Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

Chương 201-300 - Chương 218: Phòng 104, Phòng Nguyền Rủa - ‘Trường THPT Khách sạn Luyện thi Danh tiếng’ Re (12) Fin?

- Elena

Bầu trời trong xanh và quang đãng.

Nhưng mặt đất lại ngổn ngang những cỗ máy vỡ nát, không còn chỗ nào để bước đi cho tử tế.

Tôi phá, rồi lại phá.

Thật khó để đoán được tôi đã phá hủy bao nhiêu cỗ máy.

Điều đáng mừng là phần lớn lực lượng mà Cục Quản Trị gửi đến để giết tôi đều là vũ khí không người lái.

Giữa vô số cỗ máy đó, chỉ có chưa đến mười người.

Lý do thì tôi có thể đoán được. Sau khi thành phố ngầm sụp đổ, có lẽ Cục Quản Trị đã thu thập đủ thông tin về ‘Trường THPT Khách Sạn’ này và nhận ra đây là một ngôi trường đáng ngờ.

Có lẽ họ cũng đã nghĩ rằng tôi, kẻ đang tung hoành ở Trường THPT Khách Sạn, có một ma lực mê hoặc tâm trí con người.

Sao cũng được. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì chưa phải giết người nào cả!

Tôi đã dùng hết Phước Lành của mình, và Tưởng Tượng U Ám thì vẫn chưa hồi phục.

Do đó, trong người tôi không còn lại một chút sức lực nào cả. Nhưng vì lúc nãy đã nhìn thấy Kain bay lên và ra khỏi căn phòng nên lòng tôi cũng thấy thanh thản.

Vậy thì bây giờ mình nên làm gì…?

Tôi nhặt một khẩu súng nằm trên sàn lên, định tự sát, nhưng cảm thấy có chuyện vẫn còn đang dang dở, nên đã di chuyển về phía thành phố ngầm.

Không mất quá nhiều thời gian để tìm ra một cô bé.

“Hức! Hức hức! Waaahh!”

“Này, sao em lại khóc như vậy?”

Đôi mắt của cô bé ngơ ngác quay lại nhìn tôi ánh lên nỗi sợ hãi.

Con bé biết mình sao?

Sau tất cả những ầm ĩ mà tôi gây ra ở nơi này, không nhận ra mới là lạ.

“Ngươi! Chính ngươi và người của ngươi, các ngươi đã giết Cha!”

“Cha? Đấng đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”

Tôi có thể đoán ra được.

Hắn chắc phải đầu tư rất nhiều sức lực để tiến hành kế hoạch cướp đoạt cơ thể của Kain.

Giờ kế hoạch đó đã thất bại, nên tôi nghĩ rằng Đấng sẽ không còn lại chút sức mạnh nào cho ‘lần thử thứ hai’ nữa.

Đối với cô bé này, tình huống đó có lẽ giống như sự biến mất của thần linh.

Nhưng Đấng không hề biến mất. Chừng nào Phòng 104 còn tồn tại, thì hắn vẫn còn cơ hội.

“Ta là con gái của Cha! Chỉ cần ta còn ở đây, giáo phái sẽ -”

Tôi lờ đi những lời lải nhải của cô bé, và bắt đầu suy nghĩ một cách thực tế.

Tôi có lý do gì để ở lại căn phòng này nữa không?

Kain đã trốn thoát, trừ Seungyub bị cảnh sát bắt đi, các đồng đội của tôi đều đã chết.

Kẻ địch của chúng tôi dường như cũng không còn sức mạnh nào nữa.

Có lẽ giết cô bé trước mắt này sẽ giải quyết được tất cả mọi chuyện?

“…”

Một suy nghĩ cứ lởn vởn trong tâm trí tôi.

Di Sản, ‘Mặt Trời Thiêng Liêng’, là một bản thể khác của Đấng.

Hắn muốn Kain nhận được Di Sản đó rồi ra ngoài.

Vậy thì, chuyện gì sẽ xảy ra nếu một người khác ngoài Kain nhận được Di Sản đó?

Chắc chắn đó là một kết cục mà Đấng không hề mong muốn.

