Truyền Thuyết về Nàng Ngựa Bất Bại Mạnh Nhất

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3113

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2401

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6663

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 498

Tập 06 - Chương 09 : Rice Shower bé nhỏ đáng yêu

Các Nàng Ngựa lần lượt tiến vào bên trong cổng xuất phát.

Rei hít sâu một hơi, bắt đầu điều chỉnh lại nhịp thở của mình.

Và ngay lúc này, cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc truyền đến từ bên cạnh.

"Dober-san, cuộc đua lần này, chúng ta cùng cố gắng nhé."

Nhất thời, cô không phản ứng kịp là đối phương đang gọi mình.

Rei nhận ra muộn màng rằng mình đang dùng cơ thể của Dober, liền nhìn sang cổng xuất phát bên cạnh.

Thứ cô nhìn thấy là một cô gái ngoại quốc tóc đen ngắn.

[Eishin Flash]

Đối phương đặt một tay lên trước ngực, nắm thành quyền, vô cùng trịnh trọng, động tác này chắc hẳn là một loại lễ nghi của đất nước cô ấy?

Nghĩ vậy, Rei liền thuận miệng hỏi thăm tình hình.

"Cơ thể cô thế nào rồi?"

"Nếu tôi nói mình đã hoàn toàn bình phục rồi thì cô có tin không?"

"Đương nhiên là không."

Dựa theo chính kinh nghiệm của Rei, mấy cái trạng thái tiêu cực đó một khi đã dính phải, muốn xóa bỏ không phải là chuyện của một hai ngày.

Nếu đặt trong game, thông qua một lượt trị liệu ở phòng y tế, cũng tương đương với nửa tháng.

Dù là như vậy, nhưng trên khuôn mặt Eishin Flash lúc này lại là một biểu cảm đĩnh đạc và ung dung, dường như căn bản không giống bộ dạng của một bệnh nhân.

"Xem ra cô thuộc cái kiểu người đã quen với bệnh tật rồi nhỉ."

"Một tri giác nhạy bén sẽ thích ứng với lịch trình thi đấu tốt hơn là một trạng thái hoàn hảo."

Flash cũng không phải là không có suy tính mà hồ đồ tự hành hạ bản thân đến mức hoàn toàn không thể thi đấu.

Xét cho cùng, nếu vì vậy mà không thể giành chiến thắng, thì đó chính là "bỏ gốc lấy ngọn".

Mặc dù cô vẫn luôn hy vọng mình có thể hoàn mỹ, xử lý mọi việc một cách ngăn nắp trật tự, để đáp lại phong cảnh mà người khác và chính mình mong mỏi.

Thế nhưng, bản thân của ngày hôm nay, chính vì lấy sự "không hoàn hảo" làm tiền đề, cho nên đã vượt qua được một vài thứ mà sự hoàn hảo không thể có được.

Suy ngẫm trong giây lát, nụ cười an nhiên trên khuôn mặt Eishin Flash cũng không còn nữa.

Cứ thế dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Rei.

Không còn sự thong thả để giao tiếp nữa, cũng không có sự cần thiết đó.

Nàng Ngựa trên sân đấu, chỉ cần dùng chính đôi chân của mình để đặt chân lên tương lai, toàn tâm toàn lực đi làm tròn nghĩa vụ đó là được.

Dốc toàn lực lên, vượt qua những người khác, cho đến tận vạch đích!

...

"Hức..."

Bên tai truyền đến một tiếng nức nở nghẹn ngào.

Nghe thấy cái âm thanh kỳ quái không nên xuất hiện trên sân đấu này, Admire Vega khẽ nhíu mày.

Cô liền nhìn sang cổng xuất phát bên cạnh mình, ở bên đó, cô nhìn thấy một Nàng Ngựa nhỏ nhắn tóc đen dài đang vặn vẹo, không biết phải làm sao?

Cách ăn mặc của cô ấy có thể nói là tinh xảo, nửa mái tóc rũ xuống được che đi bởi một chiếc mũ tròn nhỏ màu xanh đậm, bên trên cài một đóa hoa tường vi xanh biếc, phối với mái tóc đen nhánh của cô gái, toát ra một vẻ đẹp tĩnh mịch và ưu sầu.

Nếu như đối phương không phát ra cái giọng nói khó coi và vặn vẹo đó, chắc chắn sẽ tạo nên một khí chất lệ nhân đĩnh đạc uy nghiêm, đáng tiếc, bây giờ Admire Vega chỉ có thể cảm thấy một vẻ đáng thương "sở sở bất an".

(Giống như là em gái vậy...)

Không biết tại sao, trong đầu Vega lại lập tức nảy ra suy nghĩ này.

Nếu như em gái của mình có thể được sinh ra trên thế giới này, liệu có phải cũng sẽ là dáng vẻ nhỏ nhắn và đáng yêu như vậy không?

Vì ngoại hình có vẻ còn quá trẻ của đối phương mà động một chút lòng trắc ẩn, Admire Vega bất giác dùng giọng điệu quan tâm để hỏi.

"Này... cậu không sao chứ?"

"Ý——!!!!!"

Tuy nhiên, đối mặt với lời hỏi han ân cần của Vega, vị Nàng Ngựa nhỏ nhắn đó liền phát ra âm thanh như bị kích động, giống như một con thú nhỏ bị bắt nạt đã lâu, ném về phía cô gái bên cạnh một ánh nhìn rụt rè, bất giác co rúm người lại.

"Cái đó, cái này..."

