(Về tiêu đề, có vẻ như nó là ref tới tập 12 Kamen Rider Revice bản Official bên Trung, tập đó dịch ngu quá riết thành meme. Chắc kèo giống CổĐề bên mình :))
"Dĩ nhiên, các em cũng có thể tố cáo với tôi, ai không tích cực trong giờ học của tôi, tôi cũng sẽ cho người đó một phần thưởng nho nhỏ."
"Phù..."
"Hoặc là gây rối trật tự trong giờ học của tôi, tôi cũng sẽ cho người đó một chút 'phụ đạo' nho nhỏ."
"Phù..."
"...Mẹ nó, không có hồi kết à! Rõ ràng là không coi tôi ra gì!"
Thấy lời ám chỉ của mình không thể gọi Vi Lạc dậy, Lão Dương nổi trận lôi đình, cầm điều khiển chạy tới trước mặt Vi Lạc, nhìn cô chằm chằm.
Mà Vi Lạc hoàn toàn không nhận ra chuyện này, vẫn đang chìm trong giấc ngủ một cách thoải mái.
"Hay, hay, hay!" Ba chữ "hay" liên tiếp khiến vẻ mặt Lão Dương giận đến méo mó: "Lúc nãy mắng chưa đủ, giờ bắt đầu được đằng chân lân đằng đầu rồi phải không!"
Ở đây, chỉ cần Lão Dương không giết chết học sinh thì không tính là phạm tội, cho dù có đánh thành trọng thương cũng không thành vấn đề.
Dĩ nhiên, thật sự giết chết học sinh thì không được, như vậy thuộc về tội phá hoại tài sản của trường, phải bồi thường.
"Mày không phải thích ngủ lắm sao? Tao cho mày ngủ một lần cho đủ!"
Nói rồi, Lão Dương trực tiếp ấn nút trên điều khiển, tăng công suất của chiếc ghế bơm ma lực của Vi Lạc.
Cấp một, cấp hai, cấp ba!
Nếu là người chưa từng trải qua huấn luyện kháng ma lực, thường đến cấp ba sẽ cực kỳ đau đớn, như thể bị ngàn dao cắt xẻ, không chịu nổi dù chỉ vài giây.
Và ngay lúc Lão Dương nghĩ rằng Vi Lạc sẽ bị ma lực làm cho tỉnh giấc, đau đớn đến mức quỳ xuống đất cầu xin tha thứ...
"Phù..."
Vi Lạc vẫn như không có chuyện gì xảy ra, ngủ một cách bình yên, hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào.
"Hử? Chuyện gì thế này? Ghế hỏng rồi à?" Lão Dương xem xét cái ghế, theo lý mà nói, công suất của máy bơm ma lực cấp ba là đủ rồi mà...
"Độ tương thích ma lực của Vi Lạc là cấp ba, cậu ấy đã đầu tư không biết bao nhiêu công sức vào con đường học ma pháp này, chỉ là thiên phú quá kém nên mới tích lũy được đến cấp ba thôi." Lăng Nặc vẫn nhìn sách, không ngẩng đầu lên nói.
"Ồ... độ tương thích ma lực cấp ba." Lão Dương nghe xong gật đầu, thì ra là vậy.
Nhưng độ tương thích ma lực chỉ cần chưa đến cấp năm thì vẫn không có sự thay đổi về chất, không khác biệt nhiều so với cấp một, nhiều nhất cũng chỉ là có thể ở trong môi trường ô nhiễm ma lực lâu hơn một chút mà thôi.
Hoặc trong các ngành nghề liên quan đến ma lực, có thể nhận được mức lương cao hơn cấp một khoảng hai mươi phần trăm.
Trong mắt Lão Dương, sự khác biệt giữa cấp một và cấp ba chỉ là phân và giòi bơi trong phân mà thôi.
