Khi tôi đang nằm ngửa trên mặt đất, có người giơ ô che cho tôi.
Tuyết ngừng rơi.
"Atsuto," người cầm ô lên tiếng. "Cứ thế này cậu sẽ chết mất."
Ý thức đang dần tan biến của tôi được kéo trở lại.
Tôi chậm rãi nhớ lại tình hình.
Phải rồi, kế hoạch báo thù chẳng có gì thuận lợi, và tôi đã chạy trốn khỏi nhà của Haiya Yuzuru. Sau đó, tôi gục ngã trong công viên ngập tràn ánh đèn hoa lệ.
Hướng mắt nhìn lên, tôi thấy Azusa đang đứng đó.
Cô ấy dùng chiếc ô gấp che cho tôi.
Azusa phủi lớp tuyết đọng trên người tôi. Bàn tay nhỏ bé của cô ấy vỗ liên tục, gạt tuyết đi. Để thoát khỏi bàn tay đó, tôi ngồi dậy.
Tôi không cần sự giúp đỡ của cô ấy.
Tôi không muốn được em gái của Haiya Yuzuru cứu giúp.
"Tớ nghe mẹ kể rồi," Azusa nói. "Cậu thực sự là nạn nhân của anh trai tớ à?"
"Phải," tôi đáp. "Anh trai cậu đã giết gia đình tôi."
Chắc hẳn cô ấy đã nghe mọi chuyện từ mẹ mình.
Tôi đứng dậy khỏi băng ghế, phủi tuyết. Cơ thể tôi đã lạnh cóng đến tận xương tủy. Nếu không tìm một nơi nào đó ấm áp, có lẽ tôi sẽ bị cảm mất.
Azusa đã mang đồ đạc của tôi đến. Tôi nhận lấy ngay lập tức rồi khoác áo lên.
Tôi nói lời tạm biệt với Azusa. Tôi vẫy tay một cách qua quýt.
"Nhưng cậu cứ yên tâm. Tôi sẽ không bao giờ gặp lại cậu nữa đâu."
Khi tôi định rời đi, Azusa níu lấy cánh tay tôi.
Gì nữa đây?
Tôi cố gạt tay cô ấy ra, nhưng cô ấy nói: "Này, chúng ta hợp tác được không?"
Hợp tác, từ đó tôi không thể hiểu ngay được.
Ánh mắt Azusa vô cùng nghiêm túc. Cô ấy nhìn thẳng vào mắt tôi.
"Biết đâu tớ có thể liên lạc được với anh trai. Tớ có địa chỉ email. Dù gửi mail cũng chẳng thấy hồi âm, nên cũng không biết anh ấy còn sống hay không nữa."
Thật nực cười.
Địa chỉ liên lạc tầm thường đó, tôi đã lấy được từ Tomita Hiiro từ lâu rồi.
Tôi giật mạnh tay mình ra khỏi tay cô ấy.
"Thật khó hiểu. Tại sao cậu lại muốn hợp tác với tôi?"
Cô ấy phải biết là tôi đã chĩa dao vào mẹ cô ấy chứ. Dù tôi không có ác ý với gia đình Yuzuru, nhưng tôi vẫn mong muốn được tự tay đâm chính hắn ta.
Azusa khẽ gật đầu.
"Vì tớ không thể bỏ mặc cậu được."
Tôi bất giác bật cười.
"Cái gì thế, cảm giác như đang nhặt một con chó hoang à?"
Con nhỏ này vẫn chưa hiểu ra tình hình sao.
Lời nói đó nghe như một sự sỉ nhục.
"Cậu không muốn nói, nhưng mà, việc cậu tỏ ra thân thiết với tôi thật nực cười. Nhìn từ ngoài vào, chẳng qua chỉ là một đứa bị bắt nạt, tình cờ gặp một người bạn cùng trang lứa rồi mừng quýnh lên thôi. Cậu đâu biết tất cả chỉ là màn kịch của tôi."
"Không phải như thế."
Azusa gằn giọng.
Tôi chẳng thèm để tâm. Trông cô ấy chẳng khác nào bị nói trúng tim đen.
"Cậu bị tổn thương à? Nhưng nỗi đau mà tôi phải trải qua còn lớn hơn thế nhiều. Miyu đã chết, vậy mà em gái của Haiya Yuzuru vẫn nhởn nhơ sống sót, chỉ riêng điều đó thôi đã đủ khiến tôi căng thẳng rồi."
Đến chính tôi cũng phải kinh ngạc vì những lời lẽ tàn nhẫn của mình.
Nhưng đó là sự thật không thể chối cãi.
Mỗi khi cô ấy vui vẻ kể về cuộc sống ở trường, tôi đã run lên vì tức giận đến mức nào. Azusa sẽ không bao giờ có thể tưởng tượng được.
Mặt cô ấy méo đi như sắp khóc.
Tôi quay mặt đi và rời khỏi đó ngay lập tức.
Hợp tác, Azusa đã nói một cách nhẹ tênh.
Tôi thấy thật vô lý. Không thể nào dễ dàng đồng ý như vậy được.
Vừa đi trong tuyết, tôi vừa sắp xếp lại mối quan hệ với Azusa.
Gia đình nạn nhân và gia đình thủ phạm. Em gái tôi đã mất, còn em gái của Haiya Yuzuru vẫn còn sống.
Chỉ cần liệt kê những từ đó ra, tôi đã cảm thấy muốn xin lỗi Miyu, dù chỉ là diễn kịch, vì đã nói chuyện thân mật với cô ấy.
Tôi mở ứng dụng gọi điện trên smartphone và xóa số của Azusa.
Địa chỉ liên lạc cuối cùng còn sót lại cũng đã mất.
Manh mối để truy tìm Haiya Yuzuru cũng không, dũng khí để báo thù gia đình hắn cũng chẳng có, ngay cả một người bạn đồng hành duy nhất cũng không còn.
Lúc này, tôi chẳng có gì trong tay.
Khi đến nhà ga, tôi thấy Azusa đang đợi sẵn.
Cô ấy đứng trước cổng soát vé, ánh mắt sắc lẹm. Trông cô ấy chẳng khác nào một người gác cổng.
