PHẦN SÁU: HOTARU
Tháng Tám, năm Chiêu Hòa thứ 57 (1982).
Đó là đỉnh điểm của mùa hạ. Tokyo bấy giờ đã thưa thớt cây xanh, nhưng tiếng ve sầu vẫn râm ran không ngớt như mọi khi.
Bầu trời mùa hạ tựa như đang đè nặng xuống, khiến những lời sắp thốt ra càng thêm phần nhức nhối.
"Này, Jii-chan. Chẳng phải ông đã nói với tôi là chỉ ra ngoài 'một lát' thôi sao?"
Rạp Koyomiza trông không khác gì quá khứ. Tòa nhà đã bị một trận không kích phá hủy hoàn toàn trong chiến tranh, nhưng vợ chồng Toudou Yoshihiko đã dốc sức khôi phục lại rạp hát về nguyên dáng vẻ thời Đại Chính.
Dĩ nhiên, khi Jinya quay về, nó vẫn y hệt như trong ký ức của anh. Chẳng có gì thay đổi.
"Hửm? Ồ, ta có nói vậy à?"
"Ông chắc chắn có nói."
Nhưng đối với con người, mọi chuyện không đơn giản như thế. Giờ đây, khi phong ấn của Yatonomori Kaneomi đã phai nhạt, Jinya cuối cùng cũng được tự do trở về với gia đình Toudou.
Nhưng sự vắng mặt suốt hai mươi ba năm thì có hơi quá đáng.
"Ông quá quắt thật, Jii-chan! Sao ông có thể biến mất suốt hai mươi ba năm cơ chứ?!"
Con trai cả của vợ chồng Toudou, Jingo, vô cùng mừng rỡ khi thấy Jinya trở về—nhưng cậu cũng vô cùng tức giận vì anh đã mất tới hai mươi ba năm.
Jinya bị buộc phải ngồi ngay ngắn trong phòng khách.
Bài thuyết giáo dành cho anh đã kéo dài được cả một tiếng đồng hồ.
"Thôi nào, Jingo. Nương tay với cậu ấy chút đi. Cậu ấy chỉ đi có vỏn vẹn hai mươi ba năm thôi mà."
Izuchi, một nhân viên của Koyomiza, cố gắng bênh vực Jinya.
Izuchi trông như một người đàn ông to lớn, vạm vỡ ở độ tuổi ba mươi, nhưng thực chất hắn là một con quỷ.
Jinya đã quen biết hắn từ thời Đại Chính, và hắn là một bạn nhậu khá tốt.
Hắn bật một tràng cười sảng khoái để cố làm dịu đi bầu không khí, nhưng dường như nó lại có tác dụng ngược lại và khiến hắn nhận phải một cái lườm từ Jingo.
"Có thể nó ngắn đối với ông, Izuchi-san, vì ông là quỷ mà. Nhưng đối với chúng tôi, những con người chỉ sống được khoảng sáu mươi hay bảy mươi năm, hai mươi năm là hơn một phần tư cuộc đời rồi đấy! Trong lúc ông ấy đi, tôi đã có đứa con trai thứ ba và thậm chí còn lên chức ông nội nữa."
Phần lớn tóc của Jingo đã ngả màu trắng, và con trai cả của cậu đã có con.
Một khoảng thời gian dài đã trôi qua. Việc Jinya ra đi như thể chỉ bước ra ngoài một lát rồi không bao giờ quay trở lại hẳn đã đè nặng lên tâm trí cậu.
"Tha cho tôi. Tôi không có lời nào để bào chữa cho hành động của mình cả." Jinya cúi đầu thật sâu, cảm thấy cơn giận của Jingo là hoàn toàn xác đáng.
Anh không thể đưa ra bất kỳ lý lẽ nào cho mình. Chính sự bất cẩn của bản thân đã khiến anh bị phong ấn.
Đối mặt với một lời xin lỗi chân thành như vậy, Jingo thở dài một tiếng nặng nề.
"Tôi giận lắm. Ông thực sự đã làm tôi lo lắng. Tôi hiểu là ông có hoàn cảnh riêng, như cô gái kia đã nói với chúng tôi, nhưng tôi vẫn ước gì ông có thể ít nhất thỉnh thoảng liên lạc với chúng tôi."
"Đúng như cậu nói. Nhưng cô gái mà cậu vừa nhắc đến là ai vậy?"
"Một thiếu nữ tên là Motoki Aoba. Chẳng phải ông đã nhờ cô ấy đến đây thay mình sao? Cô ấy nói với chúng tôi rằng ông đang bận một công việc phiền phức và không thể quay về trong một thời gian. Tôi chỉ không nghĩ cái 'một thời gian' đó lại dài hơn hai mươi năm."
Sau khi Jinya hỏi thêm vài câu, anh biết được Aoba đã đến Koyomiza khoảng nửa năm sau khi anh lên đường tới Khu Phố Bồ Câu.
Cô nói với họ rằng sau khi xong việc ở Khu Phố Bồ Câu, anh đã dính líu đến một đối thủ rắc rối—một kẻ sẽ mất không biết bao nhiêu năm để đánh bại—và anh sẽ chỉ trở về sau khi làm được điều đó.
Là cháu gái của Motoki Soushi, hẳn cô đã biết Jinya đang sống cùng những người ở Koyomiza.
Chắc hẳn cô đã nói với họ như vậy để họ không phải lo lắng quá nhiều cho anh.
Trời ạ, anh nghĩ. Anh đã bị đánh bại trên mọi phương diện.
Sức mạnh hẳn là một từ dành riêng để miêu tả những người như cô.
Anh khao khát có được nhiều hơn thứ sức mạnh phi bạo lực mà cô sở hữu.
"Ông biết cô ấy, phải không?" Jingo hỏi.
"Tôi biết. Cô ấy xuất thân từ một dòng dõi thợ săn linh hồn và là người đã đánh bại tôi một cách tâm phục khẩu phục."
"Ồ, cô ấy làm vậy sao? ...Khoan đã—cái gì?!" Jingo biết Jinya là một con quỷ đã chiến đấu và vượt qua vô số trận chiến sinh tử.
Việc một cô gái như Aoba đã đánh bại anh là một điều gây sốc, ngay cả khi cô xuất thân từ một dòng dõi thợ săn linh hồn.
"Tôi không biết con người nào mạnh mẽ như cô ấy," Jinya nói.
Sau khi được giải phong ấn, anh đã ghé thăm Cô Nguyệt Đường và nói chuyện với Aoba, người đã cho anh thấy rằng anh thậm chí còn không thể khiến ai đó bất hạnh một cách trọn vẹn.
Đó chính là sự trả thù của cô dành cho anh. Cô khắc họa hành động của anh như thể chúng vô nghĩa, nhưng trái tim Jinya lại cảm thấy trọn vẹn.
Cô đang nói với anh rằng đừng cảm thấy tội lỗi về những gì đã xảy ra nữa, và điều đó đã nhấc đi một gánh nặng khỏi anh.
Khi anh thua Okada Kiichi và khi Magatsume cướp Nomari khỏi tay anh, anh đã có thể đứng dậy một lần nữa.
Nhưng trận chiến của anh với Aoba chỉ có thể được coi là một thất bại hoàn toàn và triệt để.
Trong hai mươi ba năm bị phong ấn, cô đã hoàn toàn tha thứ cho anh và tự mình nắm lấy hạnh phúc.
Anh đã bị đánh bại tâm phục khẩu phục bởi nụ cười của cô, bởi sức mạnh của một con người, và bởi lòng tốt ấm áp của cô.
"Tôi đoán là không phải lúc nào cũng có thể trông mặt mà bắt hình dong được," Jingo trầm ngâm nói.
