- Lee Eunsol
Tôi đã cảm thấy bất an với đống nguyên liệu rồi, và giờ còn phải ăn 12 món nữa. Thế này quá sốc rồi.
“Này! Này! Vừa vừa phai phải thôi nhé. Ta không phải là một VDV ăn thi; sao mà ta ăn hết được 12 món?”
“Sao mà không được?”
Tên này, hay là con quái vật này, cuối cùng cũng phát điên rồi.
“Ngươi bảo ta đánh giá công tâm mà phải không? Ta còn chưa từng ăn quá 3 đĩa tại một bữa buffet, và giờ ngươi muốn ta phải ăn 12 ấy hả?”
“Ồ! Ý cô là sức chứa dạ dày của cô có giới hạn sao?”
“Đương nhiên là vậy!”
“Nếu là vậy thì cô không cần lo đâu.”
Tên Thương Nhân vô cùng tự hào chìa ra vài viên thuốc trong tay hắn.
“…”
“Cô có thể uống một viên này sau mỗi món ăn. Nó sẽ giải quyết mọi vấn đề về dạ dày. Nó cũng bỏ qua mọi dư vị hay tác động nào của món ăn trước có thể gây ảnh hưởng tới món sau luôn. À còn nữa nhé, mỗi món ăn sẽ được phục vụ trên đĩa đặc biệt của Khách Sạn, nên không cần phải lo món ăn sẽ nguội đi hay mất vị trong khi cô đang ăn món hiện tại.”
Tới giờ thì chẳng còn đáng để hỏi về đống thuốc hay đống đĩa đó có tồn tại hay không nữa.
Đây là Khách Sạn. Chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Nhưng ý nghĩ phải ăn 12 món, nấu trong một cái bếp vang vọng những âm thanh u ám thế kia khiến tôi phải nhắm mắt lại.
“Hyung! Bò bình thường vẫn có mũi trên chân hả?”
“Ôi lạy chúa! Seungyub! Anh bảo em vứt nó đi rồi mà!”
“Unni, nấm có thường tự mình di chuyển không?”
“Eek! Songee, đó không phải là nấm!”
“Em không phải ăn thứ này, phải không? Phù, ơn giời.”
“Eunsol phải ăn nó đó.”
Kain, thật đấy à!
Em thấy mừng vì không phải ăn sao?
Mình thấy phát ốm trước cả khi thấy đồ ăn nữa!
“Thương nhân ~ ! Thương nhân ~ !”
“Ồ? Người chơi Kim Ahri, cô có gì muốn nói sao?”
“Ngươi có thể kéo dài thời gian nấu nướng chút không? Mấy nguyên liệu này kì lạ tới mức chuẩn bị chúng thôi cũng tốn cả đống thời gian rồi. A! Con tôm này vừa tách làm đôi, và một con tôm khác xuất hiện này!”
“Đó là đặc sản của Khách Sạn đó, ‘Tôm Phân Tách’. Nếu tất cả các người chơi đều đồng ý thì thời gian nấu nướng có thể được kéo dài – ”
“Chúng ta đều đồng ý.”
Thời gian nấu nướng được kéo dài lên 1 giờ 30 phút.
Nhưng điều đó không đảm bảo rằng ai cũng sẽ đưa ra được một món ăn phù hợp với con người.
Sao lại không thể có tôm bình thường mà phải là “Tôm Phân Tách”?
Tôi lấy hai tay ôm mặt và chờ đợi.
1 giờ 30 phút cũng không lâu tới vậy.
***
Sau khi thời gian nấu nướng kết thúc, các đồng đội của tôi tập trung lại với 8 đĩa đậy nắp bạc.
- Keng! Keng!
“…”
“Haha! Người chơi Park Seungyub? Món ăn của cậu trông khá là… tươi sống.”
“Em có đập nó cỡ nào thì nó cũng không chịu chết.”
“Vậy là cậu cứ thế đặt nó lên đĩa sao?”
Lạy Phật Tổ!
Giờ là gì nữa?!
“Bếp trưởng Lee Eunsol?”
“Ừ…”
“Vui lòng cô đội mũ lên để đánh giá. Nó sẽ giúp cô đánh giá trung thực.”
Mũ à?
Giờ mình nghĩ lại thì có cái mũ này trên bàn từ khi mình tới đây rồi.
Nó có gì quan trọng không hay chỉ để phô trương thôi?
