Trọng Sinh Thành Mỹ Thiếu Nữ, Ngày Nào Cũng Bị Dạy Dỗ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3118

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2413

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 354

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6936

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 16

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 503

Quyển 1: Nợ thì phải trả… bằng thân à? - Chương 50: Vô cùng chấn động

Đêm qua gió thưa mưa vội, giấc nồng khôn dứt men say.

Tần Duyệt tỉnh lại.

Thật ra, trong suốt hai mươi tư tiếng ngủ vùi, chị đã tỉnh lại không biết bao nhiêu lần. Nhưng lần nào tỉnh lại cũng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, lười biếng không muốn dậy, nằm một lát rồi lại ngủ thiếp đi.

Cho đến tận bây giờ, khi cơn buồn ngủ đã hoàn toàn tan biến, sự mệt mỏi của cơ thể được thời gian chữa lành, linh hồn tỉnh táo quay trở lại với bộ não, mới được xem là thật sự tỉnh lại.

Chị ngồi trên giường thực hiện vài động tác thể dục nhẹ nhàng để thông khớp và khí huyết, sau đó mới xuống giường ăn một chút gì đó, để sức lực từ từ quay trở lại cơ thể.

Cũng không tệ, cơ thể của mình, xem ra còn mạnh hơn tưởng tượng một chút.

Phát hiện ra điều này, Tần Duyệt lập tức lên lầu tìm dì Trâu.

“Cái món canh lần trước, dì cứ chuẩn bị sẵn nguyên liệu đi, hôm nay hầm cho tôi một nồi nữa,” chị ra lệnh, “Nhanh lên nhé.”

Dì Trâu ngơ ngác: “Đại tiểu thư, cô mới vừa dậy, chẳng lẽ lại muốn…?”

“Tôi có dự định của riêng mình, dì cứ làm theo là được.” Tần Duyệt nói.

Sau hai mươi tư tiếng suy nghĩ, chị đã thông suốt rồi, tiểu trà xanh sở dĩ có thể kiêu ngạo như vậy, là bởi vì lúc chiến đấu không cần dùng sức, tiêu hao ít, cộng thêm khả năng hồi phục của bản thân rất mạnh.

Nói cách khác, nếu đánh một trận tiêu hao kéo dài, so kè sức bền, Tần Duyệt hoàn toàn không phải là đối thủ. Cho nên chị phải tận dụng triệt để ưu thế nắm quyền chủ động của mình, thừa thắng xông lên, không cho tiểu trà xanh cơ hội hồi phục.

Giỏi hồi phục chứ gì, có Linh Hồn Rồng Nước chứ gì, cứ một đợt bùng nổ dồn sát thương quét sạch thanh máu của em, thì hồi phục mạnh đến mấy cũng vô dụng.

“Nhưng mà Đại tiểu thư,” dì Trâu vẻ mặt phức tạp, “Ninh Ninh tiểu thư không có ở nhà… Nhị tiểu thư cũng không có ở đây.”

Tần Duyệt giật mình: “Sao nó lại không ở nhà? Đi đâu rồi?”

Còn về em gái, không có ở đây thì thôi, cũng chẳng sao cả.

Dì Trâu bất lực thở dài: “Đại tiểu thư, hôm nay là thứ Hai, hai cô ấy về trường rồi ạ.”

Phải rồi, thứ Hai, sinh viên đại học phải đi học chứ.

“Chậc, được rồi,” Tần Duyệt chậc một tiếng, “Lát nữa dì gửi lịch học của nó cho tôi.”

Để xem tiểu trà xanh buổi chiều ngày nào không có tiết.

…………

Sáng thứ Hai, sinh viên năm nhất có tiết ngay từ đầu giờ, còn năm hai thì đến tiết thứ hai mới bắt đầu. Cho nên lúc Bạch Ninh Ninh thức dậy ăn sáng, đã không thấy Tần Hân đâu nữa.

Đi nhanh thật.

Bạch Ninh Ninh thong thả ăn sáng xong, lúc này mới đến trường đi học.

“Đại Bạch Viên, trông cậu có vẻ ổn phết nhỉ,” Quan Thiến nói, “Tươi tắn rạng rỡ.”

“Thế à?”

“Đúng vậy, cậu xem gương mặt nhỏ nhắn căng bóng mọng nước này đi, có phải cuối tuần vừa rồi rất sung sướng không.”

Bạch Ninh Ninh không hiểu lắm ý của cô ấy, nhưng nghĩ kỹ lại, cuối tuần này, đại chiến ba trăm hiệp với Tần Duyệt, hình như – cũng có chút sung sướng.

Nhưng cũng có chút đau.

Tiết học chính thức bắt đầu, hai người không nói chuyện nữa.

Tiết học này cũng giống như tuần trước, đối với Bạch Ninh Ninh mà nói, chỉ cần liếc qua vài cái là đã có ấn tượng, thuộc phạm trù ôn tập. Vì vậy sau khi miễn cưỡng nghe được vài câu, cô cũng không có ý định nghe tiếp nữa.

Rảnh rỗi buồn chán, cô lấy điện thoại ra xem.

Đầu tiên là nhóm chat dành cho các học muội mà cô đã lập, bốn cô học muội kia, sau hai ngày đi học, đã thi nhau kêu khổ trong nhóm.

【Thứ Năm thứ Sáu hai ngày full tiết, ngáo luôn, ngoài việc không phải đọc sách buổi sáng ra, thì y hệt như hồi cấp ba.】

【Trời ạ, lại còn phải học buổi tối nữa.】

【Một tiết toán cao cấp bằng hai tiết môn khác, em sắp chết rồi.】

Đúng vậy, năm nhất là thế đấy, nếu không sao lại gọi là học kỳ chuyển tiếp, chính là để cho các em có chút cảm giác của thời cấp ba.

