Vay Tiền, Rồi Thành Thiếu Nữ Phép Thuật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3115

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2406

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6806

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 501

Toàn Văn - Miễn Phí - Chương 24: Buồn Ngủ Quá Meo Meo

Lớp Ứng dụng Ma lực

Vi Lạc nhìn người trước mặt, nuốt nước bọt.

Khâu Bỉ và Vi Lạc đang ở trong phòng huấn luyện chuyên dụng của lớp Ứng dụng Ma lực, nơi này trông rất kỳ quái, ngoài một đống thiết bị kỳ lạ ra thì chỉ có một đống ghế có hình thù kỳ dị.

Nếu để Khâu Bỉ ví von, thứ này có chút giống… ghế điện ở trung tâm cai nghiện internet?

Đặc biệt là phía trên ghế còn có dây nhựa dùng để cố định người, nhìn qua đã biết không phải thứ gì tốt lành.

"Tại sao đến muộn?" Một người đàn ông trung niên trông có vẻ không dễ chọc vào, lạnh lùng nhìn Vi Lạc: "Còn nữa, mấy ngày nay sao không đến?"

"Em, em xin nghỉ rồi." Vi Lạc vô thức lùi lại một bước, hơi chột dạ nói.

"Xin nghỉ rồi thì có thể không đến à?" Thầy giáo đó tiếp tục quát.

"???"

Vi Lạc chớp chớp mắt hai cái, nhất thời không biết trả lời câu hỏi này thế nào.

"Còn nữa, đã nói với em bao nhiêu lần rồi, lớp Ứng dụng Ma lực phải mua ma dược! Ma dược của em đâu?"

Lớp trưởng ở bên cạnh vỗ trán: "Toang rồi, Vi Lạc bị lão Dương để ý rồi."

Lão Dương là thầy giáo lớp Ứng dụng Ma lực, tên đầy đủ là Stanislav Yang, mọi người vì tiện nên đều gọi ông ta là lão Dương.

Là một người có tên tuổi, lão Dương tự nhiên cũng có chút thực lực, ông ta là một trong số ít pháp sư trong đội ngũ giáo viên của trường.

Độ thích ứng ma lực cấp năm, xem như vừa vặn đủ tiêu chuẩn làm pháp sư, nhưng một khi đã có thân phận pháp sư thì hoàn toàn khác với giáo viên bình thường. Ông ta mắng học sinh, đó là lời hay ý đẹp khuyên bảo; ông ta phạt học sinh, đó là hận sắt không thể thành thép; ông ta đánh học sinh tàn phế, cả đời không xuống được giường, đó là hóa thân thành Darwin, là một phần của chọn lọc tự nhiên, dọn dẹp rác rưởi cho xã hội trước thời hạn.

Cái gọi là vật cạnh thiên trạch, thích giả sinh tồn.

Mà lão Dương, với tư cách là một bá chủ trong trường, tự nhiên không cho phép ai thách thức uy nghiêm của mình, đặc biệt là loại học sinh ba không như Vi Lạc: không gia thế, không tiền bạc, không năng lực phản kháng.

"Em… quên rồi." Vi Lạc đối mặt với câu hỏi chất vấn của lão Dương, chỉ có thể nặn ra một câu như vậy.

"Quên? Em làm thế thì có khác gì ra chiến trường mà quên mang bộ phận cấy ghép không? Có phải em xem thường môn học này? Hay là xem thường tôi?!" Lão Dương tiếp tục hùng hổ dọa người.

Vi Lạc rất muốn giải thích, nhưng cuối cùng chỉ có thể ngậm miệng không nói.

Thay vì giải thích, chi bằng cứ mặc kệ giả chết.

Lão Dương nhìn bộ dạng chai lì của Vi Lạc, sau đó như làm ảo thuật lôi ra một lọ ma dược:

"Thế này đi, tôi đây vừa hay có mấy lọ ma dược thừa, nếu em còn muốn học môn này, tôi sẽ bán rẻ cho em, thế nào?"

"…Bao nhiêu tiền ạ?"

Vi Lạc yếu ớt hỏi.

"3β."

Đi cướp tiền đấy à!

Vi Lạc nhìn lọ ma dược kia, thứ đó trông đúng là hàng dỏm của dỏm, trên thân lọ ngay cả nhãn mác chính quy cũng không có, không biết lấy từ đâu ra.

Hơn nữa hiệu quả rất yếu, chỉ có thể dùng trong giảng dạy mà thôi, không hề có chút tác dụng nào trong việc nâng cao độ thích ứng ma lực.

