Chương 22: Rene
"Chết tiệt, sao lại bắt thêm người vào nữa vậy, lại còn là Á nhân... Rốt cuộc bọn họ có viết thư cho Thành chủ không vậy, ta và Thành chủ Keken là bạn bè, ông ấy tuyệt đối sẽ đến cứu ta."
Nhóm Long nhân của Raphael bị Não Ma tên Collie bắt giữ ném vào nhà lao đơn sơ trong đại sảnh. Bên trong còn nhốt ba con người, hai nam một nữ. Vì có sự hiện diện của Não Ma, Raphael có thể nghe hiểu lời nói của những con người này, khiến cô phải liếc nhìn họ.
"Im lặng chút đi, còn mười ngày nữa đấy, nếu không mang tiền chuộc đến đổi thì xé xác các ngươi."
Nhện khổng lồ Siya ở bên ngoài hù dọa họ, dọa mấy con người bên trong sợ mất mật:
"Khoan đã, đừng giết chúng tôi... tôi..."
Không để ý đến tiếng kêu của con người trong lao, Siya leo lên vách đá bên cạnh, nằm xuống một cái hang nhỏ trên đó. Trong cái hang bên cạnh có Não Ma đang ngồi.
"Famasi đâu? Vẫn đang đào hang à?"
"Hình như là đi tắm rồi."
Collie đóng hộp trang sức trên tay lại, sau đó quay đầu nhìn Siya. Trên mặt cô ta đang bôi một thứ chất lỏng màu trắng gì đó, nhưng dường như hoàn toàn không có kinh nghiệm khiến khuôn mặt trắng bệch, kết hợp với thân hình hư ảo trông chẳng khác gì ác quỷ.
Siya vừa ngồi xuống đã bị bộ dạng kỳ quái của đối phương chọc cười, chỉ vào cô ta nói:
"Cái thứ quỷ quái gì thế này? Cô xấu quá đi mất, hahahaha!"
"..." Collie há miệng, cúi đầu nhìn gương, vô cảm nói, "Đồ mua ở thành phố loài người, phụ nữ ở đó rất thích bôi thứ này. Tôi từng thấy rồi, rất đẹp, nhưng hình như tôi bôi hơi đậm quá..."
Siya nằm xuống, mấy cái chân nhện khổng lồ kéo qua kéo lại dưới thân, từ trong cơ thể rút ra một ít tơ nhện. Tơ nhện của Chu Nhân Chủng vô cùng quý giá, khi họ làm tổ bắt buộc phải dùng tơ nhện mình tích cóp được, ăn càng nhiều càng tốt, tơ nhện mới nhiều và trắng.
Chỉ thấy tơ nhện trong tay Siya trắng như ngọc, ả mân mê ngắm nghía hồi lâu, lại từng chút một vê vê như vê bột nếp, loại bỏ tạp chất trong tơ nhện sản sinh hôm nay.
"Cô rốt cuộc tích được bao nhiêu tơ nhện rồi?"
Collie liếc nhìn thân nhện khổng lồ dưới người ả, mở miệng hỏi.
Siya chẳng thèm nhìn cô ta:
"Cô thì biết cái gì, đống tơ này tôi tích mấy năm rồi đấy. Đồ ăn mỗi ngày đều dùng để tích tơ nhện hết, đợi lúc làm tổ nhất định sẽ là cái tổ đẹp nhất, thoải mái nhất..."
"Hừ, làm tổ sao..."
Collie đặt hộp phấn trong tay xuống, trong gương, biểu cảm hư ảo của cô ta dần nhạt đi: "Chúng ta cứ tiếp tục thế này không phải là cách, con người sẽ không cam tâm cứ ở mãi trong tường thành đâu. Rất nhiều bộ lạc Goblin phương Bắc đã bị con người tiêu diệt rồi, đợi những bộ lạc lớn đó bị con người giết hết, đến lúc đó cả vùng hoang dã đều sẽ là của con người, chúng ta..."
"Tch, đến lúc đó chúng ta trốn vào trong núi là được, miễn cưỡng cho cô ở chung tổ với tôi đấy."
Siya trông có vẻ không thông minh lắm, hoàn toàn không nhận ra nỗi lo âu trong lời nói của Collie, ngược lại còn tỏ ra lạc quan, lại cất hết đống tơ nhện quý giá vào trong thân nhện khổng lồ.
Collie há miệng, sau đó lẩm bẩm:
"Hy vọng là vậy... Chuyện liên lạc với con người để tôi đi cho, lát nữa tôi sẽ xuất phát, tiện thể xem con người dùng thứ này thế nào."
Cô ta đặt hộp phấn bên cạnh hang động, sau đó nhìn Siya:
"Các cô nghỉ sớm đi, đợi tin tôi."
"Được được, cô đi nhanh đi. Tôi đi xem con nhóc Famasi đang làm gì, đừng bảo tắm được một nửa lại chạy đi đào hang rồi nhé..."
