Dịch: Take
Edit: TiF
---------------------
「~~~~♪~~♪」
....Là tiếng ngân nga à?
Dù là vậy đi chăng nữa thì nghe hay quá, giọng ca thật tuyệt hảo. (Cô ấy) giỏi thật, không, giỏi quá luôn ấy chứ. Chẳng biết tự bao giờ tôi đã đê mê lắng nghe theo giai điệu đó.
Chỉ một chút, chỉ một chút thôi, hãy để tôi nghe những thanh âm này.
Tôi nhắm mắt lại và tập trung vào thưởng thức ca khúc.
Quả thực cảm giác như đang ngồi giữa buổi hòa nhạc thính phòng vậy.
Rồi cứ thế, lời bài hát được cất lên
"Cà ri, cà ri, cà ri thật là cay....cà ri....và cơm là đôi bạn thân...la la la"
"Phựt" (phì cười)
Khoan khoan, bài gì nghe tếu dữ vậy.
Nghe ô nhiễm không khí quá đi thôi.
Đương lúc tôi còn ho sặc sụa vì bài nguyên tác "Cà ri ca" (được Yukimiya tự sáng tác lẫn biểu diễn) đầy bất ngờ, thì tiếng hát bỗng ngưng bặt. Có lẽ vì Yukimiya đã nghe được tiếng ho chăng?
Tôi dùng hết sức bình sinh kiềm lại cơn ho trong mình. Khi tiếng ho tôi lắng xuống, Yukimiya mới bắt đầu hát tiếp.
Ấy, nhịp điệu tăng lên một chút rồi này. Nghe thôi mà tôi cũng thấy xấu hổ thay bả nữa.
"Bác thịt viên ♪ Bác cà rốt♪ Bác khoai tây♪Bác hành tây♪Nấu sôi nấu sôi sùng sục sùng sục♪"
Aaaaaaaaaaa...Ngại chết đi mất thôi hai ơi!!!!!
Dừng lại, làm ơn dừng lại đi, xin đấy.
Nhưng nếu tôi mà ra cản lại, chẳng phải tôi sẽ lại bị gọi là biến thái nữa sao!
Trời ơi, mau nhận ra đi mà! Mà khoan, nếu đã nghe thấy tiếng tôi ho rồi, ít ra bả phải tự nhận thức được tiếng hát của mình cũng vọng tới đây chứ!? Vô tri quá trời đi thôi!
C-Còn phải nghe thứ này nữa chắc tôi hóa điên mất. Muốn thanh tịnh tâm trí, tôi phải tảng lờ nó đi thôi. Nghĩ vậy, tôi rời xa bức tường, ngồi xuống sofa và chắp hai tay cầu nguyện.
"Mời cả nhà ăn cơm"
"Mời cả nhà ăn cơ-m♪"
Rồi tôi nghe thấy tiếng mời cơm từ phía nhà Yukimiya. Có vẻ giờ ăn cơm bên đó cũng ngang lúc với bên tôi ha.
Cơ mà, nãy vừa mới nói sẽ tảng lờ, vậy mà giờ lại nghe lén thế này... Nhưng mà phần nào đó trong tôi cũng tò mò, liệu đồ ăn có hợp vị cô ấy không?
Cảm thấy đôi phần căng thẳng, tôi vô thức thẳng lưng mình lại, và rồi...
"Ngonn wá đi..."
Tiếng nhận xét có phần nhỏ, nhưng tôi dám chắc mình đã nghe được những lời như vậy.
Phù, may quá. Vậy là hợp khẩu vị Yukimiya ha.
Như đã giải tỏa được căng thẳng, tôi cũng bắt đầu thưởng thức món cà ri mình nấu.
Ngon thực sự. Mà cũng đúng, món mình tự nêm nếm thì chê làm sao được.Đợi khi nào ổn định lại, chắc chắn tôi sẽ làm một mẻ ra trò.
"Ngon, ngon quá đi mất, Yatsuhashi-kun đỉnh quá..Nhưng không đời nào mình nói ra cho cậu ta biết đâu, hứ.