Hắn nói giúp ‘đánh giá trung thực’ là sao?
“Các người chơi, vui lòng mang món lên theo thứ tự ta tuyên bố. Trước tiên, người chơi Kim Mooksung?”
Nghe tên Ông khiến tôi nhẹ nhõm hơn chút.
Từ các cuộc trò chuyện của tôi vài tháng qua, thì tôi biết ông ấy có rất nhiều kinh nghiệm sống và một chút kiến thức nấu ăn!
Đương nhiên rồi, trước khi cái nắp trên đĩa trước mặt tôi được nhấc lên thì đã có một mùi hương dễ chịu.
“Ông ơi, món này là gì ạ?”
“Cháu sẽ biết thôi. Nó chỉ là hải sản hấp ấy mà, nên đừng lo lắng.”
Đúng như lời ông nói, món ăn trên đĩa là một tổ hợp nhiều thứ hải sản từ bạch tuộc, hải sản có vỏ, và cá, đều được chế biến cẩn thận.
Có vẻ là vì thông cảm cho lượng đồ ăn tôi chuẩn bị phải ăn, nên ông cũng đã chuẩn bị một phần nhỏ hơn.
Tôi cảm kích điều đó.
“…”
“Cháu phải đánh giá thế nào?”
“Tùy cháu thấy phù hợp.”
“Ông ơi! Nấu ngon lắm. Điểm của cháu là… 8 trên 10. Không có mùi tanh của cá, gia vị nêm nếm phù hợp, và vị của nó rất ngon và cân đối. Kết cấu của nghêu và nước dùng thanh đều vô cùng xuất sắc.”
Ông nghiêng đầu trước nhận xét của tôi.
“Ta tự hào với kĩ năng hấp hải sản của mình, nên 8 có vẻ hơi thấp… Ta có thể hỏi tại sao 2 điểm bị trừ đi kể cả khi cháu nói ngon chứ?”
Trước khi tôi kịp trả lời, thì tên Thương Nhân ngắt lời.
“Người chơi Kim Mooksung!”
“…”
“Vui lòng sử dụng xưng hô phù hợp với bếp trưởng.”
“… Thưa bếp trưởng, tôi có thể hỏi tại sao 2 điểm bị trừ được không ạ?”
Câu trả lời cũng đơn giản thôi.
“Con bạch tuộc này tươi quá.”
Con bạch tuộc trên đầu đũa tôi đã được nấu chín hoàn toàn, có màu trắng toàn thân, nhưng chân nó lại cử động chậm chạp.
Nếu tôi mà không phải người thường xuyên thưởng thức bạch tuộc tươi sống thì tôi đã phát nôn trước khung cảnh đó rồi!
“Cái gì…. Ta đã chặt đầu lẫn tu rồi luộc nó 20 phút, sao còn chưa chết được vậy?”
Tên Thương Nhân chêm vào với vẻ khôi hài.
“Haha! Người chơi à, bạch tuộc đặc sản của Khách Sạn có tính kháng nhiệt cực cao. Thế nhưng nó lại có điểm yếu là cái lạnh, nên nó phải được đông lạnh để giết chết trước đã – ”
“Đừng có xàm lồn nữa!”
Ông làu bàu rồi rời khỏi bàn ăn.
Sau khi uống một viên thuốc bên cạnh tôi, cảm giác no bụng biến mất, và miệng tôi cũng sảng khoái trở lại.
Tiếp theo là Elena.
“Phù! Mọi người đều có vẻ là gặp khó khăn với mấy món kì lạ nhỉ? Nhưng không phải món nào trong kho cũng là lạ đâu. Em chọn những nguyên liệu bình thường rồi, nên chắc chắn chị sẽ thích món của em thôi, Unni.”
Nghe vậy thôi cũng khiến tôi yên tâm.
Ngay khi tôi thấy món súp màu hồng trong đĩa của Elena, tôi biết ngay đó là borscht, một món súp truyền thống của khu vực Đông Âu.
Màu hồng tới từ cây beetroot, và kết cấu như kem của nó tới từ smetana, các bạn có thể nghĩ nó là kem chua cũng được.
Quả như lời Elena, không có những bất ngờ khó chịu nào như mực ống bơi trong đó cả.
Tôi chầm chậm ăn sạch cái đĩa đó bằng một chiếc thìa.