"Nhưng dù sao thì, phần của tôi đến đây là hết. Tôi chỉ có thể giữ ông lại bấy lâu thôi. Dĩ nhiên, tôi có thể cằn nhằn ông lâu hơn nếu muốn, nhưng thành thật mà nói, tôi chỉ vui vì ông đã trở lại. Dù vậy, lần sau hãy suy nghĩ kỹ hơn một chút trước khi làm chuyện như thế này nhé."
Jingo cười có phần ngượng ngùng. Cậu vẫn còn hơi giận, nhưng không muốn làm phiền Jinya quá nhiều.
Cậu đã nói gần hết những gì mình muốn nói, nên quyết định dừng lại ở đó.
Biết ơn vì sự rộng lượng của cậu, Jinya ngẩng đầu lên. Nhưng rồi nụ cười của Jingo vì lý do nào đó đã tắt ngấm, thay vào đó là một vẻ mặt khó xử.
Trước khi Jinya kịp hỏi có chuyện gì, anh cảm thấy có ai đó đấm vào vai mình.
"Tới lượt tôi."
Anh nhìn lại và thấy Ryuuna đang đứng sau lưng. Cô cũng không hề già đi.
Trông cô vẫn giống như thời Đại Chính: một khuôn mặt thanh tú, mái tóc đen mượt, và thân hình nhỏ nhắn của một cô bé mười bốn tuổi đáng yêu.
Điểm khác biệt duy nhất là bây giờ đôi má cô đang phồng lên để thể hiện sự tức giận.
"Sau chị Ryuuna, mẹ tôi sẽ muốn nói chuyện với ông. Rồi sẽ đến lượt con trai tôi," Jingo nói.
Jinya cuối cùng cũng hiểu tại sao cậu lại có vẻ mặt đó.
Sau đó, anh đã bị cằn nhằn suốt nhiều, nhiều giờ liền.
~*~
Ryuuna tức giận vì anh đã mất quá lâu để trở về và phàn nàn rằng cô rất nhớ anh.
Kimiko thì khóc và nói rằng bà đã nghĩ anh sẽ không bao giờ quay lại.
Con trai cả của Jingo chào đón anh bằng một nụ cười, rồi phàn nàn rằng anh đã không ở bên để chơi với cậu khi cậu lớn lên.
Tổng cộng, Jinya đã bị giáo huấn gần ba tiếng đồng hồ và kiệt sức.
Anh biết mình đáng bị mắng nhiếc, vì đã khiến họ lo lắng quá nhiều.
Anh cũng biết tất cả sự tức giận của họ đều bắt nguồn từ nỗi lo. Dù cảm thấy nản lòng, anh cũng hạnh phúc không kém.
Sau khi tất cả những lời mắng mỏ kết thúc, anh có một vị khách đến thăm khi đang nghỉ ngơi trong phòng.
Đó là Toudou Yoshihiko, người đang tận hưởng cuộc sống hưu trí sau khi giao lại vị trí quản lý rạp hát cho con trai.
"Này, Yoshihiko."
"À, họ thực sự đã hành cậu ra bã nhỉ? Đây, tôi mang cho cậu ít trà."
Yoshihiko chỉ là một cậu bé bán vé khi họ mới gặp nhau, nhưng bây giờ ông đã bảy mươi lăm tuổi.
Trên đầu ông không còn một sợi tóc nào, và ông chỉ còn da bọc xương.
Trên khuôn mặt ông không còn dấu vết nào của thời trẻ, nhưng ông vẫn mỉm cười ấm áp như ngày xưa.
Ông đã già đi một cách tốt đẹp. Đó là suy nghĩ chân thành của Jinya mỗi khi nhìn thấy ông.
Người đàn ông này đã kết hôn với Kimiko, được ban cho những đứa con, và xây dựng lại Koyomiza sau chiến tranh.
Ông đã sống qua những thời kỳ đầy biến động kéo dài từ Đại Chính đến Chiêu Hòa và đã có thể nhìn lại quá khứ với một nụ cười hoài niệm.
Ông không than thở về những bất hạnh trong quá khứ, cũng không phô trương những gì mình đã đạt được.
Ông vượt qua khó khăn với một nụ cười điềm tĩnh và trân trọng đúng mực hạnh phúc mà mình có được sau đó.
Jinya coi Yoshihiko là một trong số ít những người có sức mạnh thực sự.
"Xin lỗi vì đã phiền ông phải pha trà cho chúng ta," Jinya nói.
"Không có gì đâu. Dù sao thì tôi cũng muốn trò chuyện với cậu. Lâu quá rồi."
"À. Cũng đến để mắng tôi một trận, phải không?"
Những nếp nhăn trên khuôn mặt Yoshihiko nhân lên khi ông cười. "A ha ha, không, không."
"Không sao? Tôi đã khiến ông lo lắng rất nhiều, nên tôi sẽ vui vẻ chấp nhận bất cứ điều gì ông nói."
"Ồ, tôi chưa bao giờ lo lắng cả. Dù không biết là khi nào, nhưng tôi luôn biết rằng cậu sẽ quay trở lại. Vì nhà của cậu là ở đây mà."
Lời nói của Yoshihiko thật vô tư, và điều đó càng khiến chúng trở nên sâu sắc.
Ông đã hoàn toàn tin tưởng vào Jinya suốt thời gian qua. Việc ông có thể nói ra điều đó mà không một chút ngượng ngùng thật đáng ngưỡng mộ.
Jinya cảm thấy như mình đã thoáng thấy được lý do tại sao Izuchi lại tôn trọng người đàn ông này đến mức gọi ông là "Yoshihiko-senpai".
"Chết tiệt..."
"Ha ha. Tôi nói sai à?"
"Không, đúng như ông nói. Ông nói đúng đến mức tôi không còn cách nào khác ngoài việc thể hiện sự kính trọng của mình đối với ông, sư phụ của tôi, với tư cách là một thành viên của 'Yoshihiko Quỷ Tứ Tấu'."
Yoshihiko nhớ lại câu nói đùa cũ của Izuchi và mỉm cười khi khuôn mặt ông nhăn lại.
"Chà, thứ đó gợi lại nhiều kỷ niệm thật."
Jinya sẽ không bao giờ già đi như một con quỷ, nhưng nếu có quyền lựa chọn, anh muốn trở thành một người đàn ông có thể mỉm cười như Yoshihiko.
Jinya nói, "Nhân tiện có ông ở đây, có một việc tôi muốn nhờ."
"Ồ, chắc chắn rồi. Cứ nói đi."
"Cứ thế sao? Ông còn chưa nghe tôi muốn gì mà."
"Ôi, thôi đi. Tôi biết cậu sẽ không đòi hỏi điều gì bất khả thi đâu."
Jinya không khỏi cảm thấy hơi ngượng ngùng khi nghe điều đó, nhưng yêu cầu của anh chẳng có gì xa hoa.
Anh chỉ xin vài tấm bản đồ.
Anh lấy ra cái chai nhỏ trong túi và mân mê nó trong tay.
Nó chứa đầy cát sao. Giấc mơ phù du đã tan biến từ lâu, nhưng vẫn còn một việc chưa hoàn thành.
Trước khi tỉnh giấc hoàn toàn, anh cần phải giải quyết một vấn đề cuối cùng.
~*~
Vài ngày sau, Jinya bắt đầu làm việc trở lại tại Koyomiza. Hầu hết các công việc của anh chỉ là dọn dẹp và làm những việc lặt vặt, nên anh không đặc biệt bận rộn.
