Cậu thiếu niên tên là Pullman, đến từ ngôi làng hẻo lánh Hemu, nằm ở rìa của Vương quốc Tây Phong.
Pullman nói rằng kể từ khi rời khỏi nhà, cậu cứ đi thẳng về phía đông suốt bảy ngày liền, không nghỉ ngơi, cho đến khi đặt chân đến nơi này.
Lorraine tính toán một chút. Theo kinh nghiệm từ kiếp trước, một người bình thường mỗi ngày đi bộ nhiều nhất cũng chỉ được khoảng năm mươi cây số. Nhưng địa hình nơi đây là rừng núi, nên phải giảm trừ đáng kể. Nói cách khác, từ khu rừng này đi ngược về phía tây khoảng chừng một trăm năm mươi đến hai trăm cây số, có lẽ sẽ gặp được khu vực có con người sinh sống.
“Tôi đã phạm lỗi, nên mới bỏ trốn ra ngoài.”
Sau một hồi im lặng và do dự khá lâu, cậu thiếu niên mới mở miệng kể ra lý do vì sao mình lại xuất hiện ở nơi này, nhưng không nói rõ là đã phạm lỗi gì.
Nói đến đây, ánh mắt cậu dần trở nên ảm đạm, giọng nói cũng vô thức trầm xuống.
Nhìn cậu thiếu niên lại trở nên trầm mặc, Lorraine nghĩ rằng có lẽ trong đó có những chuyện khó mà nói ra.
Cô không hỏi thêm nữa, chỉ đổi sang chuyện khác.
“Sau này cậu định đi đâu?”
“Tôi… tôi không biết nữa. Có lẽ sẽ đi tìm một chỗ trong rừng mà sống tạm, cho đến khi bị một con ma thú nào đó đi ngang qua ăn mất.”
Cậu thiếu niên khẽ nở một nụ cười chua chát, đầy tự giễu, rồi vùi mặt vào cánh tay đặt trên đầu gối.
Ngọn lửa vàng lách tách cháy giữa màn đêm, xua đi hơi lạnh nơi rừng núi. Mùi gỗ cháy lan khắp không gian, và từ xa vọng lại tiếng côn trùng khe khẽ.
Ban đêm trong rừng vốn không hề an toàn, huống chi đây lại là dãy núi Tisilan hẻo lánh, nơi thường xuất hiện dấu vết của các ma thú mang năng lực siêu phàm. May thay, con chuồn chuồn đỏ chuyên săn mồi gần đây mới chết không lâu, nên những ma thú khác vẫn chưa mở rộng lãnh địa đến khu vực này, tạm thời vẫn còn khá yên ổn.
Pullman biết rằng, một người bình thường như cậu mà bước vào đại ngàn thế này chẳng khác nào tự tìm cái chết.
Nhưng cậu chẳng còn đường lui nữa.
Vì sao mọi chuyện lại thành ra thế này chứ… Rõ ràng mình chỉ là một kẻ nhút nhát, chỉ muốn làm một người bình thường giúp người ta chăn cừu mà thôi. Nếu phải nói về ước mơ lớn nhất, thì đó chỉ là được bà Sandy ở đầu làng quý mến, để bà chịu gả Jona cho mình.
Jona tuy trên mặt có vài nốt tàn nhang, nhưng cậu thật lòng thích sự hoạt bát, tươi sáng của cô. Tiếc rằng bà Sandy, mẹ của cô, là thợ may, gia cảnh khá hơn nhà cậu nhiều, thi thoảng còn được ăn bánh mì trắng, trong khi cả đời cậu mới chỉ được nếm nửa cái, mà đó lại là phần chia nhỏ trong lễ cưới của người anh họ.
Cậu thiếu niên ngẩn người nhìn ngọn lửa trước mặt, chìm vào hồi ức và suy nghĩ.
“Cậu chưa từng nghĩ đến chuyện phải sống tiếp như thế nào sao?”
Lorraine lấy ra vài quả trái cây, đặt bên đống lửa, định chờ chúng nướng chín rồi mới ăn. Những quả màu xanh ấy trông giống cam quýt trong ký ức của cô, mang theo vị chua chua ngọt ngọt dễ chịu.
“Tôi… không biết nữa…”
Trong lòng cậu thiếu niên cháy lên ngọn lửa của thù hận, nhưng đồng thời lại tràn ngập nỗi thất vọng vì chính sự yếu đuối của mình.
“Vậy thì thế này nhé, cậu kể cho tôi nghe về tình hình bên ngoài được không?”
“Ngài… à không, thưa vị tiểu thư tôn quý, cảm tạ người đã cứu mạng tôi. Xin cứ hỏi, những gì tôi biết đều sẽ nói hết với người.”
“Không cần khách sáo như vậy đâu, cứ gọi tôi Lorraine là được rồi.”
“Cái đó… tôi vẫn nên gọi người là tiểu thư Lorraine thì hơn, nếu không thì thật là vô lễ.”
“Ừm, cậu coi trọng lễ nghi lắm nhỉ. Có ai từng dạy cậu như vậy không?” Lorraine khẽ hỏi, ánh mắt mang theo chút tò mò.
“Không có, chỉ là tôi thấy mọi người trong thành đều gọi các tiểu thư quý tộc như vậy thôi.”
“Vậy à, thế cậu có từng đi học không?”
“Không, thường dân như chúng tôi vốn không có tư cách đi học, cũng chẳng đủ tiền. Trong làng chỉ có trưởng làng là biết chữ, còn những người khác thì chỉ thuộc được vài con số quan trọng mà thôi.”
“Được rồi, vậy bây giờ là thời đại nào thế?”
