User: Han Kain (Trí Tuệ)
Date: Ngày 100
Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 2, Phòng 202 – Phòng Nguyền Rủa ‘Nàng Tiên Cá’
Lời Khuyên Hiền Triết: 2
- Han Kain
Để mà nói thì Hải Thần Đảo là một nơi hết sức vô lý.
Khi tôi mới nghe rằng nó là một hòn đảo nằm ngoài bờ biển Busan, tôi cứ tưởng nó có kích thước của Đảo Ulleung thôi.
Thế nhưng ngay khi tôi nhìn vào bản đồ, mọi người, kể cả tôi, đều chết lặng.
Hải Thần Đảo lớn hơn nhiều so với cả Đảo Jeju!
Đối với người dân của thế giới này, thì chắc là chuyện bình thường thôi, nên họ chỉ coi là chúng tôi dang phản ứng thái quá. Nhưng từ góc nhìn của chúng tôi thì chuyện này là một chuyện chấn động.
Một hòn đảo lớn hơn cả Jeju cứ thế tồn tại ngoài khơi Busan?
Quả nhiên là hòn đảo này không phải được hình thành một cách tự nhiên.
Dựa theo lịch sử của thế giới này, thì hòn đảo này được tạo ra chừng 800 năm trước bởi Hải Thần, vào cuối niên đại Goryeo.
Tới lúc này thì chúng tôi quyết định không so sánh lịch sử của thế giới này với những gì mình biết nữa. Có thể nó có tên là “Hàn Quốc” đấy, nhưng thực tế thì nó giống một thế giới hoàn toàn khác hơn.
***
Tới tầm tối, vị ngư tộc đã chỉ dẫn cho chúng tôi ban nãy đã trở lại và thông báo rằng một cuộc họp với Thánh Nữ đã được sắp xếp.
Sau khi thảo luận nhanh những logic nên sử dụng và luận điểm nào để mang ra, chúng tôi chuẩn bị khởi hành.
Ngay khi chúng tôi vừa chuẩn bị rời đi thì Songee nhìn quanh với vẻ bồn chồn.
“Perro biến mất rồi ạ!”
“Ý em biến mất là sao? Bình thường chẳng phải nó vẫn lang thang xung quanh sao?”
Suy cho cùng, Perro vẫn chỉ là một con chim.
Với tư cách thành viên tự do nhất cả nhóm, thì nó thường tự minh bay lang thang xung quanh thay vì cứ lặng lẽ đậu trên vai Songee.
Chúng tôi chẳng cấm cản chuyện đó vì nó lúc nào cũng quay lại với mọi người khi cần tới.
“Perro thường không bay xa như vậy đâu ạ. Cùng lắm là em ấy chỉ lượn lờ xung quanh và tận hưởng không khí thôi. Nhưng mà 20 phút trước thì em ấy thực sự đã ‘bay đi’ tới một nơi xa rồi.”
Chúng tôi kiểm tra nhanh khu vực một lần, nhưng con vẹt đó thực sự không thấy tăm hơi đâu.
Cuối cùng, chúng tôi quyết định tin rằng Perro sẽ tự mình quay lại và tiếp tục với cuộc họp cùng Thánh Nữ.
***
Khi chúng tôi tới nơi của Thánh Nữ, chúng tôi nhất thời câm nín.
“...”
“...”
“Đây quả thực... không phải những gì chúng ta tưởng tượng.”
“Cứ tưởng ‘Thánh Nữ’ rồi là một ngư tộc, thì nơi này sẽ phải là một nơi huyền bí hay bí ẩn gì chứ. ”
Thay vào đó, thì Thánh Nữ hiện đang ở giữa hòn đảo, bên trong một văn phòng chính phủ hiện đại.
Hơn nữa lại còn có một bảng tên gắn trên cửa phòng Thánh Nữ ghi rằng:
[Thống Đốc Khu Tự Trị Đặc Biệt Hải Thần Đảo Serenade]
“Một thống đốc sao?”
“Cô ấy chính là thống đốc.”
Chúng tôi theo chân thư ký vào trong căn phòng.
Khoảnh khắc tôi bước vào trong, tôi không thể không hít một hơi.
Dáng vẻ của cô ấy không thể dùng từ khác ngoài bí ẩn.