"Phiền phức thật," tôi lẩm bẩm. Phương tiện giao thông duy nhất để rời khỏi thị trấn này là tàu điện. Khoảng cách này không thể đi bộ về được. Tôi không còn đường thoát.
Tại sao cô ấy lại đến ga trước cả tôi? Tôi thoáng nghĩ, nhưng câu trả lời chỉ có một.
Cô ấy đã cố tình chỉ cho tôi một con đường vòng từ trước. Dù tôi không thể suy ra lý do tại sao.
Tôi bất đắc dĩ tiến lại gần cổng soát vé, cô ấy lên tiếng.
"Hãy cho tớ biết, làm thế nào thì cậu mới tha thứ?"
Tôi xua tay như muốn đuổi cô ấy đi.
Câu hỏi thật lạc đề. Đây đâu phải là chuyện cãi vã của con nít.
"Không phải là tha thứ hay không tha thứ. Nếu cậu thấy chưa đủ, thì cứ để bị bắt nạt cả đời đi."
Tôi định đi lướt qua cô ấy.
Thế rồi, Azusa lại níu lấy cánh tay tôi.
"Tớ không muốn thế."
"Tại sao? Vì cậu thấy thương bản thân mình à?"
Tôi cười một cách chế nhạo.
Dù cho những lời lẽ độc địa của tôi, vẻ mặt Azusa vẫn không hề lay chuyển. Cô ấy chỉ mím chặt môi.
"Tớ đã luôn nghĩ đó là điều đúng đắn. Rằng chúng tớ là gia đình thủ phạm, nên không được phép hạnh phúc. Rằng bị bắt nạt cũng phải cắn răng chịu đựng. Nhưng làm thế cũng chẳng giúp được gì cho gia đình cô Iguchi hay cho Atsuto cả. Đó chỉ là sự tự thỏa mãn mà thôi."
Azusa buông tay tôi ra và cúi đầu.
"Tớ xin lỗi vì đã không nhận ra nỗi đau của cậu."
Tôi không thể tìm được lời nào để phản bác lại cô ấy ngay lập tức.
Tôi từng có cảm giác mong muốn gia đình thủ phạm phải sống trong bất hạnh. Nhưng cho dù họ có thực sự bất hạnh, điều đó có ý nghĩa gì với cuộc đời tôi không? Nhìn Azusa, tôi đã nghĩ như vậy.
Nhưng, tôi vẫn không tài nào hiểu nổi.
Tại sao cô ấy lại đề nghị giúp đỡ tôi.
Tôi nói bằng một giọng điệu khiêu khích.
"Gì đây, đừng nói là cậu đã phải lòng tôi đấy nhé?"
"Phải."
Azusa thản nhiên thừa nhận.
"Nhưng tớ vừa mới thất tình rồi."
Đó là một câu trả lời tôi không ngờ tới.
Nhưng, đâu đó trong tôi lại cảm thấy có thể chấp nhận được.
"...Vậy à."
Tôi thốt lên.
"Nếu vậy thì, tôi đã làm một điều rất tàn nhẫn..."
Tôi đã tính toán sai lầm.
Tôi đã nghĩ mình chỉ đối xử với cô ấy như một người bạn bình thường. Nhưng trong lòng cô ấy thì khác. Cô ấy đã xem tôi là một người khác giới. Ở độ tuổi của chúng tôi, có lẽ điều đó mới là lẽ tự nhiên.
Tôi không chỉ lừa dối cô ấy, mà còn lợi dụng và chà đạp lên cả tình cảm chớm nở của cô ấy.
"Tớ nói ra điều này cũng hơi kỳ," Azusa nói. "Nhưng Atsuto đã làm một việc rất tồi tệ đấy. Với tớ, đó là mối tình đầu. Khi tớ bị bạn cùng lớp ép mua nước, rồi nhận ra mình bị mất ví, đang một mình sắp khóc thì Atsuto đã đến bắt chuyện. Những lúc nói chuyện điện thoại với Atsuto là khoảng thời gian tuyệt vời nhất trong cuộc đời tớ."
Thế nhưng, tôi đã phản bội cô ấy. Vì một lý do quá ích kỷ.
Biết đâu, nếu tôi nói ra sự thật ngay từ đầu, cô ấy đã đồng ý hợp tác...
Cô ấy rưng rưng nước mắt, van nài.
"Dù vậy, Atsuto vẫn là nạn nhân của anh trai tớ, và cũng là người tớ đã từng phải lòng. Nên tớ mới nói là muốn hợp tác."
Để thốt ra những lời đó, cô ấy đã phải trải qua bao nhiêu đau khổ.
Tôi không thể trả lời ngay được.
Giống như tôi có câu chuyện của riêng mình, cô ấy cũng có câu chuyện của riêng cô ấy.
Dù có bao biện thế nào đi nữa, sự thật rằng tôi đã lừa gạt và lợi dụng một cô gái ngây thơ, cô độc vẫn không thể thay đổi.
Tôi hít một hơi thật sâu.
Có lẽ là vì cảm giác tội lỗi. Tự nhiên, tôi có thể chấp nhận đề nghị của cô ấy.
So với cô ấy, người đã vượt qua bao nhiêu xung đột để tiến lại gần, thì tôi, kẻ chỉ biết trút giận một cách bốc đồng, quả thật quá trẻ con.
"...Tôi muốn gặp Haiya Yuzuru. Tôi muốn biết sự thật về việc gia đình tôi bị sát hại. Nếu có chuyện gì xảy ra, tôi không thể đảm bảo mình sẽ làm gì. Nếu cậu không ngại, tôi muốn cậu hợp tác."
Khi tôi đề nghị, cô ấy khẽ gật đầu.
"Và," tôi lẩm bẩm. "Xin lỗi vì đã nói những lời cay độc."
Đó là một sự hòa giải chẳng giống ai.
Cứ như thế, tôi và Azusa đã quyết định hợp tác với nhau.
Mối quan hệ của chúng tôi bắt đầu từ điểm tệ hại nhất.
Dù vậy, tôi vẫn ở bên Azusa là vì tia hy vọng mong manh có thể gặp được Haiya Yuzuru. Azusa hợp tác với tôi có lẽ là vì muốn chuộc lại tội lỗi do người thân gây ra.
