại lộ.
Nhờ vào mối quan hệ từ trước đến nay, việc tôi và Ichigo hẹn hò được cả cha mẹ tôi và cha mẹ cô chào đón.
Thậm chí, cha mẹ còn dặn dò kỹ lưỡng rằng đừng vì có ngoại hình ưa nhìn mà trở nên kiêu ngạo rồi coi thường Ichigo.
Dĩ nhiên, tôi hoàn toàn không có ý định chia tay Ichigo, người đã luôn đối xử tốt với tôi.
✦✧✦✧
Sau đó, tôi đã nghĩ rằng mình sẽ có một cuộc sống học đường vui vẻ hơn khi bắt đầu hẹn hò với Ichigo... vậy mà.
Ichigo bắt đầu bị bắt nạt.
Tôi chỉ nhận ra điều đó khi nhìn thấy dòng chữ “Yorifuji Ichigo là một con đĩ làm sugar baby” được viết trên bảng đen trong lớp học.
“Đứa nào! Đứa nào đã viết cái này!”
Lúc đó tôi đã tức đến mức suýt nữa thì nổi điên lên.
“Dừng lại đi, Kyo-kun!”
Ichigo đã giúp tôi bình tĩnh lại nên không có chuyện gì lớn xảy ra.
Sau giờ học, khi tôi hỏi Ichigo, cô mới kể rằng từ trước đến nay đã bị nhiều trò như bỏ rác vào giày trong tủ đồ hay vào ngăn bàn, bị lấy cắp đồ dùng cá nhân và nhiều thứ khác nữa.
“Đại loại là, những bạn nữ ghen tị với tớ vì được hẹn hò với Kyo-kun đã làm những chuyện đó.”
“Nếu cậu đã biết thủ phạm là ai, tại sao lại im lặng chịu đựng!?”
“Etou... Thật ra là, tớ bị họ lấy mất con thú nhồi bông mà Kyo-kun tặng. Họ nói nếu tớ mách người lớn thì họ sẽ xé nát nó.”
Ichigo cười như thể mình vừa làm một việc ngốc nghếch, nhưng chuyện này không thể đùa được.
Con thú nhồi bông đó, chẳng phải là món quà sinh nhật tôi tặng cô trước đây sao.
Tôi rất vui vì cô trân trọng nó, nhưng không cần phải chịu đựng đến mức này...!
“Là ai. Thủ phạm là ai.”
“…Tớ không thể nói được.”
“Con thú nhồi bông cứ để tớ lo. Nói cho tớ biết đi.”
“Không phải vậy. Nếu tớ nói, Kyo-kun sẽ đi gây sự với bạn ấy đúng không? Tớ không muốn Kyo-kun vì đánh nhau mà bị mắng đâu.”
Ngay cả lúc này mà cô vẫn lo cho tôi hơn bản thân mình...!
“Vậy à. Tớ sẽ không gây sự. Vì vậy hãy nói cho tớ biết.”
“Cậu hứa chứ?”
“Tớ hứa.”
“Vâng. Vậy thì...”
Và cái tên thủ phạm mà tôi được nghe chính là Hanamura Ringo.
✦✧✦✧
Ngay giờ nghỉ trưa ngày hôm sau, tôi đã gọi Hanamura Ringo ra lớp học.
“Kyoichi-kun. Cậu muốn nói chuyện gì vậy? Hay là tỏ tình? Cậu định bỏ Ichigo để đến với tớ à?”
Hanamura Ringo tự mình hiểu lầm rồi tỏ ra vui vẻ.
“Không phải. Cậu hãy chấm dứt ngay việc bắt nạt và đe dọa Ichigo đi.”
Nghe lời tôi nói, sắc mặt của Hanamura Ringo liền thay đổi.
“Funn. Con nhỏ đó, cuối cùng cũng đi mách lẻo à.”
“Vậy là cậu thừa nhận mình đã làm rồi nhỉ.”
“Thì sao? Nói cho cậu biết, không phải chỉ mình tớ làm đâu nhé.”
Hanamura Ringo trơ tráo đáp lại.
“Quan trọng hơn là. Kyoichi-kun, cậu hẹn hò với tớ không? Ichigo ấy à, tớ đang nắm thóp nó, nên dù không hẹn hò cũng có thể làm gì tùy thích.”
“Không cần.”
“Nn?”
“Những gì tôi muốn nghe từ cậu, tôi đã nghe hết rồi. Chào nhé.”
Tôi để Hanamura Ringo lại và rời khỏi lớp học, đi thẳng đến phòng giáo viên.
Thực ra, tôi đã dùng điện thoại mượn của cha mẹ để ghi âm lại cuộc trò chuyện vừa rồi.
Tôi cho các giáo viên nghe đoạn ghi âm và tố cáo Hanamura Ringo, sau đó cô ta bị các giáo viên tra hỏi và lần lượt những kẻ đồng phạm cũng bị tóm gọn, vụ bắt nạt đã chấm dứt.
Nhưng, con thú nhồi bông bị lấy đi đã không quay trở lại với Ichigo.
Nó bị xé nát một cách tàn nhẫn và vứt trên bàn học của Ichigo trong lớp, có lẽ là để trả thù.
Mà, chuyện đó tôi cũng đã lường trước rồi.