Nói thật thì phần lớn ngư tộc chúng tôi đã gặp khi đi vòng quanh đảo trông khá là gớm ghiếc nếu đứng từ góc độ con người mà nói. Tôi cũng tưởng Thánh Nữ sẽ là một con cá biết đi. Nhưng không.
Cổ, cổ tay, và các bộ phận khác trên cơ thể cô ta đều có vảy, còn đôi tai cũng có hình dạng đặc thù, nên rõ ràng cô ta không phải con người.
Thế nhưng, dù sở hữu những chi tiết đó thì Serenade đích thực là một tồn tại tuyệt đẹp.
“Hoan nghênh phái đoàn tới từ Cục Quản Trị.”
“Rất hân hạnh được gặp, Thánh Nữ Biển Sâu.”
“Làm ơn, cứ gọi tôi là Thống Đốc thôi. Đó là danh hiệu chính thức của tôi khi phải đối ngoại.”
“Hiểu rồi. Vì chúng ta đều bận rộn nên cứ vào thẳng vấn đề đi nhé?”
“Được rồi. Mọi người đều biết tại sao chúng ta ở đây. Cô có thể bắt đầu.”
Chị cẩn thận trải ra những tài liệu mang theo, và đưa ra những cáo buộc tới từ Cục Quản Trị và Tập đoàn Cheongseong.
Những cáo buộc chống lại ngư tộc có thể nói vắn tắt làm hai ý chính:
Trước tiên, xác nạn nhân, tức Lee Suho rõ ràng có dấu vết của siêu năng lực – có thể là một ma pháp hoặc một lời nguyền. Hơn nữa, anh ta đã tới thăm và rời Hải Thần Đảo ngay trước cái chết của mình.
Thứ hai, dù bản chất chính xác của thế lực siêu nhiên đã giết anh ta chưa xác định được, nhưng chắc chắn nó là một thủ đoạn mạnh mẽ và tà ác. Bản thân sức mạnh của nó có thể thu hẹp danh sách tình nghi xuống ít hơn 7 người tại Hàn Quốc. Và trong danh sách những người có thể sử dụng ma thuật cỡ này, chỉ có Serenade có động cơ giết Lee Suho.
Sau khi lặng lẽ lắng nghe, Serenade hớp một ngụm trà rồi bắt đầu phản công.
“Đó là một cáo buộc khá nghiêm trọng đó. Nhưng khi mọi người đơn giản hóa nó, thì chỉ là, ‘Lee Suho chết bởi một ma pháp mạnh, và chỉ có Serenade có động cơ giết anh ta’. Phải vậy không? Giả định đó từ đầu đã là sai lầm.”
“Ý cô giả định sai lầm là sao? ”
“Giả định rằng chỉ có bảy cá nhân tại Hàn Quốc sử dụng được... ma pháp tà ác như vậy là sai lầm. Các vị đã liệt kê ra những thủ lĩnh dị giáo, những đấng cứu thế tự xưng, hay những cái tên khét tiếng như Hắc Mục Đồng của Jirisan. Nhưng các vị đã quên đi một nhóm mạnh mẽ và được nhiều người biết đến hết thảy.”
“Nhóm mạnh mẽ và phổ biến nhất?”
“Cục Quản Trị, đương nhiên rồi. Mọi cái tên trong danh sách của các vị đều phải kiêng sợ Cục Quản Trị, phải không? Cục Quản Trị của các vị sở hữu vô số các con quái vật mà búng tay là giết được Lee Suho.”
“Đó có được coi là phản biện không? Tại sao chúng tôi lại phải giết Lee Suho – ”
“Vậy nói cho tôi đi, tại sao tôi lại phải giết Lee Suho? Tôi có thể nhận được lợi lộc gì từ cái chết của anh ta? Nếu có gì thì là chuyện các vị đã đến đây làm khó dễ tôi. Trừ khi các vị cho rằng tôi ‘phẫn uất mà làm vậy’, thì đừng có sỉ nhục tôi như vậy. Tôi nghĩ tôi xứng đáng được công nhận nhiều hơn.”
Ông bật cười.
“Vậy ra cô không phải một người hành động bột phát theo cơn giận?”
