Tôi giải thích tình hình cho Yamazaki.
"Hiroto, mày ngầu vãi, đúng anh hùng cứu mỹ nhân, đấm một phát thằng côn đồ con bất tỉnh luôn." Yamazaki nói, nhìn tôi với vẻ ngưỡng mộ.
"Cái biểu cảm của mày trông biến thái vãi, ngầu con khỉ gì, nhìn tay tao đây này, bác sĩ bảo phải mất ít nhất vài ngày mới hồi phục. Hơn nữa tao cũng không có tiền trả thuốc,Miwa đã ứng trả trước để cho tao. Tao định giấy tờ nhà mình đi để trả lại tiền cho Miwa, sau đó thuê một căn nhà, vừa học vừa làm bán thời gian, còn lại............. sau khi tìm thấy Asaka nee-chan rồi tính tiếp."
Mắt Yamazaki trợn tròn ngạc nhiên, nó la lên: "Mày không định ở nhà tao nữa à? Mày có thể ở đây bao lâu tùy thích mà, sao phải bận tâm đi thuê nhà.... đừng nói là mày không coi tao là bạn bè nhé?"
Tôi gãi đầu ngượng ngùng: "Đâu, tại tao thấy cứ ở nhà mày mãi cũng hơi ngại, với lại tao cũng muốn nhờ mày giúp một việc."
"Nhưng........ thế mày muốn tao giúp việc gì?"
"Yamazaki, nhà mày giàu thế, bố mẹ mày chắc chắn cũng quen biết nhiều bạn bè. Bố mẹ tao thì trước giờ toàn đi làm bên ngoài, nên tao không biết nhiều bạn bè của họ, thành ra lúc muốn nhờ vả, tao cũng chả biết hỏi ai... thế nên tao muốn mày giúp tao tìm người mua lại giấy tờ đất nhà tao."
"Dễ ợt, để đó cho tao." Yamazaki vỗ ngực, trưng ra vẻ mặt <cứ-tin-ở-tao> trên khuôn mặt mũm mĩm của mình.
"Yamada obaa-san, bà đi chuẩn bị chút gì lót dạ cho Hiroto và Miwa đi, từ sáng đến giờ họ chưa ăn gì cả." Nghe xong yêu cầu của tôi, Yamazaki quay sang nói với Yamada obaa-san.
"Vâng, Yamazaki-sama."
Yamada obaa-san, người đang lau sàn, cúi đầu khi nghe yêu cầu của Yamazaki liền đi vào bếp chuẩn bị thức ăn.
Tiến về phía ghế sô pha nơi Yamazaki đang ngồi giữa, tôi ngồi xuống bên trái nó để cùng xem ti vi. Miwa đang đứng gần cửa không còn cách nào khác đành ngồi xuống bên phải ghế, trong khi cứ liếc mắt nhìn tôi.
(Aaaaaaaaaa, góc nghiêng của Hiroto cũng đẹp trai quá....)
Ngồi xuống ghế, tôi nhận ra Yamazaki đang xem một kênh ẩm thực nào đó, điều này có lẽ giải thích tại sao nó lại béo như vậy.... Sau một lúc xem ti vi giới thiệu các món ngon trên toàn thế giới, bụng tôi réo lên "ọt~ ọt~",điều đó khiến Yamazaki và Miwa bật cười khúc khích. Tôi cảm thấy hơi xấu hổ, may mắn là giọng của Yamada obaa-san vang lên đúng lúc.
"Hiroto-sama, Miwa-sama, đến giờ ăn rồi ạ."
Miwa nở nụ cười: "Cảm ơn Yamada obaa-san."
"Miwa-sama khách sáo quá, đây là phận sự của tôi; Hiroto-sama và Miwa-sama xin hãy dùng bữa."
Nói xong, Yamada obaa-san quay lại tiếp tục lau sàn, còn tôi và Miwa ngồi vào bàn ăn trong bếp, trong khi Yamazaki vẫn dán mắt vào kênh ẩm thực trên ti vi.
Nhìn những món ngon trên bàn, Miwa xúc một thìa cho vào miệng.
"Ngon thật đấy." Miwa thốt lên.
Bị hấp dẫn, tôi nuốt nước bọt ừng ực vì đói, trước khi định dùng tay phải cầm thìa để ăn, nhưng khi tay phải vừa cầm thìa lên, nó bắt đầu run rẩy yếu ớt, rồi "loảng xoảng", chiếc thìa rơi xuống sàn.
"Chết tiệt, lẽ nào là do vết sưng ở tay phải?"
"Mình xin lỗi Hiroto, tất cả là lỗi của mình, nếu không cậu đã không thể dùng tay phải để ăn rồi, nên.......... mấy ngày này hãy để mình đút cho cậu ăn nhé Hiroto." Giọng Miwa thực sự pha lẫn cả sự phấn khích và......... hạnh phúc? ? ?
Và sau đó, có lẽ là cố tình, Miwa dùng chiếc thìa mà cô ấy đã ngậm trước đó để đút cho tôi.