“Chắc là khoảng năm 1600 của Kỷ nguyên thứ Ba gì đó. Tôi cũng không rõ lắm, chỉ là từng nghe vị mục sư đi ngang qua làng nói vậy thôi.”
Đã trôi qua lâu đến thế rồi sao… Trong ký ức của Trinasha, thế giới vẫn còn là Kỷ nguyên thứ Hai, không biết nó đã kết thúc từ khi nào, mà nay Kỷ nguyên thứ Ba đã trôi qua hơn 1600 năm rồi.
Lorraine khẽ thở dài, rồi lại hỏi tiếp.
“Bây giờ trên đại lục còn những quốc gia nào vậy?”
“Xin lỗi, tôi không biết rõ. Nơi xa nhất tôi từng đi cũng chỉ là thành Trin, còn lại thì chỉ biết mình ở Vương quốc Tây Phong.”
“Còn các quốc gia khác thì… tôi chỉ từng nghe nói đến Công quốc Hắc Nham, nghe nói đó là một vương quốc của lính đánh thuê ở phương Bắc. Tôi từng gặp vài người rồi, họ tự xưng là sơn dân Vitz đến từ Hắc Nham.”
Sau đó, Lorraine lại hỏi chuyện thêm một lúc, nhờ vậy cô đại khái hiểu được tình hình thế giới bên ngoài hiện nay. Tuy Pullman biết chẳng được bao nhiêu, nhưng chỉ từ những lời cậu kể về cuộc sống thường nhật, tập quán và công việc lao động, cô cũng có thể đoán được rằng thế giới hiện tại hẳn tương tự như châu Âu thời Trung Cổ, nơi năng suất lao động của người dân còn hạn chế, và các lãnh chúa quý tộc chia nhau đất đai để cai trị thần dân.
Về năng lực siêu phàm, Pullman chỉ từng nghe nói rằng đội trưởng đội vệ binh ở thành Trin có sức mạnh tương đương Chuỗi Siêu Phàm cấp 1, mà như thế đã được xem là rất mạnh rồi, đến mức bọn cướp quanh vùng cũng không dám gây sự với ông ta.
Yếu quá rồi…
Dù bản thân Lorraine hiện giờ cũng chỉ mới ở Chuỗi Siêu Phàm cấp 1, nhưng vì từng được học dưới trướng Trinasha, một nhân vật quyền lực của Vương triều Thủy Ngân, nên cô nhớ rất rõ rằng, trong lời kể của Trinasha, Chuỗi 1 chỉ là cấp độ nhập môn, giai đoạn chuyển tiếp để học tập, cùng lắm chỉ đủ làm nhiệm vụ hỗ trợ, còn chiến sĩ thực thụ của Vương triều thì ít nhất cũng phải từ Chuỗi 2 trở lên.
Thậm chí, đội quân tinh nhuệ nhất của Vương triều, Đoàn Kỵ Sĩ Lưỡi Hái Trăng Non, toàn bộ đều đạt tới Chuỗi Tử Linh cấp 5 – Kỵ sĩ Tử Thần.
Cũng chẳng còn cách nào khác cả, bởi khi ấy, các vương quốc Tinh Linh đã tích lũy sức mạnh suốt hàng nghìn năm, nên sức chiến đấu trung bình của mỗi người là cực kỳ cao. Một binh sĩ nếu chưa đạt đến Chuỗi Siêu Phàm cấp 2 thì thậm chí còn không đủ tư cách để ra trận làm pháo hôi.
Thế giới Yvaal trong suốt hơn 1600 năm qua rốt cuộc đã trải qua điều gì, mà lại thoái hóa đến mức này? Ngay cả tộc Tinh Linh cũng không hề phản công. DùNgân Tinh Linh đã bị diệt vong, nhưng Mộc Tinh Linh vẫn còn rất nhiều, huống chi là Băng Tinh Linh, toàn bộ đều đã di cư lên lục địa phương Bắc, mà sức mạnh của họ thì vẫn còn nguyên vẹn cơ mà…
Vẫn còn rất nhiều điều chưa thể giải đáp, nhưng hôm nay chắc chắn không thể biết hết được. Đợi sau này ra ngoài rồi tìm hiểu tiếp vậy.
Nghĩ đến đó, Lorraine dừng việc tra hỏi.
“Tiểu thư Lorraine đến từ đâu? Với phong thái như người, e rằng chỉ có dòng dõi quý tộc mới có được.”
Trong tầm hiểu biết hạn hẹp của cậu thiếu niên, chỉ có tiểu thư quý tộc mới có thể sở hữu vẻ ngoài và y phục như thế. Huống hồ, đôi tay trắng muốt của cô hoàn toàn không mang chút dấu vết của lao động, điều ấy không phải người bình thường nào cũng có được.
“Không phải đâu, tôi chỉ là một người bình thường thôi… Ừm, từ nhỏ đã sống cùng thầy trong rừng, chỉ là… gần đây thầy tôi đã qua đời rồi.”
Sau khi nghĩ ngợi một chút, cô đáp lại như thế, thật ra, cũng xem như là nói thật phần lớn.
“Vết thương trên người cậu… không sao chứ? Tôi thấy trên áo vẫn còn dính máu.”
“Không sao đâu, tạm thời vẫn chưa chết được… chỉ là… có vài chuyện e rằng vĩnh viễn chẳng thể làm được nữa.”
Trong giọng nói của cậu thấp thoáng một chút nghẹn ngào.
“Là chuyện gì thế?”
Gió đêm trong rừng khẽ thổi qua, ngọn lửa bập bùng lay động, cậu thiếu niên bắt đầu kể lại một câu chuyện bình thường mà buồn đến nao lòng.
Vị vua ở Chương 1.