Gì vậy mẹ trẻ, chừng đó nói ra thì chết ai chắc? Mà đằng nào bên đây cũng nghe thấy hết rồi, khỏi cần hành xử tsundere thấy gớm làm gì mẹ ạ.
Cảm thấy đôi phần xấu hổ, tôi đưa tay lên gãi gãi má. Trong lồng ngực tôi... bỗng xuất hiện thứ gì đó ấm áp đến lạ.
Đã bao lâu rồi mới có người khen tay nghề nấu ăn của tôi nhỉ?
Cảm giác có chút (~kicking my feet into the air~/ xấu hổ. Chưa đến mức khiến tôi phải ngượng, chỉ gần khoảng mức ấy thôi.
....Cảm giác này là... hạnh phúc chăng?
Trao đổi những thứ nhỏ nhặt thế này... Từ câu chào đến cả câu nhận xét, tưởng chừng chỉ là những ngôn từ giản đơn, vậy mà với tôi lại mới lạ vô cùng.
Dĩ nhiên mấy chuyện ấy xảy ra như cơm bữa ở trường. Tất nhiên là tôi có trao đổi cùng Junya cùng anh em bên hội học sinh nữa.
Nhưng những chuyện riêng tư thế này... thú thật, đã trở nên hiếm hoi đến mức tôi đã quên bẵng chúng.
Cảm giác được chia sẻ cảm giác hạnh phúc cùng người khác...
Chính là cảm giác trong lòng mình hiện giờ, tôi nghĩ thầm, trong khi lại múc một thìa đầy cà ri lên miệng thưởng thức.
◆◆◆
"Vị cũng không tồi, vừa đạt mức trung bình."
"Tự nhiên nói nghe đau lòng thế."
Tan học ngày hôm sau, Yukimiya qua nhà đúng lúc tôi đang nấu ăn rồi vỗ mặt thẳng câu nhận xét như vậy.
Thế à, vậy hôm qua ai là người hát bài "Cà ri ca" thế? Rồi còn tận hưởng lắm luôn đó.
Thật hết biết mà, bướng quá trời bướng luôn!
"Chê vậy chứ cô vẫn ăn ngon lành nhỉ? Mặt cô vui vẻ thấy rõ luôn kìa."
"Không... Không hề, ai thèm vui vẻ cơ chứ! Có mỗi tí cơm tự nấu với chút cà ri tự làm, mấy thứ ấy không hề làm tôi thấy vui đâu nhé!"
"Vô lý quá vậy mẹ trẻ."
"...V-, vô lý chỗ nào cơ chứ!?"
Không vô lý thì đừng lảng mắt vậy chứ. Hai mắt của bà ghi chữ thèm thấy mồ luôn kìa. Dễ đoán quá trời luôn.
Mà xét đến lối sống thường ngày của cổ... thì sao mà trách được nhỉ?
"Nhân tiện thì có chuyện gì thế?"
"...Hộp đựng đồ ăn, trả cho cậu này."
"Ồ, hóa ra là vậy."
Quả nhiên hộp đựng thức ăn đã được rửa sạch sẽ trước khi đem đi trả.
Cơ mà dùng nhiều dầu rửa bát quá, lần sau phải chỉ cổ lấy nước nóng lau qua là được rồi.
Bỗng mũi Yukimiya khịt khịt, chuyển trọng tâm ánh mắt về phía phòng tôi.
"À, hôm nay tôi làm bít tết với salad khoai tây nghiền, tại thịt đang được giảm nửa giá mà."
"Bít... Bít tết? Khoai tây nghiền...?
(...)
Miệng nói vậy mà bụng đáp thành thật ha. Tôi cười tủm tỉm nhìn cổ, còn đối phương mau chóng ngoảnh mặt ra chỗ khác.
"Không phải tôi đâu đấy nhé."
"Đã nói gì đâu nào. Trời ạ... Tôi cũng đoán kiểu gì cũng sẽ xảy ra chuyện này nên có làm dư một phần rồi. ...Muốn ăn không?"
(...)
"Cạn lời."
Ừ, phản đối như đồng tình luôn.