Dù được kết nối bởi những cảm xúc đó, mối quan hệ căng thẳng vẫn không thay đổi.
Tôi căm ghét anh trai cô ấy.
Còn Azusa, có vẻ như cô ấy vẫn còn ấm ức vì bị tôi đùa giỡn với tình cảm của mình.
Chúng tôi không thể nào hòa hợp được. Chúng tôi cãi nhau suốt ngày.
Đó không phải là những cuộc cãi vã của bạn bè hay người yêu với mục đích làm hòa. Tôi đã thật sự quát mắng Azusa, đôi khi còn làm cô ấy khóc. Azusa thì cố gắng giãi bày, còn tôi thì không thể đáp lại được gì và đành bỏ đi.
Tôi không thể tin tưởng Azusa một cách hoàn toàn. Có khả năng tất cả những lời cô ấy nói đều là dối trá. Biết đâu cô ấy biết nơi ở của Haiya Yuzuru và đang giấu tôi.
Vì vậy, tôi đã nói với Azusa: "Cho tôi xem nhật ký của cậu."
Lúc đó, chúng tôi đang ở nhà cô ấy. Chuyện chúng tôi gặp nhau tự nhiên đã được mặc định là tại nhà Azusa.
Trước đề nghị của tôi, Azusa lắc đầu.
"Xin lỗi, tớ không thể cho Atsuto xem được."
"Tớ có thể biết lý do không?"
"Hầu như ngày nào cũng là những lời than vãn và oán hận... Tớ nghĩ có cả những nội dung sẽ khiến Atsuto khó chịu. Dù đó là những lời thật lòng đầy ngạo mạn của phía thủ phạm, tớ không còn cách nào khác ngoài việc viết ra đâu đó để giải tỏa."
Azusa đau khổ cúi mặt xuống.
Nhưng tôi cũng không thể nhượng bộ.
"Nếu cậu thực sự không muốn cho xem, tôi sẽ không ép. Nhưng tôi muốn truy tìm Haiya Yuzuru, và tôi muốn tự mắt mình xác nhận xem trong nhật ký có chút thông tin nào về hắn hay không."
Tôi tự biết đó là một cách nói hèn hạ. Bởi vì tôi biết cô ấy không thể từ chối.
Cuối cùng, Azusa lẩm bẩm "Tớ hiểu rồi" và mang ra một cuốn sổ dày.
Tôi xem nhật ký của Azusa.
Những dòng chữ được viết bằng nét bút mạnh mẽ, ngay ngắn, chi chít khắp trang giấy.
Đúng như lời cô ấy nói, trong đó toàn là những lời than vãn. Nội dung những lần bị bắt nạt được ghi lại một cách chi tiết.
Có thể thấy cô ấy đã trải qua những ngày tháng đau khổ và cay đắng.
Nhưng, trong nhật ký không chỉ có những dòng chữ như vậy.
Tại sao mình lại phải chịu đựng những chuyện này.
Hôm nay, sách giáo khoa lại bị xé rách. Cả tuần liền rồi.
Tất cả là lỗi của anh trai. Tại sao mình lại phải bị hắt nước vào người?
Mình phải chịu đựng. Lỗi là do người nhà mình. Nhưng đến bao giờ?
Khoảnh khắc những dòng chữ đó đập vào mắt, một cảm xúc nóng rực như dung nham phun trào từ trong tôi. Tôi không thể kìm nén được cơn bốc đồng. Tôi không còn cách nào khác ngoài việc trút hết những cảm xúc vừa nảy ra trong đầu.
──Em gái của kẻ giết người mà còn giả bộ làm nạn nhân à.
──Bị hắt nước thì đã sao. Anh trai cậu còn làm những việc tồi tệ hơn nhiều.
Azusa chỉ im lặng lắng nghe những lời tôi tuôn ra.
Cô ấy đặt nắm tay lên đầu gối, chỉ im lặng lắng nghe. Nhưng lời nói của tôi không thể dừng lại. Tôi không còn cách nào khác ngoài việc tiếp tục cho đến khi trút hết cơn thịnh nộ.
Tôi không biết đã mất bao lâu mới có thể xin lỗi cô ấy.
"...Đúng là cậu nói phải," cảm giác còn lại chỉ là một sự trống rỗng. "Tôi không nên xem cuốn nhật ký này. Xin lỗi."
"Atsuto không cần phải xin lỗi đâu," Azusa khẽ lẩm bẩm.
Bằng một giọng yếu ớt, cô ấy đã nói lời xin lỗi và quan tâm đến tôi. Nhưng trên gương mặt cô ấy, nỗi buồn vì bị tổn thương hiện lên rất rõ.
Tôi không còn cách nào khác ngoài việc chịu đựng sự khó xử do chính mình gây ra một lúc lâu.
Những cuộc cãi vã như vậy xảy ra như cơm bữa.
Giữa tôi và Azusa có một khoảng cách không dễ gì lấp đầy.
Tuy nhiên, từ một cuộc trò chuyện phiếm, mối quan hệ giữa tôi và Azusa bắt đầu thay đổi.
Đó là lúc chúng tôi đang bàn về cách để gặp lại Haiya Yuzuru.
Cuộc trò chuyện rất căng thẳng, và đầu tôi đau nhức vì cuộc thảo luận không có lối thoát. Chắc hẳn cô ấy muốn thay đổi chủ đề.
Azusa đã thắc mắc về một món đồ của tôi.
"Thứ mà Atsuto luôn mang theo bên mình, có phải là của em gái cậu không?"
Azusa chỉ vào túi áo tôi. Tấm thẻ hoa tuyết đang lòi ra một nửa.
Tôi nhét nó sâu vào trong túi để không bị rơi.
"Tớ đã nói rồi thì phải? Đó là bông hoa em gái tớ tặng sinh nhật. Nó héo rồi nên tớ ép thành thẻ."
"...Tại sao nó lại héo vậy?"
"Từ lúc trời bắt đầu nóng lên, nó dần yếu đi. Tớ đã tưới nước và bón phân, nhưng..."
Tôi đã thay đất, chuyển nó ra nơi có nhiều nắng. Vì đó là món quà cuối cùng em gái tặng, tôi đã cố gắng chăm sóc hết sức có thể, nhưng mong muốn của tôi đã không thành hiện thực. Tất cả đều héo rụi.