Nhưng không có gì đảm bảo rằng một kết cục mà Đấng không mong muốn sẽ là một kết cục tốt đẹp cho chúng tôi.

Biết đâu một người khác ngoài Kain sẽ bị thiêu chết khi cố đạt được Di Sản đó thì sao.

Nếu là vậy, thì đó sẽ là kết cục tồi tệ nhất đối với Đấng và với cả chúng tôi nữa.

Suy nghĩ này rất cực đoan và vô lý.

Dù gì thì ‘Di Sản’ cũng là phần thưởng mà Khách Sạn trao cho chúng tôi.

Liệu nó có thật sự thiêu chết người nhận được nó không?

Khách Sạn sẽ không cho phép một phần thưởng kỳ lạ như vậy xuất hiện đâu.

Không biết nữa.

Không biết sẽ xảy ra chuyện gì nếu một người khác ngoài Kain nhận được ‘Mặt Trời Thiêng Liêng’?

Những lúc thế này tôi ước gì mình có thể nhận được vài ‘Lời Khuyên’.

Sau một hồi suy nghĩ, tôi đã đưa ra quyết định.

Chúng tôi đã tìm ra được tất cả kế hoạch và mưu mẹo của Đấng trong lần thử thứ hai, dù đã trải qua nhiều sóng gió và gian truân.

Khi quay lại, chúng tôi sẽ ở trong một tình thế thuận lợi hơn rất nhiều để giải quyết căn phòng.

Hơn nữa, nguy cơ tiềm ẩn khi người khác ngoài Kain nhận được Mặt Trời Thiêng Liêng có thể hỏi qua ‘Lời Khuyên’ của Kain.

Bây giờ không cần thiết phải mạo hiểm một cách vô ích.

Nếu chúng tôi thật sự muốn có được Mặt Trời Thiêng Liêng, thì sau này chúng tôi có thể quay lại Phòng 104. 

Tất nhiên, Nút Trốn Thoát bây giờ đã biến mất, nên trước tiên chúng tôi sẽ cần phải trở nên mạnh mẽ hơn!

--- Bằng!

Cùng với một tiếng súng, tôi mất đi ý thức.

***

User: Han Kain (Trí tuệ)

Ngày: 98

Vị trí hiện tại: Tầng 1, Hành lang

Lời khuyên Hiền Triết: 3

- Han Kain

Khoảnh khắc bừng tỉnh ở bên ngoài căn phòng, thứ đầu tiên mắt tôi hướng đến chính là Cửa Sổ Trạng Thái. 

Lời khuyên Hiền Triết: 3

Hình phạt giáng xuống Cửa Sổ Trạng Thái cuối cùng cũng đã biến mất rồi!

Quá trình tuy gian truân, nhưng kế hoạch dùng Phòng 104 như một con bài hy sinh để xóa bỏ hình phạt của Ahri đã thành công.

Tôi nhanh chóng suy nghĩ xem nên hỏi điều gì.

Vài câu hỏi hiện lên ngay lập tức. Tất nhiên, cần phải trao đổi ý kiến với các đồng đội.

Khi tôi đứng dậy và nhìn quanh, những gương mặt quen thuộc đều đang mỉm cười rạng rỡ nhìn tôi.

Chúng tôi di chuyển đến bàn đồ ăn nhẹ, cùng kể lại những chiến công của mình.

Chủ đề chính cuộc trò chuyện đương nhiên là Phòng 104.

“Cuối cùng, Phòng 104 kết thúc với việc trốn thoát nhỉ? Không có ai giải quyết được đúng không? Và Elena đã tự sát sao? Seungyub?”

“Em cũng trốn thoát nhưng được ra ngoài nhanh hơn chị Ahri nhiều!”

“Nhanh hơn nhiều sao?”

“Vâng, em nhận được thông báo trốn thoát thành công sau khi bị cảnh sát bắt đi khoảng một tuần.”