"Cấp ba à... Vậy thì thử cấp bốn xem sao." Lão Dương không do dự, lại ấn nút điều khiển lần nữa.
"Phù..."
"?"
"Cái thứ này hỏng thật rồi à!" Lão Dương trừng lớn mắt, cảm thấy thật không thể tin nổi, ông ta đi vòng quanh chiếc ghế Vi Lạc đang ngồi mấy vòng mà vẫn không nhìn ra được nó hỏng ở đâu.
"Cấp năm!"
Máy bơm ma lực cấp năm cũng là giới hạn của chiếc ghế này rồi, thông thường, người bình thường ngồi lên sẽ giống như ngồi trên ghế điện cao thế, "rắc" một tiếng là đi đời.
Nhưng Vi Lạc vẫn không hề động đậy.
Không, khóe miệng cô thậm chí còn nở một nụ cười, như thể đang mơ thấy điều gì đó rất tốt đẹp.
Bây giờ có hai khả năng, một là Vi Lạc đã bị máy bơm ma lực đốt hỏng mạch ma lực, chết cháy rồi.
"Phù..."
Được rồi, loại trừ khả năng thứ nhất.
Vậy thì chỉ còn lại khả năng thứ hai, cái ghế này hỏng rồi.
"Cái ghế này cũng khá đắt, chắc không hỏng thật đâu nhỉ... Hỏng thì chắc không tính lên đầu mình đâu nhỉ."
"Không đúng, là cô ta ngồi hỏng, có bồi thường cũng là cô ta bồi thường."
Lão Dương suy nghĩ một lúc, định di chuyển Vi Lạc ra chỗ khác để xem cái ghế này có thật sự bị hỏng không.
Khâu Bỉ đứng một bên lặng lẽ quan sát tất cả, rồi nở một nụ cười bí ẩn.
Nên biết rằng, Vi Lạc bây giờ đã là người kinh qua trăm trận chiến, và "trăm trận" này không phải là con số ảo.
Trung bình nửa tiếng đánh một trận, thật sự đã đánh một trăm trận, hơn nữa còn là không chút nghỉ ngơi, ký ức cơ bắp vẫn chưa biến mất.
Cho nên...
Bây giờ Vi Lạc đã luyện ra một loại bản năng chiến đấu, cộng thêm Khâu Bỉ nói gì, cô sẽ làm nấy, mệnh lệnh như sơn.
Khâu Bỉ thì thầm vào tai Vi Lạc: "Khống chế ông ta."
...
Vi Lạc nhìn trang phục trên người mình, vui đến nỗi suýt nhảy cẫng lên: "Tôi thật sự trở thành Thiếu Nữ Phép Thuật rồi!"
"Ha ha ha, tôi thành công rồi!"
"Khoan đã, đây không phải là mơ chứ..."
Vi Lạc luôn cảm thấy chuyện này không thực tế lắm, bèn định véo vào tay mình thử xem.
Nhưng đúng lúc này, một viên đạn ma lực bắn tới, đánh vào người cô đau điếng.
"Oa, đau quá!"
Vi Lạc vỗ vỗ vào chỗ bị đạn ma lực bắn trúng, cơn đau này thật sự quá chân thực, không giống như trong mơ.
Thế là cô phấn khích nhìn Ma Nữ ở phía xa, cầm cung tên của mình lên, cùng đối phương triển khai một trận chiến ác liệt.
"Đến đây, Thiếu Nữ Phép Thuật đến để tiêu diệt cái ác đây!"
Mà đối phương như thể sẽ tiến hóa, càng đánh càng hăng, uy lực của đạn ma lực bắn ra cũng ngày càng lớn, đánh vào người ngày càng đau.
"Đúng là một đối thủ đáng gờm!" Vi Lạc nghiến chặt răng, gắng gượng chống đỡ đòn tấn công của đối phương, may mà lúc huấn luyện cô đã ăn không ít đòn tấn công ma lực, bây giờ sức kháng ma lực của cô cũng không phải cùng cấp bậc có thể so sánh được.
