Sổ Tay Bổ Hoàn Á Nhân Nương

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Con điên ở cái Võ Lâm này là tao đấy

(Đang ra)

Con điên ở cái Võ Lâm này là tao đấy

정통무협조와요

Trong khi tôi chẳng biết tí gì về võ hiệp cả."

118 276

Cô hầu gái đầy tính chiếm hữu tôi vừa thuê hóa ra là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy tính chiếm hữu tôi vừa thuê hóa ra là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy là một nàng công chúa...!?

24 16

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

386 13326

Thiên sứ chỉ uống soda

(Đang ra)

Thiên sứ chỉ uống soda

Maromi Maroyaka

Đây là một câu chuyện thanh xuân pha chút bí ẩn, nơi tình yêu và quá khứ đan xen vào nhau.

18 14

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

285 7910

Xích Long Hoàng Nữ (61 chương) (Hoàn Thành) - Chương 52: Trả Thù

Chương 52: Trả Thù

Hai con tuấn mã hí vang, chạy như điên trong thành phố về đêm, lướt qua vô số người dân tò mò hoặc kinh ngạc thò đầu ra nhìn về hướng nội thành. Fisher dựa vào thành xe ngựa, bình tĩnh nhìn cổng thành đằng xa.

Ở đó, cánh cổng sắt nặng nề đã hạ xuống, chặn đứng đường ra khỏi thành của họ.

Raphael ngồi bên cạnh Fisher. Phía sau, mấy người bạn đồng hành đã tỉnh lại, nhưng vì vừa rồi bị đám Ngưu nhân xác sống đánh ngất, đặc biệt là Lar, đầu vẫn còn choáng váng, la hét đòi đánh trả, kết quả chưa ra khỏi xe đã bị Fahir khống chế.

"Raphael, qua đây, cầm lấy cái này."

Fisher ôm bụng dưới, móc cuốn Sách Ma Pháp Tông Thất Fimaba trong ngực ra. Hiện tại ma pháp trên gậy batoong của anh đã dùng hết sạch, ma lực trên người cũng không đủ để khắc thêm bất kỳ ma pháp nào nữa, chỉ có thể mượn mạch ma lực của Raphael, cùng cô khắc một ma pháp đánh thủng cổng thành.

"Fisher, ta không biết khắc ma pháp."

Raphael mím môi, nhìn xuống người Fisher. Chỉ thấy chỗ anh ngồi đã bị máu chảy ra từ vết thương trên người nhuộm đỏ. Sắc mặt anh tái nhợt, nhưng vẫn không nói một tiếng, nghiêm túc nhìn Raphael.

"Tôi sẽ dạy cô khắc, vào trong lấy đại một cuốn sách ra đây."

Raphael gật đầu, quay vào trong xe lấy đại một cuốn sách mỏng trên giá sách của Fisher. Fisher không có thời gian chuẩn bị vật liệu ma pháp thêm, đành phải tiếp tục để Raphael dùng máu của mình.

Anh kéo móng vuốt hơi run rẩy của Raphael ấn lên vết thương của mình, sau đó nắm lấy móng vuốt của cô, dùng móng vuốt sắc bén của cô làm dao khắc, cuốn sách làm vật phẩm.

Raphael nhìn thấy cơ thể Fisher lộ ra do động tác vừa rồi. Mười mấy lỗ thủng trên bộ vest của anh đều đang rỉ máu. Dường như cảm thấy đau thay cho anh, móng vuốt của cô cũng khẽ run lên.

"Tập trung vào, Raphael."

Giọng Fisher vẫn bình thản, chỉ nhỏ hơn trước đó rất nhiều.

"Ừm."

Cô ép mình không nhìn vào vết thương trên người anh, không để cảm giác đau lòng trỗi dậy, chỉ cúi đầu nhìn cuốn sách.

