Lễ tân dừng lại ở khoảng chiếu nghỉ giữa tầng một và tầng hai.
Bức tường vốn treo bức họa khi xưa, giờ dường như đang rỉ máu, như thể có sinh vật nào đó đang cựa quậy bên trong.
Rồi bức tường chậm rãi tách ra, mở thành một khe hở.
Lễ tân nghiêng người sang bên, ra hiệu cho cô có thể đi vào.
Bạch Trà có linh cảm, một khi đã vào trong đó, liệu còn ra được hay không – thật khó nói.
“Anh không vào à?” Cô cười, giọng mang chút lấy lòng.
“Không cần đâu. Ngài chẳng phải đang tìm chìa khóa của tôi à? Tôi ở trong đó, e rằng ngài vào sẽ không tiện đâu.” Lễ tân cũng nở một nụ cười giả tạo.
Cỏ – một loài thực vật, tất nhiên rồi.
Cô cũng chẳng muốn đi, nhưng nhiệm vụ thì không thể không làm.
Nếu để cô tự đi tìm, có lẽ cả đời cũng chẳng phát hiện nổi con đường ngay trước mắt này.
Bạch Trà thở dài, cố nén cảm giác ghê rợn khắp người, rồi bước vào khe hở đó.
Bức tường thật sự như đang sống – mềm nhão, tanh hôi, trơn nhớt như da cá, còn phủ thêm một lớp dịch nhầy.
Vừa chui vào, khe hở liền biến mất, thay vào đó là bức tường rắn chắc lạnh lẽo.
Ngay phía trước bức tường ấy là một hành lang.
Hai bên hành lang nối tiếp là mấy căn phòng, còn ở góc trái phía trước cô là một nhà vệ sinh công cộng.
Tốt lắm, đây chính là cái phòng tắm riêng đó sao?
Bây giờ cô quay lại để gọi điện vẫn kịp chứ?
Bức tường phía sau như đang nói với cô rằng lối đi này đã bị chặn, nhưng vừa nhìn thấy nhà vệ sinh công cộng kia, Bạch Trà lại hơi yên tâm – nơi này nhất định phải có đường ra.
Nếu không thì cô sẽ chẳng thể thử xem quy tắc này là đúng hay sai.
Mặc dù… trong quy tắc của cả hai phía đều không nhắc đến việc phải gọi điện sau khi thấy xuất hiện thêm một nhà vệ sinh.
Xung quanh tràn ngập cảm giác bị dõi theo, như thể có rất nhiều người đang đứng ngay bên cạnh cô.
Nghĩ đến cảnh bức tường vừa rồi biến dạng, Bạch Trà tránh không áp sát vào tường, lặng lẽ đi ngang qua cửa nhà vệ sinh.
Gương trong nhà vệ sinh công cộng thường sẽ hướng ra ngoài.
Thiết kế ở đây cũng không ngoại lệ.
Khi đi ngang qua, Bạch Trà cố tình cúi thấp đầu, nhưng ánh mắt vẫn vô thức liếc về phía gương.
Khi ấy, cô mới biết cảm giác bị nhìn chằm chằm bắt nguồn từ đâu.
Trong gương, bức tường phía sau cô hoàn toàn không phải là tường – mà là chi chít những con người.
Những con người ấy bị vặn xoắn đến méo mó, chen chúc kín đặc bức tường, vô số con mắt đảo tròn liên hồi, dõi chặt theo cô không rời.
Một trong số chúng, trong gương, đã bắt gặp ánh nhìn của cô qua khóe mắt.
Bạch Trà không đổi sắc mặt, thu ánh nhìn lại, tiếp tục giả vờ vừa tò mò vừa sợ hãi quan sát xung quanh.
Đôi mắt ấy dõi theo cô một hồi, nhưng chẳng tìm thấy sơ hở nào.
Bạch Trà đã đi qua nhà vệ sinh, tiếp tục bước qua căn phòng đầu tiên.
【Phòng nghỉ nhân viên】
Cánh cửa khép hờ.
Trong khe hở ấy, Bạch Trà chạm phải một đôi mắt đỏ thẫm.
