Tôi bắt gặp một người con gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3114

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2401

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6690

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 499

Web novel - Chương 10.2

Khi cánh cổng trường dần hiện ra, xung quanh tràn ngập các nam sinh và nữ sinh trong cùng một bộ đồng phục.

Không khí trở nên sôi nổi với những tiếng huyên náo đặc trưng của tuổi học trò.

Từ đằng xa, tôi thấy một nhóm nam sinh đang túm tụm đi sát vào nhau.

Trời nóng thế mà vẫn làm vậy. Đúng là ngốc thật.

Vừa nghĩ thế, lại vừa có chút muốn tham gia cùng, phải chăng mình cũng chỉ là một thằng nam sinh ngốc nghếch khác mà thôi? A, thế nào cũng bị giáo viên mắng cho xem.

Một khung cảnh đến trường rất đỗi bình thường, có thể thấy ở bất cứ đâu.

Tuy nhiên, giữa sự hối hả và nhộn nhịp đó, có một lời xì xào khe khẽ, hay đúng hơn, là một sự xôn xao khác hẳn với thường ngày.

Và ở trung tâm của nó. Tâm điểm của mọi ánh nhìn là tôi… hay đúng hơn, là Sajou-san. Đương nhiên, vì đi trước cô ấy một chút, tôi cũng bất đắc dĩ bị chú ý theo, và cảm nhận rõ rệt áp lực từ xung quanh. Cảm giác này gần như làm tôi đau đớn. Tôi thấy căng thẳng một cách kỳ lạ.

Chà, lý do thì chính là Sajou-san.

Là vì sự xuất hiện của một cô gái xinh đẹp lạ lẫm thu hút mọi ánh nhìn. Và vòng một của cô ấy rất đầy đặn. Kể cả qua lớp đồng phục cũng thấy rõ. Tôi hiểu tại sao lũ con trai tuổi mới lớn lại xao động rồi. Ừ, chúng to thật. (Toi cung muon )

Dù đang là trung tâm của tất cả những ánh nhìn đó, Sajou-san vẫn không hề nao núng.

Thế giới của Sajou-san. Nó tồn tại cả bên trong lẫn bên ngoài.

Dường như ý thức của cô ấy chỉ gói gọn trong thế giới đó, và dù cho có nhận bao nhiêu sự chú ý đi nữa, cô ấy cũng chẳng có chút hứng thú nào với thế giới bên ngoài.

Đáng nể thật. Tôi cảm thấy có chút nhẹ nhõm.

Những lo lắng của tôi, rằng liệu mình có ổn trong những ngày đầu tiên của năm nhất cao trung này không, hóa ra lại là thừa thãi, và trên hết điều đó khiến tôi thấy nhẹ nhõm.

Chính tôi là người đã rủ cô ấy đi học cùng.

Tôi không có ác ý gì, chỉ đơn thuần là một ý muốn bất chợt rằng chúng tôi có thể đi cùng nhau. Nhưng tôi không hề muốn Sajou-san cảm thấy khó chịu vì điều đó. Còn về những lo lắng cho tương lai, tôi sẽ để giáo viên lo liệu.

Ừ. Vậy nên thế cũng được, nhưng… tôi không thể không cảm thấy phiền lòng.

Chủ yếu là bởi những ánh nhìn của đám con trai. Nơi chúng hướng đến, là ngực của cô ấy.

Chúng tôi không hẹn hò, và tôi cũng không có ý định khoe khoang rằng Sajou-san là của mình. Chỉ là, vì một lý do nào đó, tôi cảm thấy vô cùng bực bội và khó chịu… ( hehe , conditinhyeu đấy mày )

“…Gì thế? Khó đi quá.”

“Cậu ráng chịu một chút đi.”

Tạm thời, cứ tiếp tục thế này thôi.

Tôi đi như thể để che chắn cho Sajou-san khỏi những ánh mắt của đám nam sinh.

Cô ấy nheo mắt trước thái độ của tôi, tỏ vẻ khó hiểu, nhưng thật may là cô ấy không hỏi thêm hay tỏ ra thù địch. Rốt cuộc, chính tôi cũng không hiểu tại sao mình lại làm thế này. Thiệt tình, tại sao chứ?

Với đôi mày cau lại, tôi thầm thở dài.

Đây mới chỉ là còn chưa tới trường thôi đấy. Vào lớp rồi sẽ thế nào nữa đây?

Tôi lại bắt đầu cảm thấy u ám rồi.

Giống như cách động vật dự đoán thảm họa, khoảnh khắc tôi bước vào lớp học, cảm giác chẳng lành đó đã trở thành sự thật.

“Đi làm cùnnnnng nhau—!?”

Chào đón tôi là những giọng nói lanh lảnh của các bạn nữ cùng lớp.

Trời ạ, ồn ào thật. Với lại, là “đi học”, chứ không phải “đi làm”.