Thực ra, anh còn bận rộn hơn trong những lúc nghỉ giữa giờ khi những người như Jingo và Kimiko đến chiếm thời gian của anh.
"Jiiya, Jiiya."
Người đến gặp anh nhiều nhất là Ryuuna.
Sau khi anh trở về, người ta thường thấy cô đi theo sau anh khắp mọi nơi.
Ngay cả bây giờ khi anh chỉ bước ra ngoài để quét cổng rạp hát, cô cũng lẽo đẽo theo sau như một chú vịt con.
Nhìn cô thế này làm anh nhớ lại dáng vẻ của cô ngày xưa khi anh còn là một người làm vườn cho gia đình Akase.
Chắc hẳn cô đã rất nhớ anh trong hai mươi ba năm anh vắng mặt.
Anh cảm thấy một sự pha trộn giữa niềm vui và cảm giác tội lỗi khi xoa đầu cô.
Cô nở một nụ cười chân thành, một cảnh tượng mà chỉ riêng nó thôi cũng đủ để việc trở về trở nên đáng giá.
"Xin lỗi vì đã mất quá lâu để quay lại," anh nói.
"Không sao đâu. Tôi đã bảo vệ mọi người trong lúc ông đi vắng."
"Ta hiểu rồi."
"Thế nên hãy xoa đầu tôi nhiều hơn nữa."
Trong chiến tranh, Jinya và Izuchi đã tạm thời rời khỏi Koyomiza để tránh lệnh nhập ngũ, không phải vì họ sợ chiến đấu mà vì họ tin rằng quỷ không có chỗ trong việc can thiệp vào xung đột của con người.
Đó là một thực tế của cuộc sống rằng vận may đến rồi đi.
Jinya biết sự không hành động của họ có thể khiến Nhật Bản thua trận và rơi vào cảnh hoang tàn, và có thể đã có danh dự trong việc cầm gươm chiến đấu.
Nhưng dù vậy, anh tin rằng đó không phải là vị trí của họ, và Izuchi cũng đồng ý.
Dù kết quả là chiến thắng hay thất bại, nó phải được mang lại bởi bàn tay con người.
Tuy nhiên, sẽ là một vấn đề nếu những người đàn ông trẻ, khỏe mạnh cứ quanh quẩn ở nhà Toudou trong khi trốn tránh nghĩa vụ quân sự.
Đó là lý do tại sao Jinya và Izuchi đã sống lang thang trong phần lớn những năm đầu thời Chiêu Hòa.
Khi anh rời đi, Ryuuna đã nói, "Tôi sẽ bảo vệ mọi người trong lúc ông đi vắng. Nên đừng lo, Jiiya."
Koyomiza cũng đã trở thành một nơi thân thương với cô. Sau đó, mỗi khi anh đi vắng một thời gian dài, cô sẽ thay anh bảo vệ nơi này.
Lần này cô cũng đã làm như vậy, đảm bảo không có điều gì tổn hại đến Koyomiza trong sự vắng mặt của anh.
Dĩ nhiên, bây giờ anh đã trở về, cô muốn anh cưng chiều cô như một phần thưởng cho tất cả những nỗ lực của mình.
"À, Jii-chan."
Ngay khi Jinya quét gần xong, anh nghe thấy tiếng Jingo gọi.
Bây giờ cậu là quản lý rạp hát, phụ trách phân công nhiệm vụ cho người khác, cùng nhiều việc khác.
Trong tay cậu là hai tấm bản đồ mà hẳn Yoshihiko đã nhanh chóng cho người gửi đến.
"Jingo. Đó có phải là những tấm bản đồ tôi yêu cầu không?"
"Vâng, cha tôi nhờ tôi đưa chúng cho ông. Đây là bản đồ mới nhất của Tokyo, và đây là bản đồ của Đông Mukojima. Ông cũng nói muốn có bản đồ tuyến xe điện thành phố, nhưng họ đã bỏ chúng đi một thời gian rồi."
Xe điện thành phố đã dần dần bị đóng cửa từ năm Chiêu Hòa 38 đến năm Chiêu Hòa 47, một khoảng thời gian mà Jinya đã bị phong ấn.
Jinya không thể giấu nổi sự ngạc nhiên trước tin tức này. Nhiều thứ đã thay đổi từ thời Minh Trị sang Đại Chính, và cũng tương tự như vậy từ Đại Chính sang Chiêu Hòa.
Sự tiến bộ của khoa học hiện đại nhanh đến đáng sợ—nhưng tốc độ mà mọi thứ trở nên lỗi thời cũng vậy.
Anh không thể nào quen được với sự thật đó dù đã cố gắng thế nào, và anh cảm thấy buồn bã cho những gì thời gian đã bỏ lại phía sau.
"Ta hiểu rồi... Thảo nào ta không thấy chiếc xe điện nào cả."
"Hai mươi năm sẽ thay đổi bất kỳ thành phố nào," Jingo nói. "Không phải là Koyomiza đã thay đổi một chút nào trong suốt thời gian qua."
Việc Koyomiza không thay đổi không chỉ là điều họ cố gắng đạt được, mà còn là một niềm tự hào.
Đã kế thừa đúng đắn lối suy nghĩ đó, Jingo rạng rỡ. Dù lời nói của cậu chỉ mang tính đùa cợt, cậu vẫn tự hào về ngôi nhà của mình.
"Vậy, những tấm bản đồ này để làm gì?" cậu hỏi.
"Tôi đang nghĩ đến việc đến Khu Phố Bồ Câu một lần nữa."
Jinya cảm thấy Jingo nắm lấy vai mình gần như ngay lập tức khi những lời đó vừa thoát ra khỏi miệng anh.
Ryuuna cũng ôm chặt eo anh từ phía sau. Cả hai đều không muốn anh đi, xét đến những gì đã xảy ra lần trước.
"Jiiya, không được," Ryuuna nói. Đôi mắt cô hoe hoe, nước mắt chực trào ra bất cứ lúc nào.
"Chị ấy nói đúng. Ông không được đi." Vẻ mặt của Jingo là sự pha trộn giữa lo lắng và tức giận.
Cả hai đều sợ rằng anh có thể sẽ không trở lại lần nữa.
"Sẽ ổn thôi. Ta sẽ trở lại trước khi các người kịp nhận ra," Jinya nói.
"Lần trước ông cũng nói vậy." Ryuuna lườm anh.
Sự dễ thương của cô có nghĩa là cô chẳng hề đáng sợ, nhưng anh không nỡ gạt cô ra, nên cuối cùng đó lại là một chiêu khá hiệu quả.
Nomari và Heikichi, Kimiko và Yoshihiko. Jinya luôn mềm lòng khi đối mặt với trẻ con, nhưng anh đặc biệt yếu đuối khi có Ryuuna, có lẽ vì họ đã dành quá nhiều thời gian bên nhau.
Nhưng trong trường hợp đặc biệt này, anh không thể làm theo ý cô muốn.
"Ta hứa ta sẽ trở về trước khi ngày kết thúc," anh nói.
"Nhưng..."
"Làm ơn, Ryuuna. Ta phải đi." Anh nói thật lòng. Tình cảm của anh là chân thành.
Biết tính anh bướng bỉnh, Ryuuna miễn cưỡng buông tay ra.
Thấy cô làm vậy, Jingo cũng miễn cưỡng làm theo.
"Ông đã hứa. Vậy thì hãy quay về," Ryuuna nói.
"Ta sẽ về. Muốn ngoéo tay hứa không?"
"Mm."
Ngoéo tay hứa nhé, ai nói dối sẽ phải nuốt một ngàn cây kim, hứa rồi đấy.
