Chương 51: Con Mắt
"Fisher!"
Lúc này đây, cuốn sách cổ xưa Philoen đưa cho Fisher hơi nóng lên, giống hệt cuốn [Sổ Tay Bổ Hoàn Á Nhân Nương] trong ngực anh. Điều này chứng tỏ về bản chất chúng là vật phẩm cùng loại, đã như vậy, cuốn Sổ Tay Bổ Hoàn Linh Hồn này chắc cũng sẽ không bị người khác nhìn thấy.
Raphael từ xa chạy nhanh tới. Fisher cầm cuốn Sổ Tay Bổ Hoàn Linh Hồn trong tay, nhưng cô lại dường như không nhìn thấy vật đó, chỉ nhìn Philoen bị thiêu đốt tàn tạ trên mặt đất, và Fisher đầy vết thương trên người.
Raphael vô cùng lo lắng chạy tới, muốn đưa móng vuốt ra ôm và vuốt ve Fisher, nhưng lại sợ chạm vào vết thương của anh, nhất thời luống cuống tay chân trước mặt anh, chỉ có cái đuôi phía sau bất an lắc lư.
Fisher lặng lẽ cất cuốn Sổ Tay Bổ Hoàn Linh Hồn vào trong ngực mình, để cùng với Sổ Tay Bổ Hoàn Á Nhân Nương trước đó. Nội thành cơ bản đã bị trận chiến giữa Fisher và Philoen phá hủy, bên ngoài cũng dần hỗn loạn, chắc là binh lính ngoại thành nghe thấy động tĩnh trong nội thành đang chạy về phía này.
Họ bắt buộc phải mau chóng rời khỏi đây. Fisher muốn di chuyển cơ thể, nhưng chỗ nào trên người cũng truyền đến đau đớn dữ dội. Anh nhắm mắt thở hắt ra một hơi, Raphael bên cạnh thấy thế vội đỡ lấy anh.
"... Cảm ơn."
Đôi mắt xanh biếc của Raphael nhìn anh, nhưng ngay khi anh cúi đầu đồng thời nhìn về phía cô thì lại quay đi, giọng nói cũng có chút mơ hồ không rõ:
"Cảm ơn cái gì chứ... Ngươi thật là..."
"Nhóm Lar đâu?"
"Họ ở bên trên, không sao cả."
Raphael không biết có phải lại nhớ đến chuyện xảy ra trong hang động với Nana hay không, bao gồm cả việc cô đã giết nhiều Á nhân như vậy. Mặc dù đó chỉ là những cái xác không hồn, nhưng Raphael vẫn có thể cảm nhận được sinh mệnh trôi đi.
Sau khi nhìn thấy nhiều Á nhân bị con người giết chết như vậy, lần này, lại là do đồng bào của cô, một Á nhân tàn nhẫn sát hại những Á nhân đó... Suy nghĩ của Raphael có chút sa sút, bởi vì cô đã bắt đầu nhận ra vấn đề nội bộ của Á nhân. Cố nhiên con người chiếm đoạt quê hương họ là kẻ đầu sỏ, nhưng Á nhân chẳng lẽ không có chút vấn đề nào sao?
Chia rẽ cục bộ, thân ai nấy lo, tản mát cho đến khi bị con người đánh bại từng người một.
"Vậy thì tốt."
Fisher dựa vào người Raphael, ngẩng đầu nhìn về hướng Phủ Thành Chủ, lại nhìn thấy một thiếu nữ Ngưu nhân tóc vàng nhếch nhác ánh mắt đờ đẫn đi từ trên đó xuống, không phải Nana thì là ai. Cây trâm vàng trên đầu cô ta đã biến mất, nhưng không biết ý chí nào đã chống đỡ cô ta thoát ra khỏi hang động đó.
"Ngài... ngài Philoen..."
Hai chân cô ta dường như yếu ớt đến mức ngay cả đi xuống con dốc của Phủ Thành Chủ cũng không làm được, đi chưa được mấy bước đã lăn từ trên dốc xuống. Cô ta toàn thân đầy thương tích nằm rạp trên mặt đất ngẩn ngơ một hai giây, sau đó mới ngẩng đầu nhìn thấy Philoen đã mất đi sự sống.
"Không... không... đừng mà... ngài Philoen..."
Khuôn mặt dịu dàng của Nana đã hoàn toàn chỉ còn lại sự trống rỗng, tàn nhẫn như thể bóc tách hoàn toàn mọi thứ của cô ta ra khỏi cơ thể vậy. Tiếng lẩm bẩm khe khẽ của cô ta dần trở nên không thể tin nổi, cho đến khi cái chết của Philoen đã hoàn toàn khắc sâu vào não bộ cô ta, cô ta mới nhận ra đã xảy ra chuyện gì.
"Ngài Philoen! Đừng! Ngài Philoen... của em... của em... của em!"
