Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 28

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 133

Quán Trọ Ma Quái (1-47) - Chương 32: Có chút sợ hãi

Lần này, đừng nói là Bạch Trà, ngay cả cô gái tóc đuôi ngựa cũng cảm thấy hơi buồn nôn.

Nhưng cảm giác buồn nôn của Bạch Trà hoàn toàn chỉ vì mùi thịt quá ngấy.

Từ nhỏ cô dường như đã chẳng có cảm giác gì đặc biệt đối với những thứ như xác chết.

Dù là khi còn nhỏ nhìn người ta giết gà, mổ cá, hay đến sau này tận mắt thấy cha mình bị xe cán qua.

Mọi người xung quanh đều lo cô sẽ bị ám ảnh tâm lý, đến mức trong khoảng thời gian đó, dì cô nấu cho cô toàn những món có màu xanh – nhưng thật ra, cô chẳng hề bị gì cả.

Đĩa thịt kia được đặt lên bàn.

Bạch Trà khẽ cau mày.

Một cơn đói âm ỉ bắt đầu dâng lên trong bụng cô.

“Trong bếp có gì vậy?” Cô gái tóc đuôi ngựa hỏi.

Nhìn thế nào đi nữa thì cũng chẳng giống thứ có thể mang ra một cách an toàn.

Vương Húc Minh cũng không hề giấu giếm.

“Có một cái xác vẫn còn động đậy, trông rất giống anh Thái. Có lẽ chính là phần thân mà anh ta đã tự ăn mất. Lúc tôi ra ngoài, cố ý nhìn lại thì thấy thi thể trong nhà ăn bị thiếu mất một mảng to.”

Sắc mặt của cô gái tóc đuôi ngựa lập tức trở nên vô cùng khó coi.

Cô ấy từng nhìn qua khe cửa, thấy anh Thái ăn nhiều đến mức cả cái bụng phồng căng lên.

Vậy ra là hắn đã ăn chính bản thân mình sao?

Bạch Trà càng nghĩ càng cảm thấy khó hiểu, rốt cuộc anh Thái đã phạm phải điều kiện tử vong gì? Có phải là do bức tượng nhỏ trên bàn ấy không?

Ngay lúc họ đang nói chuyện, quân cờ màu vàng trên bàn bỗng tự mình chuyển động.

Tiêu Hiểu lo lắng bất an, ném xúc xắc xuống.

Ba điểm.

Cô ấy thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Trong sáu ô phía trước, chỉ có ô thứ ba là ô trống an toàn.

Vận may của cô ấy lần này coi như khá tốt.

Ít ra cũng không như Vương Húc Minh, ném ra một điểm rồi còn phải đi làm nhiệm vụ.

Đến lượt cô gái tóc đuôi ngựa.

Cô ấy ném con xúc xắc – được bốn điểm.

Phải rút một lá bài nhiệm vụ.

Ở phía bên kia, lễ tân đã xáo lại bộ bài và trải ra lần nữa trên bàn.

Cô gái tóc đuôi ngựa hít sâu một hơi, bàn tay lướt qua mấy lá bài, do dự một chút, rồi nhắm mắt rút bừa một lá.

【8 bích.】

【Hãy vào phòng tắm trong phòng của mình, nhìn chằm chằm vào gương trong mười phút, không được rời mắt.】

Cô gái tóc đuôi ngựa buột miệng chửi thề một tiếng.

Ai mà chẳng biết trong cái phòng tắm đó có thứ gì chứ?

Còn phải nhìn chằm chằm vào gương suốt mười phút mà không được rời mắt.

Điều quan trọng nhất là bọn họ đã lên đến tầng bốn rồi – vậy nếu còn phải đi lên nữa, thì đó rốt cuộc là tầng gì chứ?

Cô gái tóc đuôi ngựa hiểu rất rõ rằng nếu không làm nhiệm vụ, hậu quả sẽ còn thảm khốc hơn, nên chỉ có thể cắn răng đứng dậy, bước về phía cầu thang tối om.

Sau khi cô ấy rời đi, những người còn lại cũng không nhất thiết phải ở đây chờ đợi.

Bạch Trà chịu hết nổi, cầm lấy cái đĩa ấy, ném thẳng phần thịt vào thùng rác, buộc kín miệng túi lại rồi đặt nó ở góc cửa.

Nhưng mùi thịt vẫn còn phảng phất trong căn phòng, chỉ là đã đỡ hơn nhiều.