"Nếu giới hạn của ngươi chỉ có vậy, thì thật xin lỗi nhé!" Sau khi chịu đựng tất cả các đòn tấn công của đối phương, Vi Lạc đột nhiên cười lớn, cảm giác này thực sự quá sảng khoái.
Và đúng lúc này, Khâu Bỉ đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô.
"Ể? Khâu Bỉ, sao cậu lại đến đây, muốn xem tôi chiến thắng Ma Nữ à?"
Khâu Bỉ lắc đầu.
"Vậy là sao?"
"Khống chế ông ta."
"À... được thôi!"
Vi Lạc nghe lệnh của Khâu Bỉ, cũng trực tiếp xông lên, chuẩn bị giải quyết đối phương.
...
Ngay khoảnh khắc tay Lão Dương chạm vào quần áo của Vi Lạc, cả người cô như một thiết bị đột nhiên được cấp điện, bỗng bật dậy, túm lấy cổ áo Lão Dương, chân xoay một vòng, hai người lập tức đổi vị trí cho nhau, rồi Vi Lạc lại tung một đấm vào mặt Lão Dương, đấm đến nỗi mũi Lão Dương cay xè, trời đất lập tức đảo lộn, mất đi phương hướng.
Sức của Vi Lạc không lớn, nhưng vấn đề là, chuyện này quá đột ngột, Lão Dương hoàn toàn không có bất kỳ sự chuẩn bị tâm lý nào, cũng không hề phòng thủ.
"???"
"!!!"
"Vãi lúa!!!"
Các bạn học có mặt đều kinh ngạc thốt lên, trong đó có người sợ hãi, có người hoảng loạn, có người thầm sướng trong lòng, có người thì hóng chuyện không sợ lớn chuyện, nhưng ai nấy đều cảm thấy sốc trước hành động này của Vi Lạc.
Cô ấy đang làm gì vậy?
Lão Dương ôm mũi mình, vừa định mở miệng mắng người, nhưng Vi Lạc hoàn toàn không cho cơ hội, lại nhảy lên tung một cú đá, bất ngờ đá vào ngực Lão Dương, khiến ông ta loạng choạng.
Ông ta đứng không vững, lùi về sau hai bước.
Nhưng ông ta chỉ có tức giận, không hề sợ hãi, dù sao chỉ với thể chất của một cô bé mười bốn tuổi phát triển không tốt như Vi Lạc, dù ông ta đứng yên cho cô đánh, chắc cũng không thể làm ông ta bị thương được.
Nhưng Lão Dương đã quên mất một chuyện.
Sau khi Vi Lạc đổi vị trí với ông ta, phía sau ông ta chính là chiếc ghế bơm ma lực.
Và sau khi ông ta lùi lại hai bước, vừa vặn tiếp xúc với lưng ghế.
Một luồng ma lực cuồng bạo trực tiếp chui vào cơ thể Lão Dương, Lão Dương lập tức cảm thấy không ổn.
Mẹ nó, cái ghế này không hỏng!
Vậy chuyện này là sao?
"Óa óa óa óa óa!!!"
Mạch ma lực của Lão Dương bị dòng ma lực bất ngờ xâm nhập tấn công dữ dội, cả người ông ta bắt đầu co giật không ngừng, gần như bất tỉnh.
Sự thật chứng minh cái ghế này không những không hỏng mà chất lượng còn thực sự tốt.
Sau khi Lão Dương gào thét trên ghế năm phút, Vi Lạc mới từ từ tỉnh dậy từ giấc ngủ mơ màng, cô nhìn ánh mắt kinh ngạc của các bạn học xung quanh, và cả Lão Dương đang kêu la thảm thiết như heo bị chọc tiết trước mặt, nghi hoặc gãi đầu.
"Có chuyện gì xảy ra vậy?"