Khi tôi giải thích, Azusa kêu lên "Ể?"
Cô ấy vội vàng nhoài người về phía trước.
"Atsuto, đó là ngủ đông đấy. Giọt tuyết là cây thân củ, nên năm nào nó cũng héo đi."
Tôi nghiêng đầu.
Tôi hoàn toàn không hiểu. Lần cuối cùng tôi trồng hoa là cây bìm bìm hồi tiểu học. "Nó khác với loại để lại hạt à?"
"Hoàn toàn khác. Bây giờ, cây giọt tuyết đó cậu đang để ở đâu?"
"Tớ không nỡ vứt đi, nên cứ để ở sân của cơ sở."
Azusa tròn mắt đứng hình.
Như thể vừa nhìn thấy một điều không thể tin được.
"Gay go rồi," Azusa nói. "Cây giọt tuyết đó có thể vẫn còn nở được."
"Ể, thật sao?"
"Nhưng nếu không chăm sóc, nó có thể sẽ héo thật đấy. Tùy thuộc vào tình trạng của củ. Nếu cứ để ngoài sân mà có mưa tưới thì có thể không sao nhưng..."
"Không biết nữa... tớ không chắc lắm."
"Dù sao thì về đến nơi cậu gửi ảnh cho tớ xem nhé. Tớ sẽ xem thử."
Cây giọt tuyết em gái tặng có thể sống lại.
Di vật của Miyu──đối với tôi, điều đó cũng quan trọng không kém gì sự tồn tại của Haiya Yuzuru.
Từ ngày đó, chúng tôi liên lạc với nhau hàng ngày.
Phần lớn cuộc trò chuyện là về cây giọt tuyết.
Củ cây bị thiếu nước, dù là người không chuyên cũng thấy nó teo tóp. Nhưng, một mầm nhỏ đã nhú lên. Nó vẫn chưa chết.
Azusa đã cho tôi những lời khuyên chi tiết. Từ cách chọn loại đất phù hợp, cho đến loại phân bón thích hợp cho giọt tuyết. Cô ấy đã cung cấp cho tôi, một người hoàn toàn không có kiến thức về làm vườn, những thông tin chính xác.
Khi làm theo lời khuyên của cô ấy, củ giọt tuyết dần khỏe lại. Dần dần, tôi và Azusa bắt đầu nói chuyện về những chủ đề khác. Cuộc trò chuyện với cô ấy bất giác đã trở thành một thói quen.
"Thân cây đã mọc dài ra rồi. Chắc là nó sẽ nở thật."
Ví dụ, khi tôi báo cáo về tình hình của cây hoa như vậy, Azusa sẽ trả lời: "Vậy thì yên tâm rồi nhỉ. Có lẽ không cần tưới nhiều nước đâu." Khi cô ấy khoe những kiến thức chi tiết về trường hợp đất bị đóng băng hay có sương muối, cuộc trò chuyện lại chuyển sang chủ đề cô ấy lấy những thông tin đó từ đâu, rồi tự nhiên chuyển sang cuộc sống ở trường và sở thích. Tôi kể về những điều thú vị trong các buổi học ở trường trung học hệ tại chức, về việc số người quen mà tôi không nhớ mặt ngày càng tăng. Azusa cũng kể về kỳ thi tuyển sinh cấp ba và những chuyện xảy ra trong lớp học của cô ấy.
Nghĩ lại, ngay cả khi tôi đang lừa dối Azusa, cuộc nói chuyện của chúng tôi cũng hiếm khi bị gián đoạn. Chắc hẳn sở thích và gu của chúng tôi vốn đã hợp nhau.
Không thể phủ nhận rằng giữa tôi và Azusa có một khoảng cách sâu sắc.
Một khoảng cách không dễ gì lấp đầy. Nhưng, như thể đang gọi nhau từ hai đầu của khoảng cách đó, tôi và Azusa đã dần tăng lượng trò chuyện lên.
Sau khi đến nhà Azusa, chúng tôi thường có thói quen đi dạo trong công viên.
Đó là công viên có những luống hoa được chiếu sáng mà cô ấy đã giới thiệu. Dù cảnh sắc hàng ngày hầu như không thay đổi, chúng tôi vẫn tự nhiên hướng bước chân đến đó.
Azusa nói về các loài hoa, và tôi im lặng lắng nghe.
Trên đường đi, chúng tôi kiểm tra luống hoa tuyết. Vẫn chưa nở. Chúng đang chờ đợi mùa xuân đến dưới lớp tuyết. Chỉ để ngắm nhìn điều đó, chúng tôi ngồi xuống băng ghế.
Có lần, tại công viên đó, Azusa đã hỏi tôi: "Cậu nghĩ sao về tương lai?"
Khi tôi hỏi tại sao, Azusa trả lời: "Thì tại, hoa tuyết là hoa của hy vọng mà. Nên tớ nghĩ chúng ta nói chuyện gì đó tươi sáng về tương lai đi."
"Hy vọng? Lần trước chẳng phải cậu nói nó là biểu tượng của cái chết hay sao mà còn đùa được à?"
"Đùa gì chứ..." Azusa thở dài như thể bị xúc phạm. "Tớ đã nghĩ từ trước rồi, nhưng Atsuto lúc không diễn kịch khá là cay nghiệt nhỉ. Atsuto lúc mới gặp hiền lành hơn nhiều mà."
"Vốn dĩ tôi là người như vậy."
"Tớ xin lỗi vì đã gieo vào đầu cậu hình ảnh không hay về món quà của Miyu. Tóm lại là tớ muốn nói chuyện gì đó có hy vọng."
"Chuyện về một tương lai tràn đầy hy vọng à."
Thật tàn nhẫn. Tôi thở dài chán nản.
Tôi không thể nào vui vẻ bước đi trên con đường tương lai mà Miyu đã đánh mất.
"Azusa có nghĩ gì không?" tôi hỏi lại y như vậy.
Cô ấy lắc đầu.
"Bây giờ tớ chẳng nghĩ được gì cả. Chỉ sống trong sự day dứt vì tội lỗi của anh trai thôi."