Thấy bóng dáng Collie dần biến mất tại chỗ, Siya cũng nhảy xuống khỏi hang động, đi về một hướng khác trong hang. Ánh lửa chập chờn, bóng dáng nhện khổng lồ của ả dần kéo dài rồi cuối cùng biến mất không thấy tăm hơi.
"Tiêu rồi tiêu rồi, sắp bị giết rồi..."
Mấy con người mặt mày xám ngoét thì thầm, nhưng lúc này Raphael đã không còn nghe hiểu ngôn ngữ của họ nữa, vị Á nhân Não Ma Chủng kia đã rời đi rồi.
Raphael còn muốn cố sức đi đến bên cạnh cửa lao xem có thể dùng sức mạnh cơ thể mở cửa lao ra không, kết quả mới đi đến đó đã thấy cả người bủn rủn, vảy đau dữ dội.
Mill thấy thế bèn đi tới dìu cô quay lại ngồi xuống, thì thầm:
"Không sao đâu, ngài Fisher nhất định sẽ tới..."
Raphael liếc cô một cái, Mill không biết nghĩ đến điều gì mà mặt lại hơi đỏ lên, hoảng loạn xua tay nói:
"Ý tôi là, xe... xe ngựa của ngài Fisher còn ở đây... Ngài ấy... chắc chắn sẽ đến lấy xe ngựa, hơn nữa, tiện thể... tiện thể cứu chúng ta đi..."
"Chị Mill, sao chị lại tin tưởng tên con người đó chứ!"
"Đúng đấy đúng đấy."
Fahir và Keshir chỉ trích Mill, khiến mặt Mill càng đỏ hơn:
"Không phải, chỉ là ngài Fisher hơi khác so với những con người kia..."
"Em sẽ mách anh Bull!"
"Này này, em đừng nói linh tinh, Keshir!"
Bull là bạn đời thích đuôi của Mill, cũng là anh trai của Keshir và Fahir.
Trong phòng lại bắt đầu ồn ào, nhưng chung quy vẫn trong phạm vi thì thầm. Họ không dám nói quá to, sợ dẫn dụ con Nhện Nương lúc nãy tới, sau đó để ả dùng súng hỏa mai bắn một lỗ lớn trên ngực mình.
Nhưng giây tiếp theo, Lar bên cạnh Mill lại hét lớn:
"Fisher!"
"Suỵt, Lar, em bé mồm một chú... Á... Ngài Fisher."
Raphael dường như nghe thấy cái tên nào đó, đột ngột ngẩng đầu lên, chỉ thấy ở cửa nhà lao, một người đàn ông nhân loại mặc vest đen đang nhìn họ.
Thấy Lar hét lên, Fisher đưa ngón trỏ lên miệng ra hiệu cho cô bé im lặng.
"Fisher, ngươi vào bằng cách nào?"
"Tiên sinh, tiên sinh! Chúng tôi là người Nari, xin hãy cứu chúng tôi, báo cho Thành chủ Keken bên ngoài biết vị trí của chúng tôi, đợi ra ngoài nhất định sẽ hậu tạ ngài!"
Fisher không để ý đến mấy con người mắt sáng rực kia và Lar đang ríu rít, chỉ đưa tay đếm số lượng Long nhân. Sau khi xác nhận không thiếu ai, anh lại không mở cửa nhà lao, ngược lại bắt đầu tìm kiếm tung tích xe ngựa của mình.
Sau khi nhìn thấy xe ngựa đỗ bên cạnh hang động, anh xách gậy rời khỏi cửa nhà lao.
"Này này, tiên sinh, đừng đi, cầu xin ngài!"
Nhìn Fisher không thèm quay đầu lại, mấy tù nhân con người vẻ mặt đau khổ.
Raphael dựa vào cửa nhà lao, cũng nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Không biết tại sao, đối với hành động không mở cửa trước của anh, cô lại nảy sinh chút không vui. Nhưng nghĩ lại cũng hợp lý, có lẽ đối với hắn, trọng lượng của cô và đồng bạn còn chẳng bằng một phần vạn xe ngựa của hắn.
Cô nén nỗi buồn bực trong lòng xuống, không nói một lời.
Fisher mở cửa toa xe, bước vào căn phòng bị lục tung bừa bãi. Mở ngăn kéo ra, phát hiện ví da thật của mình đã biến mất, khuôn mặt bình thản của anh đen lại, tay nắm gậy batoong cũng chặt hơn một chút.
Ra khỏi phòng mình, anh bỗng nhìn thấy bộ váy tím rơi trên mặt đất. Hơi ngẩn ra, anh đưa tay nhặt bộ đồ lên. Từng vòng sáng màu tím lại bắt đầu vận chuyển, nhưng ngay khoảnh khắc Fisher chạm vào lại hoàn toàn biến mất.
Xem ra ma pháp đã bị kích hoạt rồi...
Fisher thở dài, trong đầu chợt hiện lên hình bóng của Ma nữ kia.
Anh treo lại bộ quần áo vào sâu trong phòng thay đồ. Khi bộ váy lật qua, hóa ra ở cổ áo, một dòng chữ nhỏ viết bằng chữ hoa thể Nari hiện ra:
"Rene"
Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!
