Vì không thể cất tiếng, nên em dùng Vô Niệm Ma Pháp có được không ạ!!!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

387 13397

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

286 7939

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

165 3701

Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

(Đang ra)

Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

Rinae Chikai

Akashi Yuto luôn thắc mắc điều đó.“Sousuke~, hôm nay cậu cũng ngầu lắm đó~, tớ yêu cậu lắm~”“Rồi rồi, cậu lúc nào cũng nói vậy nhỉ.

601 24095

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

(Đang ra)

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

huigwihantedibeeo (희귀한테디베어)

Tóm lại, đây là một câu chuyện hài hước đầy sự hiểu lầm về một nhân vật 'hỏng bét' giả mạo.

14 211

I Was Mistaken as a Great War Commander

(Đang ra)

I Was Mistaken as a Great War Commander

애완작가

Đây hẳn là cơ hội thích hợp để mình đầu hàng quân Đồng Minh. Daniel thầm nghĩ.

38 1123

Tập 01 - Chương 01: Thiếu nữ không thể cất lời

Chương 01: Thiếu nữ không thể cất lời

 

 

「Tiểu thư Aria…… Người thực sự muốn làm vậy sao?」

Tại dinh thự chính của gia tộc Công tước Franbert, một trong những danh gia vọng tộc bậc nhất vương quốc.

Cô hầu gái với mái tóc màu hạt dẻ cất giọng trầm thấp.

「Từ trước đến nay, thần chưa từng gặp phải kẻ địch nào hùng mạnh nhường này. Vốn dĩ thần chỉ là thường dân, đây cũng là lần đầu tiên thần sử dụng ma pháp.」

Bầu không khí căng như dây đàn.

Trong lời nói của cô hầu gái nhuốm màu bất an.

「Nếu lỡ thất bại thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa……」

Đối lập với sự lo lắng ấy, thiếu nữ ở phía bên kia ánh nhìn chỉ lặng lẽ gật đầu.

Đôi mắt không chút dao động.

Mái tóc màu bạc của cô buông xõa nhẹ nhàng, được bao bọc trong chiếc khăn quàng cổ màu đỏ thẫm.

Dù khuôn miệng đã bị chiếc khăn che khuất, nhưng từng cử chỉ của thiếu nữ lại truyền đạt ý chí hùng hồn hơn bất cứ lời nói nào.

「Thần hiểu rồi. Thần sẽ làm.」

Giọng cô hầu gái hơi run rẩy.

Sợ hãi. Kinh hãi.

Cô lo rằng đây có thể là đối thủ mà mình không thể nào đối phó nổi.

Bóng tối sâu thẳm đang lan rộng trong kho chứa vật tư của dinh thự.

Thứ đó thật ghê tởm, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta ớn lạnh, và cô không hề sở hữu kỹ thuật nào để kháng cự lại nó.

Dẫu vậy, đây là việc cô bắt buộc phải làm.

Cô hầu gái hạ quyết tâm, miệng lẩm bẩm câu thần chú mà thiếu nữ đã dạy.

「Hỡi dòng nước thanh tịnh. Hãy thanh tẩy, phân giải và diệt trừ tất cả.」

Bàn tay cô rụt rè vẽ nên một ma pháp thức.

Ma pháp thức đầu tiên mà cô hầu gái vẽ ra đã tỏa ra luồng sáng trắng, nhuộm kín căn phòng u tối.

Cô nhắm nghiền mắt trước thứ ánh sáng chói lòa ấy.

Sau một khoảng trắng xóa, cô hầu gái rụt rè mở mắt ra và rồi nín thở.

「Không thể nào…… Bóng tối sâu thẳm nhường ấy mà biến mất chỉ trong nháy mắt……」

Cảnh tượng trước mắt tựa như một phép màu.

Ma pháp thức tỏa sáng rực rỡ cùng những bọt nước trắng xóa đã thanh tẩy tất cả.

(Quả nhiên cô bé ấy thật phi thường……)

Cô hầu gái liếc nhìn sang bên cạnh.

Thiếu nữ với khuôn miệng che kín sau lớp khăn quàng đang nhìn chằm chằm vào không gian nơi ma pháp thức vừa bung tỏa, đôi mắt cô bé sáng rực lên lấp lánh.

☆☆☆

「――Chuyện là thế đó, ma pháp mà tiểu thư Aria dạy cho tôi thực sự quá tuyệt vời. Đám nấm mốc đen lan tràn như địa ngục ấy đã bị quét sạch sành sanh chỉ trong một nốt nhạc. Đó thực sự là một cảnh tượng như phép màu vậy.」

Hai mươi phút sau, cô hầu gái kể lại sự việc ở kho vật tư với giọng điệu đầy hào hứng.