Ngay cả nước mắt cũng không chảy ra được, cô ta đưa tay che mặt mình. Ngón tay đó cắm thẳng vào da thịt, máu tươi rỉ ra từ móng tay. Đôi mắt cô ta trừng lớn đờ đẫn, dường như muốn khóc, nhưng chảy ra từ khóe mắt toàn bộ đều là máu.
Raphael nhìn cô ta với vẻ bi ai, nhưng lại không nảy sinh bất kỳ sự đồng cảm nào.
Nhưng bên cạnh cô, sắc mặt Fisher lại đột ngột thay đổi. Giây phút này, lông tóc toàn thân anh đều dựng đứng, giống như có nỗi kinh hoàng cực lớn nào đó giáng xuống vậy.
Anh nhìn chằm chằm vào Nana đằng xa, chỉ thấy máu tươi cô ta chảy ra dần dần bị một màu xanh lam nhuộm đẫm. Linh hồn cô ta trong nháy mắt bị bóc tách ra, không chỉ của cô ta, mà ở bụng dưới cô ta còn có một đốm sáng nhỏ.
Đây là, Bệnh Mất Hồn phát tác.
Mất sừng, mất Philoen, đối với Nana là đả kích lớn nhất. Sự tuyệt vọng to lớn mang đến cho cô ta sự chấn động linh hồn, từ đó bị lấy đi.
Bị...
Fisher ngước mắt lên, chỉ thấy trong bầu trời đêm phía sau, sau lưng Nana không biết từ lúc nào đã xuất hiện một thứ khổng lồ và hư ảo.
Đó là một con mắt, giống như con người, giống như Á nhân, lại giống như đồng tử của động vật. Trong đồng tử đen tuyền đó như chứa đầy cả dải ngân hà, lại như hàng ngàn vạn linh hồn đang lấp lánh.
Nhưng điều đáng kinh ngạc nhất là, mí mắt trên và mí mắt dưới của nhãn cầu đó không giống mắt bình thường, mà giống như môi trên và môi dưới của một cái miệng hơn. Điều này khiến toàn bộ cấu trúc của thứ đó vừa giống nhãn cầu lại vừa giống cái miệng.
Linh hồn của Nana và con cô ta nhanh chóng bị nuốt chửng vào nhãn cầu của thứ đó, giống như đi qua một cánh cửa, rất nhanh chìm vào dải ngân hà trong nhãn cầu đó. Chút ánh sáng xanh trên xác Philoen phía sau cũng nương theo vĩ lực vô hình bay lên, chìm vào trong cơ thể thứ giống như con mắt đó.
Cơ thể Fisher đột ngột cứng đờ, bởi vì sau khi nuốt chửng linh hồn họ, con mắt khổng lồ đó lại không rời đi, mà lơ lửng giữa không trung đối diện với Fisher trên mặt đất.
Con mắt đó dường như cong lên một chút trêu tức lại dường như vui sướng. Rõ ràng là đôi mắt cong cong vì cười, nhưng hình dạng cái miệng lại trễ xuống tạo thành hình miệng đang khóc lóc kể lể. Môi trên và môi dưới đóng mở, từ từ thốt ra từng tiếng dường như là thì thầm lại dường như là tiếng chuông lớn:
"Fi... sher..."
"Làm... tốt... lắm..."
"Nợ... một... lần..."
"Hì... hì..."
Ngay giây tiếp theo, thứ khổng lồ đó lại như hố đen hòa làm một với ánh trăng sáng ngời, biến thành bóng tối biến mất trên bầu trời, chỉ để lại Fisher mồ hôi lạnh đầy người cứng đờ tại chỗ.
"Fisher! Fisher!"
"... Không sao."
Trong từng tiếng gọi của Raphael bên cạnh, anh mới bàng hoàng tỉnh lại từ trạng thái vừa rồi, quay đầu nhìn cô. Cô lo lắng nhìn anh, dường như hoàn toàn không phát hiện vừa rồi có một thứ khổng lồ xuất hiện trước mặt họ.
Cô ấy... không nhìn thấy.
"Hộc..."
Nana đằng xa cũng giống như những Á nhân bị cướp mất linh hồn biến thành sự tồn tại như xác sống. Cô ta giãy giụa muốn đứng dậy, giây tiếp theo lại mềm chân ngã xuống. Nhưng bên cạnh cô ta chính là quảng trường ngầm mà Fisher và Philoen từng xuống trước đó, nơi đó vì trận chiến của họ mà tràn ngập ngọn lửa.
Cô ta cứ thế đờ đẫn rơi vào công trình ngầm tràn ngập ngọn lửa đó, cho đến khi bóng dáng hoàn toàn biến mất.
Fisher hít sâu một hơi, tạm thời nén những gì nhìn thấy nghe thấy vừa rồi xuống đáy lòng. Bây giờ không phải lúc hoảng hốt, binh lính bên ngoài đang chạy về phía này, họ phải lập tức xuất phát ra khỏi thành, nếu không sẽ rất phiền phức.
"Raphael, gọi nhóm Lar, chúng ta xuất phát ngay bây giờ, rời khỏi đây."
Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!