"Hiroto, há miệng ra nào, ahhhhh~"
"Mình không cần cậu đút, mình vẫn còn tay trái."
"Đừng bướng nữa, nào để thêm lát nữa là đồ ăn nguội hết sẽ không ngon đâu~"
Và khi tôi không chú ý, Miwa chớp lấy thời cơ nhét nhanh thìa thức ăn vào miệng tôi.
"Ưm, Miwa cậu.....whoa!! Đồ ăn Yamada obaa-san nấu ngon thật, Miwa nữa!!"
Mười phút sau, tôi lười biếng ngồi trên ghế ăn và ợ một cái. Tất cả thức ăn trên đĩa của tôi đều do Miwa đút, nhưng phần của Miwa thì đã nguội lạnh, điều này khiến tôi hơi áy náy, nên tôi ái ngại nói với cô ấy: "Mình xin lỗi nhé Miwa, đồ ăn của cậu nguội hết vì mải đút cho mình."
"Không sao đâu, thấy Hiroto ăn là mình no lây rồi."
Nghe những lời quen thuộc này, tôi cảm thấy người trước mặt mình đột nhiên giống hệt một ai đó.
"Asaka nee-chan........ không biết chị ấy ăn gì chưa."
Trong một căn phòng tối tăm, Asaka đột nhiên hắt xì một cái. "Là Ototo-kun đang nghĩ đến mình đúng không, đợi chị nhé Ototo-kun, khi chị xong việc, chị sẽ đi tìm em, rồi chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa." Sau đó Asaka tiếp tục tập trung vào việc mình đang làm.
"Đừng lo Hiroto, nee-chan của cậu chắc chắn vẫn ổn."
Thấy vẻ tự tin trên khuôn mặt Miwa, trái tim lo lắng và đau nhói của tôi cũng dịu đi phần nào.
Lúc này Yamazaki bước vào bếp và nói: "Nào Hiroto, đi chơi game không?."
"Mày định lợi dụng lúc này à?" Tôi giơ tay lên, cho Yamazaki xem.
"Thôi nào, vết thương nhỏ đó thì nhằm nhò gì với mày, chơi đi mà." Yamazaki dùng giọng đáng thương để nài nỉ tôi.
Miwa bên cạnh tôi đột nhiên lên tiếng: "Mình sẽ chơi thay Hiroto."
Tôi và Yamazaki cùng nhìn cô ấy và đồng thanh: "Miwa, cậu biết chơi hà?"
"Chưa thử sao biết." Môi Miwa cong lên thành một nụ cười tự tin.
Chúng tôi đến phòng của Yamazaki, nó bật máy tính và tải game một cách thành thạo.
"Hiroto, chơi cái này thế nào, chỉ mình với." Miwa nói với tôi bằng giọng hơi nghiêm túc.
"Hahahaahaahaaa, cậu còn không biết chơi, Miwa cậu thua chắc rồi." Bên cạnh, Yamazaki cười phá lên.
"Miwa, cậu chắc chứ?" Tôi hơi nghi ngờ, hỏi.
"Chắc mà, hay là, chúng ta làm ván cược đi?"
"Cược? Cược gì?"
"Nếu Yamazaki thua, thì cậu sẽ phải hôn mình, còn nếu mình thua, thì mình sẽ nghe bất cứ điều gì Hiroto yêu cầu~" Miwa đặt ngón tay lên môi, nói với vẻ bí ẩn.
Tôi đã muốn từ chối lời đề nghị đó, nhưng cái miệng chết tiệt của tôi đã vô thức đồng ý!!!
Nhìn trận đấu đã bắt đầu, hiệp đầu tiên của Miwa nhanh chóng kết thúc - cô ấy thua.
"Lần nữa."
Hiệp thứ hai lại kết thúc với thất bại của cô, hiệp thứ ba cô đã có thể phản công lại một chút, và đến hiệp thứ tư, ngoài dự đoán của tôi, cô đã thắng.
"Là tao sơ suất, ván nữa." Yamazaki hơi bực mình nói.
Hiệp thứ năm Miwa thắng, hiệp thứ sáu cũng vậy, và sau đó, cứ như thể Chiến Thần đã nhập vào Miwa, ngón tay cô lướt nhanh và lanh lẹ trên bàn phím.
Miwa và Yamazaki tiếp tục chơi đến 8 giờ tối, sau hiệp thứ tư, Miwa chưa từng thua một trận nào. Kỹ năng nhanh nhẹn và chính xác của cô ấy đã khiến tôi câm nín; tôi xem cô ấy chơi cho đến khi cả hai chân tê rần vì ngồi.
"Tao thua, tao đầu hàng." Yamazaki lùi lại và ngồi xuống, cau có không vui.
Quay khỏi màn hình, nụ cười ớn lạnh của Miwa khiến tôi hơi bất an: "Hiroto~ đến lúc trả kèo rồi ~"