Cuối cùng, cô gái đó liền ấp a ấp úng với một biểu cảm khó xử, cúi gập người thật sâu với Admire Vega, sau đó lại vì vô cùng vụng về mà quên mất mình đang ở trong cổng xuất phát, trán liền đập vào hàng rào, phát ra một tiếng kêu đau.

"Huhu..."

Tiếng nức nở vang vọng trong không khí, Admire Vega mặt đầy vạch đen nhìn cô gái Nàng Ngựa đang ngồi xổm xuống ôm đầu, không biết phải làm sao.

Cô bé này, rốt cuộc là sao vậy...

Vốn tưởng rằng đối phương là vì căng thẳng nên mới khó coi như vậy, nhưng nếu chỉ đơn thuần là vì căng thẳng mà hoảng loạn đến mức độ này... cái dáng vẻ rụt rè co rúm này, nhìn thế nào cũng không giống một Nàng Ngựa có thể thi đấu, cô ấy rốt cuộc là đến sân đấu để làm gì?

Thật sự có thể thi đấu một cách bình thường được sao?

"Xin, xin lỗi."

Nhìn thấy ánh mắt vi diệu của Admire Vega, cô gái không biết tại sao lại cất tiếng xin lỗi.

"Này, tại sao lại phải xin lỗi..."

"Bởi vì... bởi vì... Rice Shower trông rất chướng mắt, cũng gây phiền phức cho cậu rồi, đúng không?"

"..."

Cho nên mới nói, tại sao lại có cái kiểu nói là "gây phiền phức"?

Nàng Ngựa tên Rice Shower cứ thế bất an mà đứng dậy từ mặt đất, quay đầu đi không dám nhìn thẳng vào Admire Vega.

"Sau khi xuất phát nhất định sẽ vụng về giẫm phải giày người khác, chỉ cần không để ý là sẽ chắn mất đường tiến lên của người khác. Hồi thi tuyển chọn cũng đã không cẩn thận đụng phải người khác vào đường chạy bên trong, khiến mọi người vội vàng vào cua rồi cùng nhau ngã nhào. Chỉ cần hơi có chút quyết tâm là sẽ làm hỏng bét mọi thứ xung quanh. Cậu cũng là vì đứng chung với Rice Shower nên mới trở nên bất hạnh, bây giờ mới bị phân vào cái vị trí lúng túng ở đường chạy ngoài cùng này đúng không... Thật sự vô cùng xin lỗi!"

"..."

Đối phương trong nháy mắt đã thao thao bất tuyệt nói ra rất nhiều lời áy náy, trong mắt cứ thế lấp lánh ánh lệ, xem ra là một Nàng Ngựa có gánh nặng tâm lý vô cùng nghiêm trọng.

Rõ ràng là không có chuyện gì xảy ra cả, thậm chí vị trí xuất phát của mỗi Nàng Ngựa cũng chỉ là dựa vào bốc thăm mà quyết định, cũng không biết tại sao đối phương lại có thể nghĩ nhiều đến những chuyện kỳ quái như vậy, rồi đổ hết mọi vấn đề lên đầu mình.

Nghĩ vậy, Admire Vega có hơi khó xử, không biết nên đối đáp thế nào, đồng thời cũng cảm thấy mình nên nói gì đó để xoa dịu cảm xúc lên xuống thất thường của đối phương.

"Này..."

Tuy nhiên, cô vừa mới mở miệng, Rice Shower đã như thể bị dọa cho sợ hãi tột độ, nhắm tịt mắt lại mà ngả về phía bên kia của cổng xuất phát, đập mạnh vào đó phát ra một tiếng "ẦM" rất lớn.

"Huhu, xin lỗi, có thể đừng lại gần đây được không? Bởi vì chỉ cần ở bên cạnh Rice Shower là sẽ trở nên bất hạnh, Rice Shower là một đứa trẻ vô dụng, nếu ở quá gần thì ngay khoảnh khắc xuất phát tuyệt đối sẽ gây phiền phức cho cậu đó..."

Cuộc đối thoại đến đây là bị cắt đứt hoàn toàn.

Kết cục, cô bé bên cạnh này rốt cuộc là sao đây?

Admire Vega có chút không hiểu nổi mà lắc lắc đầu, quyết định không để ý đến nữa.

Rõ ràng đối phương có bộ dạng không giống như muốn thi đấu, nhưng lại tồn tại ở trên sân đấu này, một dáng vẻ ưu tư thiếu quyết đoán, không ôm ấp giác ngộ như vậy.

(Nếu như 'người đó' mà ở đây, có lẽ sẽ chỉ thẳng vào sống mũi của cô bé này, sau đó lôi đối phương dậy mà chửi cho một trận...?)

Vega nghĩ đến một Nàng Ngựa tóc vàng nào đó.

Giống như cái cách mà đối phương đã đối xử với mình ở [Hopeful Stakes], "phun độc" một cách điên cuồng.

Có thật là sẽ chửi không? Sẽ... sẽ sao?

Chắc... chắc là sẽ.

Có thể thấy, Admire Vega thực ra không hiểu rõ lắm về chuyện của Rei.

Chỉ là đơn phương xác định rõ sự cần thiết của đối phương và muốn có được mà thôi.

Thôi... mấy chuyện ngoài lề này cứ để sau này hẵng xem xét và tìm hiểu vậy.

Admire Vega lắc lắc đầu, liền tập trung ánh mắt vào đường đua trước mặt.

Rất nhanh, giọng nói của người dẫn chương trình cũng đã vang vọng khắp trường đua Nakayama.

Tuyên bố cuộc đua đã đến giai đoạn tiếp theo, đã đến khoảnh khắc trận đấu bắt đầu.