Vật thể lạ được đặt trong toa tàu lại một lần nữa trở thành chủ đề nóng.
Ai cũng liên hệ nó với vụ khủng bố của Watanabe Atsuto.
Trên TV, các chuyên gia đang kêu gọi mọi người chú ý đến những vật thể lạ trong tàu điện. Sau đó, hình ảnh ga Shinjuku được chiếu lên. Do người dân tránh đi tàu, một hàng dài người đang xếp hàng chờ taxi trước ga. Một phóng viên nam đang cố gắng phỏng vấn những người trong hàng một cách nhiệt tình. Những bình luận đó bị cắt xén một cách không tự nhiên, điều này đã để lại ấn tượng sâu sắc. Có lẽ họ đã cắt bỏ tên thật "Watanabe Atsuto". Giới truyền thông có vẻ cũng đang đau đầu về cách xử lý tên khủng bố vị thành niên. Các bình luận viên không thể bênh vực cũng không thể chỉ trích một cách gay gắt, họ chỉ lặp đi lặp lại những phát ngôn vô thưởng vô phạt.
Ngược lại, trên mạng, thông tin của Watanabe Atsuto bị phơi bày mà không có bất kỳ sự che đậy nào. Có vẻ như có những người còn gọi điện đến cơ sở nơi Watanabe Atsuto từng sống và trường học cậu ta từng theo học. Phản ứng của những nơi đó khi nhận điện thoại được ghi lại một cách chi tiết.
Một thiếu niên mười lăm tuổi, phơi bày cả khuôn mặt và tên thật của mình để gây ra một vụ khủng bố bom – hành động không tưởng đó đã được các phương tiện truyền thông nước ngoài đưa tin rộng rãi. Có vẻ như nó còn có ảnh hưởng lớn đến chỉ số trung bình Nikkei trong một thời gian.
Không chỉ bản thân vụ khủng bố bom, mà việc làm đình trệ hệ thống giao thông cũng bị chỉ trích gay gắt. Mặc dù có sự chênh lệch về con số thiệt hại kinh tế được các phương tiện truyền thông tính toán, từ hàng chục tỷ đến hàng trăm tỷ, nhưng những tiếng nói phẫn nộ vẫn bùng nổ.
Việc có những blog bênh vực Watanabe Atsuto cũng là một điều bất ngờ đối với Ando. Nhưng, sau khi đọc nội dung, anh chỉ biết ngán ngẩm. Đó là một sự bênh vực gượng ép, diễn giải hành vi khủng bố rằng Watanabe Atsuto đã trút bỏ những bất mãn của giới trẻ hiện đại lên xã hội. Xem các bình luận, có vẻ như đó là những người hâm mộ nảy sinh sau khi nhìn thấy ngoại hình ưa nhìn của Watanabe Atsuto.
Tài khoản mạng xã hội của một người nổi tiếng đã bị "ném đá". Nguyên nhân là do một bình luận "Watanabe Atsuto nên bị tử hình. Luật Vị thành niên quá nhẹ nhàng." Phần bình luận chia thành hai phe. Một bên bênh vực Watanabe Atsuto, cho rằng không nên phán xét trước khi bắt giữ, và một bên ca ngợi, cho rằng đã nói rất đúng. Có vẻ như phe sau đông hơn áp đảo.
Thời gian trôi qua, ảnh hưởng của vụ việc ngày càng lan rộng.
Watanabe Atsuto vẫn chưa bị bắt.
Ba mươi hai giờ sau khi vụ án xảy ra, cuộc điều tra cuối cùng cũng đi vào bế tắc.
Ando đã đến nhà của Haiya Yuzuru, nhưng gia đình hắn không có ở đó. Theo lời hàng xóm, họ đã đi vắng từ hôm qua. Không ai biết họ đi đâu. Vốn dĩ, mẹ của Haiya Yuzuru là Haiya Miki không có nhiều mối quan hệ với hàng xóm. Chắc là do vụ án mà Haiya Yuzuru đã gây ra trong quá khứ. Không ai biết tung tích của họ.
Về các vụ án xảy ra gần nhà của Haiya Yuzuru, Arakawa đã điều tra giúp anh. Mấy tháng gần đây không có vụ án nào nghiêm trọng xảy ra. Cũng không có thông tin về người mất tích. Ít nhất thì, Watanabe Atsuto có vẻ chưa có hành vi giết hại gia đình của Haiya Yuzuru.
Việc tiếp tục theo đuổi quá khứ của Watanabe Atsuto có vẻ khó khăn.
Ando và mọi người đã tung ra con bài tiếp theo. Gửi email cho Haiya Yuzuru. Đó là địa chỉ email nhận được từ Tomita Hiiro.
Nhưng, không có email trả lời. Anh đành chấp nhận rằng việc hắn cảnh giác là điều đương nhiên. Haiya Yuzuru đã từng bị một tờ tuần san hủy hoại cuộc đời một lần. Hắn chắc cũng có lòng hận thù.
Trong khoảng thời gian đó, Ando và mọi người gần như không ngủ mà liên tục làm việc. Tổng biên tập đã khen ngợi kết quả điều tra của họ và nhanh chóng quyết định đăng một bài viết đặc biệt trong số tiếp theo. Vụ án trong quá khứ xảy ra với Watanabe Atsuto, cuộc tranh cãi với nghị sĩ Hizu, chuyến thăm nhà của Tomita Hiiro, những thông tin để lấp đầy trang báo đã có đủ.
Nhưng, anh có cảm giác không trọn vẹn – cảm giác rằng mình vẫn chưa thể chạm đến được trái tim của Watanabe Atsuto.
Cuối cùng, mối quan hệ nhân quả giữa Watanabe Atsuto và vụ khủng bố vẫn còn là một ẩn số.
Không còn manh mối nào khác để điều tra. Cơ sở nơi cậu ta ở và trường học đã từ chối phỏng vấn. Giờ phải làm sao đây.
Trong lúc đang suy nghĩ ở phòng biên tập, Arakawa lên tiếng.
"Nhân tiện, vật thể lạ được tìm thấy trong tàu điện rốt cuộc là gì vậy anh?"
Về vật thể lạ, anh đã có thông tin từ Shintani. Đổi lại một phần thông tin về Tomita Hiiro, cô đã cho anh biết tình hình điều tra hiện tại.
"Quả nhiên là một vụ khủng bố bằng hydro sulfide. Bên trong túi là chất tẩy rửa và thuốc trừ sâu. Chất tẩy rửa có tính axit và hỗn hợp vôi-lưu huỳnh được thiết lập để trộn lẫn với nhau theo giờ."
"Là cái loại 'nguy hiểm khi trộn lẫn' phải không ạ?"
"Ừ. Nếu không có người báo cáo về vật thể lạ, có khả năng đã có người chết. Người bị bắt là một cô gái. Không có giấy tờ tùy thân và hoàn toàn im lặng."
Cô gái này là ai vẫn còn là một bí ẩn.
Nhưng, người thẩm vấn là cơ quan nhà nước. Bị cảnh sát tra hỏi vài giờ, sớm muộn gì cũng sẽ khai ra thôi.
"Cảnh sát nói gì về vụ này ạ?"
