【Ngọc Nguyên Sơ】(Phẩm chất: 132 – Cấp Hắc Thiết – Ưu tú)
(Do trong quá trình ngưng tụ đã hoàn hảo giữ lại phần lớn năng lượng, nên nhận được hiệu quả tăng cường. Tuy nhiên, do thực lực bản thân còn yếu, nên cuối cùng chỉ đạt đến cấp Hắc Thiết – Ưu tú.)
Xem phần ghi chú trong hệ thống, Lorraine lúc này mới hiểu rõ cách hệ thống phân chia cấp bậc Chuỗi Siêu phàm:
Chuỗi 1 = Phàm Thạch
Chuỗi 2 = Hắc Thiết
Chuỗi 3 = Đồng Đỏ
Chuỗi 4 = Bạch Ngân
Chuỗi 5 = Hoàng Kim
Chuỗi 6 = Thạch Nguyệt
Chuỗi 7 = Lam Ngọc
Chuỗi 8 = Pha Lê
Chuỗi 9 = Sử Thi
Chuỗi 10 = Thần Thánh
Tiếp đó, việc phân cấp phẩm chất cũng được chia tương tự như năng lực:
Phẩm chất 0–50: Khiếm khuyết
Phẩm chất 51–100: Thường
Phẩm chất 101–200: Ưu tú
Phẩm chất 201–300: Xuất sắc
Phẩm chất 301–500: Hiếm
Phẩm chất 501–800: Hoàn mỹ
Phẩm chất 801–1000: Huyền thoại
Phẩm chất trên 1000: Thần thoại
Trong cùng một cấp Chuỗi, phẩm chất vẫn có thể khác nhau, chẳng hạn như Đồng Đỏ – Hiếm mạnh hơn Đồng Đỏ – Ưu tú, rồi đến Đồng Đỏ – Thường, và cuối cùng là Đồng Đỏ – Khiếm khuyết.
Ngọc Nguyên Sơ có thể được dùng để tu luyện Chuỗi Siêu Phàm, đồng thời cũng là nguyên liệu cần thiết trong nhiều loại pháp cụ, nghi lễ và ma dược.
Sau khi cất viên ngọc đi, Lorraine quay người, chuẩn bị tìm thêm ít cành khô và củi, để kịp nhóm một đống lửa trước khi trời tối.
Thiếu nữ tóc bạc trong chiếc váy trắng tinh khôi khẽ lướt qua khu rừng, nhẹ nhàng tựa gió, tựa như một tinh linh thanh thoát.
Đây là...?
Ở một góc khuất trong khu rừng, cô gái bỗng dừng bước. Trước mắt là một tấm bia đá vỡ nát, nghiêng cắm trước một gốc cây cổ thụ, xung quanh cỏ dại mọc um tùm. Một tia nắng mảnh xuyên qua kẽ lá trên tán cây, rọi xuống phiến bia phủ đầy rêu, khiến nó ánh lên một vẻ linh thiêng mờ nhạt.
Cô tiến lại gần tấm bia đá, trên bề mặt từng có những hoa văn và dòng chữ tinh xảo, song giờ đây hầu hết đã bị thời gian bào mòn, chẳng thể nhìn rõ nữa – có lẽ, nó đã được dựng nên từ một thời rất xa xưa.
Dù đã bị năm tháng bào mòn không thương tiếc, cô gái vẫn cảm nhận được luồng Mana yếu ớt đang chảy bên dưới tấm bia – mờ nhạt đến mức ngay cả cô cũng chỉ cảm nhận được khi đến thật gần.
Cô cẩn thận gạt lớp đất trước tấm bia, một chiếc hộp đồng thau nhỏ phủ đầy rỉ sét liền hiện ra trước mắt.
Cô khẽ bật chốt ẩn trên chiếc hộp, rồi mở ra – bên trong lót một lớp nhung đỏ, trên lớp nhung ấy đặt một viên đá quý màu tím và một chiếc kẹp tóc hình bướm màu lam.
