Trọng Sinh Thành Mỹ Thiếu Nữ, Ngày Nào Cũng Bị Dạy Dỗ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kho Báu Của Nanana

(Đang ra)

Kho Báu Của Nanana

Ootorino Kazuma

Juugo cùng các thành viên của Câu lạc bộ Mạo hiểm đã dấn thân vào cuộc chiến săn tìm kho báu trên đảo nhằm thu thập "Bộ sưu tập Nanana", những món bảo vật ẩn chứa sức mạnh bí ẩn.

84 160

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

398 16686

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

93 930

Tôi đã được tái sinh vào một thế giới trò chơi mà tôi không biết gì về nó, nhưng tôi sẽ bảo vệ thế giới gốc bằng tất cả sức mạnh của mình

(Đang ra)

Tôi đã được tái sinh vào một thế giới trò chơi mà tôi không biết gì về nó, nhưng tôi sẽ bảo vệ thế giới gốc bằng tất cả sức mạnh của mình

ウスバー

Đây là câu chuyện về một nhân vật chính bị ném vào một thế giới mà anh không biết một chút nào, chiến đấu hết mình bằng nỗ lực và nghị lực để chạy ngược chiều với cốt truyện gốc!

17 54

Quyển 1: Nợ thì phải trả… bằng thân à? - Chương 53: Liên quan gì đến em đâu chứ

Số lạ, với lại thời buổi này trừ phi là người lớn tuổi hoặc người không quen biết, chứ ai lại gọi điện thẳng như vậy, gửi một tin nhắn QQ hay WeChat là được rồi.

Bạch Ninh Ninh do dự một lát, thoát game rồi nhấc máy nghe.

“Alô?”

“Chào cô, xin hỏi có phải là thư ký của tổng tài, cô Bạch Ninh Ninh không ạ?” một giọng phụ nữ vang lên.

Thư ký tổng tài? Bạch Ninh Ninh nghiêng đầu, nhớ ra mình hình như có một thân phận như vậy.

Đúng rồi, Tần Duyệt đúng là một tổng tài tiêu chuẩn, có việc thì thư ký làm, không có việc… ngay cả thông báo hoãn họp cũng giao cho mình làm.

“Vâng, tôi là Bạch Ninh Ninh,” khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái căng ra, “Xin hỏi có chuyện gì không ạ?”

“Tôi là Lý Nguyệt, giám đốc phòng vận hành thị trường, Tần tổng vừa mới giao phó một dự án game mobile mới,” đầu dây bên kia nói, “muốn hỏi cô khi nào có thời gian rảnh, tiện đến công ty trao đổi một chút.”

Dự án game mobile… Đúng rồi, Tần Duyệt quả thật đã nói, muốn để cô làm một cái, còn nói gì mà đây là công việc của thư ký.

Bạch Ninh Ninh vốn không muốn, cô cũng thật sự không phải khiêm tốn, bảo cô, một nữ sinh viên đại học bé nhỏ... à không, to lớn, sao lại có thể bắt tay vào làm game mobile được cơ chứ.

Thế là cô nói, chị gái à, chị tìm người tài giỏi hơn đi ạ. Nhưng chị gái lại bảo, đây là công việc của thư ký, không thể từ chối. Hơn nữa còn nói đây chỉ là một lần thử nghiệm quy mô nhỏ, vốn ít, cứ làm đại một chút là được, không cần áp lực tâm lý.

Bạch Ninh Ninh đành phải miễn cưỡng nhận lời.

“Cuối tuần đi ạ,” cô suy nghĩ rồi trả lời, “chỉ cuối tuần mới rảnh.”

Chiều thứ Tư tuy không có tiết, nhưng một là không chắc có phải lăn giường với Tần Duyệt không, hai là nếu không lăn, thì không có lý do từ chối lời mời của Hội trưởng Ayane.

Còn đang xếp hàng kia kìa.