"Có vẻ họ đang rất bối rối. Đằng sau Watanabe Atsuto không có tổ chức nào cả. Giả thuyết Watanabe Atsuto là thủ phạm đơn độc, hoặc chỉ có vài người đồng phạm là rất cao. Cái gọi là khủng bố kiểu sói đơn độc ấy."
Ando kể lại nội dung mà Shintani đã nói.
Cảnh sát an ninh đã liên hệ với các nguồn tin của các tổ chức chống đối xã hội, nhưng có vẻ như vụ khủng bố bom này là một bất ngờ đối với tất cả, từ phe cánh hữu, cánh tả cho đến các tổ chức tôn giáo mới nổi.
"Anh Ando, em vẫn thấy vụ này có gì đó không ổn."
"Tôi biết."
"Em không hiểu mục đích của cậu bé Atsuto là gì."
Đó là vấn đề mà cả nước Nhật đang quan tâm.
Ando và mọi người cũng không có câu trả lời rõ ràng. Việc Watanabe Atsuto đã truy lùng hung thủ để báo thù đã được làm sáng tỏ, nhưng làm thế nào mà nó lại liên quan đến một vụ khủng bố bom.
"Có thể nghĩ đến sự phẫn nộ đối với Luật Vị thành niên, nhưng nếu vậy, tại sao cậu ta không đưa ra tuyên bố gây án? Chỉ cần đăng một tuyên bố 'Tôi là nạn nhân của tội phạm vị thành niên. Tôi gây ra vụ khủng bố này vì phẫn nộ với Luật Vị thành niên' là được. Chắc chắn sẽ có nhiều người đồng tình."
Ando nhớ lại cơn thịnh nộ của Arakawa hôm nào.
Nếu biết về quá khứ của Watanabe Atsuto, chắc chắn sẽ có những người bênh vực cậu ta như Arakawa. Dù không có ý định ủng hộ bản thân vụ khủng bố, nhưng hoàn cảnh của cậu và sự phẫn nộ thẳng thắn của cậu đối với Luật Vị thành niên chắc chắn sẽ nhận được sự đồng cảm lớn. Xét đến độ tuổi mười lăm thì lại càng như vậy.
"Nhưng, nếu cứ thế này, cậu bé Atsuto sẽ chỉ bị coi là một tên khủng bố tàn ác."
"Không phải 'nhưng'. Watanabe Atsuto đã là một tên khủng bố tàn ác rồi còn gì."
"Nhưng, em không nghĩ chỉ đơn giản là vậy. Chắc chắn có một mục đích nào đó. Bị ai đó đe dọa, hay gì đó, chắc chắn là vậy."
"Đúng là có nhiều điểm không rõ ràng."
Nghi vấn của Arakawa là chính đáng.
Tại sao Watanabe Atsuto không đăng tuyên bố gây án lên mạng?
Nếu căm ghét Luật Vị thành niên, tại sao không tố cáo điều đó cho xã hội biết?
"Không, có lẽ không phải," Ando nhận ra. "Có lẽ không cần phải đưa ra tuyên bố gây án."
Có một điều cần phải xác nhận.
Ando ngay lập tức gọi điện thoại.
Ando lại một lần nữa gọi Hizu ra. May mắn là ông ta đã dành thời gian. Hizu dẫn anh đến một phòng riêng của một cửa hàng nào đó.
"Xin lỗi vì đã gọi ngài ra đột ngột. Tôi có một điều nhất định phải xác nhận."
Vừa ngồi xuống bàn, Ando đã bắt đầu câu chuyện ngay.
"Vụ khủng bố lần này, có thể trở thành một bước ngoặt cho việc tăng nặng hình phạt của Luật Vị thành niên không ạ?"
Đó là điều mà Hizu đã giải thích cho Watanabe Atsuto và Arakawa. Trong tình hình tổng số vụ phạm tội vị thành niên đang giảm, việc tăng nặng hình phạt của Luật Vị thành niên cần một lý do xác đáng.
Điều đó không sai. Có những thực tế khó thay đổi chỉ bằng việc kêu gọi tình cảm.
Nhưng, thực tế là, Luật Vị thành niên đã được sửa đổi nhiều lần cho đến nay.
"Đúng vậy," Hizu gật đầu. "Để đề xuất việc sửa đổi Luật Vị thành niên, đặc biệt là việc tăng nặng hình phạt, cần có một động lực mạnh mẽ. Ví dụ như,"
"Một vụ án hung ác vượt xa những gì Luật Vị thành niên đã dự liệu."
Trước lời của Ando, Hizu gật đầu "Vâng".
Một ví dụ điển hình là vụ án giết người hàng loạt trẻ em do một thiếu niên mười bốn tuổi gây ra. Vụ án đó đã trở thành một bước ngoặt cho việc hạ độ tuổi tối thiểu có thể bị truy cứu trách nhiệm hình sự – độ tuổi phạm pháp. Hoặc, vụ án giết người ở Nagasaki do một học sinh lớp sáu gây ra, hay vụ án bắt cóc giết người do một thiếu niên mười hai tuổi gây ra. Những vụ án đó đã trở thành một bước ngoặt cho việc hạ độ tuổi có thể bị đưa vào trại giáo dưỡng xuống còn khoảng mười hai tuổi trở lên. Tất nhiên, không phải là một câu chuyện đơn giản rằng chỉ một vụ án đã làm thay đổi luật, nhưng không thể phủ nhận rằng chúng đã trở thành những bước ngoặt lớn cho việc sửa đổi luật.
"Tôi cũng đã nghĩ đến khả năng đó," Hizu nói. "Nếu mục đích của Watanabe Atsuto là sửa đổi Luật Vị thành niên, thì chỉ cần bị bắt là đủ. Ngược lại, nếu chính cậu ta kêu gọi sửa đổi Luật Vị thành niên, sẽ còn gây ra sự phản đối của dư luận."
Điều đó hoàn toàn có thể xảy ra.
Giả sử, Watanabe Atsuto, kẻ chủ mưu của vụ khủng bố, lại kêu gọi một cách cụ thể về việc tăng nặng hình phạt của Luật Vị thành niên, có thể sẽ bị xã hội chỉ trích. Cùng lắm chỉ bị nói là, mày thì có tư cách gì mà nói.
"Nếu vậy," Ando nói. "Có nghĩa là Watanabe Atsuto mong muốn bị xã hội lên án như một tên tội phạm hung ác."
"Nếu giới truyền thông không làm những chuyện thừa thãi, mong muốn của cậu ta sẽ thành hiện thực. Một thiếu niên thuộc thế hệ gắn bó chặt chẽ với xã hội mạng, đã chế tạo bom bằng những thông tin có được trên mạng, và gây ra một vụ khủng bố chưa từng có tiền lệ – để thay đổi Luật Vị thành niên, đây là một ví dụ không thể tốt hơn."
Uống một ngụm trà ô long được mang ra, Hizu nói.
"Tuy nhiên, nếu giới truyền thông đối xử với Watanabe Atsuto như một đứa trẻ bi kịch không thể chịu đựng nổi sự cô đơn, dư luận sẽ bị chia rẽ. Có lẽ, xu hướng tăng nặng hình phạt sẽ không diễn ra."