Một lời hứa đã được thề nguyền thì phải được giữ. Điều đó là lẽ thường tình với bất kỳ ai, và đó cũng là lý do tại sao anh phải quay trở lại Khu Phố Bồ Câu thêm một lần nữa.
"Tôi xin lỗi vì đã làm cậu lo lắng, Jingo," Jinya xin lỗi.
"Tôi sẽ không ngăn ông nếu chị Ryuuna không ngăn. Nhưng ít nhất tôi muốn nghe lý do tại sao ông lại đi," Jingo nói với vẻ mặt cau có.
Jinya cười khẩy và nói, "Vì ta đã thất hứa, ta đoán vậy?"
~*~
Khu Phố Bồ Câu nằm ở Đông Mukojima, quận Sumida, Tokyo.
Để đến đó, người ta thường đi xe điện từ Kanda-Sudacho, đi qua Asakusa, và xuống tại Mukojima-Susakimachi, từ đó chỉ mất khoảng năm phút đi bộ để đến "khu nhà hàng đặc biệt" phồn hoa, một uyển ngữ phổ biến cho các khu đèn đỏ.
Nhiều người đến thăm Khu Phố Bồ Câu có lẽ đã nhìn ra ngoài và chiêm ngưỡng thành phố Tokyo thịnh vượng khi họ lắc lư theo chuyển động của xe điện.
Nhưng khi Luật Chống Mại dâm được thực thi đầy đủ, các khu đèn đỏ đã bị đóng cửa vĩnh viễn.
Cho đến năm Chiêu Hòa 47, tất cả các tuyến xe điện ngoại trừ tuyến Arakawa cũng bị loại bỏ dần.
Cảnh tượng của những gì đã từng ở đó không bao giờ có thể được thưởng thức theo cùng một cách nữa.
Điều đó không có nghĩa là Khu Phố Bồ Câu đã trở thành đống đổ nát hay bất cứ thứ gì tương tự.
Các cơ sở kinh doanh bình thường trên các con phố chính vẫn còn đó, và các nhà thổ trên các con phố phụ đã được chuyển đổi mục đích thành nhà ở và cửa hàng.
Hiệp hội Khu mua sắm Khu Phố Bồ Câu—trước đây là Hiệp hội Kinh doanh Terajima, được thành lập vào năm Chiêu Hòa 3—đã quyết định giữ lại cảm giác của Khu Phố Bồ Câu cũ nhưng biến nó thành một khu mua sắm của khu phố.
"Nơi này đã thay đổi," Jinya trầm ngâm nói. "...Ít hơn nhiều so với tôi tưởng."
Nếu Khu Phố Bồ Câu mà anh đã thấy là một giấc mơ, thì nơi này không thể nào hơn được những tàn tích rỗng tuếch của giấc mơ đó, hoặc ít nhất Jinya đã nghĩ vậy.
Nhưng khi đến nơi, anh thấy nó là một nơi khá sôi động.
Có sự hối hả và nhộn nhịp thường thấy ở khu phố cổ, và những tòa nhà lát gạch gợi nhớ đến các khu đèn đỏ vẫn còn đó.
Những con mèo hoang chạy vụt qua, mặc kệ những câu chuyện phiếm của những người phụ nữ dừng lại buôn chuyện trên đường đi mua sắm về.
Không có những bảng hiệu đèn neon màu hồng lòe loẹt, nhưng nơi này có một sức sống độc đáo riêng, khác với Khu Phố Bồ Câu cũ.
Anh không khỏi cảm thấy buồn về những khác biệt, nhưng những dấu vết mờ nhạt của những gì đã từng ở đây khiến anh cảm thấy yên lòng.
Khu Đèn Đỏ của những Après mà đàn ông từng hành hương đến có thể đã biến mất, nhưng Khu Phố Bồ Câu vẫn còn đó một cách không thể nhầm lẫn—chỉ là trong một hình hài khác.
Và đó là một điều thật tuyệt vời.
"Giờ thì..." Jinya lấy ra tấm bản đồ Đông Mukojima mà Yoshihiko đã chuẩn bị cho anh.
Dù đã sống ở đây một thời gian, nhưng nhiều thứ đã thay đổi kể từ đó.
Anh đã đúng khi mang theo bản đồ để không bị lạc.
Anh bắt đầu đi với tấm bản đồ trong một tay, nhưng chẳng lâu sau anh ngửi thấy một mùi gì đó thơm ngon.
Anh tìm thấy nguồn gốc sau khi nhanh chóng quét qua khu vực—một cửa hàng thịt với tấm biển ghi "Thịt Makita".
Mùi thơm là của một món chiên nào đó, và một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi đang bày những chiếc bánh croquette mới chiên của mình.
"Croquette, hửm..." Khu Phố Bồ Câu và croquette. Nhìn thấy hai thứ này cùng nhau khiến một nụ cười gượng gạo nở trên môi anh.
Sắp đến trưa rồi, nên anh nghĩ mình cũng nên ăn gì đó trong lúc ở đây.
Có lẽ khuôn mặt quen thuộc hiện lên trong tâm trí đã thúc giục anh làm vậy, hoặc có lẽ những chiếc bánh croquette đơn giản là trông quá ngon.
Trước khi kịp nhận ra, anh đã thấy mình đang bước về phía cửa hàng thịt.
"Cho tôi một cái croquette."
"Được thôi! Năm mươi yên nhé!" Một giọng nói vui vẻ, đầy năng lượng đáp lại đơn hàng của anh.
Đó là một người phụ nữ vai rộng khoảng bốn mươi tuổi. Tuổi tác hẳn đã khiến bà tăng cân, nhưng xét theo đường nét khuôn mặt, có lẽ bà đã từng là một mỹ nhân thời hoàng kim.
Jinya nhận lấy chiếc croquette bà đưa và trả năm mươi yên. Anh thích croquette của mình được rưới đẫm nước sốt; chúng ăn kèm với cơm thì càng ngon hơn. Đó là điều Jingo đã dạy anh.
Tuy nhiên, Jinya lúc này không có cơm, và vì vậy anh cắn một miếng croquette ngay như vậy.
Lớp vỏ mỏng, và khoai tây thì mềm xốp. Một lượng thịt băm ít hơn đã được sử dụng, và anh có thể nếm được vị ngọt của hành tây được chiên kỹ.
Kết cấu thật tuyệt vời. Đó là một chiếc croquette đơn giản nhưng ngon miệng.
"Cậu thấy sao? Croquette của chúng tôi ngon tuyệt cú mèo, phải không?"
"Đúng vậy. Nó có một hương vị hoài niệm, được trau chuốt kỹ lưỡng."
"A ha ha ha! Ngay cả một đứa trẻ như cậu cũng nghĩ vậy, hử?"
Người phụ nữ mở to miệng và cười.
Jinya tự nhủ rằng "hoài niệm" quả thực là một từ kỳ lạ đối với một chàng trai trẻ ở độ tuổi của anh khi anh cắn thêm một miếng nữa.
Người phụ nữ nhìn chằm chằm khi anh ăn. Tự hỏi có chuyện gì không ổn, anh nhìn lại và thấy bà nghiêng đầu.
"Này, cậu đã từng mua hàng ở đây trước đây chưa?"
"Chưa, đây là lần đầu tiên của tôi."
"Đúng rồi, tôi cũng nghĩ vậy. Hừm. Lạ thật, tôi chỉ cảm thấy như đã gặp cậu ở đâu đó rồi. Có gì đó liên quan đến croquette... Ồ thôi. Chắc chẳng có gì đâu."
Người phụ nữ lẩm bẩm một lúc trước khi gạt bỏ ý nghĩ đó và nở một nụ cười vui vẻ.