"Tự mình đề nghị rồi lại bảo không có kế hoạch gì cả."
"Lại cay nghiệt rồi. Thế còn Atsuto thì sao?"
"...Tôi cũng không thể tưởng tượng được, về tương lai."
Khi tôi trả lời như vậy, Azusa trêu chọc: "Atsuto cũng giống tớ thôi."
Tôi nói: "Tôi chẳng nghĩ được gì cả," lặp lại y hệt lời Azusa.
Đó là một lời nói dối.
Thực ra, nó đã được quyết định rồi. Một điều mà tôi đã chuẩn bị tinh thần từ lâu.
Tội ác phải chịu hình phạt tương xứng.
Đâm Haiya Yuzuru, rồi chính tôi cũng sẽ chết──tương lai của tôi đã được định sẵn.
Azusa, không hề biết suy nghĩ của tôi, mỉm cười nói.
"Nếu một ngày nào đó chúng ta có thể trò chuyện về nó thì tốt nhỉ. Khi mọi chuyện đã có một kết thúc nào đó, hai chúng ta sẽ từ từ nói chuyện."
Azusa nói như đang mơ.
Nơi chốn lúc đó, chắc chắn sẽ là băng ghế này.
Trước những đóa giọt tuyết nở rộ, chúng tôi sẽ nói về tương lai với gương mặt thanh thản.
"Ừ nhỉ," tôi lẩm bẩm. "Có lẽ đó là điều mà người ta gọi là hạnh phúc."
Đó là những lời tôi thốt ra một cách vô thức.
Tôi cũng không biết đó là nói dối hay thật lòng.
"Vậy thì, hứa nhé," Azusa mỉm cười. "Cùng nhau đi đến nơi đó nhé."
Bị cuốn theo sự nhiệt tình của cô ấy, tôi gật đầu một cách mơ hồ.
Không hiểu sao, tôi không muốn từ chối.
Từ ngày đó, tôi bắt đầu có những giấc mơ viển vông.
Tôi và Azusa gặp được Haiya Yuzuru, nghe được lời giải thích thỏa đáng từ miệng hắn. Nhận được lời xin lỗi và hối cải. Dù không thể nào tha thứ, nhưng rồi tôi sẽ vượt qua được cơn giận. Hoặc, tôi sẽ thực hiện sự báo thù ở mức độ mà gia đình Azusa có thể chấp nhận. Haiya Yuzuru sẽ một lần nữa, dưới sự giám sát của cha mẹ, hướng tới việc cải tạo. Tôi, sau khi báo thù xong, và Azusa, sau khi thành công trong việc giúp anh trai cải tạo, sẽ trở thành những người bạn bình thường. Tôi sẽ không chết, mà cùng Azusa trò chuyện về những ước mơ tương lai.
Lý trí tôi đột nhiên gào lên, không thể nào. Tại sao tôi lại phải làm bạn với em gái của kẻ thủ ác.
Thế nhưng, đó là một ý nghĩ không thể nào quên được. Mỗi khi lơ là, giấc mơ phi thực tế đó lại thoáng qua trong đầu.
Chỉ là──ảo tưởng của tôi, về cơ bản đã sai lầm.
Bởi vì chúng tôi, sau khi gặp Haiya Yuzuru, sẽ bị đẩy xuống địa ngục.
Tóm lại, chúng tôi đã thành công trong việc liên lạc với Haiya Yuzuru.
Chúng tôi đã liên tục gửi email cho Haiya Yuzuru từ địa chỉ của Azusa.
Có một người đàn ông lạ đang lảng vảng quanh nhà. Bị đe dọa rằng hắn biết sự thật về Tomita Hiiro. *Muốn gặp trực tiếp để nói chuyện.*──những dòng tin bịa đặt.
Và email này đã có hồi âm.
Cuối tháng mười hai, Azusa và Haiya Yuzuru đã gặp lại nhau.
Haiya Yuzuru từ chối gặp mặt mẹ. Chắc hẳn là vì cảm thấy tội lỗi.
Tại một phòng karaoke gần ga Shinjuku, hai anh em đã gặp lại nhau sau một năm rưỡi.
Tôi bật chế độ cuộc gọi trên điện thoại của Azusa và nghe lén cuộc trò chuyện của họ từ phòng bên cạnh.
Chờ thời cơ, tôi sẽ xông vào phòng hai người họ đang ở. Để moi ra sự thật về vụ án từ Haiya Yuzuru. Nếu cần, tôi sẽ dùng dao để uy hiếp──
Kế hoạch là như vậy.
Nhưng, khoảnh khắc Haiya Yuzuru mở miệng, tình hình đã thay đổi đột ngột.
"Azusa, anh đang định cho nổ tung ga Shinjuku."
Haiya Yuzuru nói một tràng.
Về việc chính mình sẽ gây ra một vụ khủng bố bằng bom.
Về việc dù sẽ phải vào tù nhưng sẽ không bị tử hình.
Về việc đây là một vụ khủng bố nhằm thay đổi Luật Vị thành niên.
Về việc gia đình của Watanabe Atsuto phải bị giết vì kế hoạch có nguy cơ bị bại lộ.
Về việc tiền thưởng sẽ được cất giấu ở một nơi chỉ mình anh ta biết, và sau khi ra tù sẽ tự do sử dụng.
Về việc một tương lai sống trong nhung lụa đang chờ đợi anh ta.
"Anh biết sẽ làm phiền gia đình mình, nhưng mong mọi người hãy chịu đựng. Rồi sẽ có ngày chúng ta được sống bên nhau," Haiya Yuzuru nói với Azusa như vậy.
Một câu chuyện quá lố bịch. Vô cùng hoang đường.
Nếu người nói là một ai khác ngoài Haiya Yuzuru, tôi đã cười cho qua chuyện.
Nhưng, tôi không thể cho đó là một trò đùa. Một vụ khủng bố bằng bom sắp xảy ra.
Đây không còn là chuyện tôi có thể đối mặt trực tiếp với hắn nữa rồi.
Phải, chúng tôi đã không hiểu gì cả.
Gia đình tôi bị cuốn vào chỉ là một phần nhỏ của một kế hoạch lớn hơn nhiều.