Ando không thể trả lời được gì.
Mười lăm tuổi, không trưởng thành như người lớn, nhưng cũng không thể gọi là trẻ con. Một độ tuổi quá đỗi mong manh. Xã hội sẽ nhìn nhận cậu ta như thế nào?
"Anh Ando," Hizu nghiêng người về phía trước. "Tôi coi anh như một người đồng đội đã theo đuổi những nạn nhân của tội phạm vị thành niên và nói cho anh biết."
"Chuyện gì vậy ạ?"
"Bây giờ đang là một bước ngoặt. Vụ án không có ai thiệt mạng. Tất nhiên, đó là một điều may mắn. Nhưng, không thể phủ nhận rằng điều đó đã làm thiếu đi một yếu tố quyết định cho việc sửa đổi Luật Vị thành niên. Để có một cuộc cải cách lớn đối với Luật Vị thành niên, sự ủng hộ của dư luận là không thể thiếu."
Hizu nhìn anh bằng một ánh mắt mạnh mẽ.
"Để đền đáp cho nỗi uất hận của các nạn nhân, cần phải tạo ra một ấn tượng rằng Watanabe Atsuto là một tên tội phạm hung ác không có khả năng cải tạo."
Ra là vậy, lý do Hizu hợp tác với cuộc điều tra của tôi đến mức này là vì thế.
Nói cách khác, ông ta đang gợi ý tôi định hướng dư luận.
Ando liếm đôi môi khô khốc.
"Watanabe Atsuto, bằng cách tự biến mình thành một tên tội phạm hung ác, đang cố gắng dẫn dắt dư luận theo hướng tăng nặng hình phạt của Luật Vị thành niên – ngài Hizu thực sự tin vào giả thuyết đó sao?"
"Anh Ando cũng đã nghĩ vậy, đúng không?"
Anh lắc đầu. Đó chỉ là một trong những khả năng.
Kích động dư luận, đừng có đùa. Ông ta nghĩ tôi sẽ đồng ý với những lời nhảm nhí đó sao.
"Còn quá sớm để kết luận. Tôi không có ý định bóp méo sự thật và đưa tin."
Lý do Ando đến gặp Hizu là để xác nhận.
Không phải để cấu kết với những âm mưu bẩn thỉu của một chính trị gia.
"Ngài Hizu, một bài báo không có sự thật, chỉ kích động dư luận thì chẳng khác gì tuyên truyền. Tỷ lệ phiếu bầu của ngài ở khu vực bầu cử địa phương đang giảm dần qua từng năm. Ngài cũng đã từng bị giới truyền thông chỉ trích vì những phát ngôn quá khích về tội phạm vị thành niên. Ngài muốn lợi dụng vụ án lần này để thay đổi hình ảnh của mình thành một người đàn ông đã kiên trì kêu gọi tăng nặng hình phạt trong nhiều năm. Chắc chắn cũng có những toan tính như vậy, đúng không?"
Một vụ án gây chấn động đến mức này. Sẽ là một cơ hội tuyệt vời để thu hút phiếu bầu.
Hizu đã từng được chú ý như một nghị sĩ trẻ tuổi đầy triển vọng, nhưng dần dần sự chú ý đó đã giảm sút. Ông ta đã từng có những phát ngôn quá khích về tội phạm vị thành niên và bị các luật sư bắt bẻ không chỉ một lần, và cũng có tin đồn rằng ông ta đang bị cô lập trong đảng. Chắc hẳn ông ta cũng có suy nghĩ muốn đạt được một thành quả lớn ở thời điểm này.
Đó là một cái nhìn khá soi mói, nhưng anh không quan tâm. Anh nói một mạch.
Anh không thể coi một người đàn ông ép buộc một nhà báo từ bỏ chủ nghĩa báo chí của mình là đồng đội được.
"Đó mới là không phải sự thật."
Hizu dứt khoát phủ nhận.
"Tôi chỉ muốn thực hiện tâm nguyện của Watanabe Atsuto thôi."
"Vẫn chưa có gì chắc chắn cả."
"Anh Ando không nhìn thấy sao? Vẻ mặt của Watanabe Atsuto khi cậu ta chất vấn tôi 'Tại sao Luật Vị thành niên không thay đổi'. Anh phải biết rõ tình cảm báo ứng của nạn nhân, thứ không thể giải quyết bằng những lời lẽ đẹp đẽ. Dù không đúng đắn, cũng nên định hướng dư luận theo hướng tăng nặng hình phạt. Chỉ có anh, người đã theo đuổi Watanabe Atsuto sớm hơn bất kỳ ai, mới có thể làm được điều đó. Vụ án lần này là một cơ hội để thực hiện một cuộc cải cách lớn."
Hizu nhìn Ando bằng một ánh mắt như muốn xuyên thấu.
Trong giọng nói của ông ta ẩn chứa một sự tức giận mạnh mẽ.
"Anh đã theo đuổi các nạn nhân vì mục đích gì!"
Vì mục đích gì, à.
Trước câu hỏi mạnh mẽ đó, Ando không thể trả lời ngay lập tức.
Trong lòng, có một phần của anh đang nghĩ rằng giả thuyết của Hizu có thể là đúng.
Watanabe Atsuto căm ghét Luật Vị thành niên. Hơn nữa, gia đình để nâng đỡ cậu ta cũng không còn nữa.
"Một thiếu niên mười lăm tuổi bất ổn về mặt tinh thần đã nảy sinh lòng căm thù đối với Luật Vị thành niên, bộ luật bảo vệ hung thủ. Cậu ta, gần như là trong trạng thái tự hủy hoại bản thân, đã gây ra một vụ khủng bố. Không cần phải đưa ra tuyên bố gây án. Chỉ cần bị bắt, xã hội sẽ tự động hướng đến việc tăng nặng hình phạt."
Nếu sắp xếp lại như vậy, có vẻ như mọi chuyện đều hợp lý.
Ít nhất thì, một tình huống bất thường là một vụ khủng bố do một thiếu niên mười lăm tuổi gây ra đang diễn ra.
Để giải thích sự bất thường đó, đó là một suy nghĩ đủ thực tế.
"Tuy nhiên, tôi không nghĩ Watanabe Atsuto là thủ phạm đơn độc," Ando nói. "Thời gian từ lúc Watanabe Atsuto được ngài cho biết về tình hình của Luật Vị thành niên cho đến khi gây án là bốn tháng. Để chuẩn bị bom, thời gian đó quá ngắn. Chắc chắn phải có người đồng phạm. Trước hết, phải tìm ra người đồng phạm đó."
Đó chỉ là một cách để lảng tránh vấn đề. Chắc chắn Hizu đã nhìn thấu được điều đó.
Lòng anh nặng trĩu.
Lúc đó, anh mới nhận ra rằng chính bản thân mình cũng có một mong muốn bênh vực Watanabe Atsuto.
Anh chỉ biết ngán ngẩm với chính mình.
Như thế này thì còn mặt mũi nào mà coi thường Arakawa nữa.
"Chuyện không thể nói qua điện thoại là gì?"
Buổi tối, khi anh đang đợi trước Sở Cảnh sát Thủ đô, Shintani xuất hiện.