Chiếc kẹp tóc được chế tác từ pha lê xanh lam và kim loại vàng, kiểu dáng vô cùng tinh xảo.
【Ngọc Truyền Thừa】(Phẩm chất: 454 – Cấp Pha Lê – Hiếm): Viên đá lưu giữ ký ức và tri thức truyền thừa, ẩn chứa trong đó tâm niệm cùng kỳ vọng của chủ nhân đời trước. Có lẽ, cô có thể sử dụng nó.
Trước khi cô kịp cầm lấy vật bên trong, viên đá quý đã khẽ tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, và một bóng hình xinh đẹp chậm rãi hiện ra trước mắt Lorraine.
Bóng dáng ấy khoác váy dài cổ điển màu tím đậm, mái tóc đen tuyền buông xõa tới tận eo, mũ ren khẽ nghiêng trên đầu, giữa tóc cài một chiếc kẹp bướm xanh lam tinh xảo. Nàng mỉm cười với Lorraine, nhẹ nhàng nâng váy, cúi chào như một quý cô tao nhã.
“Xin chào, người hữu duyên của tương lai.”
Lorraine nhanh chóng nhận ra bóng dáng trước mắt chỉ là ảo ảnh được lưu lại từ lâu, không có thực thể nào tồn tại. Đôi mắt kia tưởng chừng đang dõi theo cô, nhưng thật ra góc nhìn đã lệch đi đôi chút – chi tiết nhỏ ấy người khác có lẽ chẳng nhận ra, song trong mắt cô lại hiển hiện rõ ràng.
“Ta tên là Trinasha, Phù thủy của Kỷ nguyên thứ Hai. Đừng sợ, ta đã chết từ lâu rồi, thứ ngươi thấy bây giờ chỉ là ảo ảnh ta để lại.”
Trên gương mặt của vị Phù thủy đã sớm tan biến trong dòng thời gian, không hề có nét bi thương – chỉ còn lại một sự bình thản và an yên.
“Ảo ảnh này được ta để lại trước khi qua đời, khi đó còn nhờ Daitis giúp đỡ. Không biết bây giờ cô ấy có còn sống không... Dù sao thì, phù thủy vốn là những kẻ sống rất lâu.”
Trên gương mặt vị phù thủy ấy thoáng hiện một nụ cười hoài niệm, rồi nàng tiếp tục nói.
“Có lẽ vì đã trải qua quá nhiều hỷ nộ ái ố, nhìn những người quen thuộc quanh mình lần lượt tan biến khỏi thế gian... Khi nhận ra thời gian của mình chẳng còn bao lâu, ta đã quyết định trở về khu rừng nơi mình từng lớn lên, để lặng lẽ sống nốt quãng đời còn lại trong yên bình.”
“Nhưng nghĩ lại, ta chẳng có con cái, cũng chưa từng thu nhận học trò, nên khó tránh khỏi chút luyến tiếc. Vì vậy, ta đã để lại một phần tâm đắc và kinh nghiệm của mình, hy vọng rằng một ngày nào đó, người được định mệnh lựa chọn sẽ mở ra chúng. Nghĩ đến điều ấy, ta cảm thấy rất vui, nên cuối cùng nhờ một vị hậu bối giúp ta lưu lại viên ngọc này cùng chiếc kẹp tóc.”
“Cách sử dụng Ngọc Truyền Thừa rất đơn giản – chỉ cần cầm trong tay và cảm nhận nhẹ nhàng bằng tâm trí là được. Còn chiếc kẹp tóc ấy chứa ma lực của ta, nếu gặp nguy hiểm, có thể lấy ra sử dụng.”
Phù thủy sao... Lorraine cảm thấy ngạc nhiên, nhưng cũng không ngoài dự đoán – dù sao, đây cũng là một thế giới huyền ảo và tráng lệ.