Ngay sau khi Haiya Yuzuru rời đi, Azusa lập tức gọi điện đến đồn cảnh sát. Azusa đã kể lại toàn bộ kế hoạch của Haiya Yuzuru cho người trực ban.
Ban đầu, người ở đầu dây bên kia đã lắng nghe một cách lịch sự.
Nhưng, giữa chừng, giọng điệu của họ chuyển sang nghi ngờ. Dần dần, thái độ đó pha lẫn sự khó chịu và phiền phức.
Họ không thể tin câu chuyện của cô ấy.
Bình tĩnh lại thì đó là một phản ứng chính đáng. Một câu chuyện vốn đã khó tin, lại được chứng thực bởi một đứa trẻ mười lăm tuổi. Dù muốn thẩm vấn, họ cũng không biết địa chỉ hiện tại của Haiya Yuzuru. Không có manh mối nào khác. Thời gian gây án cũng không rõ. Cảnh sát không thể hành động được. Lẽ ra tôi nên bám theo Haiya Yuzuru để xác nhận địa chỉ của hắn. Cuối cùng, cuộc trò chuyện kết thúc mà không được tin tưởng.
Có lẽ họ đã nghĩ đó là một cuộc gọi trêu đùa.
Thông tin quá ít để cảnh sát có thể vào cuộc. Không thể trông cậy vào họ được.
Chúng tôi không còn cách nào khác ngoài việc tự mình tìm kiếm Haiya Yuzuru một lần nữa.
Một tuần liền, chúng tôi lang thang khắp các ga tàu ở Shinjuku. Nghỉ học, chúng tôi đi khắp Tokyo. Haiya Yuzuru sống ở khu vực gần Shinjuku──chúng tôi chỉ có thông tin bấy nhiêu. Có thể là ở Kanagawa, cũng có thể là Saitama.
Ai cũng hiểu đó là điều không thể.
Nhưng chúng tôi không thể dừng bước.
Thứ thúc đẩy chúng tôi hành động là một chút lòng chính nghĩa nhỏ nhoi.
Sẽ có người chết──sẽ có người phải chịu đựng nỗi đau giống như tôi.
Không phải lý trí, mà là bản năng đã mách bảo.
Một điều không được phép xảy ra sắp sửa diễn ra.
Chỉ cần nghĩ đến tương lai đó, đôi chân tôi đã tự động bước đi.
"Atsuto không cần làm nữa đâu," Azusa nói với tôi vào cuối năm.
Trong khi cả thế giới đang hân hoan đón Giao thừa, chúng tôi lại mải miết tìm kiếm kẻ khủng bố.
Khi đang đứng trên bậc thang lớn của ga Shinjuku nhìn xuống dòng người qua lại, Azusa đã nói như vậy.
"Ý cậu là sao?" tôi hỏi lại, và nhận được câu trả lời "Ý tớ đúng như lời tớ nói thôi."
Azusa mỉm cười. Như thể đang chúc mừng điều gì đó.
"Bởi vì, mọi mong muốn của Atsuto đều sẽ thành hiện thực, phải không?"
Mong muốn?
Trong tình cảnh này, điều gì đã thành hiện thực chứ?
"Cậu nghĩ mà xem. Dù sao thì đây cũng sẽ là một vụ khủng bố quy mô lớn, đúng không? Anh trai tớ sẽ vào tù, gia đình chúng tớ sẽ bị truyền thông săn đuổi. Toàn bộ gia đình thủ phạm đã cướp đi người thân của Atsuto đều sẽ có một kết cục bi thảm. Cả Luật Vị thành niên mà Atsuto căm ghét, chắc chắn cũng sẽ thay đổi sau vụ này. Thấy chưa? Mọi mong muốn của Atsuto đều sẽ được thỏa nguyện."
"Không, mong muốn của tôi là──"
Tôi định nói gì đó, nhưng lời nói nghẹn lại.
Tôi không thể tìm được câu trả lời đúng đắn. Mong muốn của tôi bây giờ là gì?
Azusa nói đúng. Động cơ để tôi ngăn chặn vụ khủng bố là gì? Vì không muốn giết một người xa lạ? Chẳng lẽ tôi đột nhiên thức tỉnh một thôi thúc anh hùng nào đó sao?
Không cần phải phạm một tội ác nào, mà vẫn có thể hoàn thành việc báo thù──
Tôi có thể thực hiện mọi nguyện vọng mà không mất mát gì──
"Atsuto của ngày xưa chắc sẽ vui mừng với kết cục này lắm, nhỉ? Cứ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra là được. Tất cả những gì liên quan đến cuộc gặp gỡ với tớ."
"...Sẽ không thể coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra được đâu."
"Tớ biết," Azusa cười, không hiểu có gì vui. "Nhưng Atsuto không cần phải tham gia vào việc tìm kiếm anh trai tớ nữa đâu. Vì cậu không có lý do. Nếu có ai đó nhớ mặt cậu, biết đâu họ lại nghĩ Atsuto là đồng bọn của gia đình chúng tớ thì sao."
Azusa bước đi. "Vậy nhé," cô ấy vẫy tay. "Tạm biệt."
Tôi không thể đuổi theo ngay được.
Bóng lưng Azusa đi phía trước trông thật nhỏ bé. Tôi muốn gọi cô ấy, nhưng chỉ có thể thở ra những hơi thở đứt quãng. Không một lần ngoảnh lại, Azusa tiếp tục bước đi.
Cuối cùng, tôi đã không thể đuổi theo.
Khi nhận ra, tôi đã quay trở lại nơi quen thuộc.
Mảnh đất nơi từng là ngôi nhà gia đình tôi sinh sống. Một góc sân được cây cối bao bọc, che khuất hoàn toàn ánh sáng.
Khi mặt trời lặn, trong bóng tối gần như đen kịt, tôi chìm vào suy tư.
Ở đó, tôi đã xem một chương trình tài liệu.
Đó là một đoạn video hiện ra khi tôi tìm kiếm "gia đình thủ phạm" trên mạng.