"Xin lỗi. Thông tin lần này hơi đặc biệt."
Qua điện thoại, Shintani cũng chỉ nói những nội dung sớm muộn gì cũng sẽ được đưa tin. Có lẽ cảnh sát có quy định cảnh giác với việc nghe lén thông tin liên lạc.
Ando đầu tiên xác nhận, "Vẫn chưa tìm ra được nơi ở của Watanabe Atsuto à?"
"Vẫn chưa. Điện thoại thông minh của Watanabe Atsuto có lẽ đã bị phá hủy, không thể lần theo tín hiệu được. Có lẽ video thứ hai đã được đăng tải bằng một thiết bị khác, sử dụng Wi-Fi miễn phí trong thành phố và qua một trình duyệt ẩn danh. Hiện tại, chúng tôi đang lần theo tất cả các thông tin chứng kiến được cung cấp."
"Tại sao không công khai hình ảnh từ camera giám sát? Chắc chắn có hình ảnh trước và sau khi đặt bom chứ?"
Shintani khẽ thở dài.
"Cấp trên đang tranh cãi kịch liệt về vấn đề đó. Họ đang do dự vì đối tượng có khả năng cao là vị thành niên. Nhưng, nếu cứ thế này mà không bắt được, sớm muộn gì cũng sẽ công khai thôi. Vậy, vấn đề chính là gì?"
"Tôi có một tấm ảnh muốn cô xem. Người đàn ông này có liên quan đến vụ án không?"
Ando lấy ra một tấm ảnh từ túi áo ngực.
Đó là ảnh của một thiếu niên đã làm việc tại một siêu thị hai năm trước.
"Ando, anh biết thằng này à?" Shintani trợn mắt.
"Cô trả lời câu hỏi của tôi trước đi."
Shintani nhíu mày.
Nhưng, cô đã trả lời ngay.
"Người liên quan đến Watanabe Atsuto. Người đã đặt bom ở sân ga là người đàn ông này."
"Thật sao?" giọng anh cao lên. Anh đã nghĩ mình nghe nhầm. "Không, vốn dĩ Watanabe Atsuto không phải là thủ phạm của vụ khủng bố bom à?"
Shintani gật đầu và giải thích ngay.
Nếu công bố rằng có một thủ phạm khác, có thể sẽ gây ra sự hỗn loạn không cần thiết. Việc không đưa tin cho đến khi Watanabe Atsuto và thủ phạm bị bắt là phán quyết của cảnh sát.
"Anh lấy tấm ảnh này ở đâu?" Shintani hỏi nhỏ.
Ando vừa day trán vừa trả lời.
"Haiya Yuzuru. Người đàn ông đã giết Michiko ba năm trước."
"Là thằng đó," lông mày Shintani giật lên. "Vậy à... là gã đàn ông đó."
Vẻ mặt Shintani không có nhiều thay đổi, chắc là do bệnh nghề nghiệp.
"Cảm ơn vì thông tin quý giá. Thằng này, sẽ bị bắt ngay."
Cô cho anh một câu trả lời đáng tin cậy rồi lại quay trở vào trong Sở Cảnh sát Thủ đô.
Nhưng mà xin lỗi nhé, Ando thầm nói trong lòng.
Ando đã không cho cô biết thông tin liên lạc của Haiya Yuzuru.
Người có được thông tin quý giá là bên này.
Haiya Yuzuru có liên quan đến vụ án – vậy thì, mồi để dụ hắn ra có bao nhiêu cũng được.
Haiya Yuzuru đã chỉ định một thị trấn nhỏ ở ranh giới giữa Tokyo và Kanagawa.
Ando, sau khi rời khỏi Sở Cảnh sát Thủ đô, đã ngay lập tức gửi email cho Haiya Yuzuru. Nội dung có pha trộn những lời nói dối. Dù vi phạm đạo đức báo chí, nhưng không quan trọng. Từ những thông tin đã có được, anh chắc chắn rằng những điều kiện mà Haiya Yuzuru sẽ cắn câu.
Đúng như dự đoán của Ando.
Sáng hôm sau, có email trả lời từ Haiya Yuzuru.
Nơi Haiya Yuzuru chọn để hẹn gặp là một công viên có tầm nhìn thoáng đãng. Ngoài lối vào ra không có camera giám sát. Nếu vượt qua hàng rào, có thể dễ dàng vào được. Và, không có nơi nào để người ta ẩn nấp. Chắc là hắn đang cảnh giác cảnh sát.
Trong email có chỉ thị là hãy đợi ở giữa sân bóng.
Công viên vào một ngày trong tuần không có ai ngoài Ando và mọi người. Chỉ có cơn gió lạnh thổi qua.
"Hắn có đến thật không ạ?" Arakawa hỏi.
Cuộc phỏng vấn lần này, anh cũng dẫn Arakawa đi cùng. Có một phần là lo ngại Ando đi một mình sẽ nguy hiểm, nhưng cũng có phần là do chính Arakawa đã tình nguyện.
"Hắn đã từng giết người, và là thủ phạm của vụ khủng bố bom lần này, đúng không ạ? Một kẻ như vậy có dễ dàng xuất hiện không ạ?"
Anh đã nói cho Arakawa biết một phần về quá khứ của Haiya Yuzuru. Anh không nói là người yêu của mình, mà chỉ giải thích sự thật rằng hắn đã sát hại một người tên là Iguchi Michiko.
"Sẽ đến thôi," Ando vừa nhìn đồng hồ vừa nói. "Theo tính toán của tôi."
Giờ hẹn là mười một giờ sáng.
Haiya Yuzuru xuất hiện muộn gần hai mươi phút so với giờ hẹn.
Đã một thời gian rồi anh mới gặp lại Haiya Yuzuru.
Vóc dáng tốt. Chiều cao cũng hơn một mét tám. Hắn đội một chiếc mũ len che kín mắt, và đeo một chiếc khẩu trang đen để che mặt. Ánh mắt duy nhất lộ ra thì độc ác, và liên tục liếc nhìn Ando và Arakawa.
Một gã như chó hoang, Ando nghĩ. Bẩn thỉu, hung bạo, một con thú không bị bất cứ thứ gì trói buộc.
"Haiya Yuzuru à?" Ando hỏi.
Thực ra, không cần phải xác nhận. Ando đã nhìn thấy dáng vẻ của hắn hai năm trước.
"Nhà báo cũng ghê thật đấy."
Kéo khẩu trang xuống, Haiya Yuzuru nói. Giọng hắn trầm.
"Đến được đây nhanh thế. Cảnh sát chắc còn chưa biết đâu nhỉ?"
Hắn lấy ra một con dao bướm từ trong túi quần và chĩa về phía Ando.
"Đổi chỗ. Nghe đây, đừng có nghĩ đến việc báo cảnh sát đấy."
Việc di chuyển đến một nơi vắng vẻ cũng là điều Ando mong muốn.
Cuối cùng cũng đã đến được đây. Anh không thể để cảnh sát cướp mất trước khi có được thông tin.
Việc báo cảnh sát, là sau khi bắt Haiya Yuzuru khai ra tất cả.