Tinh thần anh phấn chấn lên, và anh đột nhiên muốn hỏi một điều gì đó.
"Tôi có thể hỏi bà một câu được không?"
"Cứ hỏi đi," bà nói.
Câu hỏi của anh là một câu mà anh đã muốn hỏi từ rất lâu. "Món ăn yêu thích của bà là gì?"
"Chà, đó sẽ là món croquette do chồng tôi làm, không còn nghi ngờ gì nữa!" bà trả lời không chút do dự.
Cười toe toét, Jinya mua thêm một chiếc croquette thay cho lời cảm ơn. Sau một lời chào tạm biệt nhanh chóng, anh rời khỏi cửa hàng thịt và nhanh chóng ăn chiếc croquette trong khi đi bộ.
"Ngon thật."
Chiếc croquette thứ hai còn ngon hơn chiếc đầu tiên. Hương vị của nó hẳn đã chạm đến tận trái tim anh.
~*~
Dựa vào bản đồ, Jinya luồn lách qua khu mua sắm và nhiều con hẻm của nó.
Cuối cùng anh được chào đón bởi một cảnh tượng hoài niệm.
Nó đã có những ngày tháng tốt đẹp hơn, nhưng phần lớn vẫn như cũ—một tòa nhà kiểu quán cà phê hai tầng với tường lát gạch và ban công.
Ngay cả hai tay nắm cửa bằng đồng chéo khá nổi bật cũng y hệt như anh nhớ.
Sự khác biệt lớn duy nhất là tấm biển hiệu bây giờ ghi "Sakuraba-sou."
Nơi này từng là Quán Sữa Sakuraba khi còn là một nhà thổ, nhưng dường như nó đã được tân trang lại thành một căn hộ.
Thật đáng tiếc, nhưng đó là quy luật của thời gian.
Jinya thích loại rượu anh từng uống ở đây. Anh vẫn có thể nhớ lại nơi này khi nhìn vào nó bây giờ.
Người quản lý nói giọng ẻo lả và sẽ chào đón anh như một người bạn.
"Rất vui được gặp lại cậu," ông ta sẽ nói, tay đã với lấy một chiếc ly để rót ra một ít rượu whisky.
Anh đã nghĩ đến đó trước khi nhận ra giọng nói anh vừa nghe không phải là ảo giác mà là thật.
Một ông lão khoảng sáu mươi tuổi cầm cây chổi đang đứng ngay trước mặt anh.
Ông ta có vai rộng so với tuổi, và chân phải của ông đang phải nẹp.
"Cậu là người chuyển đến hôm nay, phải không? Tôi đã đợi cậu. Tôi là quản lý của Sakuraba-sou... Ôi chao, lạ thật đấy. Trông cậu khác so với tôi nghĩ."
Ông ta là một người đàn ông kỳ lạ, nói giọng nữ tính dù đã có tuổi. Thật hoài niệm làm sao.
Điều đó khiến Jinya hạnh phúc không tả xiết khi biết rằng ông vẫn là quản lý của nơi này.
"Có lẽ tôi đã nhầm cậu với ai đó chăng?"
"Tôi tin là vậy," Jinya trả lời.
"Ôi trời. Thảo nào. Xin lỗi đã làm phiền cậu."
"Không, không sao đâu," Jinya nói với một nụ cười. Dường như người quản lý chỉ nhầm lẫn khi gọi anh.
Người quản lý thở dài và nói, "Nhưng dĩ nhiên, một chàng trai trẻ như cậu sẽ không chọn một nơi như thế này để sống."
"Tôi sẽ không nói vậy. Tòa nhà này rất quyến rũ."
"Ồ, cậu thật ngọt ngào? Trông nó có vẻ hơi bẩn, nhưng nơi này rất thân thương với tôi. Tôi đã dành nửa cuộc đời mình ở đây. Ngày xưa nó được gọi là Quán Sữa Sakuraba, nhưng bây giờ tôi dùng nó để cho thuê phòng."
Jinya đã biết điều đó rồi. Đó cũng là một nơi thân thương với anh, mặc dù anh không thể nói ra.
Một thanh niên mười tám tuổi sẽ không thể nào biết về Quán Sữa Sakuraba, vì vậy anh im lặng và chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nghiêng của người quản lý.
Các khu đèn đỏ đã bị bãi bỏ, nhưng người quản lý đã tự hào chứng kiến Quán Sữa Sakuraba đi đến những khoảnh khắc cuối cùng của nó.
Từ thái độ của ông, Jinya có thể nhận ra rằng không một chút hối tiếc nào về quá khứ còn sót lại trong ông.
Người quản lý, người đã từng than thở rằng mình lạc lõng đến mức nào, đã tìm thấy một nơi mà trái tim ông có thể gọi là nhà.
"Tôi là người đã đặt tên cho nơi này là Sakuraba-sou. Một cái tên hay, cậu có nghĩ vậy không?" người quản lý nói.
"Quả thực."
"Nhưng suýt nữa thì tôi đã không làm vậy. Một phần trong tôi muốn đặt tên nó là Hotaru-sou."
Jinya đông cứng người. Trong túi anh là lọ cát sao nhỏ của Hotaru, chính là lý do anh đến đây.
"...Hotaru, ông nói sao?"
"Đúng vậy. Nơi này ngày xưa là một nhà thổ, và có một cô gái tên là Hotaru-chan đã làm việc ở đây lúc đó."
Dù bị bệnh, cô vẫn cố gắng tiếp tục làm một cô gái bán hoa.
Cô được phép tiếp tục làm việc vì bệnh của cô không lây nhiễm, nhưng có lẽ sẽ tốt hơn nếu ai đó đã ngăn cô lại.
Cô đã gắng sức quá mức và không sống đủ lâu để chứng kiến khu đèn đỏ đi đến hồi kết.
Cô chưa bao giờ được nghe bài "Glow of the Firefly" vang lên trong những khoảnh khắc cuối cùng của Khu Phố Bồ Câu.
"Cô ấy là một cô gái tốt," người quản lý nói. "Một quý bà của màn đêm kiểu cũ, hoài niệm. Cô ấy cũng rất nổi tiếng. Rất nhiều người đàn ông đã khóc khi cô ấy qua đời."
"Vậy sao..."
"Quan tâm à? Mộ của cô ấy ở nghĩa trang Đông Mukojima, nếu cậu muốn đến viếng."
"Chà... Tôi không nghĩ cô ấy lại muốn một người lạ đến viếng đâu."
"Vớ vẩn. Nhìn mặt cậu là tôi biết cậu muốn gặp cô ấy rồi. Khách hàng cũ của cô ấy vẫn đến viếng, nên tôi không nghĩ cô ấy sẽ phiền nếu có thêm một người đàn ông ghé qua đâu. Dù sao thì cô ấy cũng chưa bao giờ là kiểu con gái hay chấp nhặt những chuyện như thế."
Người quản lý quay vào trong, rồi đi ra với một tấm bản đồ vẽ tay chỉ đường đến nghĩa trang.
Ông gần như ép nó vào tay Jinya, và sau khi giải thích ngắn gọn về đường đi, ông mỉm cười một cách luyến tiếc.
"Đó là mong muốn của cô ấy để mộ của mình được đặt gần đây. Cô ấy muốn trở thành một cô gái bán hoa của Khu Phố Bồ Câu cho đến tận cùng. Đó là lý do tại sao tôi chắc chắn cô ấy sẽ rất vui khi thấy cậu đến viếng. Cô ấy có lẽ sẽ khoe khoang rằng mình vẫn là một cô gái bán hoa nổi tiếng như vậy, ngay cả khi đã chết," ông dừng lại với một nụ cười thoáng qua.