Đôi mắt sắc sảo của Serenade khóa vào Ông.
“Lạ thật đấy, bởi cô đã giăng bẫy giết chúng tôi ngay khi mới tới mà.”
“Ý của ông là - ”
“Thứ lỗi cho những lời vô lễ này của tôi. Tôi không phải người mà có thể nói ngon ngọt với kẻ đang kề dao vào cổ mình.”
“Ông đang nói gì vậy chứ? Cái bẫy nào?”
Ahri giải thích cho cô ta về ma pháp tà ác mà chúng tôi gặp phải khi nãy, lời nguyền “Rudah-Barri”. Khuôn mặt của Serenade trở nên ngưng trọng.
“Thứ lỗi tôi một chút.”
Cô ta gọi thư ký và hủy toàn bộ các cuộc hẹn còn lại trong ngày.
Đồng thời, cô cũng cử vài nhân viên để kiểm tra đoạn đường trên mặt biển, nơi lời nguyền đã diễn ra.
Trong khi chúng tôi quan sát mọi chuyện xảy ra, bản thân chúng tôi cũng nghiêm mặt lại.
Serenade đang cư xử như thể bản thân cô ta không biết gì về chuyện chúng tôi bị tấn công, và chỉ đang kiểm tra nó như là lẽ đương nhiên.
Nhưng khi nãy, khi Ahri giải thích về lời nguyền, thì em ấy chưa từng nói về “đường mặt biển”.
Kim Mooksung: Đừng để bị lừa. Cô ta đang nói dối.
Lee Eunsol:Chắc chắn cô ta đang âm mưu gì đó.
Hạt giống nghi ngờ hướng về Serenade đang nảy mầm trong lòng chúng tôi.
Một lát sau, thư ký trở lại.
Sau khi nghe báo cáo, Serenade đã xin lỗi và hứa bồi thường cho vụ tấn công. Thế nhưng, cô ta vẫn giữ vững lập trường rằng bản thân không liên quan gì tới vụ án Lee Suho.
Cuộc họp đầu tiên với Thánh Nữ Biển Sâu của chúng tôi đã kết thúc với việc hai bên đều giữ nguyên quan điểm.
Tổng kết nào.
Luận điểm của chúng tôi cho rằng chỉ một vài cá nhân tại Hàn Quốc có thể sử dụng sức mạnh tà ác đã giết Lee Suho, và trong số đó thì chỉ có Serenade có động cơ để giết anh ta.
Nhưng, nói thật thì bản thân luận điểm này không đủ mạnh.
Kể cả mình cũng biết rằng nó chỉ là một tuyên bố dựa trên hoàn cảnh và chứng cứ khi đó.
Serenade cũng phản bác lại bằng cách hỏi chúng tôi rằng bản thân cô ta có động cơ gì để giết Lee Suho.
Thế nhưng, sau khi trải qua vụ tấn công trên đường tới hòn đảo, và quan sát được biểu hiện đáng ngờ của Serenade sau khi chúng tôi phanh phui vụ việc, thì nghi ngờ đang bùng lên trong tâm mọi người.
Thánh Nữ Biển Sâu... Chính xác thì cô ta đang che giấu điều gì?
Trong khi chúng tôi đang băn khoăn thì “Nắm Bắt Tình Huống” đã cập nhật, báo hiệu mục tiêu tiếp theo.
Tình Huống: Phòng Nguyền Rủa – ‘Nàng Tiên Cá’
Tổ đội Khách Sạn đã hoàn thành cuộc họp với Serenade.
Không may là, thay vì tìm ra sự thực cô ta đang che giấu và bí ẩn của vụ án Lee Suho, thì mọi chuyện chỉ bị chôn vùi dưới tầng tầng lớp lớp bí ẩn.
Để làm lay động Thánh Nữ, thì tổ đội cần phải thu thập thêm thông tin.
May mắn là, họ đã gặp được một vài tin đồn không hay về Thánh Nữ đang lan truyền trên đảo...
“Tin đồn không hay?”
“Có gì cập nhật trong tình huống à?”
“Nó nói chúng ta cần tìm ra các tin đồn về Thánh Nữ. Có vẻ phần tiếp theo của cốt truyện sẽ kích hoạt một khi chúng ta truy ra các tin đồn này.”
