Cô giơ tay quá nhanh, các bạn học khác đều chưa kịp phản ứng.
Gặp tình huống này, nếu không chọn cô bé thì sẽ có cảm giác hơi bị nhắm vào.
Thế là Bạch Ninh Ninh gật đầu: “Mời bạn học này phát biểu.”
Khi nữ sinh này đứng dậy, Bạch Ninh Ninh bất giác nhíu mày. Một cô gái rất dễ thương, vóc dáng được xem là nhỏ nhắn trong giới học sinh cấp ba, quan trọng nhất là gối phát triển rất tốt, sắp bắt kịp Ayane.
Tựa như một Bạch Ninh Ninh phiên bản thanh xuân của mấy năm trước… không, là phiên bản tuổi cập kê.
Bạch Ninh Ninh thầm nghĩ, thảo nào lúc nãy sau khi mình bước vào, một bộ phận học sinh không kiềm được mà nhìn về phía cô gái này.
Đúng là hình mẫu tuyển tú rồi.
“Học tỷ Bạch Ninh Ninh, em muốn hỏi…”
“Khoan đã.”
Cô gái vừa cất tiếng, giáo viên chủ nhiệm bên cạnh đã ngắt lời: “Chỉ đặt câu hỏi liên quan đến học tập, không được hỏi những chuyện ngoài lề.”
Cô gái hơi sững người: “Vậy, vậy thôi ạ.”
Nói xong liền ngồi xuống thật.
Trong lớp vang lên một tràng cười khúc khích, ngay cả Bạch Ninh Ninh cũng có chút dở khóc dở cười.
Em gái à, sao em thật thà thế, không cho nói là ngồi xuống ngay, thế này chẳng phải đã chứng thực cho sự nghi ngờ của giáo viên chủ nhiệm rồi sao.
Thế này thà em bịa tạm một câu hỏi về học tập còn hơn.
Bạch Ninh Ninh thầm nghĩ, cô em JK này tuy có phong thái riêng, nhưng rõ ràng không được băng tuyết thông minh như mình, về mặt trí tuệ vẫn còn kém một chút.
Làm lại, lần này lục đục cũng có không ít người giơ tay. Bạch Ninh Ninh nghĩ một lát, rồi tùy tiện chọn một người trước mặt.
Một nữ sinh đeo kính đứng lên hỏi: “Xin hỏi học tỷ, nghe nói cuộc sống đại học rất thoải mái, không có áp lực học tập, có thật không ạ?”
“À, ừm, đúng là vậy,” Bạch Ninh Ninh gật đầu, thành thật nói, “Chị thường không đi học, lên lớp cũng không nghe giảng, nhưng cuối kỳ thi bừa cũng được hơn chín mươi điểm.”
Thật ra kiếp trước học hành rất chăm chỉ, nhưng trước khi đến, giáo viên hướng dẫn đã dặn dò kỹ, nếu có người hỏi vấn đề này, thì cứ nói cho thoải mái một chút.
Nữ sinh đeo kính hài lòng gật đầu: “Cảm ơn học tỷ.”
Rồi ngồi xuống.
Sau khi trả lời thêm vài câu hỏi không quan trọng, buổi diễn thuyết kết thúc. Trong tiếng vỗ tay tiễn đưa, Bạch Ninh Ninh theo giáo viên hướng dẫn ra khỏi lớp học.
Ngoài hành lang, giáo viên hướng dẫn lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm: “Cũng không tệ, Bạch Ninh Ninh, tốt hơn nhiều so với tôi tưởng tượng.”
“Đương nhiên rồi,” Bạch Ninh Ninh ung dung, vẻ mặt như thể đó là điều hiển nhiên, “Trong từ điển của em, không có hai từ sự cố.”
Giáo viên hướng dẫn thầm nghĩ còn bảo không có sự cố, lúc cô nữ sinh ngực bự kia đứng dậy đã cảm thấy có điềm rồi, may mà có giáo viên chủ nhiệm của họ ở bên cạnh, ra tay kịp thời, bóp chết từ trong trứng nước.
Mà nói đi cũng phải nói lại, cô gái đó rốt cuộc muốn hỏi gì nhỉ?
Bạch Ninh Ninh thì hoàn toàn vứt chuyện này ra sau đầu, cô đang suy ngẫm: “Cô ơi, tại sao em phải nói cuộc sống đại học rất thoải mái ạ?”
“Bởi vì học sinh cấp ba bây giờ áp lực học tập rất lớn,” giáo viên hướng dẫn nói, “Ý nghĩ ‘lên đại học là thoải mái rồi’ sẽ níu giữ họ.”
Bạch Ninh Ninh chợt hiểu ra, thì ra ngày xưa mình cũng bị lừa như vậy.
“Đương nhiên, muốn thoải mái cũng không sao, cứ như em là được rồi,” giáo viên hướng dẫn bực bội nói, “Chỉ là đổi thành người khác, thì khả năng cao sẽ thành buông thả, mỗi năm đều chờ thi lại và học lại.”
Sao em lại không buông thả được nhỉ, các thầy cô đều đang chờ, chờ lần nào em thi không tốt để mắng cho một trận đây.
“Cũng phải ạ,” Bạch Ninh Ninh không khỏi cảm thán, “Họ không có thực lực như em, tốt nhất là đừng dễ dàng bắt chước.”