“Elena, chị sẽ cho em điểm vì sử dụng nguyên liệu phù hợp. Chị thấy mừng là không có hành biết bơi hay gì cả.”
“Cảm ơn chị ạ!”
“Em học công thức này từ mẹ sao?”
“Không phải ạ. Em tự nhiên học được khi lớn lên thôi. Bọn em ăn món này rất nhiều.”
“Thế là em làm món này cho người khác rồi à?”
“Vâng ạ. Em có làm cho bố em, và một vài người bạn mới ở Hàn Quốc nữa.”
“Và họ đều thích nó sao?”
“Tất nhiên rồi ạ.”
“Thật là không may.”
“…Sao cơ ạ?”
“Chắc họ không thể nói với em sự thật khi nhìn vào mặt em. Hoặc là họ chưa từng ăn borscht trước đây và nghĩ cái vị khó coi này là bình thường. Chị xin lỗi nhưng chị từng ăn borscht rồi. May là em không học nó từ mẹ em. Nếu không thì mẹ em chắc sẽ sốc lắm khi phải ăn món này đấy.”
“C-cái gì? Chị đang nói gì vậy?!”
“Nguyên liệu rất tốt, trình bày cũng đẹp mắt, và chị có thể thấy em cũng để tâm vào đó. Mọi thứ đều tốt trừ một chuyện: ‘Vị’. Từ giờ thì chỉ nấu borscht cho bạn bè thân thiết thôi nhé. Chỉ có họ mới dám ăn thứ này mà không nói gì đâu.”
“Cái giìiiiiiiiiiii!!!!”
“Điểm của chị là 5. Tránh ra, người tiếp theo!”
Elena chỉ biết há hốc mồm đứng đó, còn những người khác đờ cả ra.
Không lâu sau tôi cũng thấy chóng mặt.
“Aaaaaa! Cái gì thế này? Ê, Thương Nhân! Chuyện gì đang xảy ra thế này?”
“Ý cô là sao?”
“Khoảnh khắc ta nếm món ăn, thì mồm ta tự cử động rồi. Ta còn chưa nói gì, mới còn chỉ đang chọn từ ngữ thôi – ”
“Haha! Ta có nói là chiếc mũ đó sẽ giúp cô đánh giá trung thực phải không?”
“Thế có nghĩa là – ”
“Khách Sạn rất chú ý chuyện công tâm khi phải để người chơi đánh giá. Khách Sạn coi những thứ như cảm xúc cá nhân, thiên vị, thù hằn sẽ là những yếu tố cản trở sự trung thực. Vậy nên, chỉ vì các vị gần gũi với nhau thì các vị cũng không thể nói những lời đường mật được, hay cũng không thể chỉ trích chỉ vì ghét một cá nhân nào đó.”
Tôi hoàn toàn chết lặng!
Tiếp theo là món của Songee.
Em ấy có vẻ rất cẩn thận, chắc là vì em ấy vừa chứng kiến tôi, hay đúng ra là cái mũ điên rồ này, khiến Elena bật khóc trong thời gian thực.
“Ơ, Unni à. Em ban đầu muốn làm món cơm rang kimchi…”
“Nhưng không có kimchi sao?”
“V-vâng ạ… Có gochugaru, nhưng lại không có gochujang.”
“Vậy đây là gì? Bắp cải thay vì kimchi à? Nêm bằng xì dầu sao?”
“Vâng, chị cứ nghĩ nó là cơm rang bắp cải xì dầu là được.”
“Một món ăn mà thiếu đi nền tảng sao?”
“…”
Tôi hoàn thành món ăn.
“Chà, ít nhất thì nguyên liệu không ngọ nguậy là được. Năng lực rang cơm của em không đến nỗi nào.”
“Phù, may thật đó.”
“Nhưng em có nếm nó trước khi mang lên không vậy?”
“Hả?”
“Cây bắp cải này bơi trong nước biển trước khi em cho nó lên chảo à? Đây là món cơm rang mặn nhất chị từng ăn! Và còn cái quả trứng trên này nữa là sao? Nó cháy đen thui rồi! Người Đồ Đá còn kiểm soát lửa tốt hơn em đấy!”
Songee trông có vẻ chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui trước những lời mắng chửi của tôi, rồi lủi đi với một vẻ mặt thảm thương.
Điểm của em ấy là 4.
Căn bếp hoàn toàn hỗn loạn!
Món tiếp theo là của Ahri.
