Trọng Sinh Thành Mỹ Thiếu Nữ, Ngày Nào Cũng Bị Dạy Dỗ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3116

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2412

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6925

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 16

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 502

Quyển 6: Ừm... - Chương 69: Suy nghĩ của Tư Ấu Tuyết

Tư Ấu Tuyết ngước mắt nhìn cô gái đang hăm hở, lạnh lùng đáp lại hai chữ:

“Không có.”

“Cái gì, sao lại không có được,” Bạch Ninh Ninh sững sờ, “Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!”

Tư Ấu Tuyết thở dài: “Bạch Ninh Ninh, tớ bảo cậu xem mấy thứ này, cậu thì nói hôm nay không xem, rồi lại hỏi tớ có gì cần giúp không.”

“Đề nghị thì đương nhiên phải từ từ xem rồi,” Bạch Ninh Ninh có lý lẽ của mình, “Với lại, cho dù tớ xem hết rồi, thì cậu có thể không xem nữa sao?”

“Đương nhiên là không, tớ cũng phải xem,” Tư Ấu Tuyết trả lời, “Ý kiến của cậu quá cảm xúc… ý tớ là quá cảm tính, các phòng ban cần phải xem xét lại từ góc độ lý tính một lần nữa.”

Bạch Ninh Ninh xòe tay ra: “Thế chẳng phải xong rồi sao, nếu tớ có xem hay không, cũng không ảnh hưởng đến việc cậu phải xem, vậy thì đâu được tính là giúp đỡ.”

Giúp đỡ là khi mình làm giúp người ta một việc, thì người ta sẽ không cần phải làm việc đó nữa.

Tư Ấu Tuyết nghiêm túc suy nghĩ một lát, rồi nói: “Vậy cậu đấm bóp vai cho tớ đi.”

“Hả?”

“Cứ cầm máy tính bảng xem suốt, vai với cổ hơi mỏi,” Tư Ấu Tuyết nói, “Tớ nghe người trong công ty nói, Thư ký Bạch không biết làm gì khác, nhưng mát xa thì rất giỏi.”

Bạch Ninh Ninh lập tức đứng dậy, phồng má lên: “Là ai nói thế?”

Tư Ấu Tuyết thầm nghĩ không hay rồi, vô tình bán đứng một đồng nghiệp thẳng tính nào đó, đang định nói gì đó để chữa cháy——

“Nhìn người chuẩn thật,” Bạch Ninh Ninh cười hì hì đi ra sau lưng cô, “Tay nghề mát xa này của tớ, đúng là không tệ, chị Duyệt Duyệt còn khen nữa là.”

Bàn tay nhỏ của cô gái vừa thơm vừa mềm, không dùng sức quá lớn, nhưng đối với người đang làm việc thì vừa đủ, không đến mức thả lỏng hoàn toàn, cũng không gây cảm giác đau.

Tư Ấu Tuyết có chút kinh ngạc: “Cậu chuyên nghiệp thế? Học qua rồi à?”

Bạch Ninh Ninh hừ hừ: “Đương nhiên rồi, tớ học của dì Trâu đó. Dĩ nhiên học là một chuyện, mặt khác, trong lúc mát xa tớ cũng thêm vào sự sáng tạo của riêng mình.”

“Của riêng cậu?” Tư Ấu Tuyết nghi hoặc, “Lẽ nào người khác không dùng được sao?”

“Đương nhiên, không tin cậu cảm nhận thử xem.”

Vừa dứt lời, Tư Ấu Tuyết đột nhiên cảm thấy trên cổ hơi nặng một chút, nhưng lại không đè quá mạnh, không hề thấy mỏi. Hơn nữa, quan trọng hơn là, một cảm giác siêu mềm mại bao bọc lấy chiếc cổ thon thả của cô từ mọi phía.

Còn có cả mùi sữa thoang thoảng.

“Đây chính là sáng tạo độc quyền của tớ, sự thấu hiểu của riêng tớ,” giọng nói đắc ý của cô gái vang lên từ trên đỉnh đầu, “Gối mát xa! Không tệ chứ.”

Tư Ấu Tuyết cạn lời.

Đúng là sự thấu hiểu của riêng cậu thật, hơn nữa người khác rất khó bắt chước.

Không nói đâu xa, cho dù là cả nhóm, người có thể dùng chiêu này, cũng chỉ có Tần Duyệt, Tô Dao, và Ayane mà thôi.

“Cái đó, Tư Ấu Tuyết à,” giọng của Bạch Ninh Ninh đột nhiên trở nên ấp a ấp úng, “Thật ra tớ có chuyện muốn hỏi cậu.”

Tư Ấu Tuyết khẽ nhíu mày: “Chuyện gì?”

Bạch Ninh Ninh đột nhiên ra vẻ thế này, y như một cô gái nhỏ, khiến cô có chút không quen.

“Chính là, cậu đến làm dưới trướng tớ cũng được một thời gian rồi,” Bạch Ninh Ninh do dự nói, “Có phải công việc nhiều quá không, cậu có cảm thấy mệt lắm không?”

Tư Ấu Tuyết dừng tay, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn cô một cái… không thấy mặt Bạch Ninh Ninh, tầm mắt đã bị chiếc gối che mất.

Đúng là sóng đệm não rồi.