Vương Húc Minh nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ.

Có lẽ anh ta không ngờ cô sẽ làm như vậy.

“Tôi sợ.” Bạch Trà qua loa nói một câu cho có lệ.

Vương Húc Minh: “…”

【Cô ta nói là sợ á? Vừa nãy chẳng phải chỉ cách có một tờ giấy mà còn dám ấn mạnh xuống thùng rác sao?】

【Tự dưng thấy... chắc là bọn mình nhìn nhầm cô ta thật rồi.】

Vương Húc Minh khẽ ho một tiếng.

“Vừa nãy tôi không thấy thứ đó trong bếp, chỉ thấy một thứ chẳng còn ra hình người, chắc là anh Thái, sức chiến đấu chỉ bằng một nửa nó thôi.”

Lúc cô gái tóc đuôi ngựa còn ở đây, anh ta chưa đề cập đến chuyện này.

Bạch Trà khẽ cau mày, cái đói âm ỉ trong bụng cùng cơn buồn nôn lạ lùng dâng lên khiến tâm trạng cô trở nên cực kỳ khó chịu.

Thế nên khi cô gái tóc đuôi ngựa không còn ở đây, cô cũng chẳng buồn diễn cho ra hồn nữa, chỉ hờ hững gật đầu đáp lại.

Nhìn thấy cô khẽ xoa bụng, Vương Húc Minh cũng cảm nhận rõ cơn đói đang dâng lên, có lẽ còn dữ dội hơn cả Bạch Trà – dù sao thì anh cũng là người đã trực tiếp bước vào căn bếp kia.

“Sau này nếu cô rút trúng nhiệm vụ trong bếp, ngoài sức chiến đấu của bản thân ra…” Vương Húc Minh dừng lại thoáng chốc rồi nói: “Nếu không có sức chiến đấu, thì hãy cố gắng tự bảo vệ mình. Giữ vững ý chí mới là điều quan trọng nhất.”

Bạch Trà: “…”

Đúng vậy, cô biết rõ mình là phế vật trong chiến đấu.

Nếu phó bản này mà đổi thành loại phải chạy trốn bằng thể lực, chắc cô đã sớm mất mạng rồi.

Dù sao thì, ai mà không muốn có một cơ thể khỏe mạnh cơ chứ.

Có lẽ do nét bực bội trên gương mặt cô quá dễ nhận ra, Vương Húc Minh không nhịn được mà khẽ cười.

“Trước đây trong công hội của bọn tôi cũng có một cô gái giống như cô, cô ấy bị bệnh nan y.”

Bạch Trà không mấy hứng thú với chủ đề này, nên không đáp lại.

Trên mặt Vương Húc Minh thoáng hiện một tia cảm khái.

“Khả năng chiến đấu quả thực là điểm yếu chí mạng, dù những mặt khác có cố gắng thế nào cũng không bù nổi. Cô ấy còn chưa kịp lên đến cấp A thì đã chết rồi.”

Bạch Trà khẽ nâng mí mắt lên, liếc nhìn anh ta một cái.

“Vậy à?”

“Trò chơi này là như vậy đấy, nơi đây rất tàn khốc. Kẻ yếu chỉ có con đường chết mà thôi. Nhưng cô thông minh, tâm tính cũng không tệ, nếu có người dẫn dắt thì cô sẽ thích ứng rất nhanh.” Vương Húc Minh nói bằng giọng chân thành, mang theo chút khuyên nhủ.

Bạch Trà khẽ bật cười.

“Có lẽ vậy.”

Trước đây cô còn sẽ đôi co vài câu, ví dụ như từ nhỏ đến lớn, hễ có ai mới quen cô thì đều ngạc nhiên hỏi rằng cô làm sao mà sống được đến tận bây giờ.

Cô quả thật đã từng oán hận, từng đau khổ, từng không cam lòng.

Nhưng cô chưa từng nghĩ rằng, chỉ vì mình kém may mắn hơn người khác, thì phải cam chịu đứng dưới họ!

Dĩ nhiên, hiện giờ cô yếu, cô thừa nhận, nhưng đó cũng đâu phải điều gì đáng phải giấu giếm.

Cô tin rằng, bản thân sẽ sớm tìm được con đường của riêng mình.

Mười phút trôi qua trong chớp mắt, từ phía cầu thang vang lên một tiếng động lớn.

Bạch Trà quay đầu lại, thấy cô gái tóc đuôi ngựa lăn thẳng từ trên cao xuống.