“Em sẽ không nói gì hết đâu.”
Khi tôi mở nắp ra, một món bò hầm xuất hiện.
Ngay khi tôi thử một miếng, năng lượng vô hình điều khiển cái lưỡi ác độc của tôi đã biến mất!
Món thịt này mềm tới mức tan chảy trong miệng tôi, và mùi hương thoảng của lá nguyệt quế cùng một dàn rau củ khiến mỗi miếng ăn đều là một sự thỏa mãn.
Hương vị đậm đà của món hầm khiến tôi ước còn phải có thêm.
“A-Ahri!”
“Ừ?”
“Món này tuyệt vời thật đấy! Thứ gì thế này? Ngon quá đi mất! Em từng làm đầu bếp rồi à?”
“Thế thì điểm của em là gì?”
“Không cần phải nói nữa. Nó là điểm 10 hoàn hảo! Chị chưa từng ăn món nào như thế này.”
Miệng của Ahri cong lên thành một nụ cười!
Em ấy thực sự đã học cách nấu nướng ở đâu rồi à?
Ahri là kiểu người mà có nói là đã ăn hết mọi thứ trên đời thì cũng chẳng có gì ngạc nhiên, thế nhưng thứ này quá tuyệt vời!
Không đùa đâu, mỗi miếng ăn có cảm giác như điện xẹt trong đầu tôi!
Em ấy làm thứ này thế nào nhỉ?
Tôi đã ăn nhiều sơn hào hải vị từ nhỏ vì tôi là một tiểu thư, nhưng món này không thể so sánh được –
Chờ đã, chuyện này có còn hợp lý không?
Em ấy không phải là một đầu bếp chuyên nấu bò hầm hơn 30 năm mà.
“Phản đối!”
Một giọng oang oang ngắt dòng suy nghĩ của tôi.
Kain giơ tay.
“Em thấy khi nãy – ”
“Im mồm!”
“Không, Ahri, em trật tự. Kain, nói cho chị nghe.”
“Ngay trước khi Ahri nấu xong, thì em thấy nó bỏ máu của mình vào. Em nghĩ là nó dùng năng lực Cổ Huyết.”
Mọi người trợn to mắt nhìn Ahri.
“Này! Em phản đối phản đối của anh!”
“… Nói đi Ahri.”
“Cuộc thi này chỉ là về chuyện thức ăn có ngon không thôi mà? Phải không? Không ai bảo là không được thêm máu của em vào.”
“À thì, đó là chuyện nghiễm nhiêm – ”
“Có nơi nào trên thế giới mà người ta phải nấu với thịt bò vẫn còn sống không? Theo logic của Khách Sạn thì em đúng chứ.”
Trong khi tôi đang bối rối thì tên thương nhân còn đổ dầu vào lửa.
“Hmm, trên giấy tờ thì cô ấy nói đúng.”
“Ngươi nói thế là có ý gì?”
“Không có luật nào trong Hell’s Hotel Kitchen cấm người chơi không được sử dụng Di Sản. Ta cũng không cấm nó nữa. Bên cạnh đó, bản thân những nguyên liệu ở trong Khách Sạn cũng đã ‘đặc biệt’, nên máu của người chơi Ahri cũng có thể được coi là một nguyên liệu độc đáo bí mật.”
Cuộc thi này điên rồi.
Khách Sạn vừa mới bảo nó không muốn thiên vị cơ mà?
Nó không muốn quan hệ người chơi xen vào, nhưng lại cho phép thao túng bằng Di Sản.
Logic tuyệt vời.
“Ngoài ra, thì Bếp trưởng Lee Eunsol cũng đã đưa ra điểm 10, nên quyết định này là cuối cùng.”
“Haha! Anh nghe hắn nói rồi đó Kain! Đáng ra anh phải phản đối sớm hơn.”
“Wow! Thế giới này điên rồi hay sao?”
Không phải thế giới, chỉ Khách Sạn này thôi.
Tôi đờ ra lẩm bẩm.
“Được rồi. Chị hiểu rồi. Nhưng em mà dùng máu mình lần nữa là sẽ được 0 điểm đó.”
“Vâng ạ ~ !”
“Người tiếp theo!”
Món tiếp theo là của Kain
- Cạch!
Tôi có một dự cảm xấu. Một món ăn quá tươi sống chuẩn bị xuất hiện, tôi có thể cảm nhận được là thế!