“A! Chị hiểu rồi. Chúng ta đã tấn công vào Tòa nhà cũ ngay trong ngày hôm đó, Elena đã phá hủy nó, lại thêm một trận chiến kinh khủng với vũ khí không người lái của Cục Quản Trị vào ngày hôm sau nữa. Có lẽ thời điểm em nói là lúc Trường THPT Khách Sạn đã bị đóng cửa rồi.”

Hãy bỏ qua Phòng 104 đi.

Thật lòng mà nói, tôi không có ý định vào lại.

Quan trọng hơn, bây giờ chúng tôi không thể dùng chiến thuật cũ vì không còn Nút Trốn Thoát nữa.

Khi tôi kể lại lời cuối cùng đã nói với Đấng, mọi người đều cười không ngớt.

“Giữa lúc hỗn loạn như vậy mà anh nghĩ ra được chuyện đó à? Một giải pháp khá khôn ngoan đó! Chỉ là hơi tiếc vì Nút Trốn Thoát đã không còn nữa. Tất nhiên, dù sao chúng ta cũng không thể giữ nó mãi được.”

Ahri vừa thấy thú vị lại vừa có vẻ tiếc nuối Nút Trốn Thoát. Tôi cũng hiểu cảm giác đó.

“Cậu cũng ghê gớm thật. Cậu đã nghĩ đến việc cười nhạo hắn bằng cách hỏi hắn có lú lẫn hay không rồi nói ‘giữa chúng ta làm gì có lần sau’ thật à?”

“Anh à, chắc em là người tức giận nhất đó. Tên điên đó, ở đây có đến tám người mà cứ nhất quyết đòi cướp mỗi cơ thể của em. Cảm giác như bị một tên bám đuôi biến thái luôn rình rập mình vậy.”

“Tên biến thái à? Ừ, tên đó là một kẻ bám đuôi nguy hiểm. Nhưng mà cậu có còn Giáng Lâm không?”

Nghe anh ấy nhắc, tôi liếc nhìn một góc của Cửa Sổ Trạng Thái.

Giáng Lâm: 1

“... Vẫn còn lại một lần.”

Ahri nói như thể không có chuyện gì to tát.

“Anh đã thử dùng một lần rồi nhưng cũng không có chuyện gì xảy ra mà đúng không? Em nghĩ vấn đề không nằm ở việc sử dụng Giáng Lâm. Có lẽ chỉ liên quan khi vào Phòng 104.”

Tổng hợp lại những việc đã xảy ra và lời nói của Đấng, rõ ràng lý do hắn ban cho tôi Giáng Lâm là để cường hóa chính bản thân con người mang tên Han Kain.

Nếu ví thần linh là một hồ nước, thì không thể đựng hồ nước vào một cái bát nhỏ được.

Để chứa đựng được hồ nước thì bản thân vật chứa cũng phải có kích thước tương xứng.

Lần đầu tiên xung đột với Đấng để giành quyền kiểm soát cơ thể tôi, hắn đã nói với tôi như thế này.

[Đừng có kiêu ngạo. Đừng lầm tưởng rằng kiến thức tà ác mà ngươi lĩnh hội được hoàn toàn là do tài năng của ngươi!]

Nếu nghĩ đến lời nhận xét của Ahri rằng tiến trình thành thạo Quỷ Thư của tôi nhanh đến khó tin, những siêu giác quan kỳ lạ mà tôi thỉnh thoảng bất chợt cảm nhận được, và cả những gì mà Đấng đã nói nữa thì tất cả đều hợp lý. Giáng Lâm đã làm tăng trưởng tất cả các yếu tố cấu thành nên con người tôi.

Vậy thì, Giáng Lâm sẽ không gây hại gì miễn là tôi không quay lại Phòng 104 sao?

Ngay lúc suy nghĩ của tôi đang trở nên phức tạp, ông đã tổng kết tình hình bằng một logic đơn giản.

“Cháu lại lo lắng gì nữa đấy? Vẫn như cũ thôi. Đừng dùng nó trừ khi chúng ta ở trong tình thế sắp bị tiêu diệt hoàn toàn. Dù sao nếu không dùng nó mà chết thì cháu cũng sẽ phải chịu đau khổ vô tận ở Khách Sạn này thôi. Nên dù sau này có xảy ra chuyện gì đi nữa thì cháu cũng sẽ dùng thôi.”