“Được, cuối tuần cô cứ gọi vào số này báo cho tôi.”

Cúp điện thoại, Bạch Ninh Ninh vươn vai một cái rồi leo lên giường.

Mình sau khi trùng sinh thật là bận rộn, bao nhiêu người tìm mình, làm chuyện này chuyện nọ, đúng là khổ thân mình quá.

Hay là tìm cơ hội ngủ thêm một lát vậy.

Zzzz

Chim dậy sớm có sâu ăn, Bạch Ninh Ninh dậy sớm không bị đè… Lẽ ra phải là như vậy, nhưng hôm nay Bạch Ninh Ninh vừa mở mắt ra, đã thấy Tần Duyệt ngồi ngay bên cạnh, ánh mắt sâu thẳm khó dò nhìn cô.

Bạch Ninh Ninh lúc đó tim đập thịch một cái, xong rồi, định luật dậy sớm sắp mất hiệu lực rồi sao?

Nhưng Tần Duyệt không ra tay, mà lại lên tiếng: “Tối qua chị nhận được một cuộc điện thoại.”

Bạch Ninh Ninh khẽ cười: “Trùng hợp thật, tối qua em cũng nhận được một cuộc điện thoại.”

Khóe miệng Tần Duyệt giật một cái, người bình thường nghe câu này không phải nên hỏi là điện thoại gì sao, sao cô Bạch Ninh Ninh này lại… đặc biệt như vậy.

“Điện thoại chị nhận được là… em nhận được điện thoại gì?”

Hay thật, kết quả ngược lại là chị phải hỏi trước.

“Một giám đốc trong công ty chị gọi đến,” Bạch Ninh Ninh bình tĩnh trả lời, “báo cho em về chuyện game mobile đã nói trước đó.”

Chậc, thì ra là chuyện này.

Tần Duyệt mất hết hứng thú: “Chuyện này chị biết rồi, hôm qua chị đã đích thân dặn dò.”

“Ồ.”

Rồi không gian im lặng, cô gái và chị gái ngồi cạnh nhau, không dậy cũng không mặc quần áo, không nằm xuống ngủ nướng, cứ ngồi như vậy, như hai bức tượng.

Tần Duyệt sắp bung nút rồi: “Em không hỏi chị nhận được điện thoại gì à?”

Tổ cha nhà nó, chị đã hỏi trước rồi, mà em còn ở đây giả vờ lạnh lùng, đánh bài thắng rồi chuồn lẹ ăn gian phải không.

“Điện thoại chị nhận được,” Bạch Ninh Ninh nghiêng đầu sang hướng khác, “có liên quan đến em không?”

Tần Duyệt hít sâu một hơi để bình tĩnh lại: “Có.”

“Vậy thì chị sẽ tự nói cho em biết,” Bạch Ninh Ninh đưa tay lấy chiếc quần short nóng bỏng của mình, “Nếu chị muốn nói, không cần hỏi cũng sẽ nói. Nếu không muốn nói, hỏi một vạn lần cũng vô ích.”

Thoạt nghe thì có vẻ rất có lý, nhưng nghĩ kỹ lại thì chẳng có lý chút nào.

Đến tấu hài còn cần người tung kẻ hứng, cớ sao chị nói chuyện mà em chỉ được nghe một lèo không đáp lại câu nào?

“Mẹ chị gọi,” Tần Duyệt nghiến răng, “chiều mai bà ấy lại đến nữa.”

“Ồ,” Bạch Ninh Ninh trưng ra vẻ mặt ‘đã xem’, “Biết rồi ạ.”

“Em chỉ có phản ứng vậy thôi à? Lần trước bà ấy đến sao không nói với chị.” Tần Duyệt tức muốn chết.

Tối qua nhận điện thoại, Tần Duyệt mới biết chủ nhật mẹ đã đến, hơn nữa còn đợi cả một ngày trời mà không gặp được người. Còn Tần Duyệt, chị đến tận tối qua mới biết chuyện này.