Mục tiêu tiếp theo của chúng tôi đã rõ.
***
- Park Seungyub
Tôi quyết định rời Busan và đi tới Seoul, nên tôi đã mua một vé bus hỏa tốc.
Nhưng tôi còn tận gần hai tiếng đợi.
Mình nên làm gì với thời gian này nhỉ?
May là, có một chỗ hoàn hảo trên tầng ba của nhà ga.
Welcome to Summoner’s Rift!
Mình chỉ làm đôi trận thôi!
Mình sẽ làm gọn 2 game thắng và cưỡi trên cái đà đó thẳng tới thành công!
Chắc chắn luôn!
...
...
..
“AH! ĐỊT MẸEEEEEEEEEE!”
Tôi chạy như một thằng điên.
Muộn rồi!
Không thể thế được!
Mình thật sự bỏ qua chuyến bus vì mải chơi LoL sao?
Thật đấy à?
Mình chỉ muốn làm đôi trận thắng đơn giản thôi mà, sao lại phải gặp team 1 người 4 chó vậy!?
Tôi chạy bằng hết sức mình, nhưng tới khi đặt chân tới ga thì chỉ biết đứng nhìn xe bus rời đi.
...Mình điên thật rồi.
Hôm nay mình sao thế nhỉ?
Sao mình làm hỏng chuyện tới mức này được chứ?
Mình vừa lãng phí chiến thuật trốn thoát của mọi người rồi.
Tôi đột nhiên bị cảm xúc tội lỗi và ghét bỏ bản thân dồn ép, và rồi rơi vào trạng thái trầm cảm.
Ngay khi tôi chuẩn bị suy sụp hoàn toàn, thì một chuyện không ngờ xảy đến.
- Buuuuuuùm!
Đợt sóng ập tới.
Mặt đất nứt toác ra, và dòng nước biển dâng trào quẳng chiếc xe bus vừa rời đi thẳng lên không.
Trong nháy mắt, một đợt thủy triều bắn lên từ dưới đất, hủy diệt toàn bộ nhà ga!
“Gaaaaaahhh!”
- Bùm! Ào!
Cơn lũ ùa về từ khắp hướng, như thể bàn tay giận dữ của người khổng lồ đang quét qua.
Dòng nước đó thô bạo nuốt chửng mọi thứ - con người, đồ vật, bản thân mặt đất – nhấn chìm chúng vào đống bùn xoáy.
Giữa âm thanh thét gào đó thì cả tiếng thét của những công dân hoảng loạn cũng đã bị nhấn chím.
Tôi chạy.
Và rồi chạy thâm nữa.
Tôi chẳng còn nghĩ được gì cả - chỉ chạy mà thôi.
Khoảnh khắc tôi tạt sang phải, một biển quảng cáo đâm rầm xuống ngay trước mặt tôi!
Người ta phải làm gì khi sóng thần tới?
Phải lên những nơi cao!
Tôi trối chết chạy lên tầng 3 của nhà ga, rồi tầng 4.
May mắn là có người đã mở cửa dẫn lên sân thượng.
Tôi vọt qua đó cùng một đám người khác, chạy như điên lên sân thượng.
Một khi lên tới sân thượng, tôi dừng lại và đứng đừ ra.
Tôi chầm chậm quay đầu lại. Chỉ khi đó mọi người trên sân thượng cũng nhận ra chuyện vừa rồi.
Busan đã biến thành địa ngục.
Thời khắc diệt vong đã tới, và cùng với đó, mọi tia hi vọng ở trong thành phố đã bị cuốn trôi.
- Gầmmmmm!
Trồi lên từ dưới mặt đất, một con giun biển khổng lồ đục lên.
Cái cảnh nó đứng trước đám đông trên sân thượng, chuẩn bị nuốt chửng mọi người chỉ với một cú ngoạm trông không khác gì lấy từ phim thảm họa ra.
Tôi thoáng đứng đờ ra đó, bị choáng ngợp bởi tất cả mọi thứ. Rồi một thông báo hệ thống xuất hiện.
[Vận May Nghịch Thiên đã được kích hoạt! Từ giờ khắc này, năng lượng vũ trụ đang bảo vệ bạn.]