Vấn đề là, liệu gã đàn ông này có cho phép một cuộc báo cáo như vậy không.
Theo chỉ thị của Haiya Yuzuru, Ando và mọi người đi trước.
Trước mắt họ là một nhà máy bỏ hoang nhỏ. Chắc là đã ngừng hoạt động từ lâu. Tên công ty viết trên tường đã không còn đọc được nữa.
Nếu Ando nhớ không lầm, đây đáng lẽ là một vùng đất phát triển mạnh về các nhà máy nhỏ. Cùng với sự suy thoái, chắc là các doanh nghiệp đóng cửa cũng đã tăng lên. Không có tiền để phá dỡ, nên chỉ còn lại những nhà máy bỏ hoang như thế này. Dù có kẻ xấu ở lại vài ngày, có lẽ cũng sẽ không bị phát hiện ngay.
Khóa của cửa cuốn đã bị hỏng. Có lẽ là đã bị cạy bằng xà beng. Vết xước còn rất mới.
Bên trong nhà máy bỏ hoang, rác của thức ăn liền và các chai nhựa rỗng vương vãi. Nhìn vào số lượng, chắc là của một hoặc hai người. Anh nhìn quanh, nhưng không thấy bóng dáng của Watanabe Atsuto.
"Ở đây chỉ có một mình tao thôi."
Haiya Yuzuru túm lấy một chai nhựa và uống một hơi cạn sạch. Liên tiếp hai chai.
Sự khát nước kỳ lạ đó làm anh nhớ đến một thanh niên nghiện thảo dược mà anh đã gặp trước đây. Có lẽ, Haiya Yuzuru cũng đã dính líu đến những loại ma túy như vậy.
Lau miệng một cách ngon lành, Haiya Yuzuru nói.
"Tao tin tưởng chúng mày là vì tạp chí của chúng mày không nương tay với bọn nhóc hư hỏng. Trước đây, chúng mày đã viết bài về tao, đúng không? Không một chút do dự nào."
Ando đã không nói rằng chính mình là người đã viết bài báo đó. Chọc giận hắn không phải là một nước đi khôn ngoan.
"Nghe giọng điệu đó, mục đích của vụ khủng bố, quả nhiên là sửa đổi Luật Vị thành niên à?" anh hỏi.
"Đến mức đó mà cũng biết à. Tiết kiệm được lời giải thích."
Haiya Yuzuru cười một cách kìm nén. "Hợp tác với tao đi."
Dự đoán của Ando và Hizu đã đúng.
Nền tảng của vụ khủng bố bom này là Luật Vị thành niên.
"Nhưng, tao không hiểu," Ando nhìn chằm chằm vào đối phương. "Tại sao mày lại dính líu vào. Tao không thấy động cơ để mày hành động vì việc sửa đổi luật."
"Cái gì, mày chẳng hiểu gì cả à."
Nụ cười chế nhạo đó thật khó chịu.
Cứ thử khiêu khích hắn xem sao. Nếu bị coi thường ở đây, có thể sẽ không thể tiếp tục câu chuyện được.
"Nếu mày không có động cơ — vậy là mày được thuê à?"
Haiya Yuzuru nói "Đúng rồi" một cách vênh váo.
Từng thái độ của hắn đều không thể coi là gì khác ngoài việc coi thường người lớn.
"Nói chi tiết đi. Mày có chuyện muốn chúng tao giúp, đúng không?"
"Đừng có lên mặt."
Haiya Yuzuru đá văng một cái thùng phuy.
Bên trong có vẻ không có gì. Âm thanh vang vọng khắp nhà máy.
"Đừng hỏi về người chủ thuê nhé. Tao chưa thấy mặt. Chỉ nói chuyện qua điện thoại một lần thôi."
Haiya Yuzuru nói một mạch.
"Khoảng một năm, hay một năm rưỡi trước. Tao đang sống chung với một con bé học trường nghề, thỉnh thoảng làm việc thời vụ, sống vật vờ. Lúc đang bực mình vì bị con bé đòi tiền nhà, đột nhiên có một cuộc điện thoại. Đối phương là một người đàn ông. Hắn biết hết quá khứ của tao. Hắn nói có một mối làm ăn ngon nên tao đến gặp, thì có một thằng tự xưng là đàn em của hắn đã tuyển dụng tao. Hắn bảo tao làm theo những gì được chỉ thị thì cho tao một vạn yên ngay tại chỗ. Hiệu quả hơn làm việc thời vụ. Tiếp tục làm, số tiền tăng lên. Làm vài lần thì hắn cho tao biết về vụ khủng bố bom. Không phải là một chuyện tồi. Dù sao thì tao cũng thất nghiệp. Chẳng có gì để mất. Hơn nữa, nếu trở thành thủ phạm, sau khi ra tù tao có thể sống bằng tiền thưởng thành công."
Haiya Yuzuru lại một lần nữa đá văng cái thùng phuy.
"Hết rồi đấy. Đừng hỏi những câu vớ vẩn."
Sau khi biến mất khỏi nơi làm việc ở siêu thị, có vẻ như hắn đã dọn vào nhà của một người phụ nữ. Chắc là hắn đã sống một cuộc sống không ra gì. Dù không dính líu đến người chủ thuê, chắc chắn hắn cũng đã sống như một tội phạm dự bị.
"Cậu đã tin một câu chuyện đáng ngờ như vậy sao?" Arakawa hỏi.
Haiya Yuzuru không trả lời câu hỏi đó.
Im lặng. Hắn tiếp tục nhìn xuống đất với vẻ chán nản.
Arakawa tiếp tục truy cứu.
"Giữa chừng, cậu đã nhận ra mình đang bị lợi dụng để tiếp tay cho một vụ khủng bố bom, không, là trở thành thủ phạm chính, đúng không?"
Câu hỏi này, Haiya Yuzuru cũng không trả lời. Hắn im lặng lườm xuống đất.
"Cậu vẫn chưa giết đủ người à?"
Giọng Arakawa lớn dần.
Haiya Yuzuru không thay đổi sắc mặt.
"Cậu không định cải tạo sao?" Arakawa gào lên.
"Im đi. Tao đã bảo đừng hỏi những câu vớ vẩn rồi mà."
Haiya Yuzuru đá mạnh vào cái thùng phuy. Cái thùng phuy ngã xuống, lăn trên mặt đất, rồi va vào tường và dừng lại.
Arakawa nín thở.
Haiya Yuzuru nhổ nước bọt và nói.
"Nhờ có tao, chúng mày, bọn phe tăng nặng hình phạt, sẽ được toại nguyện. Một vụ khủng bố bom do một thằng mười bảy tuổi gây ra chưa từng có tiền lệ. Chắc chắn, Luật Vị thành niên sẽ trở nên nghiêm khắc hơn. Đừng có lèm bèm nữa."
Anh có thể thấy vẻ mặt Arakawa dần trở nên nghiêm trọng. Cậu ta đang nghiến răng.
Lần này Ando cũng không can ngăn Arakawa.
Sự tức giận của Arakawa là chính đáng. Haiya Yuzuru không có một chút ý thức tội lỗi nào.
Haiya Yuzuru nở một nụ cười hời hợt.
Mặt Arakawa đỏ bừng như lửa đốt.
