Master và tôi được sắp xếp ngồi im lặng ở bàn.
Oba-san ngồi đối diện chúng tôi.
Bà thở dài, lục lọi trong túi xách và lấy ra một thứ gì đó rồi đặt lên bàn.
“Đ, đó là……!”
Master kinh ngạc thốt lên rồi cầm lấy vật đó………., cuốn photobook.
“Đây không phải là artbook của Sawamura Yama sao? Trời ơi, họ chụp được vẻ đẹp hình thể của cô ấy quá đỉnh, cô ấy thật sự là Mona Lisa thời hiện đại.”
“Chỗ gây chết người nhất là vùng nách của cô ấy đấy, Master. Cô ấy đúng là mỹ nhân ngàn năm có một đúng không?”
“Cháu cũng rành đấy, Hideyori-kun. Nếu ta lập một tôn giáo thờ phụng cô ấy, ta sẽ đặt bức ảnh này lên trang bìa của kinh thánh.”
“Amen. Biến đi mấy đứa ngực nhỏ.”
“Amen. Cầu mong con gái mình lớn lên cũng có được bộ ngực như vậy.”
Master và tôi chắp tay lại, cầu nguyện trước cuốn photobook Sawamura Yama.
Trong khi đó, Oba-san đang trừng mắt nhìn cả hai.
“Cầu nguyện cho ngực con gái mình lớn lên thì đúng là ngu ngốc mà……”
“…….Em quên mất là chị đang ở đây, Aneki.”
“Ai mà chẳng quên hết mọi thứ khi thấy Sawamura Yama chứ! Master phấn khích quá mức thôi! Xin Oba-san tha lỗi cho ông ấy!”
“Nhưng cháu cũng phấn khích không kém mà.”
“D – Ù – S – A – O – Đ – I – N – Ữ – A!” Oba-san nói, đồng thời đập mạnh tay xuống bàn.
“Vẫn còn quá sớm để đưa cho Hideyori thứ như thế này mà? Thằng bé mới có 15 tuổi thôi mà!?”
“À, em biết, nhưng………Hideyori-kun trông như một đứa trẻ nhưng tâm lý thằng bé đã là người lớn rồi. Không sao đâu.”
“THẾ GIỚI KHÔNG HOẠT ĐỘNG NHƯ VẬY ĐÂU!”
Master đã biết rằng về mặt lý thuyết, bên trong tôi là một người 30 tuổi.
Đó là lý do ông ấy không hề ngần ngại mua “sản phẩm” Sawamura Yama cho tôi.
“Chị quá cổ hủ rồi!” Master cãi lại, cố gắng chống đối.
“ĐÂY KHÔNG PHẢI CHUYỆN CỦA SỰ CỔ HỦ ĐÓ!”
“Chà, bình tĩnh đã, Aneki.”
“Gì cơ?”
“Chuyện này gần như là di truyền mà ha? Chồng của Asai-senpai cũng là một fan của Sawamura Kawa phải không? Không thể trách được khi Hideyori-kun bị con gái Yama của bà ấy thu hút. Các cô gái nhà Sawamura quá hấp dẫn…….con gái thừa hưởng vẻ đẹp của mẹ, còn con trai thừa hưởng gu của cha. Chẳng có gì để làm cả.”
“Mấy tên đàn ông ngu ngốc……”
“Chị không muốn làm một phụ huynh cấm đoán mọi thứ nhỉ? Hideyori-kun đang ở độ tuổi quan tâm đến những thứ này mà. Hơn nữa, những chỗ quan trọng đều đã được che bằng mosaic rồi mà? Chị có thể khẳng định là thằng bé thực sự nhìn thấy những chỗ bị che đó sao? Chị biết là con trai ngày nay chỉ giữ gìn trinh tiết tích cực đến tận sơ trung thôi đúng không? Nói cách khác, những cậu bé đã tốt nghiệp thẻ V sau sơ trung đã biết những gì ở dưới lớp mosaic đó rồi! So với những cậu bé đó, những gì Hideyori-kun đang làm còn lành mạnh hơn nhiều!”
Bằng cách nào đó, Master đã giành được thế thượng phong.
Nhân tiện, trinh nam 30 tuổi bên trong tôi vừa nhận một cú crit đau điếng.
Liệu có cô gái nào sẵn lòng giúp tôi tốt nghiệp thẻ V không nhỉ?
Những lời cầu nguyện như vậy xoáy sâu trong đầu tôi.
Tôi muốn tái sinh thành một shota và tốt nghiệp trong khi bị một Onee-san xinh đẹp trêu chọc……….những ham muốn như vậy bắt đầu trào dâng trong tôi.
Cả Mitsuhide lẫn Hideyori đều không hề giống shota chút nào nên tôi hy vọng mình có thể trải nghiệm điều đó ở kiếp sau.
“…………nhân tiện, Asai là ai vậy?”
“Nn?”