"Cậu nên đi đi."
Người quản lý cầu xin Jinya đi. Đột nhiên bị yêu cầu đến viếng mộ một người lạ sẽ khiến hầu hết mọi người khó chịu, nhưng đây lại là mục tiêu của Jinya ngay từ đầu, vì vậy anh đã chấp nhận yêu cầu.
Với một cái cúi đầu thật sâu, anh nói, "Cảm ơn ông rất nhiều."
Người quản lý trả lời bằng một nụ cười. "Không có gì đâu. Tôi hy vọng ít nhất cậu cũng có chút hứng thú."
Ông quay lại quét dọn, và cuộc trò chuyện kết thúc ở đó.
Jinya cúi đầu thêm một lần nữa, rồi kiểm tra tấm bản đồ mình nhận được và bắt đầu đi.
Anh không dám nhìn lại Quán Sữa Sakuraba hay người quản lý.
Anh đã nói lời tạm biệt với họ rồi, và cả hai đều đang sống tốt.
Chỉ cần biết điều đó thôi là đủ với anh.
~*~
Người quản lý tiếp tục dọn dẹp sau khi chàng trai trẻ rời đi, và cuối cùng một cậu bé tuổi thiếu niên bước ra từ Sakuraba-sou.
"Chào buổi chiều, thưa ông!"
"Ừ, chào buổi chiều. Lúc nào cũng tràn đầy năng lượng nhỉ, cưng?"
"Chà, năng lượng là thứ duy nhất cháu có mà! Nhân tiện, anh chàng lúc nãy là ai vậy ạ? Có phải ai đó muốn chuyển đến không?"
"Không, không. Chúng ta không có ai đăng ký xem nhà kể từ khi cháu đến."
"Chán thật. Cháu đã nghĩ cuối cùng mình cũng có một người trạc tuổi ở đây."
"Ồ, không, ta khá chắc rằng người đàn ông đó lớn hơn cháu rất nhiều."
"Hả? Thật sao ạ?"
Đây chỉ là một cuộc trò chuyện bình thường, không ai khác nghe thấy—chắc chắn không phải chàng trai trẻ lúc nãy.
Nhưng không sao cả. Ông bây giờ là quản lý của Sakuraba-sou, và những giấc mơ thì phải được giữ riêng khỏi thực tại.
Đó là lý do tại sao ông tiếp tục quét dọn, dành hết tâm huyết cho công việc hiện tại của mình.
"...Bảo trọng nhé, vị khách cũ của tôi." Một thứ gì đó không hẳn, nhưng gần như, là một nỗi luyến tiếc còn vương vấn thoát ra khỏi miệng người quản lý.
Nó cũng bị cây chổi của ông quét đi, và cuộc gặp gỡ bình thường của họ đã đi đến hồi kết.
~*~
Sau khi mua một bó hoa từ một cửa hàng ở Khu Phố Bồ Câu, Jinya đi theo tấm bản đồ mình đã nhận được.
Có một ngôi đền lớn ở quận Sumida, và phía sau nó là nghĩa trang nơi Hotaru được chôn cất. Vì không rõ gia đình cô theo tín ngưỡng nào, người quản lý đã nhờ một nhà sư mà ông quen biết lo liệu tang lễ cho cô.
Nghĩa trang nằm ở một vị trí có nhiều ánh nắng và cây xanh.
Một làn gió hè nhẹ thổi qua, làm rung rinh những chiếc lá và mơn man trên da anh.
Tiếng ve sầu không ngớt dường như yên tĩnh hơn ở đây. Nghĩa trang cảm thấy tĩnh lặng.
Jinya tìm thấy ngôi mộ của Hotaru ở một trong những góc của nó.
"Tôi nên nói gì đây? Lâu rồi không gặp?" anh hỏi ngôi mộ. Dĩ nhiên, nó không trả lời.
Anh chưa bao giờ hỏi cô thích hoa gì, nên anh đã chọn một bó hoa được cắm sẵn dùng để viếng mộ.
Liệu cô có bị xúc phạm bởi lựa chọn an toàn của anh, hay có lẽ là thấy buồn cười?
Anh không có cách nào thực sự để tìm ra. Người phụ nữ mà Jinya biết không hơn gì chiếc mặt nạ cô đeo với tư cách là một cô gái bán hoa của Khu Phố Bồ Câu.
Hotaru thực sự thì anh không hề biết.
Ngôi mộ của cô sạch sẽ, không có rêu và bụi bẩn. Hẳn là có ai đó thường xuyên đến rửa nó.
Ở bên cạnh sẽ là tên thật của cô và năm cô qua đời, nhưng anh không nhìn.
Hai người chưa bao giờ biết tên nhau. Họ gặp nhau và mơ cùng nhau như những người xa lạ.
Biết tên cô theo cách như vậy sẽ là thiếu tế nhị, và dù sao thì đó cũng không phải là lý do anh đến đây.
Anh đến đây để xin lỗi.
"Tôi đã thất hứa," anh nói.
Cô đã qua đời vào thời điểm họ gặp nhau, và vì vậy anh không cảm thấy buồn khi đối mặt với ngôi mộ của cô.
Thứ cảm xúc đang dâng trào trong lòng anh lúc này là sự hối tiếc. Anh nhớ lại lời hứa ngoéo tay họ đã thực hiện.
Họ đã thề sẽ gặp lại nhau một lần nữa trước khi anh rời Khu Phố Bồ Câu và đã trao cho nhau thứ mà họ trân trọng nhất.
Nhưng anh đã thất hứa. Anh đã không gặp được Hotaru, và hai mươi ba năm đã trôi qua kể từ đó.
Anh đã quay trở lại Khu Phố Bồ Câu để xin lỗi trước mộ cô.
"Tôi xin lỗi. Tôi đã phản bội lòng tin của cô trong những khoảnh khắc cuối cùng của cô."
Cô đã tin tưởng anh không phải với tư cách là Hotaru cô gái bán hoa, mà là một người phụ nữ bình thường.
Ít nhất, đó là những gì Jinya tin. Nhưng anh đã phản bội lòng tin đó.
Anh biết đó chỉ là những luyến tiếc còn vương vấn trong anh, nhưng anh muốn xin lỗi cô.
Tuy nhiên, một ngôi mộ vô tri không có lời nào để đáp lại anh.
Nhưng dĩ nhiên là không rồi. Xin lỗi ở đây là vô nghĩa; không lời nào anh nói có thể đến được với cô.
Người duy nhất có thể được an ủi bởi hành động này không phải là người đã khuất mà là chính bản thân anh.
Có lẽ nói rằng anh không buồn khi đối mặt với ngôi mộ của cô là một lời nói dối.
Trái tim anh như bị bóp nghẹt.
"Ồ? Xin chào."
Jinya đứng đó không biết bao lâu. Khi anh định thần lại, có một người đàn ông mặc vest đang tiến lại gần với một bó hoa.
Ông ta trông sắp già. Ánh mắt của người đàn ông đang dán vào Jinya, có lẽ vì anh đang đứng trước ngôi mộ ông đến viếng.
Jinya cúi đầu chào ngắn và di chuyển sang một bên.
Người đàn ông cũng cúi đầu chào lại nhanh chóng, rồi đặt bó hoa của mình trước mộ và thầm cầu nguyện.
Có lẽ không chịu nổi sự khó xử, người đàn ông lên tiếng trước. "Ừm, cậu là...?"
"Tôi là một người quen của cô ấy," Jinya trả lời. "Dù chúng tôi chỉ hơn người lạ một chút."
"À, tôi hiểu rồi. Tôi xin lỗi; tôi chỉ nghĩ cậu có vẻ hơi trẻ để đến viếng cô ấy."