「Tôi đã dùng bàn chải lông ngựa đánh vật với nó cả tiếng đồng hồ mà chẳng ăn thua. Vậy mà đám mốc đen cứng đầu dưới tầng hầm lại trôi tuột đi trong một hơi thở.」

「Cậu tẩy sạch được cái đống đó á!? Ghê thật đấy.」

Trước vẻ mặt ngạc nhiên của người đồng nghiệp, cô hầu gái tiếp lời:

「Một đứa chưa từng dùng ma pháp như tôi, chỉ được dạy sơ qua một chút là đã dùng được rồi đấy. Dù tôi hoàn toàn chẳng có tí ma lực nào. Đúng là kỳ tích mà.」

「Hồi tôi được dạy 《Ma pháp sửa chữa đĩa vỡ》 cũng y hệt vậy. Nghe bảo dạy ma pháp cho người không có tố chất khó lắm cơ mà nhỉ.」

「Lượng kiến thức về ma pháp của người ấy đúng là khủng khiếp thật. Dù chỉ mới là một đứa trẻ mười hai tuổi.」

「Thì tiểu thư đọc sách ma pháp cả ngày mà. Hồi trước người còn vừa đi vừa đọc cuốn sách dày cộp rồi đâm sầm vào tường nữa cơ.」

「Được đắm mình trong những điều mình thích cũng tốt thật đấy. Nhưng cũng vì thế mà tôi thấy hơi buồn.」

Cô hầu gái tóc hạt dẻ cúi mặt xuống, nói:

「Nếu có thể niệm chú, chắc chắn tiểu thư sẽ trở thành một ma pháp sư vĩ đại không thua kém bất kỳ ai.」

「Am hiểu đến thế mà bản thân lại không thể thực hiện được, nghĩ cũng tội ha.」

Sự im lặng bao trùm.

Cô hầu gái đồng nghiệp ngập ngừng một chút rồi nói tiếp:

「Nhưng mà, tôi nghĩ tiểu thư Aria chẳng bận tâm chuyện đó đâu. Lúc nào người cũng say mê với ma pháp và trông thực sự rất vui vẻ mà.」

「Cũng đúng. Chỉ hơi lo là do học nhiều quá nên chiều cao chẳng phát triển gì cả.」

「Hình như tiểu thư để ý vụ vóc dáng nhỏ bé lắm đấy.」

「Nhắc mới nhớ, hôm nay người còn nói mấy câu khó hiểu kiểu như "Nếu tính cả Aura tỏa ra thì ta cao tận 3 mét lận".」

「Hoàn toàn không chấp nhận hiện thực chút nào……」

Giọng nói đầy bối rối vang vọng trong căn phòng.

☆☆☆

 

Từ khi chưa kịp nhận thức thế giới, Aria đã không thể cất tiếng.

Đối với cô bé, đó là chuyện tự nhiên và hiển nhiên.

Ban đầu, cô bé cứ ngỡ rằng:

Rồi mình cũng sẽ sớm nói được thôi.

Thế nhưng, ngày mà cô có thể cất tiếng nói mãi chẳng bao giờ đến.

Những đứa trẻ nhỏ hơn cô nói chuyện vui vẻ với bạn bè.

Aria chỉ đứng nhìn từ một nơi cách đó một đoạn.

Tại sao chỉ có mình là không thể phát ra tiếng?

Tại sao mình không thể nói chuyện cùng mọi người?

Năm bốn tuổi, cô mới được biết lý do.

Người ta bảo rằng nguyên nhân nằm ở thứ gì đó giống như vết bớt màu trắng trên cổ cô.

「Không cần phải bận tâm đâu con. Được sinh ra với Thánh Ngân là một niềm vinh dự vô cùng lớn lao đấy.」

Mẫu thân ôm chặt Aria vào lòng và nói như vậy.

《Bạch Thánh Ngân》.

Đó là hiện tượng khiếm khuyết chức năng cơ thể hiếm gặp xuất hiện ở những đứa trẻ mang dòng máu của Thánh Nữ.

Người ta không rõ nguyên nhân, cũng chưa tìm ra phương pháp điều trị.

(Mình không thể cất tiếng nói. Mình sẽ cứ như thế này cho đến lúc chết.)

Sự thật ấy bóp nghẹt trái tim Aria.

Tương lai dường như hoàn toàn bị bóng tối che phủ.

Mỗi khi nghe thấy giọng nói của những đứa trẻ cùng trang lứa, cô bé lại cảm thấy trái tim mình như đóng băng.

Đau đớn lắm.

Tại sao mình lại không thể giống như mọi người?

Đó là việc mà bất cứ ai cũng có thể làm được một cách hiển nhiên kia mà.

Thế giới được gọi là "bình thường" ấy cảm giác thật xa vời.

Những đứa trẻ xung quanh dường như đang tiến về phía trước, bỏ xa cô đến mức không thể nào đuổi kịp.

Thế giới chỉ toàn một màu xám xịt.

Làm gì cũng chẳng thấy vui, ăn gì cũng chẳng thấy ngon.

Cô bé chỉ biết đứng từ xa nhìn ngắm những đứa trẻ đang chuyện trò vui vẻ.