Có người đang nằm rạp ở đó nhìn cô.
Khi nhận ra Bạch Trà đã nhìn thấy mình, đôi mắt kia tràn ngập sự phấn khích.
Bạch Trà phớt lờ nó, giả như chưa hề nhìn thấy, rồi đi thẳng sang phòng bên cạnh.
Lại là một phòng nghỉ của nhân viên.
Hành lang này dài gần bằng toàn bộ chiều dài của quán trọ.
Một hành lang hoàn toàn khép kín.
Bảy căn phòng, một nhà vệ sinh.
Cuối hành lang là phòng nghỉ của lễ tân.
Bạch Trà vừa thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó lại căng thẳng trở lại – cho đến giờ vẫn chưa có gì nguy hiểm xuất hiện, mà dòng chữ ‘Phòng nghỉ của lễ tân’ lại sáng rõ rành rành ngay đó.
Điều đó có nghĩa là nguy hiểm có thể đang ở phía sau.
Lễ tân không thấy đâu, cánh cửa thì khép hờ.
Cô đẩy cửa ra, ánh đèn vốn lờ mờ trong hành lang lập tức vụt tắt.
Một luồng lạnh buốt chạy dọc sống lưng, Bạch Trà không kịp nghĩ gì, lập tức lao vào trong và đóng sập cửa lại.
Ngay khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, một lực cực mạnh đập thẳng vào từ bên ngoài.
Cô suýt chút nữa thì không giữ nổi.
Bên ngoài vang lên một tiếng động lớn – rồi im bặt.
Bạch Trà lại cảm thấy da thịt mình nổi gai ốc – cảm giác như ngay sau lưng, có người đang đứng đó.
Hơn nữa, nó ở ngay sát sau lưng cô.
Trong phòng tối đen như mực, phảng phất một mùi gì đó khó diễn tả.
Giống như mùi máu tanh, nhưng lại pha lẫn với một thứ hóa chất kỳ lạ.
Bạch Trà siết chặt dao găm trong tay, bất ngờ xoay người, đâm mạnh về phía sau.
Tiếng dao găm xé gió vang lên rõ ràng trong căn phòng im phăng phắc.
Không có ai.
Bạch Trà lạnh mặt, đưa tay lần tìm vị trí công tắc đèn vốn nên ở đó.
Quả nhiên có công tắc.
Nhưng đồng thời, cô cũng chạm phải một bàn tay lạnh buốt.
Bạch Trà giữ bình tĩnh, ấn công tắc đèn.
Ánh sáng trắng chói lòa bật lên gần như ngay tức khắc, khiến cô phải khẽ nheo mắt lại.
Cô không dám nhắm mắt hoàn toàn, chỉ liếc nhìn về phía bàn tay lạnh lẽo mà mình vừa chạm tới.
Vẫn không có ai.
Bên trong phòng sạch sẽ đến mức kỳ lạ.
Căn phòng trắng xóa – ngoài ngọn đèn trắng trên trần và cánh cửa cùng màu phía sau lưng, chẳng có lấy một khung cửa sổ.
Không gian bên trong vuông vức, gọn gàng như một khối hộp chữ nhật.
Trông chẳng khác gì một cái quan tài.
Ngay cả mùi máu tanh vừa rồi cũng đã biến mất.
Trong chỗ như thế này, cô phải tìm chìa khóa của lễ tân ở đâu chứ?
Bạch Trà đi quanh phòng một lượt, rồi thử rạch nhẹ con dao găm lên tường.
Từng lớp bụi trắng rơi xuống, trông giống như bột thạch cao.
Bạch Trà trở lại bên cửa, chợt nhận ra – nếu không tắt đèn, e rằng cô sẽ không bao giờ tìm thấy chìa khóa.
Ở đây đúng là rất sạch sẽ, chẳng có gì cả – nhưng chỉ cần tắt đèn, sẽ có một thứ xuất hiện.
Một con ma.
"Tôi không có chửi nhé, tôi chỉ đang nói về… một loài thực vật thôi." Đại khái ý là như vậy.