“…”
Sắp hết tiết, tiết sau sẽ đến lớp khác, giáo viên hướng dẫn đưa Bạch Ninh Ninh xuống lầu nghỉ ngơi.
Ayane và Tần Hân vừa kết thúc bài diễn thuyết ở lớp đầu tiên cũng đến đây.
“Bạch Ninh Ninh, cậu nói xong chưa,” Ayane đến chào hỏi, “Nói thế nào rồi?”
“Cũng tàm tạm,” Bạch Ninh Ninh khoanh tay, lý lẽ hùng hồn, “Mọi người đều rất biết điều… ý tớ là, mọi người rất phối hợp.”
Cần vỗ tay thì vỗ tay, cần giơ tay thì giơ tay, cần đứng dậy thì đứng dậy, cần ngồi xuống thì ngồi xuống, rất tốt.
Tần Hân hiểu ra: “Xem ra không có sự cố gì, đúng là rất tốt.”
Giáo viên hướng dẫn ho khan hai tiếng đầy ngượng ngùng, trời ạ, cô đã đích thân đứng bên cạnh canh chừng rồi, đương nhiên sẽ không xảy ra sự cố.
“Học tỷ Bạch Ninh Ninh, học tỷ Bạch Ninh Ninh!”
Tiếng gọi vọng đến từ xa, mấy người quay đầu lại nhìn, trời ạ, một cơn sóng nhỏ ập tới.
Bạch Ninh Ninh nhận ra, đây chẳng phải là cô em JK ngực bự lúc nãy trong lớp định hỏi nhưng lại thôi sao.
“Bạch Ninh Ninh,” Tần Hân nhìn qua nhìn lại hai người, “Em gái cậu à?”
Tuy khuôn mặt không giống lắm, nhưng đều là kiểu dễ thương, hơn nữa vóc dáng cũng nhỏ nhắn tương tự, gối cũng lớn tương tự.
So sánh một chút, sắp bắt kịp Ayane rồi.
Hội trưởng Ayane là hàng không mẫu hạm hạng nhẹ, vậy cô bé này chắc là… tàu sân bay thủy phi cơ?
“Không phải, tớ không quen, cô bé là học sinh trong lớp tớ vừa diễn thuyết,” Bạch Ninh Ninh nói, “Là một cô bé rất năng động.”
Giơ tay nhanh hơn bất kỳ ai.
Cô gái phanh gấp không tốt lắm, cố gắng dừng lại trước mặt Bạch Ninh Ninh, còn bị quán tính của gối đẩy về phía trước một chút, suýt nữa thì đâm vào người Bạch Ninh Ninh, tiến hành hạ cánh mềm.
Tần Hân khẽ “chậc” một tiếng.
Suýt chút nữa, chỉ suýt chút nữa là vi phạm thân thể mức độ nặng.
“Từ từ thôi em,” Bạch Ninh Ninh dịu dàng nói, “Có chuyện gì cứ từ từ nói.”
Đừng khách sáo như vậy.
Cô gái điều chỉnh lại hơi thở một chút, vội vàng nói: “Học tỷ Bạch Ninh Ninh, lúc nãy trong lớp em chưa kịp nói. Chính là, xin hỏi, cái quảng trường chủ đề kia của chị có phải đang tuyển người không ạ?”
À thì.
Bạch Ninh Ninh bất giác nhìn sang Tần Hân, Tần Hân đáp lại bằng một ánh mắt thờ ơ.
Ý là, cậu là người chủ trì, chuyện này cậu tự giải quyết. Nhưng về nguyên tắc thì hôm qua Tuyết Tuyết đã nói rồi, cậu tự xem mà làm.
Dù sao nếu nói sai, Tuyết Tuyết sẽ có cách xử lý cậu.
Bạch Ninh Ninh nghĩ đến sự đáng sợ của Hắc Tuyết Cơ, thân thể mềm mại run lên.
“Em thấy trên mạng có người nói rồi,” cô gái có hơi sốt ruột, “Các chị đã đến mấy trường tuyển người rồi.”
“Chuyện này, đúng là có chuyện đó, nhưng bọn chị không có kế hoạch tuyển dụng ở trường cấp ba,” Bạch Ninh Ninh nghĩ một lát rồi nói, “Dù là làm thêm cuối tuần và ngày lễ, cũng sẽ làm lỡ việc học tập và sinh hoạt của các em.”
Sắp lên lớp 12 rồi còn gì.
Cô gái còn muốn nói gì đó, bỗng nhiên, chuông báo chuẩn bị vào lớp vang lên.
“Em em em đi học trước đây, học tỷ Bạch Ninh Ninh,” cô bé quay người bỏ chạy, “Hết tiết sau em lại đến tìm chị!”
Nói xong liền vội vàng chạy lên lầu, đến như chớp, đi như sóng, nổi bật ở chữ nhanh.
Ayane không khỏi thốt lên một tiếng tán thưởng: “Hàng không mẫu hạm cao tốc.”
Bạch Ninh Ninh lúc này mới phản ứng lại, trời ạ, hết tiết sau còn đến tìm mình nữa à?
“Khụ, tuy không biết các em đang làm gì, nhưng mà…” giáo viên hướng dẫn nhắc nhở, “Các em nên đi tiếp rồi, đến lớp tiếp theo diễn thuyết.”
Bạch Ninh Ninh nhìn về hướng cô gái rời đi, cô thậm chí còn không biết tên đối phương là gì.