"Điểm khó của việc khắc ma pháp Long nhân là, trong quá trình khắc sẽ sinh ra hiện tượng [Sụp Đổ] không ổn định khi giải phóng ma pháp, điều này cần liên tục truyền ma lực vào, để toàn bộ ấn ký trở nên ổn định..."

Giống như trước đây dạy Rene, trong lời chỉ dẫn nhẹ nhàng của Fisher, anh dẫn dắt ngón tay Raphael từ từ khắc từng đường vân sắc bén lên cuốn sách.

"Đừng căng cứng cơ thể, hãy để ma lực chảy tự nhiên trong cơ thể cô."

Mạch ma lực của Long nhân thô hơn con người rất nhiều. Khắc ma pháp này dùng ma lực của Raphael, lần này phản ứng của ấn ký còn dữ dội hơn lần đầu anh thử nghiệm. Ấn ký sáng rực như bóng đèn, hơn nữa tốc độ hình thành rất nhanh, nhưng cuốn sách kia lại như không chịu nổi sức mạnh của ấn ký, bắt đầu nóng lên.

Thấy cuốn sách sắp bốc cháy, Fisher bảo Raphael mau ném thứ này về phía cổng thành. Raphael cũng không lề mề, nhắm thẳng vào cổng lớn ném cuốn sách ra.

Cuốn sách sụp đổ vào không gian nhỏ hẹp ngay giữa không trung, gây ra từng đợt sóng gợn vô hình. Lại giống như trước đó, nhiệt độ cao khủng khiếp trong nháy mắt bao trùm cánh cổng đóng chặt. Đợi ngọn lửa biến mất, cánh cổng lớn đã hoàn toàn biến mất, thậm chí cả vòm cổng xung quanh cũng bị thiêu đen thui.

"Khoan đã, có người đang ra khỏi thành!"

"Là một chiếc xe ngựa! Đội trưởng, có cần chặn họ lại không?!"

"Chặn cái khỉ gì, cậu không thấy vụ nổ đó à? Ai muốn chết thì cứ đi, Phủ Thành Chủ xảy ra chuyện rồi, ai có gan thì theo tôi đến văn phòng Thành chủ..."

"Đội trưởng, ngài muốn..."

"Câm miệng!"

Trên thành truyền đến tiếng ồn ào. Fisher nắm chặt dây cương xuyên qua khói súng lao vào vùng hoang dã bên ngoài thành. Vùng hoang dã về đêm vừa lạnh lẽo vừa yên tĩnh. Đợi xe ngựa lao ra khỏi Thành phố Philoen rất xa rất xa, anh quay đầu nhìn lại Thành phố Philoen đang bốc cháy trong đêm, lúc này mới thả lỏng.

Đêm nay xảy ra quá nhiều chuyện, ít nhất bây giờ đã đảm bảo an toàn rồi.

"Ư..."

Vừa mới nảy sinh ý nghĩ này, Fisher liền cảm thấy cơn đau nhức và mệt mỏi toàn thân như muốn đè bẹp anh. Tay cầm dây cương của anh cũng hơi buông lỏng, nhắm mắt sắp ngã ra khỏi xe ngựa, may mà Raphael vội vàng đưa tay kéo anh lại.

Cô vội vàng ôm lấy Fisher. Ngay khoảnh khắc tiếp xúc với Fisher, vảy trên người liền rạp xuống trở nên mềm mại, để khi anh rơi vào lòng Raphael không bị cộm.

"Fi... Fisher?"

Raphael cúi đầu, thấy anh đã nhắm mắt, dường như đã mất đi ý thức, yên lặng dựa vào lòng mình.

Khuôn mặt anh vốn trắng trẻo, nhưng trong hành trình ở Lục địa Nam đã mọc thêm ít râu ria, sắc mặt tái nhợt, lại yên tĩnh như đứa trẻ không phòng bị.