“Đúng vậy ạ.”

Tôi quyết định không lo lắng nữa.

Đúng như lời ông nói, nếu tôi có rơi vào một tình huống tàn khốc, thì tôi cũng sẽ dùng lần Giáng Lâm thứ ba bất kể bất kỳ hậu quả nào đang chờ đợi.

Sau một vài trao đổi về Giáng Lâm, chị lại nhắc đến Đấng.

“Tên đó thật sự quá đáng lắm! Cứ như hắn đã đọc sách hướng dẫn chiến thuật rồi đến công kịch chúng ta vậy. Thật sự mong là chúng ta không bao giờ gặp lại hắn nữa.”

Anh Jinchul lại đưa ra một nghi vấn khác.

“Liệu có còn Tù Nhân nào giống như Đấng không?”

“Tù Nhân mơ về việc đào thoát là điều đương nhiên, đúng không? Em hiểu mục đích. Chỉ là kinh ngạc vì hắn lại tạo ra một bản thể khác của mình thành Di Sản rồi cố đào thoát bằng cách để người khác giải quyết căn phòng thôi.”

Một tồn tại khác cũng mơ ước được đào thoát giống như Đấng.

Khi nghe đến chủ đề đó, Ahri đột nhiên ôm đầu.

“Ahri à? Sao vậy?”

“Không biết... có cảm giác như em đã từng gặp một tồn tại tương tự trước đây rồi. Là ảo giác sao?”

Tồn tại tương tự? Là ký ức mà Ahri đã quên sao?

Dù sao thì, tất cả chúng tôi đều đồng ý giả thuyết cũng có những Tù Nhân khác mơ về việc đào thoát.

Ngay cả con người bị nhốt trong tù cũng vùng vẫy để vượt ngục, vậy thì tại sao những Tù Nhân gần đạt đến cảnh giới thần linh trong Khách Sạn lại không làm như vậy được?

Cuộc trò chuyện sôi nổi dần chuyển hướng sang phía bác sĩ Sanghyun.

“Anh Sanghyun, lúc nãy thật sự bất ngờ đó. Tôi cứ tưởng anh thật sự bị Đấng mê hoặc rồi đấy! Elena nghĩ sao?”

Mặt Elena đỏ bừng trước giọng điệu trêu chọc của chị và xin lỗi bác sĩ.

“Xin lỗi... lúc đó em hơi hoảng loạn.”

“Không sao đâu. Ngược lại, mọi người nhận ra mới là đáng nể. Hơn nữa, nếu xét đến việc Đấng đã đọc được hành động của tôi lúc đó và buộc chúng ta phải chiến đấu với các vũ khí của Cục Quản Trị, thì ngược lại tôi mới là người phải xin lỗi.”

“Không sao đâu. Dù có biết đến sự tồn tại của quân đội Cục Quản Trị, thì chúng ta cũng vẫn phải đi thôi.”

Trong lúc bầu không khí vẫn đang vui vẻ, chị đột nhiên hỏi Sanghyun.

“Anh Sanghyun, anh có từng dao động lúc nghe đề nghị của Đấng không?”

Mọi người đều giật mình, nhưng Sanghyun không do dự mà bình tĩnh trả lời.

“Trước đây tôi đã từng nói rồi phải không?”

“Nói gì cơ?”

“Ở Khách Sạn này, khả năng lãnh đạo mạnh mẽ là yếu tố thiết yếu. Nhưng khả năng lãnh đạo đó nên được phát huy từ những năng lực tự nhiên của con người như tri thức và tính cách, chứ không phải sức mạnh siêu nhiên.”

“A, phải rồi.”

“Vì vậy, Đấng chưa bao giờ là một lựa chọn của tôi. Đó là điều chắc chắn không cần tranh luận thêm.”

Bầu không khí căng thẳng dã được giải tỏa.

Chúng tôi ở lại bàn đồ ăn nhẹ, cùng nhau cười đùa, trò chuyện vui vẻ cho đến khi đến giờ ăn tối.