Thứ này ở bên ngoài không quá 0.5β, nhưng ở đây, qua tay một cái đã tăng giá gấp sáu lần.

Quan trọng là, nếu không mua, sau này ở trường mình chắc chắn sẽ không yên ổn.

Nhưng Vi Lạc lại không hề do dự, như có chỗ dựa nào đó mà nói: "Em không mua."

"Hả?" Lão Dương liếc qua Vi Lạc, sau đó vẻ mặt càng lúc càng lạnh: "Được, vậy em về chỗ của mình đi."

"Hôm nay vì chuyện của Vi Lạc, tiết này từ thực hành thiết bị đổi thành chịu đựng ma lực!"

Lão Dương vừa dứt lời, học sinh bên dưới liền vang lên tiếng than khóc.

Vốn dĩ tiết này nên là để mọi người sử dụng các thiết bị phân tích, phân tích thành phần ma dược, từ đó học được một vài kỹ thuật về quy trình chế tạo ma dược, như vậy sẽ tiện cho học sinh sau khi tốt nghiệp có thể vào thẳng nhà máy sản xuất ma dược làm công nhân.

Nhưng sau khi đổi thành chịu đựng ma lực, tất cả mọi người sẽ ngồi trên ghế máy bơm ma lực, giống như phạm nhân bị thẩm vấn, bị dòng ma lực hành hạ cơ thể hết lần này đến lần khác, cho đến khi tiết học kết thúc.

Mục đích của việc huấn luyện này là để cơ thể học sinh thích ứng với môi trường tràn ngập ma lực, dù sao nơi làm việc trong tương lai của họ rất có thể sẽ phải tiếp xúc với một số nhà máy có ô nhiễm ma lực nghiêm trọng, những nhà máy này thường không có thiết bị thanh lọc ma lực, công nhân bên trong chỉ có thể gồng mình chịu đựng ô nhiễm ma lực mà làm việc.

Nếu là người hoàn toàn chưa từng tiếp xúc với ma lực, một khi tiếp xúc với môi trường ô nhiễm ma lực, giống như người đồng bằng đột ngột lên cao nguyên sẽ gây ra phản ứng sốc độ cao, dễ mắc phải "bệnh ma lực".

Mà huấn luyện chịu đựng ma lực chính là dùng một lượng nhỏ dòng ma lực chảy qua cơ thể, để cơ thể chịu đựng ma lực, từ đó sau này vào nhà máy sẽ không chết đột tử ngay lập tức… Dĩ nhiên, quá trình này vô cùng đau đớn và dày vò, gần giống như bị tra tấn bằng điện giật.

Dù sao thì bất kể là loại hình huấn luyện nào, mục đích của lớp Ứng dụng Ma lực chỉ có một, là để học sinh dễ vào nhà máy hơn.

"Nhìn cái mặt ủ rũ của các em kìa! Làm các em khó chịu là vì muốn tốt cho các em! Nếu bây giờ không chịu khó chịu, sau này sẽ phải khó chịu cả đời vì không có tiền!" Lão Dương quát cả lớp: "Tất cả ngồi lên ghế cho tôi!"

Các học sinh cũng không còn cách nào khác, dù là kẻ cứng đầu cũng không dám gây sự với lão Dương, gã này đúng là chuyên đi giày vò người khác đến chết.

Mọi người không dám chống lại lão Dương, thế là chuyển hết lửa giận sang Vi Lạc, nhiều người vốn đã xem thường xuất thân của Vi Lạc, lúc này càng lén lút chỉ trỏ về phía cô.

Nếu là Vi Lạc của trước kia, lúc này áp lực tâm lý chắc chắn sẽ tăng vọt, nhưng Vi Lạc của bây giờ trong đầu chỉ có một chuyện…

Buồn ngủ quá.

Ngay khoảnh khắc ngồi lên ghế máy bơm ma lực, cảm giác được tựa vào lưng đã khiến cô bị cơn buồn ngủ cuốn đi, ba ngày ba đêm không ngủ, cộng với đợt huấn luyện kinh khủng vắt kiệt giới hạn cơ thể, hoàn toàn không phải là ngủ một tiết là có thể hồi phục được.

Vốn dĩ đứng còn có thể giảm bớt một chút buồn ngủ, nhưng một khi đã ngồi xuống ghế, đừng nói là ghế máy bơm ma lực, cho dù có ngồi trên đống chông, cô cũng có thể ngủ được.

