(Góc nhìn của Kyousuke)
Cuối cùng, tôi đã phải thú nhận rằng mình sẽ tự giải quyết trước mặt người con gái tôi yêu là Hina và mẹ của cô ấy, Sachie-san.
Đổi lại tôi được Hina gửi cho ba tấm ảnh.
Tôi nghĩ cả những người đang đọc cũng không hiểu tôi đang nói gì, nhưng chính tôi cũng không biết chuyện quái gì đang xảy ra. Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này cơ chứ!!!
Sau đó, ba báu vật nhỏ của Sachie-san mà tôi giấu trong túi trong của đồng phục đã bị Hina tịch thu.
Bỏ qua những mâu thuẫn, Hina và Sachie-san vẫn cùng nhau bắt tay vào chuẩn bị bữa tối. Tôi ở lại dùng bữa tại nhà Himekawa rồi mới về. Đó là món Oyakodon và canh miso. Cả hai đều được nêm hợp khẩu vị của tôi. Mà tốt nhất là không nên suy nghĩ tại sao họ lại làm món Oyakodon.
Trưa nay, tôi đã ăn cả 3 hộp bento được chuẩn bị bởi Sachie-san, Kogarasu và Iwashimizu, tối lại ăn nhờ bữa cơm do Hina và Sachie-san nấu.
Không rõ nữa, nhưng từ hộp bento của Hina và thịt nướng buổi tối hôm qua, đến nay chế độ ăn uống của tôi phong phú đến mức đáng sợ.
Để không bị tăng cân, sau khi về nhà tôi nên đi chạy bộ.
Về đến nhà sau buổi chạy nhỏ. Có lẽ vì thần kinh đang căng thẳng, tôi đã chạy liền 5km. Tôi chạy với tốc độ khá nhanh nên không phải gặp ai, nhưng ở thế giới này đàn ông mà chạy một mình giữa đêm có lẽ khá nguy hiểm. Nghe nói có khả năng bị những cô gái háo sắc tấn công.
Tôi tắm rửa sạch sẽ rồi nằm xuống giường với cơ thể rã rời.
Ngay khoảnh khắc tôi nhắm mắt và lim dim, tiếng chuông báo tin nhắn mà tôi đã cài đặt riêng cho Hina kêu lên.
Tim đập loạn nhịp, tôi nhấc điện thoại lên rồi dùng Touch ID để xác thực và mở màn hình.
Tin nhắn gửi từ Hina với dạng hình ảnh. Lấy hết can đảm, tôi khẽ chạm vào màn hình để mở ảnh.
Cái tuyệt tác hoàn mĩ gì thế này! Đó là bức tự sướng của Hina trong bộ đồ ngủ màu hồng dễ thương. Cô ấy nằm nghiêng trên giường với tay đưa lên cao.
Có lẽ do vừa tắm xong, mái tóc còn hơi ẩm dính vào má cô ấy, đôi má ấy ửng hồng lên khiến tim tôi xao xuyến muốn véo thử ngay lập tức.
Khuôn mặt cô ấy trông như đang suy tư điều gì đó, với đôi môi anh đào hé mở chỉ một nửa, hồng hào và căng mọng. Tôi cảm thấy như bị mê hoặc, và muốn chạm môi ngay lập tức.
Và đôi mắt ấy... Ánh mắt như đang nhìn thẳng vào tôi, biểu cảm trông chân thực như thể đang đối diện với người đang ở phía bên kia điện thoại vậy.
Bộ ngực được bao bọc trong bộ đồ ngủ màu hồng, dù đang nằm nghiêng nhưng vẫn cố chống lại trọng lực để khẳng định sự tồn tại của mình. Dù không nhìn rõ nhũ hoa, nhưng lớp vải nhô lên nhẹ nhàng khẳng định sự săn chắc khác biệt so với những khác.
Đó là một đòn chí mạng khiến máu của mình tụt về 0. Thế này thì sao mà chịu nổi(đây là lần thứ 2).
Cái gì thế này?... Không hề hở hang, nhưng nó lại là bức ảnh khiến tôi hưng phấn nhất trong tất cả những bức tôi từng thấy từ trước đến nay. Tôi lưu nó vào điện thoại cả trăm lần, tải lên cloud và khóa lại bằng mật khẩu.
Ting♪ Ting♪
Hai tiếng chuông tin nhắn liên tiếp vang lên. Hai bức ảnh đó là ảnh chụp bắp chân khi vén quần ngủ lên và ảnh chụp từ bắp tay đến vai.
Đối với người bình thường, những bức ảnh này có lẽ hoàn toàn không hề mang chút tình dục, nhưng chỉ cần nghĩ đó là của Hina, dục vọng trong tôi không thể kìm lại.
Quả nhiên là bậc thầy dâm dục Có thể khiến đàn ông mê mẩn đến mức này mà không cần bất cứ thứ gì... Một cô gái đáng gờm!
Sau đó, tôi bước vào trạng thái bình tâm và đánh một giấc thật sâu. Cảm ơn bậc thầy…Hina... Mmmm...
______________________________________
(Hậu trường: Góc nhìn đặc biệt của Hina)
Tách! Tôi nằm ngửa trên giường và chụp một bức ảnh của chính mình. Tách!... Đây rõ ràng là giới hạn rồi. Quá ngượng vì chuyện phải chụp đi chụp lại cơ thể mình nhiều lần, cuối cùng tôi còn rưng rưng nước mắt nữa chứ.
Có vẻ như đa số cô gái sống trong thế giới đảo ngược sự trong trắng này thường không cảm thấy quá xấu hổ khi bị nhìn thấy cơ thể khoả thân, nên có lẽ họ có thể tự chụp một bức ảnh gợi cảm một cách bình thản... nhưng với tôi thì hoàn toàn không thể chút nào. Dù đã cố gắng hết sức, bức ảnh trông vẫn không hề gợi cảm chút nào.
Ngay cả tôi nhìn vào còn không thấy một chút gì gợi cảm, có lẽ mình nên cố gắng hơn nữa, nhưng mà đây đã là giới hạn rồi, và nếu gửi chậm hơn nữa sẽ gây nên trì hoãn với Kyousuke-kun mất. Vì vậy, tôi quyết định cứ gửi đại nó đi.
"Liệu một bức ảnh như này có thoả mãn được cậu ấy không nhỉ..."
Ảnh đã được gửi... Mặc dù đó không phải là một bức ảnh quá gợi cảm nhưng tôi lại cảm thấy vô cùng xấu hổ. Sau đó, tôi không ngủ mà nằm lăn lộn một lúc lâu trên giường.
Không biết Kyousuke-kun có thích không nhỉ... Ừmm… riêng chuyện hôm nay thì nhất định không thể viết vào nhật ký cho Kyou-chan được rồi. Cứ thế này, bí mật của tôi với Kyou-chan sẽ ngày càng nhiều lên mất.
Cứ thế này thì tôi đánh mất phẩm hạnh của mình mất thôi. Nhưng mà tôi không muốn thua bất cứ ai đâu. Cho nên từ ngày mai mình phải nỗ lực hơn nữa. Chúc cậu ngủ ngon, Kyousuke-kun, và cả cậu nữa đấy Kyou-chan.