“Mệt thì chắc chắn là mệt, cậu nói thừa, tớ lại không phải robot, ngày nào cũng làm nhiều việc như vậy đương nhiên sẽ mệt.” Tư Ấu Tuyết cho một câu trả lời khẳng định.

Bạch Ninh Ninh có chút căng thẳng: “Vậy…”

“Nhưng mệt thì mệt thôi, công việc thì có cái nào không mệt,” Tư Ấu Tuyết nói tiếp, “Nhưng đây vốn là do tớ tự yêu cầu, huống hồ tình hình hiện tại, cũng hoàn toàn hợp ý tớ.”

Bạch Ninh Ninh hơi sững sờ: “Cái gì?”

“Tớ nói là, một người sếp chẳng biết làm gì, đành phải ném phần lớn công việc cho tớ, vốn dĩ là tình huống khá hợp ý tớ,” Tư Ấu Tuyết nói, “Đổi lại là người khác, tớ chưa chắc đã có được trải nghiệm này.”

Công việc thực tập mà được quán xuyến mọi thứ, sướng quá còn gì.

Bạch Ninh Ninh nghĩ một hồi lâu, nửa hiểu nửa không: “Vậy ý của cậu là, cậu còn phải cảm ơn tớ nữa à?”

Tư Ấu Tuyết nhếch mép: “Cũng được, ngoài ra, cảm ơn cậu đã dùng gối mát xa giúp tớ.”

Tuy có hơi khác thường, nhưng thật sự rất thoải mái.

“…”

Sau khi ăn cơm xong, Tư Ấu Tuyết rời đi vào buổi chiều, để lại một mình Bạch Ninh Ninh rửa bát trong bếp.

Ngày nghỉ hôm nay, đối với cô mà nói cũng khá tốt.

Ít nhất trong lòng đã gỡ được một nút thắt.

Lúc ăn cơm tối, Bạch Ninh Ninh vẫn còn lẩm bẩm về chuyện này.

“Hóa ra Tư Ấu Tuyết là tự muốn làm việc à,” cô cảm thán, “Mình cứ tưởng là hết cách, cô ấy bắt buộc phải làm chứ.”

Tần Duyệt cầm đũa hơi khựng lại: “Em đang nói gì vậy?”

“Em nói về chuyện công việc.” Bạch Ninh Ninh trả lời.

“Em nói thừa, em thật sự tưởng năm ngoái công ty suy yếu nặng nề, sa thải nhân viên nên các phòng ban không còn ai để dùng à,” Tần Duyệt bực bội nói, “Cô ấy là tự muốn làm đó.”

Khóe miệng Bạch Ninh Ninh giật giật: “Em chỉ thấy cô ấy một mình làm nhiều việc như vậy, có khi nào mệt quá không.”

“Nhiều à? Cũng tạm, có vậy thôi,” Tần Duyệt không để tâm, “Công việc của cô ấy bây giờ đã ít đi nhiều rồi… so với mấy tháng đầu học kỳ trước.”

Tần Duyệt đang nói đến lúc phái Tư Ấu Tuyết đến trường làm nằm vùng, khi đó Tư Ấu Tuyết, ngoài chức vụ trong công ty, còn kiêm cả công việc ở phòng giao dịch, nhiệm vụ thực sự là giám sát Bạch Ninh Ninh.

Điều đáng sợ nhất là, Tần Duyệt chỉ muốn cô lấy phòng giao dịch làm vỏ bọc, chứ không thực sự bắt cô làm gì. Nhưng sau đó hỏi lại, Tư Ấu Tuyết vậy mà lại tiện tay làm luôn cả việc của phòng giao dịch.

Đúng là lên Cuồng Cung Runaan rồi.

“Cho nên mới nói là rất đáng nể mà.”

Bạch Ninh Ninh và vài đũa cơm, đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Đúng rồi chị Duyệt Duyệt, nghe học muội Tần Hân nói, lúc nghỉ lễ, cũng cần cho dì Trâu nghỉ phép, nếu không sẽ không tiện ạ?”

Tần Hân khẽ ho một tiếng, cảm thấy mình bị bán đứng rồi.

Tuy chuyện này cũng chẳng phải chuyện gì to tát.

“Đúng là có chuyện đó,” Tần Duyệt bực bội nhìn cô, “Là vì em đó.”

Là vì em trêu hoa ghẹo nguyệt nhiều quá, nghỉ lễ chắc chắn sẽ có mấy cô bạn gái thường xuyên đến nhà chơi, để dì Trâu ở lại sao được?

“Nhưng nghỉ lễ dài như vậy, sinh hoạt của bọn mình phải làm sao, chuyện nấu nướng các thứ,” Bạch Ninh Ninh nói với chị, “Chị Duyệt Duyệt xem, nếu ngày nào đó hai chúng ta… hơi vui vẻ quá trớn một chút, vậy thì ngày hôm sau, học muội Tần Hân sẽ phải một mình lo hết việc nhà đó.”

Tần Hân lặng lẽ đặt đũa xuống.

Trước đó lúc cô nói chuyện này với Bạch Ninh Ninh, thật sự không nghĩ đến vấn đề này.

Đúng là vậy thật.

Tần Duyệt nhướng mày: “Vậy theo ý em, em có suy nghĩ gì?”

“Em nghĩ, chúng ta chắc chắn cần một người thay thế dì Trâu,” Bạch Ninh Ninh bình tĩnh phân tích, “Và không cần lo lắng bị phát hiện bí mật.”