Bạch Ninh Ninh chưa nói hết câu, nhưng cả ba người trong nhà đều hiểu ý cô.
“Nói cách khác, là chọn trong số mấy người trong nhóm chúng ta,” Tần Hân nói, “Đương nhiên, thật ra cũng chẳng có gì để chọn.”
Chỉ có hai người là phù hợp.
Bạch Ninh Ninh hiểu ý ngay: “Vậy tuần sau em sẽ hỏi thử xem.”
Cô chợt cảm thấy mình ngày càng giống HR, từ lần tuyển coser trước, đến bây giờ là tuyển hầu gái bán thời gian cho kỳ nghỉ, đều là mình phụ trách tuyển người.
Xem ra mình cũng không phải chỉ biết mỗi mát xa, HR cũng là một vị trí rất quan trọng mà.
Sau khi ăn tối xong, nằm trên giường cùng chị gái, tâm tư của Bạch Ninh Ninh lại bắt đầu rục rịch.
“Chị Duyệt Duyệt,” cô ôm eo Tần Duyệt từ bên cạnh, “Chị xem, hôm nay có phải là cơ hội tuyệt vời cho chị không.”
Tần Duyệt nhíu mày: “Sao lại nói vậy?”
“Hôm qua không phải em... cái đó, vô cùng mệt mỏi, dùng hết sạch thể lực rồi sao,” Bạch Ninh Ninh cẩn thận phân tích cho chị, “Tối qua lại bị học muội Tần Hân… lúc đó chị cũng thấy rồi đó, hôm nay Tư Ấu Tuyết lại đến nhà nữa.”
Tần Duyệt cảm thấy có gì đó là lạ: “Vậy thì sao?”
“Cho nên bây giờ là lúc em yếu nhất đó, vô cùng yếu, đúng là nỏ mạnh hết đà,” Bạch Ninh Ninh yếu ớt nói, “Chị Duyệt Duyệt, chị xem, chị có định nắm bắt cái timing tốt này không?”
Cô nói cứ như thật, Tần Duyệt quả thật cũng rung động — nhưng chỉ trong chớp mắt, rồi nhanh chóng bình tĩnh lại.
Một lát sau, Tần Duyệt nhìn cô với vẻ mặt kỳ lạ: “Tại sao em lại biết được cái suy nghĩ… này?”
Chị gái đúng là từng có suy nghĩ “nhân lúc nó suy yếu, công kỳ bất bị, giành lấy chiến thắng đầu tiên”, nhưng vấn đề là, cái suy nghĩ có hơi mất mặt này, chỉ nói cho một mình Ayane biết, sao Bạch Ninh Ninh là người trong cuộc lại biết được chứ?
“Đơn giản thôi mà,” Bạch Ninh Ninh nói như thể đó là điều hiển nhiên, “Chị Duyệt Duyệt dùng cách thông thường lại chẳng thắng được, chắc chắn sẽ nghĩ cách khác, trực tiếp nhất chính là tìm thời cơ tốt nhất, nhân lúc trạng thái hai bên có chênh lệch.”
“Bây giờ em đúng là càng ngày càng thông minh, ở mấy cái phương diện tồi tệ ấy,” Tần Duyệt cười lạnh một tiếng, “Nhưng trước hết, chị không thấy bây giờ trạng thái của em không tốt đâu.”
Bạch Ninh Ninh chớp mắt: “Tại sao chứ, em đã phân tích bao nhiêu lý do rồi mà.”
“Bởi vì chị không tin hôm nay Tư Ấu Tuyết đã làm gì em,” Tần Duyệt lạnh nhạt nói, “Hơn nữa nếu em thật sự không còn sức, thì giờ này đã nằm thẳng cẳng rồi.”
Chứ không phải ngồi đây nói nhảm nhiều như vậy.
Bạch Ninh Ninh ngạc nhiên: “Chị Duyệt Duyệt bây giờ lại bình tĩnh thế sao?”
Không đúng, chị gái không phải là người dễ bị kích động nhất nhà sao.
Tần Duyệt cười lạnh một tiếng, không nói gì.
Thụ đa mưu túc kế, coi tôi ngốc chắc?
Nói đi cũng phải nói lại, Bạch Ninh Ninh bây giờ lại trở nên... nhiệt tình với chuyện sẹc sẹc như vậy, nếu là mấy tháng trước, thì dù là ai cũng không thể ngờ tới.
Tần Duyệt không khỏi cảm thán lần nữa: “Nếu một năm trước em cũng như bây giờ, sao chúng ta lại xảy ra xung đột lần đó chứ.”
Bạch Ninh Ninh cũng bĩu môi: “Nếu mấy tháng trước chị cũng bình tĩnh như bây giờ, chúng ta… Ồ, với em thì chẳng ảnh hưởng gì, chị cũng không đến nỗi bị thương.”
Tần Duyệt hít sâu một hơi, rồi cũng từ từ bình tĩnh lại.
“Đúng vậy, ở một vài phương diện, chúng ta đều đã thay đổi,” cô nói, “Chỉ có cái miệng của em là chưa bao giờ thay đổi.”
Vẫn chọc tức người khác như vậy.
Bạch Ninh Ninh tự hào ưỡn ngực: “Đương nhiên rồi, em đây gọi là không quên đi bản chất ban đầu.”
Phù hoa nửa đời, quay về vẫn là thiếu niên… thiếu nữ.
