Tôi, Oda Shougo, là một otaku nghiện anime và manga.
Thêm vào đó, tôi vừa lùn vừa đeo kính nên thường bị các học sinh khác trêu chọc.
Dù vậy, vẫn có người luôn đứng về phía tôi và trở thành chỗ dựa tinh thần cho tôi.
Người đó là Suzuki Yuuri-senpai.
Cô ấy là một senpai gyaru tóc vàng hơn tôi một khóa, cô ấy đã bắt chuyện với tôi khi tôi đang ngồi một mình xem anime trên điện thoại.
Và rồi cả hai cứ thế nói chuyện về anime và tự nhiên trở nên thân thiết.
Thì ra gyaru thân thiện với otaku là có thật.
Mà nói đúng hơn thì chính Yuuri-senpai cũng là một otaku.
Thế nên, tôi nghĩ việc mình mong chờ được hẹn hò với Yuuri-senpai cũng là điều tự nhiên thôi.
Vì vậy, tôi đã quyết tâm thi vào trường cao trung Yuushou giống cô ấy.
Ngôi trường này có điểm đầu vào cao nên tôi đã phải học như điên, học phí cũng đắt đỏ nên tôi đã phải cúi đầu van nài cha mẹ.
Hình như trường có chế độ học sinh học bổng, những người có thành tích cao sẽ được miễn phần lớn học phí, nhưng với cái đầu của tôi thì không thể nào.
Nếu liều mạng học thì có lẽ đã có cơ hội, nhưng nếu vậy tôi sẽ không thể tận hưởng sở thích hay chuyện yêu đương để duy trì thành tích nên tôi đã từ bỏ.
Và rồi, vào buổi tan học sau ngày nhập học.
Tôi tìm thấy Yuuri-senpai và cất tiếng gọi ngay lập tức.
“Yuuri-senpai!”
“Hở?”
Yuuri-senpai dừng bước và quay lại nhìn tôi.
Bây giờ tôi mới để ý, ngoài Yuuri-senpai ra còn có hai nữ senpai khác.
Cả hai đều ăn mặc phá cách, trang điểm theo kiểu gyaru, một người tóc xanh, người kia tóc đỏ, kết hợp với mái tóc vàng của Yuuri-senpai trông như cột đèn giao thông.
Yuuri-senpai nghiêng đầu hỏi.
“Etou... cậu là... ai vậy nhỉ?”
“Ể?”
Không lẽ nào... cô không nhớ mình sao?
Chỉ có mình tôi nhớ thôi sao?
Không, không, chắc chắn là cô chỉ nhất thời không nhớ ra thôi!
“Em là Oda Shougo đây! Kouhai của chị hồi sơ trung!”
“Nn? Aa! Oda-cchi!”
Yuuri-senpai vỗ tay như thể vừa nhớ ra.
“Xin lỗi nhé? Chị nhất thời không nhớ ra.”
“Dạ không sao. Hai ta cũng đã một năm không gặp rồi.”
“Vậy, em có chuyện gì không?”
“Etou... à, lâu rồi không gặp nên em muốn nói chuyện một chút...”
Mà, nói đến giờ mới nhận ra, không lẽ cô đang trên đường đi chơi cùng hai người kia?
Hơi xấu hổ một chút.
Việc xin đi cùng... chắc là không được rồi...
“Xin lỗi nha. Hôm nay chị định đi chơi với bạn nên chắc là không được rồi.”
Yuuri-senpai chắp hai tay lại xin lỗi.
“Vậy ư. Em xin lỗi. Etou, vậy thì lần tới là khi nào...?”
“Ừm. Nè, Kayocchi ngày mai có buổi họp hội học sinh đúng không?”
Sau một hồi suy nghĩ, Yuuri-senpai quay sang hỏi hai người kia, và người có mái tóc đỏ trả lời.
“Chắc là vậy.”
“Vậy à. Thế ngày mai thì sao?”
“Vâng được.”
Cứ thế, tôi và Yuuri-senpai đã trao đổi lớp của mình cho nhau biết.
“Cảm ơn nhé! Vậy mai chúng ta nói chuyện nha!”
Và rồi tôi chào tạm biệt Yuuri-senpai đang vẫy tay.
Ngày mai... ngày mai à...
Nên nói chuyện gì đây!?
Có lẽ là gợi ý và cảm nhận về anime mới bắt đầu chiếu mùa này chăng?
Không biết Yuuri-senpai đã xem anime nào rồi nhỉ.
Háo hức quá!
✦✧✦✧
Ngày hôm sau. Khi tan học, Yuuri-senpai đã đến lớp đón tôi, và chúng tôi cùng nhau lên sân thượng.
Tôi đã định nói rất nhiều chuyện, nhưng có vẻ dạo này Yuuri-senpai không xem nhiều anime lắm nên toàn là tôi vừa cho cô xem PV anime vừa thao thao bất tuyệt.
“Hể. Anime dạo này là thế này à. Cảm ơn em đã cho chị biết nhé, Oda-cchi. Lát nữa chị sẽ xem thử mấy bộ chị thấy hứng thú.”