【Kẹp tóc Bướm của Trinasha】(Phẩm chất: 482 – Cấp Sử Thi – Hiếm): Chiếc kẹp tóc mà phù thủy Trinasha đã gửi gắm ma lực cuối cùng của mình vào trước khi qua đời. Có thể đeo và sử dụng. (Số lần sử dụng: 3/3)
Thật kỳ diệu…
Lorraine vừa cầm lấy viên ngọc và chiếc kẹp tóc, đột nhiên cảm thấy có gì đó khác lạ. Cô vội mở lớp nhung trong hộp ra – chỉ thấy một mảnh giấy nhỏ đang từ từ tan rã, hóa thành bụi phấn. Nếu cô không mở kịp lúc, có lẽ sẽ chẳng bao giờ biết được trên đó viết gì.
Đáng tiếc, cô không hiểu được dòng chữ ấy, chỉ có thể ghi nhớ hình dạng của nó trong đầu.
Việc cô có thể hiểu được lời nói của ảo ảnh khi nãy, không phải vì cô hiểu ngôn ngữ của thế giới này, mà bởi đó là dạng thông tin được truyền trực tiếp từ linh hồn – về lý thuyết, bất kỳ sinh vật có trí tuệ nào cũng có thể hiểu được.
Khi trở lại chỗ nghỉ mà cô đã chọn từ trước, trời đã tối. Lorraine nhóm lửa, rồi ngồi xuống tảng đá bên đống lửa trại.
Viên Ngọc Nguyên Sơ va vào đá cuội, quả nhiên phát ra những tia lửa nhỏ. Nghĩ lại lần thử vừa rồi, cô khẽ vỗ tay, mỉm cười vì sự lanh trí của mình.
Mới chỉ tỉnh lại nửa ngày, vậy mà cô lại có cảm giác như đã trôi qua rất lâu – có lẽ chính là nhờ làn gió mát của đêm núi đang khẽ lùa qua, mang theo chút hơi lạnh.
Cô ngồi bên đống lửa, lặng lẽ nhìn ngọn lửa đỏ hồng khẽ lay trong gió đêm, thỉnh thoảng vang lên tiếng củi cháy tí tách.
Ánh lửa rực rỡ phản chiếu trong đôi mắt, Lorraine bất giác nhớ lại quãng đời trước kia của mình. Cô không biết việc mình biến mất sẽ khiến cha mẹ ra sao, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi buồn man mác. Kiếp trước, cô chỉ là một người bình thường, tất nhiên khi ấy cũng chẳng mang tên Lorraine Hill. Còn bây giờ, ở nơi không ai quen biết này, cái tên cũ cũng đã chẳng còn quan trọng nữa.
Ký ức, khi được nhìn qua lăng kính của thời gian, bao giờ cũng trở nên thật đẹp. Nhưng chìm đắm trong quá khứ chẳng thể quay lại, chỉ khiến nỗi buồn càng thêm sâu. Từ khi tốt nghiệp và bước chân vào xã hội, cô đã sớm hiểu rõ điều đó.
Những người bạn thuở ấu thơ, từng thề sẽ mãi mãi là bạn tốt.
Rồi dần dần, ai nấy cũng mất liên lạc.
Dù có gặp lại, cũng chỉ còn một cảm giác xa lạ.
Mười mấy năm trôi qua, chúng ta đã sống những cuộc đời hoàn toàn khác biệt...
Vậy tại sao lại còn mong rằng họ, hay chính mình, vẫn như ngày xưa được chứ?
…
Không ổn rồi... lại nghĩ đến mấy chuyện buồn nữa. Rõ ràng là ở đây còn chẳng có cái app nghe nhạc màu đỏ ấy mà...
Cô khẽ vỗ vào má mình, lắc đầu như muốn xua đi những ý nghĩ vẩn vơ.
NetEase Cloud Music