Bạch Ninh Ninh: 【Cố lên, kiên trì một chút là được, lên năm hai sẽ nhàn hơn.】

Tạm thời cứ an ủi như vậy đã.

Sau đó là bên câu lạc bộ, cô thấy có một tin nhắn riêng.

【Hội trưởng Ayane】: Có đó không, chiều thứ Tư có rảnh không.

【Bạch Ninh Ninh】: ?

【Hội trưởng Ayane】: Thứ Tư câu lạc bộ tuyển thành viên mới, kéo dài đến cuối tuần, nếu cậu không bận gì thì có thể đến được không.

Bạch Ninh Ninh theo phản xạ định từ chối, trời nóng thế này, mệt chết đi được.

Nhưng cô không có lý do chính đáng.

Mình vẫn còn nợ Hội trưởng Ayane một ân tình, không có lý do đủ sức thuyết phục, thật sự không tiện từ chối.

【Bạch Ninh Ninh】: Để tớ về xin phép một chút, nếu không cần về nhà thì sẽ đến được.

【Hội trưởng Ayane】: Xin phép?

Trong một phòng học ở tòa nhà bên cạnh, cô gái có thân hình nóng bỏng ngơ ngác chớp mắt, thầm nghĩ người này đã lên đại học rồi, về hay không về nhà còn bị phụ huynh quản thúc sao.

Rõ ràng mình đã dò hỏi rồi, Bạch Ninh Ninh không có bạn trai, cho nên cô mới thỉnh thoảng lại rủ rê đối phương.

Đúng vậy, trông có vẻ rất phóng khoáng, nhưng thực tế tư tưởng cũng không đến nỗi quá kinh thiên động địa. Đối với chuyện xin phép về nhà, ngoài phụ huynh ra, cô chỉ có thể nghĩ đến bạn trai.

Ừm, về điểm này, cô thậm chí còn không bằng cậu em Thiên đệ của mình.

Bên kia, Bạch Ninh Ninh bắt đầu gõ chữ.

Cô thầm nghĩ, mấy lần gặp trước, Hội trưởng Ayane rất nhiệt tình với mình, chắc hẳn là người trong nghề. Bởi vì người không trong nghề, giống như học muội Tần Hân vậy, bình lặng như nước, chẳng hề cuồng nhiệt chút nào.

Thế là cô gõ chữ rồi gửi đi.

【Bạch Ninh Ninh】: Tớ cần phải xin phép bạn gái của tớ, chiều thứ Tư có lẽ cần về nhà hẹn hò.

Ayane đứng bật dậy.

“Bạn học kia,” vị giáo sư già đẩy gọng kính, “Em có vấn đề gì thì xin mời giơ tay trước.”

“Em xin lỗi…”

Cô lại ngồi phịch xuống.

Nhưng trái tim đã treo lơ lửng, làm sao cũng không thể hạ xuống được.

Bạn bạn bạn bạn bạn bạn bạn gái?

【Hội trưởng Ayane】: Bạn gái? Hẹn hò?

Tạ ơn trời đất, gõ chữ không để lộ ra tâm trạng căng thẳng.

【Bạch Ninh Ninh】: Ừm, cần xin phép một chút, nếu chiều thứ Tư không có tiết, có khả năng phải về nhà lăn giường.

Ayane vừa ngồi xuống, suýt chút nữa lại bật dậy.

Con gái với con gái… cô đã từng xem trong anime, nhưng đó chẳng phải là anime sao, sao ngoài đời lại có thể như vậy.

Mà lại còn ở ngay bên cạnh mình!

Ayane bỗng nhớ lại mấy hôm trước, mình bảo cô ấy đến gặp mặt, nói là muốn cô ấy đồng ý một yêu cầu. Lúc đó Bạch Ninh Ninh hơi căng thẳng một chút, nhưng sau khi nghe chỉ là muốn cô ấy nhảy vũ đạo Otaku cho mình xem, thì rõ ràng đã thở phào nhẹ nhõm.

Vậy thì, lúc đó rốt cuộc cô ấy đã nghĩ gì, tưởng rằng mình muốn cô ấy làm gì?

Ayane càng nghĩ càng thấy không ổn, càng nghĩ tim càng thắt lại, càng nghĩ càng…

Tắt khung chat hiện tại, mở một cuộc đối thoại khác.

【Ayane】: Có đó không!

【Thiên đệ】: Em đây em đây, chị Ayane em đây, có chuyện gì chị cứ nói ạ.

【Ayane】: Chiều nay ra ngoài! Chị cần hỏi cậu chút chuyện!

Bên phía Bạch Ninh Ninh, thấy Ayane mãi không trả lời, đoán chừng là đã ngầm đồng ý.

Tốt thật, đúng là một người nói lý lẽ.

Mở lịch học ra, liếc nhìn tiết học buổi chiều, rồi hỏi Quan Thiến bên cạnh: “Thầy dạy tiết chiều nay có điểm danh không?”

“Thỉnh thoảng có điểm danh ngẫu nhiên, nhưng không yêu cầu cao lắm, học kỳ trước có người không đi học mấy buổi, thầy vẫn cho khá nhiều điểm chuyên cần,” Quan Thiến nhớ lại rồi nói, “Thầy tốt tính lắm.”

Bạch Ninh Ninh xách cặp sách lên rồi đi: “Vậy tớ về nhà trước đây.”

Còn đợi gì nữa, không điểm danh thì đi học làm gì.