“Người mà Master vừa nhắc đến, Asai-senpai, cô ấy là ai? Cô ấy là bạn của Master hay là người yêu cũ của Master vậy?”
Khi tôi cất lời hỏi, cả Master và Oba-san đều im lặng với vẻ mặt cay đắng.
Tôi cảm thấy Master đang nhìn Oba-san bằng ánh mắt [Chị nghiêm túc đấy à?].
Nhận ra mình đã dẫm phải địa lôi, tôi bắt đầu hối hận vì đã hỏi câu đó.
“Thằng bé thật sự không biết sao……..”
“Khoan đã……, chị không cần phải bắt nó nhớ lại những chuyện như thế!”
“Những chuyện như thế sao………., nếu có thể, em thà để Hideyori-kun ít nhất nhớ được người đó.”
“…..Chị không muốn Hideyori lo lắng về cha mẹ ruột của mình. Chị thậm chí còn cố tình giữ im lặng với thằng bé về em gái nhưng em lại định nói hết sao………?”
“Đó là chuyện mà sớm muộn gì chúng ta cũng phải nói cho thằng bé biết mà đúng không……..nếu Hideyori-kun thậm chí không nhớ đến người đã yêu thương và mong chờ thằng bé lớn lên nhất, em không chịu nổi đâu…..Ngay cả Hoshiko-chan ít nhất cũng biết tên mà? Thật kỳ lạ nếu thằng bé không biết.”
“ĐÓ LÀ VÌ CHÚNG TA CHƯA TỪNG BIẾT HIDEYORI CỦA QUÁ KHỨ!”
“Oi! Dừng lại ngay!?” Tôi quyết định can thiệp vào cuộc cãi vã của hai chị em.
“Hideyori……”
“Con có thể biết là cả hai đang nói về cha mẹ ruột của con. Thôi được rồi. Dù sao con cũng không muốn biết đâu…….”
“Hideyori-kun……, cháu thật sự ổn chứ? Cháu có quyền được biết mà, biết không?”
“Biết họ bây giờ thì được lợi ích gì? Vì Master cũng chưa bao giờ nói về họ, chắc chắn phải có lý do nào đó nhỉ?”
“……Ừm.”
Master trả lời với vẻ mặt cay đắng.
Tôi có tiền kiếp nên tôi không thực sự quan tâm đến cha mẹ ruột ở thế giới này.
Người giám hộ của tôi ở đây là Oba-san và Oji-san.
Tôi thậm chí không biết Asai-senpai mà họ đang nói đến là cha hay mẹ tôi, nhưng đến lúc này, người đó chỉ là một người xa lạ không liên quan gì đến cuộc đời tôi.
Cứ giữ như vậy đi.
“Có Sawamura Yama là đủ đối với con rồi…….”
“Ta biết…… Ta hiểu mà.”
“Khoan đã, thế là xong sao!? Đừng lướt qua chủ đề một cách dễ dàng như thế chứ! Em không thể cho phép đưa cuốn photobook đó cho Hideyori được, Otouto.”
“Không đời nào, không đời nào! Sawamura Yama là nguồn chữa lành duy nhất trong cuộc đời điên rồ của con! CON YÊU SAWAMURA YAMA!!”
“Aneki, cứ để mặc thằng bé đi.”
“Nếu không có Sawamura Yama trong bức hình thì đây sẽ là một cảnh cảm động rồi!”
Trong khi tôi ôm cuốn photobook Sawamura Yama, Oba-san nhấp cà phê để trấn tĩnh lại.
“Cấm đoán mọi thứ sẽ phản tác dụng nhỉ, Otouto?”
“À? Ừm, em nghĩ vậy.”
Master trả lời theo phản xạ.
“Vậy thì em sẽ làm gì nếu phát hiện Sakuya-chan giấu mấy đồ người lớn của đàn ông dưới gầm giường…..?”
“ĐỐT! EM SẼ THIÊU RỤI TỪNG CÁI MỘT KHỎI BỀ MẶT THẾ GIỚI NÀY!”
“Ara, vậy là hai ta cùng quan điểm rồi.”
“Aaa……..”
Master lộ ra vẻ mặt [Chết tiệt].
“Phù, vậy là xong. Hideyori, đưa ta cuốn sách đó.”
“Nếu Oba-san lấy Sawamura Yama khỏi con, con sẽ hỏi Master tất cả mọi thứ về Asai-senpai đấy!”
“Wa–!?”
Với vẻ ngoài của một đứa trẻ và bộ óc của một người lớn, tôi không biết đến thất bại.
“Tên đầy đủ của Asai-senpai là gì?”
“Ể……? A, Asai Chihiro.”
“Bà ấy trông như thế nào?”
“Dễ thương……?”
“Đặc điểm khuôn mặt bà ấy là gì?”
“Cô ấy có một nốt ruồi đen dưới mắt. Emi-chan có một nốt dưới mắt trái nhưng nốt ruồi của Senpai là dưới mắt phải.”