Tóm lại là Tần Duyệt đã chống lại được sự cám dỗ, còn chịu được cả áp lực, ngủ một giấc thật ngon.
Sáng hôm sau, ai nấy đều thức dậy, người đi làm thì đi làm, người đi học thì đi học.
Bạch Ninh Ninh còn chẳng thèm xin nghỉ, trốn học thẳng hai ngày, hôm nay thật sự không còn lý do nào nữa, đành phải từ từ bò dậy, sửa soạn chuẩn bị đến trường.
Không trốn học thì không trốn học, nhưng đến muộn một chút thì vẫn không có vấn đề gì.
“Đại Bạch Viên, cuối cùng cậu cũng đi học lại rồi.”
Bạch Ninh Ninh đến lớp, cô bạn cùng bàn Quan Thiến rất kích động, vẻ mặt như thể một ngày không gặp tựa ba thu, hai ngày không gặp tựa sáu năm.
“Cũng bình thường thôi, chỉ là xin nghỉ một lát thôi mà,” Bạch Ninh Ninh nói giọng thản nhiên như mây bay gió thoảng, “Với lại, cho dù tớ không đến trường, cậu vẫn có thể thấy tớ ở những nơi khác mà.”
“Đúng đúng đúng,” Quan Thiến hiểu ý ngay lập tức, “Livestream hôm kia tớ xem rồi, tuyệt lắm, xinh lắm, đáng yêu lắm!”
Bạch Ninh Ninh nghiêng đầu: “Với cả rất sẹc?”
“Cái đó thì tớ không biết,” Quan Thiến thật thà nói, “Dù sao thì tớ cũng không phải người trong giới của các cậu, không biết có sẹc hay không… không có cảm giác đó.”
Không phải les, không cảm nhận được.
Hàn huyên với cô bạn cùng bàn một lúc, nghịch điện thoại đến khi tan học, Bạch Ninh Ninh xin Tần Hân một bản thời khóa biểu của năm nhất, xem xét kỹ lưỡng, thời cơ đã đến.
Sau đó một mình đến phòng ký túc xá nữ 202.
“Ai đó.” Giọng của Tiểu Ức.
“Tớ.” Bạch Ninh Ninh trả lời.
Cô vốn tưởng Tiểu Ức sẽ hỏi vặn vẹo nửa ngày, lần này không có Tư Ấu Tuyết đi cùng, không cho mình vào cũng là chuyện có thể xảy ra. Nhưng không ngờ là, chưa đến mấy giây, cửa đã kêu cạch một tiếng rồi mở ra.
Tiểu Ức đứng ở cửa, lạnh nhạt nhìn cô: “Là chị học tỷ à, vào đi.”
Nếu không phải cách gọi người đặc trưng đó của cô bé, Bạch Ninh Ninh gần như đã tưởng mình đi nhầm phòng, hoặc gặp nhầm người.
“Cái đó,” Bạch Ninh Ninh ngược lại có chút do dự, “Lần này sao em không cản chị?”
“Cản chị làm gì, dù sao lần nào chị cũng đến, với lại cũng chỉ là một cái phòng ký túc xá thôi, chị không vào đây được, thì cũng có thể dùng danh nghĩa công việc để tìm cậu ấy,” Tiểu Ức ra hiệu vào trong phòng, “Vào đi, đang vẽ tranh đó.”
Bạch Ninh Ninh theo cô bé vào phòng, thấy Nana đang ôm bảng vẽ điện tử ngồi cạnh ban công, kê một chiếc ghế đẩu nhỏ, đặt laptop lên trên, tay cầm bút cảm ứng, gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ nghiêm túc.
Đợi cô bé vẽ xong một vài đường nét, nghỉ tay một chút, Bạch Ninh Ninh mới lại gần chào hỏi: “Chào buổi sáng Nana, đang vẽ hả em?”
“Ừm, ừm… Hả?” Nana ngơ ngác chớp mắt, “Đại học tỷ, chị đến lúc nào vậy ạ.”
“Không sao, vừa mới đến thôi, thấy em đang tập trung làm việc nên không làm phiền,” Bạch Ninh Ninh tò mò liếc nhìn, “Em đang vẽ gì thế, việc của phòng mình hay là nhận đơn hàng bên ngoài?”
“Đương nhiên là của phòng mình rồi ạ,” Nana phồng má, “Đại học tỷ, từ lúc em vào làm, đã ít nhận đơn riêng rồi, mấy tháng nay không nhận đơn nào cả.”
“Ra là vậy.”
Bạch Ninh Ninh nhìn thêm mấy lần, tuy chỉ có bản phác thảo, nhưng cũng nhìn ra được tranh minh họa nhân vật, là một em gái ngực bự mặc sườn xám, búi tóc hai bên.
“Được đó Nana,” Bạch Ninh Ninh khen ngợi, “Một thời gian không gặp, em… lại tiến bộ rồi.”
“Đâu, đâu có đâu ạ,” Nana chớp mắt, “Kỹ thuật của em sớm đã vào giai đoạn chín muồi rồi, rất khó tiến bộ nữa.”
“Chị nói là vẽ cái này này,” Bạch Ninh Ninh chỉ vào ngực của nhân vật rồi nói, “Em vẽ cái này tiến bộ rất lớn, rất có thần thái.”
“…”
“À đúng rồi, chị đến tìm em, là có một công việc khác giao cho em,” Bạch Ninh Ninh đột nhiên nhớ ra mục đích của chuyến đi này, “Em xem em có muốn làm không.”