Cô là điểm chung duy nhất họ có để nói chuyện, và vì vậy cuộc trò chuyện của họ rất dè dặt.
Người đàn ông hẳn đã nghĩ thật kỳ lạ khi một chàng trai trẻ trông khoảng mười tám tuổi lại đến viếng một người phụ nữ đã qua đời hơn hai mươi năm trước.
Ông ta len lén liếc nhìn Jinya đầy thắc mắc.
"Có phải ông là người dọn dẹp mộ của cô ấy không?" Jinya hỏi.
"À, vâng. Tôi mở một phòng khám nhỏ quanh đây và thường xuyên ghé qua. Ồ, tôi xin lỗi; tôi quên giới thiệu. Tôi là Kajii Takumi, một... người quen cũ của cô ấy."
Kajii Takumi. Jinya nhận ra cái tên đó. Ông là bạn trai cũ của Hotaru, người đã lang thang vào Khu Phố Bồ Câu vì không thể quên được cô, và cũng là người đã tặng cô cát sao.
"...Kajii Takumi," Jinya lặp lại.
"Có chuyện gì sao?"
"Không, chỉ là tôi đã nghe về ông từ cô ấy."
"Ôi trời, ha ha. Hy vọng không phải là chuyện gì đáng xấu hổ." Người đàn ông cười, nhưng trông ông có vẻ mệt mỏi.
Nếu những gì ông nói lúc nãy là thật, thì ông chính là người duy trì ngôi mộ này.
Ông vẫn tiếp tục đến thăm người yêu đã khuất của mình sau ngần ấy năm.
Jinya không thể nhìn thấu trái tim của người đàn ông, nhưng anh có thể dễ dàng tưởng tượng ra những gì ở đó.
"Khá xấu hổ đấy ạ, tôi e là vậy. Cô ấy cứ kể mãi về khoảng thời gian của mình với ông," Jinya nói.
Điều đó làm người đàn ông dừng lại. "Cô ấy đã làm vậy, thật sao?"
"Quả thực. Cô ấy nói về việc hai người đã thân thiết như thế nào và ông đã cho cô ấy một nơi để thuộc về. Cô ấy nói ông là điều duy nhất cô ấy có thể coi là thật."
Takumi chết lặng. Ông đảo mắt đi và nhìn vào ngôi mộ với vẻ mặt đầy hoài nghi. "...Thật sao?"
"Thật."
"Tôi hiểu rồi..." Ông hơi cau mày, vẫn không thể tin được.
Ông thực sự yêu cô và không mong muốn gì hơn là cô được hạnh phúc, nhưng các khu đèn đỏ đã là quá khứ vào thời điểm ông đến Khu Phố Bồ Câu.
Người phụ nữ của màn đêm tên là Hotaru đã qua đời một năm tròn trước cả thời điểm đó, và vì vậy tình yêu của họ chưa bao giờ có một kết thúc trọn vẹn.
Có lẽ ông vẫn còn bị dằn vặt bởi sự hối tiếc cho đến tận bây giờ.
"Thành thật mà nói, tôi thấy khó tin," ông nói.
"Tại sao lại vậy?"
"Tôi yêu cô ấy. Tôi không biết cô ấy nghĩ gì khi rời đi, và cô ấy chưa bao giờ hiểu cảm giác của tôi cho đến cuối cùng. Có lẽ cả hai chúng tôi đã không hề nhìn về phía nhau."
Ông chia sẻ những suy nghĩ giống hệt như đã từng nói với Jinya một lần trước đây.
Những trái tim không thể giao tiếp nếu cả hai bên chỉ áp đặt cảm xúc của mình lên đối phương.
Takumi vẫn tin rằng có lẽ họ chỉ ích kỷ, tự cho rằng mình đã hành động vì tình yêu mà không bao giờ dừng lại để xem xét đối phương muốn gì.
"Cô ấy mong ông được hạnh phúc ngay cả khi cô ấy không thể ở bên cạnh ông. Tôi dám nói rằng cả hai người đã nhìn về phía nhau rất tốt. Chỉ là hai người đã hiểu lầm nhau một chút, thế thôi."
Thấy vẻ đau khổ trên khuôn mặt Takumi, Jinya nói những lời giống hệt như đã nói với ông từ rất lâu trước đây.
"Vậy nên đừng buồn nữa. Hai người chắc chắn đã yêu nhau."
Bối rối, Takumi nói, "Khoan đã, cậu là..."
Jinya không để ý đến ông, thò tay vào túi và lôi ra một cái chai nhỏ làm bằng thủy tinh mờ.
"Đây, để tôi trả lại cái này cho ông. Cô ấy đã giao cho tôi chai cát sao này. Cô ấy khẳng định đó là một thứ quý giá mà cô ấy nhận được từ ông... Ban đầu tôi định trả nó lại mộ cô ấy, nhưng tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu ông nhận lấy nó."
Takumi há hốc mồm. Ánh mắt ông lướt qua lại giữa chai cát sao và khuôn mặt Jinya.
Sau vài khoảnh khắc, ông gật đầu, cuối cùng cũng chấp nhận những gì đang diễn ra. "Vậy ra cậu chính là người mà cô ấy đã nói đến."
Lần này Jinya là người tỏ ra bối rối. Anh chỉ gặp Hotaru ở Khu Phố Bồ Câu vốn không nên tồn tại, nên không đời nào Takumi có thể nhớ ra anh.
Thế nhưng, một vài điểm dường như đã kết nối trong tâm trí người đàn ông khi mọi dấu vết nghi ngờ đã tan biến khỏi đôi mắt ông.
"Tôi xin lỗi, nhưng cậu có thể cùng tôi đến phòng khám một lát được không?"
"Tại sao?"
"Làm ơn. Sẽ không mất một phút đâu. Cũng có một thứ tôi cần phải đưa cho cậu." Takumi cúi đầu thật sâu.
Jinya bối rối, nhưng người đàn ông có vẻ khăng khăng, nên anh đã đồng ý.
Anh đi theo Takumi trở lại một phòng khám nhỏ bên bờ sông Sumida.
Tòa nhà có những bức tường trắng, trông sạch sẽ, và mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi anh khi anh bước vào trong.
Anh được dẫn đến phía sau phòng chờ, nơi anh ngồi trên một chiếc ghế sofa và đợi.
Anh nhìn quanh. Tường màu trắng, và căn phòng gọn gàng.
Rõ ràng những nơi như bệnh viện chỉ sử dụng những màu sắc đơn giản cho tường để giúp bệnh nhân cảm thấy yên tâm.
Jinya phải thừa nhận rằng màu trắng sạch sẽ quả thực có tác dụng làm dịu lòng anh.
"Cảm ơn vì đã đợi." Takumi trở lại với một chiếc hộp gỗ paulownia dài, hẹp trên tay.
Ông ngồi đối diện Jinya và đặt chiếc hộp lên bàn giữa họ, rồi đẩy nó về phía anh.
"Cứ mở nó ra đi."
Jinya từ từ nhấc nắp hộp. Bên trong là một túi đựng kiếm.
Anh lấy thứ bên trong túi ra và nhìn nó một cách ngạc nhiên.
Đó là một thanh kiếm duy nhất. Một lưỡi kiếm dài, kỳ lạ được đặt trong một bao kiếm không trang trí.
"Yarai...?"
Đó là Yarai, thanh kiếm đã là bạn đồng hành của anh hơn một trăm năm.
"Tại sao nó lại ở đây?" anh hỏi.
"Cô ấy đã giao nó cho tôi," Takumi trả lời, giọng nói giờ đã bình tĩnh.