“Không sao đâu Ichigo. Đó là đồ giả do đám Hanamura chuẩn bị thôi, còn đây mới là hàng thật.”
Tôi đưa cho Ichigo, người đang buồn bã, một con thú nhồi bông giống hệt con bị xé nát nhưng trông như mới.
...Ừm, thì, nó là đồ mới thật mà.
Thú thật là tôi không nghĩ ra cách nào để lấy lại con thú nhồi bông một cách an toàn, nên đã mua một con y hệt.
“Vậy à. Đây mới là hàng thật à. Vậy thì không sao rồi. Cảm ơn Kyo-kun nhé.”
Dù lời nói dối rất lộ liễu, nhưng Ichigo vẫn cười và nhận lấy con thú nhồi bông mới.
Nhưng, hôm sau khi tôi đến phòng Ichigo chơi, con thú nhồi bông bị xé nát cũng đã được khâu lại cẩn thận và đặt cạnh con mới, nên có lẽ là cô đã biết tỏng rồi.
✦✧✦✧
Sau đó, cả hai tốt nghiệp tiểu học, và vì cùng khu vực học nên tôi và Ichigo đương nhiên vào cùng một trường sơ trung.
“Nè, Kyo-kun. Ở trường sơ trung ấy. Chuyện hai ta đang hẹn hò, anh giữ bí mật được không?”
Lúc đó, Ichigo đã nhờ tôi như vậy.
Cô nói là: “Vì em sợ lại bị ghen tị và bắt nạt lần nữa...”
Tôi cũng không muốn Ichigo lại bị bắt nạt nên đã đồng ý yêu cầu đó.
Nhưng... lần này đến lượt tôi bị hội con trai cho ra rìa.
Lên sơ trung, nhờ khuôn mặt được Ichigo “mài giũa” và khả năng vận động tốt, tôi đã rất nổi tiếng với các bạn nữ.
Vì giữ bí mật chuyện hẹn hò với Ichigo, tôi bị coi là còn độc thân nên lại càng được chú ý hơn.
Điều đó đã mua lấy sự ghen tị của đám con trai. Dù không đến mức bị chơi xấu một cách hiểm độc như bắt nạt, nhưng tôi đã bị hội con trai xa lánh, hơn nữa họ còn ngấm ngầm tung những tin đồn thất thiệt về tôi cho các bạn nữ nghe, khiến họ cũng giữ khoảng cách với tôi.
Thú thật là tinh thần tôi đã bị ảnh hưởng khá nhiều.
Ở trường, tôi phải giữ khoảng cách vì đang che giấu mối quan hệ với Ichigo, nên niềm vui duy nhất ở trường là tụ tập với bạn bè, vậy mà tôi lại bị tất cả những người có thể trở thành bạn, kể cả những đứa học chung tiểu học, cho ra rìa...
“Không sao đâu, Kyo-kun. Dù mọi người có ghét Kyo-kun, thì em vẫn sẽ mãi mãi là đồng minh của Kyo-kun.”
Nhưng sau giờ học, khi chỉ có hai chúng tôi ở phòng tôi hoặc phòng Ichigo, cô luôn an ủi tôi.
Chỉ cần có vậy thôi, tôi cảm thấy mình có thể chịu đựng được bất kỳ sự cô đơn nào.
Tôi đã quyết định.
Tôi cũng sẽ không bao giờ phản bội cô nàng, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, và sẽ mãi mãi là đồng minh của Ichigo.
✦✧✦✧
Sau đó, theo ý tưởng của Ichigo, tôi bắt đầu loan tin rằng mình đã có bạn gái.
Không phải Ichigo, mà là một cô gái ở trường sơ trung khác.
Nhờ vậy, sự nổi tiếng của tôi với các bạn nữ cũng lắng xuống, và sự ghen tị của đám con trai cũng giảm theo.
Dù vậy, lúc đó đã quá muộn để kết bạn với những cậu con trai khác.
Nhưng tôi không quan tâm.
Đối với tôi, chỉ cần có Ichigo là đủ rồi.
Vậy mà...
“Nè Kazuha-kun, đây là gì vậy?”
Tôi đã bị một nữ sinh cùng lớp là Tanaka-san chụp lại ảnh lúc đang đi dạo trên phố hẹn hò với Ichigo.
Tình hình cực kỳ tồi tệ.
Rõ ràng tôi đang trong vai hẹn hò với một cô gái ở trường sơ trung khác, vậy mà lại đi hẹn hò với Ichigo, người học cùng trường.
Dù là tôi bị lộ chuyện bắt cá hai tay, hay là sự thật tôi đang hẹn hò với Ichigo bị phanh phui, nếu bức ảnh này bị phát tán, vị thế của Ichigo sẽ gặp nguy hiểm.
“Cậu muốn tớ giữ bí mật bức ảnh này không? Vậy thì, hẹn hò với tớ đi?”
Và thế là tôi bị Tanaka-san uy hiếp và phải đi hẹn hò với cô ấy.
Và kể từ đó, sự méo mó của Ichigo đã bắt đầu.
<Tác Note>
Tôi đã muốn cho thấy tình cảm sâu nặng của Kyoichi dành cho Ichigo, nhưng có lẽ vẫn chưa đủ đô.
Chương tiếp theo sẽ là hồi tưởng dưới góc nhìn của Ichigo.