Nhìn gương mặt ngủ say của Fisher, Raphael không biết tại sao mặt bỗng đỏ bừng. Cô chỉ cảm thấy Fisher trong trạng thái này rất đáng yêu, hoàn toàn trái ngược với bản mặt thối ngày thường.

Ừm...

Mũi, tai và miệng cũng rất đáng yêu...

Raphael ôm chặt Fisher, cái đuôi phía sau lắc lư. Nếu tên này ban ngày cũng ngoan như lúc ngủ thì tốt biết mấy.

"Ngài Fisher sao rồi?"

Mill trong toa xe phía sau vẫn không yên tâm, mở cửa xe ra hỏi, lại vừa khéo nhìn thấy Raphael đang ôm Fisher nghịch tóc đen của anh.

Cơ thể Raphael đột nhiên cứng đờ, có chút xấu hổ, theo bản năng muốn ném Fisher ra ngoài, kết quả nhận ra ngay đây là trên xe, may mà mình không ném anh xuống. Dưới ánh mắt của Mill, cô do dự hồi lâu, cuối cùng lại xấu hổ ôm chặt lấy Fisher.

"Hắn... hắn bị thương rồi. Đúng rồi, ta nhớ trong phòng hắn có vải trắng xử lý vết thương, Mill, cô có thể giúp ta tìm một chút không?"

Nhưng Mill không trả lời cô, chỉ ngẩn ngơ nhìn Raphael lúc này, vẻ mặt không thể tin nổi.

"Ra... Raphael đại nhân..."

"Sao..."

Raphael ngẩn ra một giây, cúi đầu nhìn lớp vảy hoàn toàn rạp xuống của mình, và cái đuôi lắc lư không ngừng kia. Mill là phụ nữ đã có bạn đời thích đuôi, cô ấy đương nhiên biết tình trạng hiện tại của Raphael. Đêm hôm đó âm thanh truyền ra từ phòng rất nhỏ, lúc đó nhóm Mill còn tưởng Fisher đang làm thí nghiệm hoặc là tiếng của Nana và Philoen.

Nhưng lúc đó Mill đã đoán được Raphael và Fisher có gì đó không bình thường. Nhóm Lar là trẻ con không hiểu, người lớn duy nhất là Mill lại không giấu được nữa rồi.

"Mill... Mill, đi lấy vải giúp hắn trước đi, chúng ta... chúng ta lát nữa hãy nói chuyện này."

"A, vâng, được... tôi đi ngay đây."

Đợi Mill chạy vào toa xe, nói qua tình hình cho lũ trẻ xong, cô lại vội vã cầm băng gạc chạy ra.

Raphael đặt cơ thể Fisher nằm thẳng trên sàn xe, sau đó đưa tay cởi quần áo anh ra. Quay đầu lại thấy Mill nhìn chằm chằm vào cơ thể Fisher, không biết tại sao cô lại có chút không vui...

Không đúng, bây giờ là đang xử lý vết thương, không nên nghĩ những thứ này!!

Raphael dùng băng gạc quấn từng vòng quanh cơ thể Fisher. Sau khi xác nhận không còn vết thương thừa nào, cô mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại thấy Mill mặt đỏ bừng nhìn chằm chằm cơ thể Fisher.

"Mill!"

"A, ngài ấy rất cường tráng... A, không phải không phải! Ý tôi là... cái đó..."

Mắt Mill quay vòng vòng như nhang muỗi, hai tay xua lia lịa, không dám nhìn Raphael đang có chút tức giận trước mặt.

Gió vùng hoang dã rất lạnh, Raphael sợ Fisher bị cảm, trước mặt Mill nén xấu hổ ôm Fisher vào lòng lần nữa, để anh cảm nhận được hơi ấm của Long nhân.

Cô vụng về cúi đầu ngửi ngửi hơi thở của Fisher, xác nhận hơi thở anh ổn định mới thở phào, đuôi cũng thả lỏng.