Câu chuyện về gia đình của một thủ phạm trong một vụ án nghiêm trọng. Người đàn ông gây ra vụ án giết người có một cô em gái. Sau vụ án, cô bị truyền thông săn đuổi, phải liên tục thay đổi chỗ ở và nơi làm việc. Mãi mới tìm được việc, cô yêu một người đàn ông, nhưng khi gia đình đối phương biết cô là em gái của một tên tội phạm hung ác, họ đã phản đối cuộc hôn nhân. Mối quan hệ của hai người xấu đi và họ chia tay. Cuối cùng, cô bắt đầu nghĩ đến việc tự tử.
Em gái của thủ phạm gào lên bằng một giọng bi thương.
Thủ phạm được bảo vệ trong tù. Nhưng gia đình thủ phạm phải sống trong xã hội, phải chịu đựng ánh mắt soi mói của người đời mãi mãi.
Bất chợt, hình ảnh của người phụ nữ đó và Azusa chồng lên nhau. Hình ảnh Azusa bị vô số phóng viên vây quanh sau khi Haiya Yuzuru bị bắt.
Cuối chương trình tài liệu đó, em gái của thủ phạm cuối cùng đã chọn cách tự tử. Một bản nhạc buồn não nề vang lên khi đoạn phim kết thúc.
Đó có phải là kết cục mà tôi mong muốn không?
Thật sự sao?
Như thể muốn đè bẹp câu hỏi đó, vô số "tiếng nói" kia lại vang vọng.
Đừng tha cho thủ phạm! Gia đình hắn cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì. Treo cổ cả lũ đi.
Những lời đã luôn nâng đỡ tôi.
Hai ảo thanh tiếp tục vang vọng trong đầu tôi.
Tôi đang bị buộc phải đưa ra quyết định.
Tôi phải tự mình lựa chọn hạnh phúc của bản thân, một kết cục mà tôi có thể chấp nhận.
Tuy nhiên, phương hướng đã được định sẵn. Tôi quyết định rất nhanh.
Đó là niềm tự hào duy nhất của tôi.
Phải tiếp tục hành động.
Thay cho cả phần của đứa em gái không bao giờ có thể cử động được nữa.
Sau vài ngày trăn trở, tôi đã đưa ra một đề nghị đơn giản với Azusa.
Rằng nên gửi một email với nội dung sau cho Haiya Yuzuru.
Ở Tokyo tớ có nhiều bạn lắm, nên nhất định phải cho tớ biết ngày thực hiện vụ nổ nhé. Nếu anh không tin tớ, thì nói ngay trước lúc đó cũng được.
Azusa tỏ ra không đồng tình.
"Câu cuối cùng có cần thiết không? Dù biết ngay trước lúc đó thì làm được gì? Chẳng phải là không làm được gì sao?"
"Nếu báo cảnh sát, biết đâu họ sẽ hành động."
"Ý cậu là họ sẽ cho dừng toàn bộ tuyến tàu ở ga Shinjuku và sơ tán mọi người khỏi ga ư? Chỉ dựa vào lời khai của chúng ta?"
Cô ấy như muốn nói, điều đó là không thể.
Thành thật mà nói, tôi cũng đồng ý.
Tôi không nghĩ bất kỳ cảnh sát tài ba nào trên thế giới lại chịu lắng nghe lời khai của những đứa trẻ mười lăm tuổi như chúng tôi. Có lẽ họ sẽ kiểm tra những vật khả nghi trong ga, nhưng tôi không thể tưởng tượng được họ sẽ sơ tán người dân đến mức nào. Dù gì thì ở ga Shinjuku cũng có đến hàng vạn người.
Chỉ làm theo cách thông thường thì không thể được──
Trong đầu tôi đã có một kế hoạch. Nhưng tôi không nói cho Azusa biết.
Azusa lẩm bẩm: "Nhưng có lẽ nên làm hết những gì có thể," rồi gửi email. "Dù sao thì, việc tìm ra anh ấy trước là quan trọng nhất. Tớ sẽ đi tìm anh trai. Nếu tìm thấy, tớ sẽ đánh anh ấy để bắt lại."
Cô ấy biến mất vào thành phố Shinjuku.
Nhưng, việc tìm thấy là không thể. Dù có nỗ lực đến đâu, chắc chắn Haiya Yuzuru cũng sẽ thực hiện thành công vụ khủng bố bằng bom.
Mà không hề hay biết gia đình mình sẽ phải đối mặt với kết cục như thế nào.
Đầu tháng một, tôi rủ Azusa đi viếng mộ.
Cô ấy có vẻ muốn tìm kiếm anh trai thêm một chút, nhưng khi tôi kiên quyết, cô ấy đã đồng ý. Cứ tiếp tục đi lang thang trong thành phố thế này, hy vọng tìm thấy Haiya Yuzuru là rất mong manh. Có lẽ cô ấy sẽ gục ngã trước thì hơn.
Azusa có vẻ gầy đi khá nhiều do thiếu ngủ và mệt mỏi. Cô ấy nói không thể ngủ được vì lo lắng. Tôi cũng có ý muốn cô ấy đến một nơi có cảnh đẹp để thư giãn.
"Có được không vậy?" trên đường đi, cô ấy hỏi. "Tớ không nghĩ gia đình nạn nhân lại cho phép viếng mộ đâu."
Bị nói vậy tôi mới nhận ra.
Nếu đối phương là Haiya Yuzuru hay Tomita Hiiro, tôi chắc chắn sẽ không bao giờ tha thứ.
Ngày viếng mộ, trời quang mây tạnh. Bầu trời trong xanh không một gợn mây trải dài.
Tôi quay về phía bia mộ, giải thích về Azusa. Giới thiệu em gái của kẻ mà tôi đã thề sẽ báo thù, có lẽ gia đình đang yên nghỉ dưới mộ sẽ kinh ngạc lắm. Hoặc, có thể họ sẽ nổi giận.
Azusa từ đầu đến cuối chỉ im lặng chắp tay. Trong lòng cô ấy nghĩ gì, chỉ có cô ấy mới biết. Nhưng nhìn tư thế quỳ gối xuống đất, lưng thẳng tắp của cô ấy, tôi không còn cảm thấy khó chịu nữa.
Tôi nói: "Tớ có chuyện muốn Azusa nghe."
"Chuyện gì?" cô ấy hỏi lại.
Tôi chạm vào bia mộ.