"Có lẽ cậu nói đúng. Nên sửa đổi luật pháp. Đối với những kẻ giết người mà không hề hối cải, nhân quyền là không cần thiết."
Haiya Yuzuru nói một cách hài lòng.
"Thế nên tao mới nói tao sẽ thực hiện mong muốn đó cho chúng mày," Haiya Yuzuru nhe răng ra. "Dù sao thì cũng chẳng liên quan gì đến tao."
Ando siết chặt nắm đấm. Đây là vấn đề mà anh đã phải đối mặt suốt bấy lâu nay.
Liệu có thực sự cần phải bảo vệ hay không.
Trong đầu anh hiểu. Nhà nước, chừng nào họ còn là vị thành niên, có nghĩa vụ phải thực hiện giáo dục cải tạo. Xã hội cần phải theo dõi họ và hỗ trợ họ cải tạo. Nếu không, hung thủ sẽ lại gây hại cho xã hội và tạo ra những nạn nhân mới.
Nhưng đến cả một kẻ như thế này cũng phải cải tạo sao.
"Bản chất đã thối nát," Arakawa nói.
Arakawa có vẻ cũng đang bị thôi thúc bởi một sự thôi thúc giống như Ando.
Cậu ta lẩm bẩm một cách bực bội, "Thực sự là không thể cứu vãn được."
"Không thể cứu vãn?" Haiya Yuzuru cao giọng. "Chúng mày có hiểu được nỗi sợ hãi của tao không! Dù có làm việc đàng hoàng, có bạn bè, có người yêu, nhưng chỉ cần bị một tờ tuần san phơi bày là tất cả đều trở nên vô nghĩa! Nếu đằng nào cũng vô nghĩa, thì ngay từ đầu dính líu vào tội phạm và kiếm một khoản tiền lớn có phải là có lợi hơn không!"
"Tất cả đều là do mày tự làm tự chịu. Đừng có nói những lời yếu đuối!"
"Ít nhất thì, người chủ thuê đã cần đến tao. Hắn đã nói rằng, mày là người cần thiết. Lòng biết ơn đó, chúng mày không thể nào hiểu được đâu."
Haiya Yuzuru nói bằng một giọng như đang say mê.
Anh từ bỏ việc tranh luận thêm. Bất kỳ lời nói nào cũng sẽ không đến được tai gã đàn ông này.
Ando dùng một chai nhựa gõ vào thành thùng phuy.
Một âm thanh khô khốc vang lên.
Haiya Yuzuru và Arakawa đồng thời hướng ánh mắt về phía Ando.
"Đủ rồi. Im đi."
Ando ném chai nhựa đang cầm đi.
"Nhờ có mày, cuối cùng tao cũng đã chắc chắn. Toàn bộ sự thật của vụ khủng bố này."
Anh thở dài một hơi.
Thái độ thối nát của gã đàn ông này chính là manh mối lớn nhất.
Nếu xâu chuỗi các thông tin theo thứ tự, anh đã có thể đi đến một kết luận hợp lý.
"Này, Haiya Yuzuru, cho tao hỏi một câu được không?"
Ando lên tiếng.
"Watanabe Atsuto, không liên quan gì đến vụ khủng bố bom này, đúng không?"
Hay nói đúng hơn – nên gọi là một kẻ xâm nhập thì đúng hơn.
Arakawa đứng bên cạnh kêu lên "Ể".
Haiya Yuzuru run vai và lườm Ando.
Có vẻ như là đúng rồi.
Ando suýt nữa thì bật cười. Không chỉ vì vẻ mặt tức tối của Haiya Yuzuru trông thật buồn cười, mà anh còn muốn tự giễu mình vì đã bị một sự hiểu lầm ngớ ngẩn chi phối suốt bấy lâu nay.
Anh đã hiểu lầm từ đầu.
Vốn dĩ kẻ chủ mưu của vụ khủng bố bom không phải là Watanabe Atsuto.
"Kế hoạch của mày và người chủ thuê rất đơn giản. Một thiếu niên mười bảy tuổi, tự tay chế tạo bom, đặt nó, và làm cho hai người trở lên thiệt mạng. Hung thủ đáng lẽ phải bị tử hình, nhưng vì mới mười bảy tuổi nên không bị tử hình. Sự phản đối của dư luận sẽ rất dữ dội, và đủ để Luật Vị thành niên hướng đến việc tăng nặng hình phạt."
Mỗi khi có một vụ án hung ác xảy ra, Luật Vị thành niên lại được sửa đổi.
Một thiếu niên mười bảy tuổi, gây ra một vụ khủng bố bằng bom tự chế. Nếu cho nổ ở một sân ga đông đúc của ga Shinjuku vào buổi sáng ngày thường, chắc chắn sẽ có người chết. Hơn nữa, thiếu niên đó lại là một kẻ tái phạm. Sẽ là một bước ngoặt quá đủ để đề xuất sửa đổi luật – đáng lẽ là vậy.
"Nhưng, đã thất bại. Vì lời đe dọa đánh bom của Watanabe Atsuto mà tàu đã dừng lại."
Lời đe dọa gây án chưa từng có tiền lệ, phơi bày cả khuôn mặt, đã khiến người dân được sơ tán khỏi nhà ga. Quả bom đã phát nổ ở một sân ga gần như không có người, và những người đáng lẽ phải chết đã không chết.
Đó là điều mà anh đã chắc chắn sau lời khai của Haiya Yuzuru. Từ miệng Haiya Yuzuru không hề có một từ nào nhắc đến Watanabe Atsuto. Haiya Yuzuru và Watanabe Atsuto không phải là đồng bọn.
Watanabe Atsuto không ủng hộ một vụ khủng bố giết người.
Cậu thiếu niên đó không thể nào bắt tay với một kẻ xấu xa như Haiya Yuzuru.
"Mày hoảng hốt và đã thực hiện hành động tiếp theo. Vụ khủng bố bằng hydro sulfide. Mày đã sai con bé sống chung với mày làm à. Nhưng, lần này cũng thất bại. Vì lời đe dọa đánh bom lần thứ hai của Watanabe Atsuto. Sân ga đã được cảnh sát canh gác nghiêm ngặt, và tất cả hành khách cũng đang cảnh giác trong xe. Không thể nào đặt vật thể lạ rồi trốn thoát được."
Ando nở một nụ cười.
"Kế hoạch của mày đã bị Watanabe Atsuto phá hỏng hoàn toàn."
Anh không thể tưởng tượng được hợp đồng giữa người chủ thuê và Haiya Yuzuru là gì.
Nhưng, xét đến sự thiếu tự tin của Haiya Yuzuru, chắc hẳn hắn đã được hứa một khoản tiền thưởng thành công rất lớn.
Thế nhưng, Haiya Yuzuru đã thất bại thảm hại. Một vụ khủng bố không có người chết. Để đề xuất sửa đổi Luật Vị thành niên, đây là một vụ án quá thiếu sức nặng.
Haiya Yuzuru đấm vào cửa cuốn.
"Im đi!" Haiya Yuzuru gào lên. "Kế hoạch đáng lẽ phải hoàn hảo!"