"Vào thời điểm tôi đến Khu Phố Bồ Câu, cô ấy đã qua đời. Nhưng người quản lý của nơi cô ấy làm việc đã đưa cho tôi thanh kiếm này cùng với một lá thư."
Lá thư có nội dung: Một ngày nào đó, một người đàn ông mang theo cát sao sẽ đến viếng mộ tôi. Xin hãy trả lại thanh kiếm này cho anh ấy.
Một điều như vậy không thể nào xảy ra được. Jinya chỉ gặp Hotaru sau khi cô qua đời.
Lúc đó cô không có Yarai và không thể nào đã viết một lá thư.
Nhưng Yarai rõ ràng đang ở đây.
Với một cảm xúc mạnh mẽ dâng trào trong lòng, anh nhắm mắt lại và thấy một cảnh tượng không thể có thật.
"Lâu rồi không gặp."
Nàng ngả người ra sau ghế, làn gió xuân nhẹ nhàng mơn man trên da.
Ánh nắng tràn ngập những bức tường trắng của căn phòng khi nàng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Giữa một giấc mơ nông, nàng trôi dạt, chờ đợi chàng đến.
"Tôi xin lỗi. Tôi đã thất hứa."
Sau một thời gian dài chờ đợi, chàng cuối cùng cũng đã đến. Nàng chào đón chàng bằng một nụ cười.
"Vớ vẩn. Chàng đã giữ lời rất tốt; chỉ là mất hơi lâu một chút thôi."
Nàng giơ ngón út lên. Chàng đã nghĩ rằng mình đã phá vỡ lời hứa ngoéo tay, nhưng không.
Chàng chỉ đến muộn một chút, thế thôi.
"...Ơn trời. Tôi đã có thể trả lại thứ này cho cô ấy..."
Giọng nói của Takumi đưa Jinya trở lại thực tại. Anh mở mắt và thấy mình đang ở trong phòng chờ.
Cảnh tượng đẹp đẽ anh thấy đã trôi qua kẽ tay và trở về với bầu trời xa xôi.
Thứ duy nhất còn lại từ nó là Yarai. Nó có cảm giác nặng trĩu, không phải vì nó là thép, mà vì cuộc hành trình nó đã trải qua để đến được đây.
Tương tự, thứ thép lạnh lẽo của nó lại có một sự ấm áp.
"Cảm ơn ông rất nhiều. Làm ơn, hãy để tôi trả lại cả cái này nữa," Jinya nói.
Takumi nhận lấy chai cát sao mà lúc nãy ông không chịu nhận.
Ký ức được cho là sẽ phai nhạt theo thời gian, nhưng ký ức của Jinya về Hotaru vẫn còn vì anh có cát sao để kết nối chúng.
Vậy thì, có lẽ, bây giờ anh sẽ quên cô ấy chăng?
Không, Jinya tự trả lời suy nghĩ của mình. Họ vẫn còn kết nối ngay cả bây giờ, nên chắc chắn anh sẽ nhớ cô.
"Tôi có thể hỏi tại sao cậu lại đổi một thanh kiếm lấy một chai cát sao không?"
Không có động cơ ẩn giấu, Takumi nhìn xuống cái chai trong tay và hỏi câu đó, một câu hỏi xuất phát từ sự tò mò chân thành.
"Hai chúng tôi đã thề sẽ gặp lại nhau một lần nữa, và chúng tôi đã trao đổi những thứ mà chúng tôi yêu quý nhất để không quên lời hứa của mình."
"...Và đó là chai cát sao này đối với cô ấy sao?"
"Đúng vậy. Thanh kiếm này là một phần của tôi. Đó là vật sở hữu duy nhất của tôi có thể sánh ngang với những gì cô ấy đã giao phó cho tôi. Cát sao của ông đã thân thương với cô ấy đến mức đó."
Nói cụ thể hơn, không phải bản thân cát sao mà cô trân trọng, mà là những gì nó đại diện: khoảng thời gian cô đã ở bên Takumi.
Takumi trông chết lặng khi nghe về cảm xúc của cô.
Về phần Jinya, anh đã nói những điều cần nói và lấy lại được Yarai.
Anh trả thanh kiếm vào túi và lặng lẽ đứng dậy. "Tôi xin phép đi trước."
"K-khoan đã!" Takumi gọi khi Jinya rời đi. Jinya dừng lại và ngoái đầu nhìn Takumi. "Chỉ là... cậu là ai?"
Jinya suy nghĩ về cách trả lời, rồi cười khẩy và đáp lại bằng một câu trả lời lảng tránh.
"Chỉ là một trong số rất nhiều người đàn ông, nhiều như sao trên trời, đã đem lòng yêu người phụ nữ tên là Hotaru."
Dù sao thì tên của anh cũng vô nghĩa đối với Takumi, nhưng anh cố tình không nói ra vì tôn trọng sự thật rằng anh đã yêu Hotaru.
Thực tại đòi hỏi và lạnh lùng; đó là lý do tại sao những quý bà của màn đêm đã lừa dối đàn ông bằng những lời nói dối rẻ tiền và những sự bắt chước nông cạn của tình yêu.
Jinya chắc chắn đã cảm thấy tình yêu dành cho người phụ nữ đã cố gắng hết mình để tiếp tục là một quý bà của màn đêm cho đến phút cuối cùng.
Đó là lý do tại sao anh sẽ không nói tên mình ở đây. Anh chỉ là một người đàn ông—một người không biết gì về cô và cô cũng không biết gì về anh—đã yêu Hotaru cô gái bán hoa, và thế là đủ.
Anh cúi đầu chào Takumi trong khi ông ta vẫn còn ngơ ngác, rồi rời khỏi phòng khám.
Anh đã hứa sẽ trở về trong cùng một ngày, nên anh không dừng lại ở đâu và đi thẳng về phía Koyomiza.
Giấc mơ của anh đã kết thúc, nên sẽ sai lầm nếu dừng lại và nấn ná với nó vào lúc đó.
Không có sự do dự nào trong bước chân của anh, và anh không dừng lại.
Thỉnh thoảng, anh nghĩ lại về một đêm đó và cách anh không thể bước bước cuối cùng dù đã cố gắng thế nào.
Đêm nồng cháy của họ tan biến như tuyết. Nhưng có những thứ đẹp đẽ chính xác bởi vì chúng kết thúc không hơn gì một giấc mơ.
"Tạm biệt, Hotaru... Lần này là thật rồi." Anh nói những lời mà mình đã không thể nói từ rất lâu trước đây, tạm biệt một tình yêu đã qua.
Lời chia tay này thiếu đi sự trang trọng, nhưng anh cảm thấy nó thật đúng đắn.
Cái nóng như thiêu đốt của mặt trời khiến anh cảm thấy hơi chóng mặt.
Anh nheo mắt và nghĩ rằng mình thấy cô đang mỉm cười phía sau làn sương mùa hạ. Cô biến mất gần như ngay lập tức; đó chỉ là một ảo ảnh. Anh cảm thấy có chút buồn trong lòng, nhưng nó đã bị át đi bởi một niềm vui mang đến nụ cười trên khuôn mặt anh.
Sau những đêm dài, ánh nắng ban mai có thể chói lòa đến mức mất phương hướng.
Nhưng trên đầu anh bây giờ là một bầu trời mùa hạ trong xanh, và điều đó đủ để anh tiếp tục bước về phía trước.
Với tinh thần phấn chấn đến mức gần như muốn huýt sáo, anh nghĩ về những gì đang chờ đợi ở cuối cuộc hành trình dài của mình.
Còn tiếp trong Sword of the Demon Hunter:Kijin Gentōshō – Kỷ Heisei