Mill bên cạnh nhìn hai người ôm nhau, có chút lo lắng nói:

"Raphael đại nhân, ngài ấy là con người, khác với Long nhân. Họ không có bạn đời thích đuôi. Bây giờ ở Lục địa Nam bên cạnh chỉ có chúng ta, nhưng sau khi về thì sao? Bên cạnh ngài ấy chắc chắn sẽ có những con người giống cái khác, chính là những cô gái mặc quần áo đẹp, cầm quạt nhỏ ấy."

Raphael cúi đầu nhìn bộ quần áo duy nhất Fisher đưa cho mình đang mặc trên người. Bộ đồ giản dị, lại vì trận chiến vừa rồi mà trở nên bẩn thỉu. Trên cánh tay cô mọc lớp vảy trơn bóng xinh đẹp, nhưng con người lại không có...

"Con người coi thường chúng ta. Cho dù Fisher khác với những con người khác, nhưng khi hắn trở về bộ lạc của hắn... không phải, là quần thể hắn sinh sống, những con người khác sẽ coi thường ngài, cuối cùng cũng sẽ dẫn đến việc hắn coi thường ngài."

Raphael chỉ ôm lấy Fisher, vẫn không nói một lời. Chỉ nhìn mặt Fisher rất lâu, cô mới bình tĩnh nói:

"Ta sẽ không để hắn coi thường đâu. Ta là Raphael, sẽ có một ngày, ta sẽ đường đường chính chính đứng trước mặt hắn, nói với tất cả Á nhân, tất cả con người, hắn là bạn đời thích đuôi của ta."

Vẻ mặt cô bình tĩnh, nhưng một sự tự tin tự nhiên sinh ra lại tràn ngập từ trong cơ thể cô. Nhìn thấy Raphael như vậy, nỗi lo lắng và băn khoăn trước đó của Mill cũng hoàn toàn biến mất.

Đúng vậy, ngài ấy là Raphael đại nhân, mình nên tin tưởng ngài ấy mới phải.

"Tôi hiểu rồi, vậy tôi về xem nhóm Lar trước đây. Lar cứ kêu đầu bị đánh đau quá, đòi ăn bánh mì trong phòng ngài Fisher..."

Mill đẩy cửa xe đi vào, chỉ để lại Raphael và Fisher trước cửa xe.

Cô cúi đầu nhìn Fisher trong lòng, lại nhớ tới những lần hắn bắt nạt mình trước kia, thế là cô trả thù dùng ngón tay chọc chọc vào má hắn, chọc cho má hắn lõm xuống một chút; lát sau lại bị yết hầu ở cổ họng hắn thu hút sự tò mò, lại sờ sờ chỗ đó của hắn, may mà không ấn xuống; lát sau lại cảm thấy sờ tóc hắn rất thoải mái, lại sờ sờ đầu hắn, cọ cọ một chút.

Tóm lại, chính là chơi thế nào cũng không chán.

Khoan đã, mình đang làm gì thế này?!

Thế này chẳng phải giống hệt tên ấu trĩ Lar sao?!

Mặt Raphael đỏ bừng lên, đột nhiên cảm thấy hành vi hiện tại của mình thật ấu trĩ. Mình đã... đã trưởng thành, là Long nhân trưởng thành đã có bạn đời thích đuôi rồi mà!

Cô đỏ mặt suy nghĩ nửa ngày, quay đầu nhìn cửa xe đóng chặt, xác nhận xung quanh không có ai, lúc này mới vén một lọn tóc ra sau tai, sau đó nhẹ nhàng cúi người hôn lên khóe miệng Fisher.

Từng làn hơi nước theo xe ngựa bị bỏ lại phía sau, giống như sự xấu hổ bị bỏ lại của Raphael vậy.

Dù sao bây giờ cũng chẳng ai nhìn thấy, sờ... sờ hắn ôm hắn nhiều chút cũng chẳng sao.

Coi như là trả thù việc hắn bắt nạt mình trước kia vậy.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!