“Vâng. Vậy thì, etou...”
“Nn?”
“Em có thể xin trao đổi ID RAIN với chị được không? N-như vậy thì chúng ta có thể thảo luận cảm nhận ngay lập tức.”
“Unn, được thôi.”
Yuuri-senpai vui vẻ đồng ý lời đề nghị của tôi và trao đổi ID RAIN.
Vì chúng tôi đã xa cách một thời gian nên tôi có chút lo lắng, nhưng liệu có phải là có hi vọng không?
Hôm đó cả hai giải tán ở đó, nhưng sau đó tôi vẫn thường xuyên gặp Yuuri-senpai để nói chuyện về anime và cuộc sống học đường.
Một ngày nọ trong chuỗi ngày bình thường đó.
“Này Oda. Dạo này cậu có vẻ đang tán tỉnh Suzuki-senpai nhỉ.”
Vào giờ nghỉ trưa, sau khi nói chuyện với Yuuri-senpai và quay về lớp, một cậu bạn cùng lớp đã nói với tôi như vậy.
“Tán tỉnh gì chứ... chỉ là nói chuyện về sở thích bình thường thôi mà.”
“Thế chẳng phải là tán tỉnh à. Tôi nói trước cho cậu biết, cậu nên từ bỏ người đó đi thì hơn. Vì có tin đồn chị ấy là phụ nữ của tên Kazuha Kyoichi đó.”
“Ể?”
Kazuha Kyoichi, là tên con trai sao?
Phụ nữ của anh ta...
“...Nghĩa là sao?”
“Còn sao nữa, đúng như nghĩa đen của nó thôi. Cậu không biết à? Kazuha Kyoichi. Học sinh năm hai, anh trai của Kazuha Rina người đã đọc diễn văn trong lễ khai giảng, hội phó hội học sinh, là một trong những kẻ đẹp trai nhất trường, và nổi tiếng là kẻ có cả dàn harem vây quanh đấy?”
Nghe nói vậy, hình như tôi đã từng thấy một người như thế được rất nhiều cô gái vây quanh...
“Và Suzuki-senpai là một trong những người luôn đi theo Kazuha Kyoichi, nên có tin đồn rằng họ đã lén lút qua lại với nhau từ lâu rồi.”
“...Không thể nào...”
Yuuri-senpai lại là người chơi bời như vậy sao...
Đúng là vẻ ngoài của cô ấy trông có vẻ gyaru nên tôi cũng đã từng thoáng nghĩ đến...
“Vì vậy, tốt hơn hết là cậu nên từ bỏ trước khi gặp rắc rối đấy.”
Nói xong, cậu bạn cùng lớp bỏ đi như thể câu chuyện chỉ có vậy.
Nhưng đó chỉ là tin đồn thôi mà. Tôi không tin.
Chắc chắn cô ấy và senpai tên Kazuha Kyoichi đó chỉ là bạn bè thân thiết đơn thuần, không hề có chuyện đó!
[Yuuri-senpai. Cuối tuần sau, tụi mình cùng đi xem bộ phim anime chiếu rạp mới được không?]
Nhưng vì vẫn cảm thấy bất an, tôi đã nhắn tin rủ cô ấy đi hẹn hò qua RAIN.
Rủ đi xem phim anime chiếu rạp nghe có vẻ rất otaku, nhưng vì đó là sở thích chung duy nhất của chúng tôi nên đành chịu vậy.
Trong lúc tôi đang chờ tin nhắn được đọc và trả lời với tâm trạng lo lắng...
[Xin lỗi nha. Chị đã hẹn đi xem phim đó với bạn rồi. Lần sau hai ta đi xem phim khác nhé.]
Tôi nhận được câu trả lời như vậy.
Vậy à, Yuuri-senpai cũng có những người bạn khác để đi xem những thứ như vậy...
...Không lẽ nào người đó là Kazuha Kyoichi-senpai kia chứ?
Không, không, không thể nào.
Dù sao thì cũng có quà tặng đặc biệt của rạp, hay là mình đi xem một mình vậy...
✦✧✦✧
Cuối tuần. Sau khi xem xong bộ phim anime chiếu rạp.
Trên đường ra khỏi rạp, tôi bắt gặp Yuuri-senpai.
Không chỉ có một mình cô ấy.
Bên cạnh cô là một cô gái xinh đẹp với mái tóc vàng tự nhiên và đôi mắt xanh lục, trông vừa giống vừa khác Yuuri-senpai, và một chàng trai đẹp đến mức chính tôi là con trai mà cũng phải kinh ngạc.
Người con gái kia chẳng phải là hội trưởng hội học sinh, Kakyoin Aria-senpai sao?
Vậy có nghĩa là, chàng trai kia chính là Kazuha Kyoichi-senpai?
Thì ra những người bạn mà cô hẹn đi xem phim cùng là hai người họ.
Mà trông hoàn toàn giống như Kazuha-senpai đang đi cùng hai mỹ nhân.
Ba người họ thật sự chỉ là bạn bè thôi sao...?
