Dịch, Edit: Take.
-------------------------------------------
Tôi chỉ cười gượng, nhét chiếc hộp nhựa khác đã chuẩn bị sẵn vào túi giấy rồi mang sang.
Trong đó bao gồm bít tết, salad khoai tây, rồi có cả bánh mì baguette nữa.
À và cả cà chua bi nữa, cân bằng dinh dưỡng cũng rất quan trọng.
Để phù hợp với Yukimiya nhất thì tôi đã giảm khẩu phần mỗi thứ đi một ít rồi.
"Nè, cầm đê."
"“Ực… ạ-… c… cảm… ơn…”
Yukimiya đánh ực một tiếng, nuốt nước bọt xuống cổ họng, ánh mắt đã dán chặt vào hộp thức ăn.
Nhìn cổ vui vẻ thế này, quả không uổng công tôi đã tự tay chuẩn bị đồ ăn mà.
"Hmph. Tôi ghét cà chua bi lắm."
"Không ăn thì làm sao mà lớn được, cô cứng đầu vừa thôi."
"Hả?"
"....Cạn ngôn luôn rồi ."
Tôi có nói sai chỗ nào đâu trời, cái tôi cô cao quá rồi đó.
Trong khi tôi vẫn đang lúng túng với ánh nhìn lạnh lùng của cổ, Yukimiya cụp đôi mắt xuống, khẽ thở dài"
"À ờm thì, nhận đồ từ người khác mà còn phàn nàn quả thật là không nên ha.... tôi sẽ cố ăn hết nhé, cố lên cố lên. " (giọng cổ nhỏ dần về phía cuối)
"Ô- ô kê. Nếu ăn không hết thì mai cứ đem trả lại tôi."
"Vâng."
Nói sao nhỉ, cảm giác như đang cho một cô mèo hoang đang đói bụng đồ ăn vậy.
Nhưng mà chẳng nhẽ cứ nấu cho cổ vậy hoài sao...à đúng rồi.
"Nếu được thì từ giờ tối nào tôi cũng nấu cho cô nhé?"
"Như vậy ổn chứ!?"
U ô, mặt gần quá.....!
Cổ có vẻ vui với lời đề nghị hay sao mà hai mắt sáng lên rồi sáp rạp lại gần tôi.
Chậc, được đúng khuôn mặt xinh thật.
Tôi bước lùi về sau tạo khoảng cách một chút thì dường như cổ đã ý thức được vị trí hiện tại, Yukimiya má hơi ửng đỏ, hắng giọng nói tiếp."
"Ừ thì, nếu Yatsuhashi-kun đã có lòng thành muốn dâng hiến đồ ăn cho tôi đến vậy thì tôi cũng sẵn lòng thôi."
"Bỏ kiểu ăn nói đấy đi mẹ trẻ."
"........."
Chết cha, sao lại rơm rớm rồi.
"Đùa, đùa đấy, tôi chỉ đùa thôi. Thế này đi, tiền ăn thì campuChia nhé. Thêm nữa thì điều kiện sẽ là cô nhớ được công thức món ăn nữa, ok không?"
"...Tôi nữa á?"
"À thì tôi không phải lúc nào cũng nấu cho cô được nên là cô cũng cần phải biết tự nấu đúng không nào. Như thế thì thích ăn món gì, lúc nào đều có thể tự chủ động được nè. Yukimiya thích ăn món gì?
"G- gà rán."
"Gà rán á."
"T-thì sao nào."
"À không, đâu có gì."
Hôm qua thì bảo cà ri, nay thì lại gà rán, bộ cô vẫn còn là trẻ con hay sao vậy hả.
"Ra là vậy...thế có thích bánh quy không?"
"!....Thích."
Ồ, trả lời ngay tắp lự luôn
"Thế Socola?"
"Thích."
"Bánh Macaron?"
"Thích!"
"Bánh kem."
"Cực thích!"
"Hỏi vậy thôi chứ mấy món đó tôi không làm được."
"!?" (kiểu ai mượn hỏi vậy cha)
Nãy còn hào hứng lắm cơ mà sao giờ mặt như bị mất sổ gạo vậy cô nương.