Chạy đi hỏi dì Trâu tại sao không nói với mình, dì Trâu cũng rất ngạc nhiên, nói rằng tưởng Ninh Ninh tiểu thư đã nói với cô rồi.

Theo lẽ thường, Ninh Ninh tiểu thư ở cùng Đại tiểu thư nhiều thời gian nhất, có chuyện gì đương nhiên là cô ấy sẽ nói.

Dì Trâu nghĩ một lúc rồi lại nói, nếu Ninh Ninh tiểu thư không nói với cô, chắc Nhị tiểu thư sẽ nói.

Tần Duyệt nói, vấn đề chính là ở đây – Tần Hân cũng không nói với chị.

Không biết tại sao, buổi chiều đầu tiên hai chị em gặp nhau còn khá tốt, cùng ngồi xuống nói chuyện một lát, nhưng từ sau khi Bạch Ninh Ninh ra ăn tối, Tần Duyệt cảm thấy Tần Hân trở nên xa cách.

Đến nhà mấy ngày nay, chưa từng nói chuyện với chị. Ăn cơm xong là đi học, tan học là về nhà ngủ, như một công chức.

Tóm lại, chuyện này đã làm đảo lộn kế hoạch của Tần Duyệt, bất kể là việc mẹ đến thăm vào chủ nhật, hay là thông báo sẽ đến nữa vào thứ Tư.

“Em thấy không cần thiết lắm,” Bạch Ninh Ninh mặc quần short vào, thản nhiên nói, “Lúc dì đến vào chủ nhật, chị có tỉnh đâu, dì cũng không để lại lời nhắn gì.”

Tần Duyệt thở dài, lười nói lý với cô, nói thẳng: “Vậy chiều mai dì lại đến, phải làm sao?”

Bạch Ninh Ninh hơi sững người: “Cái gì mà làm sao ạ?”

“Mẹ chị muốn đến nói chuyện với chị, phải làm sao.”

“Em làm sao biết được chứ,” cô gái ngây thơ nghiêng đầu, “Bà ấy là mẹ chị, không phải mẹ em. Tìm chị nói chuyện, chứ không phải tìm em nói chuyện.”

Có một khoảnh khắc, Tần Duyệt thật sự muốn mặc kệ tất cả, đè cô gái trước mặt ra chơi một ván World of Warships căng thẳng kịch tính.

Nhưng không được, chưa nói đến việc đối phương còn phải đến trường đi học, tối qua mẹ cũng đã đặc biệt gọi điện dặn chị mấy ngày nay phải chú ý sức khỏe, nghỉ ngơi cho tốt, để chiều mai có đủ tinh thần nói chuyện với bà.

“Được, chị nói rõ cho em nghe, tại sao chuyện này lại liên quan đến em,” Tần Duyệt nói với Bạch Ninh Ninh, “Hôm kia mẹ chị đến nhà thăm chị, kết quả phát hiện toàn bộ sức lực của chị đều dồn hết lên người em, cả một ngày trời không dậy nổi. Bà ấy có chút tức giận, hơn nữa còn rất lo lắng, cho nên chiều mai mới đặc biệt đến tìm chị nói chuyện, hiểu chưa?”

Bạch Ninh Ninh chớp mắt: “Thế thì liên quan gì đến em đâu chứ.”

“Em… Chị nói vẫn chưa đủ rõ ràng sao?”

“Không, chị nói rất rõ ràng, nhưng vấn đề chính là ở đây,” Bạch Ninh Ninh xòe tay ra, “Bình thường dù là hải chiến, hay là Dota, hay là Nekopara, đều là chị chủ động, không muốn chơi thì có thể không chơi mà.”

Liên quan gì đến Bạch Ninh Ninh ngây thơ trong sáng này đâu chứ.

Cho dù chị là tổng tài bá đạo, cũng không thể không nói lý lẽ được đâu chị gái à.