Gia đình tôi sẽ nghĩ gì về những lời tôi sắp nói đây?
"Khi tôi đang chìm trong nỗi đau mất gia đình, đã có những 'tiếng nói' vây quanh. Khi vụ phóng hỏa của Tomita Hiiro được đưa lên báo, rất nhiều người đã bình luận. Luật Vị thành niên quá nương tay, gia đình thủ phạm cũng nên bị tống vào tù, đừng tha cho những kẻ thủ ác được Luật Vị thành niên bảo vệ. Tất cả những lời đó, tôi đều thấy vui. Cứ như thể họ đã nói thay lòng tôi vậy. Bám víu vào những 'tiếng nói' đó, tôi đã hành động cho đến tận bây giờ."
Nghĩ lại, có lẽ tôi đã hành động như thể bị những "tiếng nói" đó điều khiển.
Bởi vì đó là thứ duy nhất đã nâng đỡ tôi.
"Nhưng, tôi nghĩ những 'tiếng nói' này còn có một khía cạnh khác."
Tôi tiếp tục nói.
"Tomita Hiiro, vì tin vào thông tin 'Luật Vị thành niên quá nương tay', đã thực hiện hành vi phóng hỏa một cách nhẹ dạ. Những tiếng nói 'trừng trị gia đình thủ phạm' đã dồn ép gia đình Azusa, khiến Haiya Yuzuru phải sống xa gia đình. Những người căm ghét Yuzuru, dựa vào thông tin trên tuần san, đã phá hủy cuộc sống của Haiya Yuzuru, và hắn đã từ bỏ con đường hoàn lương."
Tất nhiên, đó là một cách diễn giải tùy tiện và gượng ép.
Có thể không liên quan đến thông tin xung quanh, Tomita Hiiro vẫn sẽ phạm tội. Dù có được sống cùng gia đình, không bị phơi bày trên tuần san, có thể Haiya Yuzuru vẫn sẽ không hoàn lương.
Chỉ là một khả năng.
Và, nếu chỉ cần một chút khác đi, Miyu có thể đã còn sống──khoảnh khắc tôi nghĩ vậy, có thứ gì đó trong tôi đã vỡ vụn.
"Nếu không có những 'tiếng nói' lan truyền thông tin bị bóp méo một cách ích kỷ, dồn ép thủ phạm một cách vô trách nhiệm, thì Miyu đã không chết──suy nghĩ đó cứ ám ảnh trong đầu tôi. Kẻ mà tôi thực sự nên căm ghét, có lẽ chính là những 'tiếng nói' này."
Azusa thốt lên: "Atsuto, như vậy là cậu đang..."
"Tớ hiểu. Tớ không có ý bao che cho họ."
Tôi ngắt lời Azusa và tiếp tục.
"Sự thật rằng họ là những kẻ ác không hề thay đổi. Tôi đã được nâng đỡ bởi những tiếng nói căm ghét họ. Vì vậy, mọi chuyện thật phức tạp! Tôi đang giằng xé! Nhưng, có một điều chắc chắn tôi có thể nói."
Tôi ưỡn ngực tuyên bố.
"Tôi không thể tha thứ cho vụ khủng bố này."
Không phải vấn đề là nó có lợi hay hại cho tôi.
Mà là nó có đi ngược lại với niềm tin của tôi hay không.
"Chủ mưu của Haiya Yuzuru đang cố gắng thay đổi luật pháp bằng những 'tiếng nói' này. Gây ra một vụ án chấn động, kích động dư luận và bóp méo luật pháp một cách cưỡng ép──chắc chắn là sai lầm. Kết cục của vụ án đã cướp đi gia đình tôi lại là một cái kết ngớ ngẩn như vậy, tôi không thể nào chấp nhận được!"
Tôi nói.
"Azusa, tôi sẽ chiến đấu chống lại vụ khủng bố này. Tôi chỉ muốn nói với cậu điều đó thôi."
Tôi đến viếng mộ là để thể hiện quyết tâm.
Để trên con đường sắp tới, tôi không bị nỗi sợ hãi làm chùn bước và bỏ chạy, tôi phải thề trước gia đình mình.
Azusa có vẻ không hiểu ngay, cô ấy chớp mắt.
Chúng tôi nhìn nhau một lúc.
"Này, Atsuto," cuối cùng Azusa nhìn xuống tay tôi. "Đầu ngón tay cậu đang run kìa."
Nhìn bàn tay đang chạm vào bia mộ của mình, tôi cười khổ. Nó đang run rẩy một cách thảm hại. Tôi không hề hay biết. Móng tay và bia đá va vào nhau tạo ra tiếng lách cách.
Tôi gom hết chút dũng khí ít ỏi còn lại.
"Chỉ là hơi sợ một chút thôi. Không sao đâu," tôi cố cười.
"Atsuto, cậu đang sợ điều gì vậy?"
Azusa cao giọng. "Rốt cuộc, Atsuto định làm gì?"
Tôi không trả lời câu hỏi của cô ấy. Vì chắc chắn sẽ bị phản đối.
Tôi tự biết đó là một hành động điên rồ. Sự run rẩy của đầu ngón tay này đã chứng minh điều đó.
Nhưng, tôi đã quyết định sẽ tiến về phía trước.
Đây là cách tốt nhất, tôi tự nhủ.
Tôi muốn ngăn chặn kế hoạch của kẻ chủ mưu. Tôi muốn bảo vệ Azusa. Vì vậy, không thể để có người chết trong vụ khủng bố của Haiya Yuzuru. Để giảm thiểu khả năng có người chết, cần phải sơ tán càng nhiều người càng tốt, và càng nhanh càng tốt. Chỉ báo tin thông thường là không đủ. Phải là một thông báo có sức ảnh hưởng lớn hơn, gây ấn tượng mạnh hơn.
Tôi sẽ cho nổ tung tất cả. Bằng một cú sốc như thể chính một quả bom phát nổ.
Kế hoạch ngu xuẩn, những lời lẽ vô trách nhiệm, tôi sẽ xóa sổ tất cả.
Vì điều đó, tôi sẽ làm bất cứ điều gì.
Chiếm đoạt vụ khủng bố của kẻ khác──dẫu cho đó là một hành động điên rồ.