Vì quá tò mò, tôi đã đi theo sau ba người họ, nhưng họ đã nhanh chóng lên một chiếc xe hơi hạng sang màu đen và đi đâu đó mất.
Lúc đó, tôi chợt nhớ lại lời đồn mà cậu bạn cùng lớp đã nói.
Không lẽ nào ba người họ lại cùng nhau đến khách sạn... đúng không?
Với tâm trạng bất an, tôi trở về nhà.
Vào buổi tối hôm đó, tôi đã gửi một tin nhắn RAIN vu vơ cho Yuuri-senpai để thăm dò, nhưng cho đến sáng hôm sau vẫn chưa thấy cô ấy đọc.
✦✧✦✧
Và rồi ngày thường cũng đến.
Ngay lập tức vào giờ nghỉ trưa, tôi đã gọi Yuuri-senpai lên sân thượng.
“Oda-cchi, có chuyện gì vậy?”
“Etou, thực ra là cuối tuần trước em đã thấy chị đi cùng với những người như Kakyoin-senpai và Kazuha-senpai...”
“Aa, em thấy rồi à? Nhưng chuyện đó thì sao?”
Yuuri-senpai hỏi lại như thể thực sự không hiểu chuyện đó thì có vấn đề gì.
“Etou... có lẽ nào, Yuuri-senpai đang hẹn hò với Kazuha-senpai đó phải không?”
“Trông vậy sao? Ya, nhưng mà bọn chị không có mối quan hệ như vậy đâu.”
Vừa nói, Yuuri-senpai vừa nghịch tóc một cách đầy ngượng ngùng.
Một hồi chuông cảnh báo vang lên trong đầu tôi, rằng nếu cứ thế này thì sẽ quá muộn.
“A, anou! Yuuri-senpai! Vậy thì, chị hẹn hò với em được không? Em đã thích chị từ hồi sơ trung rồi!”
Bị cảm giác khủng hoảng thôi thúc, tôi đã lỡ tỏ tình mất rồi...!
Nghe lời tỏ tình của tôi, Yuuri-senpai tròn mắt ngạc nhiên.
“Etou... vậy à?”
“Vâng.”
Mặt tôi nóng bừng lên vì xấu hổ, và tôi cúi gằm mặt xuống.
“Chuyện đó... ahaha. Xin lỗi nhé? Chị mà có bạn trai thì sẽ không đi chơi với Kyocchi được nữa, nên chị quyết định sẽ không hẹn hò với ai trong suốt những năm cao trung.”
“Vậy... ư…”
Tôi đã bị từ chối.
Không chỉ vậy, lý do từ chối lại là vì mối quan hệ với tiền bối đẹp trai kia.
Rốt cuộc thì vẫn là trai đẹp thì mới được yêu sao.
Sao tôi thấy muốn khóc quá...
“Etou, không phải là chị ghét Oda-cchi đâu, nên bọn mình vẫn có thể thỉnh thoảng gặp nhau nói chuyện anime như trước đây... được không?”
Tôi không thể nhìn rõ được vẻ mặt của Yuuri-senpai khi cô nói những lời đó.
“Chuyện đó... em xin lỗi!”
Tôi che mặt và chạy trốn khỏi sân thượng.
Và rồi tôi cũng chẳng còn tâm trạng nào để quay lại lớp, tôi bỏ lại cặp sách và đi thẳng về nhà.
“Uwaaaaaaaaaan!”
Về đến phòng, tôi chui vào giường và khóc nức nở.
Tôi là người đã làm thân với Yuuri-senpai trước, vậy mà lại bị một tên đẹp trai xuất hiện sau cướp mất cô ấy...!
Chẳng lẽ tôi không được sao! Là otaku nên bị ghét sao! Chỉ có trai đẹp mới được yêu đương thoải mái thôi sao!
“Này, cậu để quên cặp sách ở lớp đấy.”
Khi tôi đang nhốt mình trong nhà, cậu bạn cùng lớp đã kể cho tôi nghe về Yuuri-senpai đã mang cặp sách đến cho tôi trước khi trời tối.
“À, cảm ơn.”
Trước cửa nhà, tôi vừa nói lời cảm ơn vừa nhận lấy chiếc cặp.
“Mà này, cuối cùng cậu cũng làm thật à.”
“? Làm gì cơ...?”
“Chuyện của Suzuki-senpai đấy. Cậu tỏ tình rồi bị từ chối đúng không? Hình như có học sinh nào đó đã thấy cảnh đó, giờ cả trường đang đồn ầm lên rồi đấy.”
“Ể...”
Cảnh đó đã bị nhìn thấy sao...?
“Vậy nên, có lẽ từ ngày mai cậu sẽ trở thành trò cười cho mọi người một thời gian đấy, biết trước đi. Thôi nhé.”
Xong việc, cậu bạn cùng lớp cứ thế bỏ đi.
Không chỉ bị Suzuki-senpai từ chối, mà còn bị đem ra làm trò cười nữa...
Bị bỏ lại một mình, tôi cảm thấy chán ghét tất cả và đã nghỉ học một thời gian.