Trong những tháng ngày như thế, cô đã bắt gặp một cuốn sách.

Đó là tại một tiệm sách cũ mà cô được cha dẫn tới.

Nó nằm lặng lẽ ở một góc kệ sách phủ đầy bụi.

Bìa sách được trang trí bằng những họa tiết hình học đầy chiều sâu.

Một cuốn sách kỳ lạ, bí ẩn và huyền diệu.

Cô bé dùng ngón tay nhỏ xíu móc vào gáy sách rồi kéo nó ra.

Bụi bay lên, lấp lánh trong không trung.

Cảm giác sần sùi của bìa sách.

Mùi thơm nồng của những trang giấy đã ngả màu đỏ nâu.

『Tôi là một đứa trẻ không thể làm được những điều bình thường. Tôi không thể hòa nhập với những đứa trẻ xung quanh và chẳng có lấy một người bạn.』

Cô bé đánh vần từng chút một những con chữ vừa mới được học.

Khi hiểu được ý nghĩa của chúng, cô cảm thấy bầu không khí xung quanh như chùng xuống, lạnh lẽo.

『Tôi hay làm mất đồ, cũng không biết dọn dẹp. Tôi không thể hành động theo kế hoạch, cũng không biết cách nắm bắt bầu không khí. Thế nhưng, ngay cả một người như tôi cũng có một điều làm được. Một điều mà tôi có thể làm tốt hơn người khác.』

Như bị mê hoặc, Aria tiếp tục đọc những câu từ vốn dĩ quá khó đối với một đứa trẻ.

『Tôi muốn gửi gắm hai điều qua cuốn sách này. Một là sự quyến rũ của ma pháp, thứ đã cứu rỗi tôi. Nhờ có ma pháp mà tôi mới có thể sống tiếp. Tôi muốn báo đáp ma pháp vì đã cứu vớt cuộc đời mình dù chỉ là một chút. Và điều còn lại, chính là dù bạn không thể làm được những điều bình thường, thì giá trị của bản thân bạn cũng không vì thế mà giảm đi chút nào.』

Cô lật sang trang mới.

Mùi thơm của sách cũ khẽ chạm vào khứu giác.

『Giá trị gắn liền với sinh mệnh. Chỉ cần còn sống là bạn đã có giá trị rồi. Bởi bạn là kỳ tích được tạo nên từ sự tiếp nối sinh mệnh của vô số người qua hàng vạn năm. Dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, bạn cũng không hề cô đơn. Tôi luôn cầu nguyện cho hạnh phúc của bạn. Cũng giống như "Thánh Nữ Ánh Sáng", người đã cứu rỗi nhân loại, từng thực tâm cầu mong cho hạnh phúc của chúng ta vậy.』

Cô bé say sưa đọc ngấu nghiến.

Những âm thanh bên ngoài dường như không còn lọt vào tai nữa.

Đến khi nhận ra, ánh nắng màu đỏ cam của hoàng hôn đã tràn vào tiệm sách, cha cô cười khổ và bảo: 「Cuối cùng con cũng chịu để ý rồi à.」

「Cha sẽ mua cuốn sách đó cho con. Về nhà rồi hẵng đọc tiếp nhé.」

Aria gật đầu thật mạnh.

Nhưng vì không thể kìm lòng được, cô bé đã đọc suốt trên cỗ xe ngựa đường về.

Dù bị say xe, nhưng khao khát muốn đọc tiếp còn mãnh liệt hơn thế.

Những câu từ trong cuốn sách ấy dường như thẩm thấu vào bên trong Aria một cách tự nhiên đến kỳ lạ.

Cô cảm nhận được nỗ lực muốn truyền tải thông điệp một cách chân thành của tác giả, và Aria yêu mến nhân cách của vị ma pháp sư hiện lên qua từng trang sách ấy.

Và rồi, thế giới ma pháp mở ra trong cuốn sách toàn là những điều Aria chưa từng biết đến.

Những khu rừng khổng lồ biết di chuyển, hay tòa thánh điện ngủ say dưới đáy đại dương.

【Cấm Vực Không Lối Về】 nằm sâu trong lãnh thổ của Cựu Ma Vương.

Vô số truyền thuyết mà 《Thánh Nữ Ánh Sáng》 và 《Thất Đại Cứu Thế Ma Pháp Sư》 để lại từ hai ngàn năm trước.

Càng biết nhiều, cô lại càng yêu thích nó hơn.

Aria ôm chặt cuốn sách vào lòng, hít hà mùi hương thơm nồng ấy.

Cô gấp sách lại.

Tại sao nhỉ?

Mọi thứ lọt vào tầm mắt dường như đẹp hơn thường lệ.

Rõ ràng trước đó tất cả chỉ là một màu xám xịt.

Cứ như thể cô đã trở thành một con người hoàn toàn khác vậy.

(Sách thật tuyệt vời! Ma pháp thật tuyệt vời!)

Aria quên hết thời gian, đắm chìm vào thế giới của ma pháp.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!