“Cái tên Hideyori đến từ đâu?”
“Chồng cô ấy tên là Hideyoshi nên khi cô ấy đang xem cảnh Cuộc vây hãm Osaka trên TV, cô ấy nghĩ đó là định mệnh.”
Gì cơ, nguồn gốc tên tôi ngu xuẩn đến thế sao…….
“Cỡ ngực của bà ấy—……..”
“Được rồi! Ta hiểu rồi! Ta biết rồi nên đừng hỏi nữa!”
“Phù…….”
Đây là chiến thắng cho tôi và Liên minh Sawamura Yama của Master.
“Thật sự đấy…….Lần này ta sẽ bỏ qua. Ta không biết Sawamura Yama hay Kawa là ai nhưng ta sẽ từ bỏ việc tịch thu cuốn sách đó tạm thời.”
“Ồ…….”
“Đổi lại, lần sau nếu tìm thấy, ta sẽ lấy. Ít nhất hãy cất nó khuất khỏi mắt ta cho đến khi con 18 tuổi.”
“Vâng, Oba-san…….”
Tôi thật sự phải lắp cơ chế đánh lửa vào ngăn kéo bí mật của mình thôi nhỉ…….
Tuy nhiên, việc bảo trì sẽ phiền phức lắm đây…….
Tôi đã cất công lấy được giấy phép xử lý xăng dầu rồi, nên tôi sẽ phải cố gắng thôi…….
“Vậy thì về nhà thôi.”
“À, con có thể để cuốn sách vào túi Oba-san được không?”
“Thật là trơ trẽn đấy……”
Oba-san lộ vẻ miễn cưỡng khi nhận cuốn photobook.
Trong khi đó, Master đang tiễn chúng tôi, nói [Lần sau lại đến nhé] với tôi và nói [Hẹn gặp lại sau 5 năm] với Oba-san.
Có vẻ như Master không muốn gặp lại chị gái mình ít nhất trong vài năm nữa.
“Thật sự đấy…….mình có đang quá nhân từ không…….”
Đó là lúc Oba-san đang định cho cuốn sách vào túi với khuôn mặt ửng đỏ.
✦✧
“O~i, Master! Sao hôm nay đóng cửa vậy?”
Cùng với tiếng chuông reo ở cửa, giọng Sakuya cất lên.
Oba-san, Master và tôi đều quay sang nhìn theo hướng có tiếng nói.
Cảnh tượng mở ra trước mắt khiến tôi nín thở.
“Master-san, chào ạ.”
Eien-chan bước vào quán cà phê.
Không chỉ cô ấy, mà 12 cô gái bao gồm cả Emi, Risa và những người khác lần lượt bước vào.
Tôi đã nghĩ mình bị ảo giác nhưng tôi biết đó là thật vì tôi đã nghe thấy giọng Sakuya và Eien-chan.
“Aaa! Hideyori-k~un!”
Emi nhận ra tôi và vẫy tay.
Mắt mọi người đổ dồn về phía tôi.
Với cảm giác sợ hãi dâng trào bên trong, tôi vội vàng giật lấy túi của Oba-san và nhét cuốn sách vào trong.
Dù tôi có bằng cấp để xử lý vật liệu nguy hiểm, nhưng cuốn sách dường như nguy hiểm và dễ bay hơi hơn cả xăng dầu lúc này.
Và thế là, một trận chiến mới để giữ cuốn photobook Sawamura Yama khuất khỏi tầm mắt bắt đầu.
<Tác Note>
Hideyori chưa bao giờ đề cập đến cha mẹ ruột của mình, và Oba-san cũng chưa từng nhắc đến họ trước đây.
Đối với Hoshiko, cô bé cũng không muốn nói nhiều về họ…….
Cô bé không muốn nhắc đến một cách không cần thiết vì cô bé có thể thấy Oba-san cảm thấy thế nào về chủ đề này.
Không phải Hoshiko ghét cha mẹ mình.
Bên cạnh đó, cô bé sợ rằng Hideyori có thể theo đuổi bóng hình của cha mẹ và biến mất ở đâu đó.
Việc cha mẹ Hideyori có đóng vai trò nào trong tiểu thuyết hay không vẫn chưa được quyết định, nhưng tôi muốn có một phần theo dõi vì tôi nhận ra rằng Hideyori hoàn toàn không biết cha mẹ ruột của mình khi tôi viết thêm truyện ngắn cho Arc 9.
Hideyori cũng hiểu lầm rằng Tây Quân là một tập hợp những người cuồng lịch sử nên cậu không biết rằng tất cả 12 cô gái đều là thành viên của nhóm.
Vì lẽ đó, cậu không sử dụng từ Tây Quân trong góc nhìn của mình.
Tiếp theo, Tây Quân Xâm Lược……..?
Tluc: Gọi mẹ mình là ‘senpai’ =)))) Tluc: …