Trước mắt cô dần mờ đi, mí mắt bắt đầu nặng trĩu, và Khâu Bỉ lúc này xuất hiện trước mặt cô.

"Yên tâm ngủ đi, tôi trông chừng giúp cậu."

"Cảm… khò khò…"

Vi Lạc nghiêng đầu, trực tiếp chuyển sang chế độ ngủ.

Cùng lúc đó, một người bước vào phòng huấn luyện, không để ý đến ai, tùy tiện tìm một chiếc ghế rồi ngồi xuống, sau đó dựa vào ghế uống vài ngụm ma dược, lấy ra một cuốn sách rồi bắt đầu đọc.

Lão Dương thầm nghĩ bố mày đang bực đây, mà vẫn có đứa dám chọc vào vận xui của mình à? Đúng là không muốn sống nữa rồi!

Ông ta đột ngột quay đầu lại, trừng to mắt nhìn kẻ không biết điều kia! Một tràng chửi rủa cũng đã sẵn sàng tuôn ra!

"Mẹ k…"

Sau đó ông ta nhìn rõ bộ dạng của người đó.

Hóa ra là Lăng Nặc.

Lão Dương nhanh chóng quay đầu lại, khẩu hình như được tua ngược mà thu về: "K…iểm tra xong thiết bị rồi, vậy chúng ta bắt đầu tiết học này thôi."

Mà Lăng Nặc cũng cảm nhận được ánh mắt của đối phương, sau đó không thèm ngẩng đầu mà hỏi: "Vừa rồi nhìn tôi làm gì?"

"Ài da, tôi chỉ muốn hỏi… hôm nay sao em lại đến muộn thế?"

"Liên quan gì đến ông?"

"…Đúng là không liên quan đến tôi, vậy tôi bắt đầu dạy nhé?"

"Ông là giáo viên, có dạy hay không liên quan gì đến tôi?"

"A ha ha ha…"

Lão Dương vội vàng làm như chuyện vừa rồi chưa hề xảy ra, quay đầu lại giải thích những điều cần chú ý cho học sinh, đồng thời đặc biệt nhấn mạnh sự đau đớn của việc chịu đựng ma lực: "Tôi nói cho các em biết, bây giờ không chịu khổ, tương lai sẽ có khổ không ăn hết!"

"Nào, để bạn học này làm mẫu trước nhé."

Lão Dương đi đến trước mặt một kẻ xui xẻo, nhấn nút trên điều khiển từ xa.

"Đây là máy bơm ma lực cấp một, tương ứng với độ thích ứng ma lực cấp một, thông thường người bình thường cố gắng một chút là có thể thích ứng được."

Chỉ thấy toàn thân kẻ xui xẻo kia lập tức căng cứng, cậu ta muốn thoát khỏi ghế, nhưng sau khi ma lực và cơ thể người tạo thành một mạch kín, sẽ sinh ra lực hút, sau đó sẽ không thể nào thoát ra được nữa.

"A a a a a a!!!"

Khoảng ba phút sau, đồng tử của kẻ xui xẻo bắt đầu giãn ra, xem ra đã đến giới hạn.

Lão Dương lại nhấn nút trên tay, tắt máy bơm ma lực.

Kẻ xui xẻo cũng nghiêng đầu sang một bên, cả người vẫn còn run lên từng đợt, xem ra dư chấn vẫn chưa qua.

"Nội dung thi cuối kỳ rất đơn giản, chỉ cần kiên trì mười phút dưới máy bơm ma lực cấp một là đạt, hai mươi phút là khá, ba mươi phút là giỏi."

Cả lớp nghe thấy tiêu chuẩn này, lập tức vang lên một trận than khóc.

Phần lớn mọi người ngay cả ba phút cũng không chịu nổi, mà phải kiên trì mười phút mới đạt?

"À đúng rồi, sau này, nếu có giáo viên nào phản ánh với tôi, rằng các em không tích cực trong học tập…" Lão Dương dùng ánh mắt uy nghiêm quét một vòng qua các học sinh: "Vậy thì tôi sẽ đưa người không tích cực đó đến đây luyện, cho đến khi nào chịu học thì thôi."

Lời này vừa nói ra, cả phòng huấn luyện đều im phăng phắc, không ai dám lên tiếng.

Ngoại trừ một người nào đó.

"Khò…"

Lúc này, tiếng ngáy của Vi Lạc vang vọng khắp phòng học.