Có lẽ vì không thể kìm nén được cơn giận, môi hắn run lên bần bật.
"Ở đâu đó đã bị rò rỉ! Ai đó đã tiết lộ thông tin cho Watanabe Atsuto! Nếu không có chuyện đó, tao đã nhận được tiền thưởng thành công, và bây giờ đã có thể tự thú rồi! Chỉ còn một bước nữa là tao đã có thể làm lại cuộc đời rồi!"
Haiya Yuzuru lườm Ando.
"Chúng mày là phe tăng nặng hình phạt, đúng không. Vậy thì, hợp tác đi! Làm gì đó đi chứ!"
Chắc là hắn đã trả lời email với ý định đó.
Có vẻ như hắn đang bị dồn vào chân tường.
Vụ khủng bố mà hắn và người chủ thuê đã lên kế hoạch đã bị một thiếu niên mười lăm tuổi phá hỏng.
Ando đã liên lạc với hắn sau khi nhận ra hắn đang trong tình thế khó khăn. Anh đã giăng ra một cái bẫy, nói rằng sẽ giúp đỡ. Chắc chắn Haiya Yuzuru đã trả lời với một tâm trạng như đang níu lấy một cọng rơm.
Ando đã nói ra sự thật.
"Đúng là, tao là phe tăng nặng hình phạt. Nhưng, tao không có ý định hợp tác với mày."
Chắc là vì bị phản bội lại sự kỳ vọng.
Haiya Yuzuru gầm lên một tiếng. Hắn lại nắm lấy con dao bướm và lao về phía Ando. Hắn định đâm một cách mù quáng.
Con dao dừng lại ngay trước khi chạm vào Ando.
Arakawa đã túm lấy cánh tay của Haiya Yuzuru. Sau đó, Arakawa gạt chân Haiya Yuzuru và thực hiện một đòn võ một cách điêu luyện.
Haiya Yuzuru bị đập lưng xuống đất và làm rơi vũ khí. Arakawa không thương tiếc đè lên Haiya Yuzuru đang giãy giụa.
Ando ngay lập tức nhặt con dao lên. Và, ngay lập tức bắt đầu trói Haiya Yuzuru. Anh đã sử dụng dây rút. Chắc chắn hắn sẽ không thể tự thoát ra được.
Nhờ có Arakawa đè mạnh, việc trói Haiya Yuzuru đã kết thúc nhanh chóng. Anh hoàn toàn cố định tay và chân hắn bằng dây rút.
"Cứu được rồi, Arakawa."
"Nguy hiểm quá," Arakawa thở phào. "Thằng này, cứ thế này giao cho cảnh sát đi."
Để đề phòng, anh đã mặc áo chống đâm, nhưng nếu bị đâm vào một số chỗ, có thể sẽ bị thương nặng.
Đây là lần đầu tiên, anh thực sự cảm thấy may mắn vì đã dẫn Arakawa đi cùng.
"Đúng như cậu nói, tôi cũng muốn khoe khoang chiến công của Arakawa ở đồn cảnh sát lắm, nhưng việc giao cho cảnh sát thì để sau một chút."
Khi anh giải thích như vậy, Arakawa cao giọng.
"Không lẽ, anh định che giấu một tên tội phạm như thế này sao!?"
"Cậu cầm theo dữ liệu ghi âm và quay về công ty đi. Từ đây trở đi tôi sẽ làm một mình."
Đây không thể gọi là một hành động lương thiện. Anh định một mình gánh vác trách nhiệm.
Arakawa phản đối như thể không chấp nhận được.
"Sự thật vụ án đã được làm sáng tỏ rồi chứ? Cậu bé Atsuto đã đưa ra lời đe dọa đánh bom để ngăn chặn khủng bố. Điều tra đã đủ rồi còn gì."
Ando lắc đầu.
"Không. Vẫn chưa rõ lý do tại sao Watanabe Atsuto không tự thú."
Nếu chỉ để ngăn chặn khủng bố, thì không cần phải tiếp tục lẩn trốn đến tận bây giờ.
Chắc chắn còn có điều gì đó –.
Ando đến gần Haiya Yuzuru, người đang cố gắng bò lết trên mặt đất để trốn thoát.
Anh thò tay vào túi hắn, và thấy một chiếc điện thoại.
"Vẫn còn một người tôi muốn hỏi chuyện. Người đã tiết lộ kế hoạch của Haiya Yuzuru cho Watanabe Atsuto. Người đó chắc chắn biết sự thật về Watanabe Atsuto."
Haiya Yuzuru im lặng lườm anh.
Có lẽ, hắn cũng đã có một vài manh mối.
Ando đưa chiếc điện thoại cho Arakawa. Anh chỉ thị cậu ta đi ra một nơi xa và bật nguồn điện thoại, rồi cho anh biết thông tin liên lạc của một người nào đó. Lời bào chữa khi bị cảnh sát để ý vì sở hữu điện thoại của Haiya Yuzuru, anh giao cho Arakawa.
Arakawa có vẻ do dự. Cậu ta nhìn chằm chằm vào Ando. Nhưng, có vẻ như cậu ta đã quyết tâm. Sau khi cúi đầu chào Ando, cậu ta đã nhanh chóng chạy đi.
Ando chỉ nhắm mắt và chờ đợi.
Trong lúc anh đang vật lộn với Haiya Yuzuru, vụ án đã có những diễn biến bất ngờ.
Đại diện của cơ sở nơi Watanabe Atsuto ở đã mở một cuộc họp báo.
Anh cảm thấy quá sớm. Toàn bộ sự thật của vụ án vẫn chưa được làm sáng tỏ.
Ando đã xem diễn biến đó trên một trang web video.
Một người đàn ông lớn tuổi bị vây quanh bởi vô số phóng viên, và liên tục cúi đầu. Mặt ông ta tái mét, như một người chết.
Chắc là ông ta đã không thể chịu đựng được sự chỉ trích của xã hội, Ando hiểu ngay. Giới truyền thông đã tìm ra cơ sở nơi Watanabe Atsuto từng sống. Họ đã rình rập quanh cơ sở và lôi ông ta ra trước công chúng.
Điều mà vị đại diện đã nói là về tình hình của Watanabe Atsuto tại cơ sở.
Báo chí đã không nương tay mà dồn dập hỏi ông ta. "Ông có cảm thấy khó khăn trong việc quản lý không?", "Ông có nên quan tâm đến sự cô đơn của thiếu niên đó hơn không?", "Ông đã không thể nhận ra dấu hiệu của tội ác sao?"
Ông ta trả lời tất cả các câu hỏi một cách lắp bắp, mồ hôi nhễ nhại. Mỗi khi ông ta phát biểu, không phải là câu hỏi mà là những tiếng la ó gần như là chỉ trích vang lên. Máy quay chỉ chiếu vị đại diện của cơ sở. Không thể nhìn thấy mặt của những người la ó.
Vị đại diện, trước những câu hỏi dồn dập, cuối cùng đã bắt đầu khóc.
Có lẽ vì không thể chịu đựng được nữa, ông ta đã nói bằng một giọng điệu mạnh mẽ.