Đừng có lườm tôi như thế nữa, người ta xin lỗi được chưa.
"Từ lần sau tôi sẽ hướng dẫn cô nấu ăn nhé. Tôi sẽ tập làm món ngọt, Yukimiya thì món mặn nè, cùng nhau cố gắng nhé.”
"H-Hiểu rồi. Nhưng mà đừng làm mấy món đắt tiền quá đấy. Tôi cũng đang kẹt tiền lắm."
"Biết rồi, khổ. Đằng này cũng chẳng dư giả gì nên cứ ngon bổ rẻ mà quất thôi. Ngày mai tôi cũng sẽ dạy cô việc nhà nữa nhé."
Công chúa mà cũng phải lăn tăn chuyện tiền bạc à, lạ thật.
"Thế này đi, để cho chắc thì mình cứ trao đổi thông tin liên lạc cái đã nhỉ. Tiện cho cả đôi bên luôn mà. Yukimiya cho tôi biết được mình thích ăn gì thì tốt."
"Cậu mà có ý vớ vẩn là tôi treo lên đó, cứ liệu hồn.”
"Mơ đi mẹ."
Nói treo là muốn treo cái gì vậy? Cổ à? Nghĩ thôi cũng thấy sợ rồi.
Cuối cùng thì cả hai cũng đã trao đổi ID với nhau. Tên hiển thị là Hyouka, hóa ra đây là tên cổ à.
Tình huống gì thế này, lần đầu trao đổi ID với nữ sinh cùng khóa sao.
Mặc dù đối phương là Yukimiya nhưng mà vui thì vẫn vui thật.
"Vậy từ ngày mai mong cậu hãy chiếu cố."
"Ầu. Hẹn gặp lại."
“Không có việc gì nữa thì tôi về đây.”
Dứt lời Yukimiya quay trở về phòng riêng, háo hức chưa kìa.
Chắc là thèm thấy mồ rồi, không chịu được nữa chứ gì. Mà cũng đúng thôi, mấy món như bít tết đâu phải lúc nào cũng có thể được thưởng thức đâu.
Tôi cũng trở về phòng, bắt đầu sửa soạn cho bữa ăn, tức thì tôi chợt nhận ra.
Đợi một chút đã nào, chẳng phải từ giờ ngày nào cũng sẽ phải chạm mặt với Yukimiya sao.
Gặp ở trường thì không tính nhé, chẳng qua cũng chỉ là lướt qua nhau ở hành lang thôi mà.
Ừ thì về mặt tích cực cũng giảm bớt được áp lực tinh thần nhưng cảm giác như tôi vừa tự chui đầu vào rọ vậy.
Mới chỉ nghĩ đến việc ngày nào cũng phải đối mặt với ánh nhìn hoá đá của cổ tôi đã nổi hết da gà da vịt lên rồi.
Mà chắc sẽ ổn thôi nhỉ, hôm qua lúc dọn dẹp cổ đâu có nhìn tôi như vậy đâu ha.
Tôi rất muốn tin là ổn. Ổn mà đúng không anh em.
Phải gì bây giờ hả anh em. Phải chịu chứ còn gì nữa.
“Ôi bít tết tuyệt ngon, lòng vui rộn ràng ♪
Thêm salad khoai tây, theo sau dịu dàng ♪
Baguette rám vàng ươm, giòn tan rắc rắc ♪
Chỉ mỗi cà chua… xin kiếu, cho qua! ♪"
Lần này thì lại là bít tết ca à? Vậy ra hát về điều làm cho bản thân cảm thấy vui là thói quen của Yukimiya ha.
Tôi đặt mình xuống ghế sofa, thưởng thức bữa tối trong khi những thanh âm vô tri từ phòng bên cạnh trôi lọt qua tai.
Dường như bức tường ngăn cách giữa 2 căn phòng đã được xóa bỏ để hai đứa chúng tôi ăn tối cùng nhau.
Niềm vui bỗng chốc ùa về trong tâm hồn làm thắp lên nụ cười ở tôi.
Ở Nhật trả lời "hả' như này mang ý nghĩa phản đối rất dữ dội, kiểu "mày đang nói clj thế"