"Làm sao mà nghĩ được chứ. Một ngày nào đó, từ xung quanh mình lại xuất hiện một tên tội phạm. Có ai trên đời này mà ngày nào cũng nghĩ đến chuyện đó không."
Một tiếng xôn xao đồng loạt vang lên từ báo chí. Hơn chục người đồng thời đưa ra những câu hỏi chỉ trích phát biểu đó, và cuộc họp báo không còn là một cuộc họp báo nữa.
Người dẫn chương trình cũng vội vàng xoa dịu vị đại diện. Anh ta cố gắng kết thúc cuộc họp báo.
Cuối cùng, khi người dẫn chương trình hỏi "Ông có lời nào muốn nói với thiếu niên đang bỏ trốn không?", ông ta đã trả lời.
"Cậu Atsuto, hãy ra tự thú ngay đi. Chúng ta hãy cùng nhau đi xin lỗi các nạn nhân. Tôi thực sự xin lỗi vì đã không nhận ra sự cô đơn của cậu."
Quay lưng lại với giới truyền thông vẫn đang dồn dập đặt câu hỏi, vị đại diện rời đi.
Đoạn video kết thúc ở đó. Trong phần bình luận, chỉ có những lời chửi rủa vô tâm. Tìm thấy hàng chục bình luận "vô trách nhiệm", Ando cất điện thoại đi.
"Quả nhiên Watanabe Atsuto, hết rồi nhỉ," Haiya Yuzuru cười.
Chắc là hắn đã nghe được âm thanh của đoạn video.
Haiya Yuzuru nở một nụ cười.
Có lẽ vì đã từ bỏ, hắn không có vẻ gì là sẽ chống cự. Dù có kêu cứu hàng xóm, đằng nào cũng bị báo cảnh sát và bắt giữ thôi. Gã đàn ông này đã hết đường rồi.
Tuy nhiên, thay vào đó hắn lại bắt đầu nói những lời khiêu khích. Chắc là một sự vùng vẫy cuối cùng.
"Chắc là cả đời không thể xuất hiện trước mặt người khác được nữa. Cả ông già này, và cả Watanabe Atsuto. Mà này, có khi bây giờ nó đang tự tử rồi cũng nên?"
Ando đã không trả lời những lời nhảm nhí đó.
Đây không phải là một đối tượng mà những lời thuyết giáo hay chỉ trích có thể có tác dụng.
"Mày nói về chuyện sống chết của người khác một cách hời hợt quá nhỉ," Ando bất chợt hỏi. "Mày nghĩ gì về vụ án ba năm trước?"
Haiya Yuzuru lườm Ando.
"Chuyện của Iguchi Michiko à?"
"Tên thì còn nhớ nhỉ."
Bất ngờ thật. Trên đời này, cũng có những hung thủ không nhớ cả tên của nạn nhân.
"Vụ đó, tao nghĩ là tao đã làm sai. Đó không phải là lời nói dối. Nhưng, trước khi bị một tờ tuần san phơi bày, tao đã làm việc chăm chỉ ở siêu thị. Tao cũng đã có những người bạn có thể ở lại nhà hoặc chơi game cùng. Tao còn có một con bé đã sắp hẹn hò đi thủy cung. Nếu tao có thể ở lại đó, chắc chắn tao sẽ không bao giờ dính líu đến tội phạm nữa. Đừng có lôi chuyện quá khứ ra nữa."
"Chuyện quá khứ à."
Ando lặp lại lời của Haiya Yuzuru.
Đối với gã đàn ông này, đó có lẽ là chuyện quá khứ. Nhưng, đối với Ando, nó như thể mới xảy ra ngày hôm qua.
"Tao không nghĩ mày đã cải tạo," Ando lắc đầu. "Mày còn chưa thèm đến nhà nạn nhân xin lỗi, đúng không? Em gái và mẹ mày đã đến, nhưng mày chưa một lần đi."
"Thế thì có phải là lý do để phơi bày thông tin cá nhân của tao không. Kết quả là, tao chỉ còn cách trở thành tội phạm."
"Đổ lỗi cũng vừa thôi. Dù có mất việc một lần, vẫn có những con đường khác ngoài tội phạm. Hơn nữa, dù không có bài báo đó, mày cũng sẽ trở thành tội phạm thôi."
"Mày có dám nói câu đó với Watanabe Atsuto không?" Haiya Yuzuru cười một cách khinh bỉ. "Kết quả là tao bị đuổi việc, và gia đình của Watanabe Atsuto đã chết đấy?"
Đó là một logic gượng ép. Gượng ép đến mức anh suýt nữa thì bật cười.
Nhưng, anh đã nuốt lại lời nói.
Có lý sao? Có thể nói là hoàn toàn không có mối quan hệ nhân quả không?
"Nếu không có bài báo đó, gia đình của Watanabe Atsuto đã còn sống."
Haiya Yuzuru gào lên.
"Thằng viết bài báo đó, có khi nó đang nghĩ mình là chính nghĩa à?"
Đó là một phát ngôn như thể đã nhìn thấu được tâm can của Ando.
Gã đàn ông này không thể nào biết được rằng người viết bài báo đó là Ando.
Anh im lặng để không bị phát hiện sự dao động. Lúc đó, âm thanh cửa cuốn được mở ra vang vọng khắp nhà máy.
Anh hướng ánh mắt về phía đó, và thấy một cô gái đang đứng.
Một cô gái mảnh mai trong chiếc áo khoác dài màu xám.
"Anh là anh Ando phải không ạ?" cô mở miệng. "À, anh ở phe nào ạ? Có vẻ như anh đang đối đầu với anh trai em."
Cô gái đó chắc là Haiya Azusa.
Ando nhẹ nhàng nói, "Ít nhất thì tôi đang quan tâm đến Watanabe Atsuto."
Haiya Azusa thả lỏng vai và thở phào.
Nhìn vào dáng vẻ của cô, có vẻ như cô cũng có thiện cảm với Watanabe Atsuto.
Đột nhiên bị một người hoàn toàn xa lạ gọi đến một nhà máy bỏ hoang, chắc là cô sẽ cảnh giác. Anh xin lỗi vì điều đó.
"Không còn nhiều thời gian. Hãy kể cho tôi nghe những gì cô có thể nói ngay lập tức. Cô biết đến đâu về Watanabe Atsuto?"
"Có lẽ là, em không biết gì cả," Haiya Azusa lắc đầu. "Nhưng, về mối quan hệ giữa cậu ấy và vụ khủng bố, em nghĩ em là người có thể kể rõ nhất."
Cô bình tĩnh hỏi.
"Anh sẽ giúp chứ ạ? Giúp Atsuto."
"Quả nhiên là một tình huống cần sự giúp đỡ. Watanabe Atsuto của hiện tại."
Haiya Azusa gật đầu.
"Đúng vậy. Em muốn anh cứu Atsuto. Với một tâm trạng như đang níu lấy một cọng rơm, em đã đến đây."
Cô từ từ bắt đầu kể, như thể đang nói cho cả Ando và Haiya Yuzuru nghe. Cô không ngồi xuống, mà cứ đứng như vậy.
Đó là một câu chuyện dài.
Câu chuyện về hành trình một thiếu niên mười lăm tuổi, đã trở thành một tên khủng bố.
