Shōnen Onmyōji

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3114

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2404

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6711

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 499

Tập 27: Cơn Bão Tựa Lưỡi Kiếm Giáng Trần - Chương 10

Tìm kiếm vô tội vạ thế này thì cũng chẳng có kết quả đâu.

“Buồn ngủ quá…”

Trong kho của Âm Dương Liêu, Masahiro đang dọn dẹp sách vở, cố gắng mở thật to đôi mắt đã díp lại vì buồn ngủ. Đã hai đêm liên tiếp không chợp mắt, cậu đi khắp mọi ngóc ngách tìm kiếm tung tích con thiên cẩu nhỏ nhưng vẫn bặt vô âm tín.

Nhìn Masahiro đang lảo đảo, Tiểu Quái lộ vẻ mặt đầy lo lắng.

“Này, cậu không sao chứ? Cứ để tớ làm cho, cậu đi chợp mắt một lát đi.”

Thế nhưng, Masahiro vẫn chậm rãi lắc đầu.

“Không, chuyện là, thực ra…”

Thực tế, cậu nên tạm gác công việc lại để lùng sục khắp kinh đô, tìm kiếm những nơi chưa đi qua. Thế nhưng, hôm nay lại là cuối tháng, mọi việc đều dồn ứ cả vào một ngày. Một *Trực Đinh* mà vắng mặt thì rắc rối lớn.

Nhưng cũng may, vì đã dốc hết sức lực để sắp xếp, nên hoàn thành xong chỗ này là cậu có thể về nhà ngay hôm nay.

Ánh sáng từ cửa sổ xiên xéo chiếu vào, khung trời ngoài kia đã dần chuyển sắc hoàng hôn.

Nếu không tìm ra nó ngay trong ngày hôm nay, nhất định sẽ có chuyện khủng khiếp xảy ra.

Đến bây giờ, lũ thiên cẩu vẫn đang tiếp tục bay lượn trên bầu trời. Ban ngày, để tránh tầm mắt con người, chúng biến thành những con chim đen tuyền. Lũ thiên cẩu vốn thờ phụng Sarutahiko, vị thần đã dẫn đường cho Ninigi no Mikoto – cháu nội của Nữ thần Mặt trời Amaterasu Ōmikami, có truyền thuyết kể rằng chúng coi chim là hiện thân của mặt trời nên rất thích hóa thân thành chim. Thực tế, vào đêm đó, Sahou cũng biến thành chim và bay lên trời.

Sáng nay, khi thấy cảnh tượng ấy, Gai – yêu quái hộ vệ của Đạo Phản – đã la ầm lên rằng: "Chính hắn đã tấn công ta!".

Một con quạ bị thiên cẩu tấn công. Và sau này khi viết bài, mình có thể đưa đoạn này vào. Masahiro tự nhủ trong lòng. Cứ thế, cậu không ngừng nghĩ về những chuyện vui vẻ, nếu không thì áp lực quá lớn thật sự khiến cậu khó thở.

Vì thiếu ngủ, thể lực và linh lực của Masahiro nhanh chóng cạn kiệt. Cậu thực sự đang rất đau đầu.

Thở hắt ra một hơi. Masahiro cứ thế dựa vào tường mà trượt xuống. Nếu cậu cố gắng vịn vào giá sách, có lẽ cả giá sách sẽ đổ ụp mất.

Cậu nhắm mắt lại một lúc lâu. Chẳng mấy chốc, ý thức đã trôi dạt đi đâu mất.

Một lúc sau, tiếng chuông trống vang lên.

“A, xong rồi.”

Masahiro đưa mắt nhìn quanh.

“Xin lỗi nhé, hôm nay đến đây là hết rồi.”

“Ừm, riêng hôm nay ta tha cho cậu.”

“Tiểu Quái có tha cũng chẳng có ích gì đâu.”

Masahiro xoa trán đứng dậy. Tiểu Quái nhảy lên vai cậu, nhẹ nhàng nói.

“Nhưng chỉ cần được ai đó tha thứ thì sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, đúng không?”

Masahiro hơi suy nghĩ một chút.

“Ừm.”

Cảm giác tội lỗi dường như đã vơi đi phần nào. Việc dọn dẹp nhà kho chỉ có một mình Masahiro, nhưng Tiểu Quái cũng giúp đỡ rất nhiều. Nếu không thì có lẽ đến giờ vẫn còn bận rộn.

Vươn vai giãn gân cốt, Masahiro bước ra ngoài.

Sau khi về nhà, cậu định ngủ một chút thôi, dù là thời gian ngắn ngủi trước khi đêm xuống.

Đến tối, Sahou sẽ tới. Trước đó, cậu cần phải nghỉ ngơi để hồi phục thể lực và linh lực, dù chỉ một chút.

Khi ở trong Âm Dương Liêu, cậu hành động với ý thức đang làm việc.

Vấn đề là cơn gió trên đường về nhà. Gió mạnh đến mức khiến người ta nghi ngờ rằng ngày trời quang mây tạnh này là giả. Vì sao trời không mưa mà cũng chẳng có mây, những người thuộc bộ Thiên Văn đang rất đau đầu vì điều đó.

Cha và hai người anh trai nhìn Masahiro vẻ mặt cực kỳ mệt mỏi, như thể họ đang nghĩ gì đó. Thế nhưng, họ lại vờ như không nhìn thấy. Điều này thực sự khiến cậu cảm thấy rất biết ơn.

Trên đường về, Masahiro gặp Minatsuru, người cũng đang chuẩn bị rời khỏi nhiệm sở.

“Masahiro điện hạ bây giờ mới về sao? Vất vả quá.”

Minatsuru bất giác bắt chuyện, dừng chân trước mặt Masahiro. Đây là lần đầu tiên anh gặp Masahiro trong ngày hôm nay.

Nhìn gương mặt của Masahiro, Minatsuru nhíu mày.

“Masahiro điện hạ, sắc mặt ngài kém quá.”

Masahiro mỉm cười. Nhưng đó chỉ là một nụ cười gượng gạo khô khốc. Masahiro biết rõ rằng mình xanh xao vì thiếu ngủ. Ai nhìn thấy cũng biết cậu đang có vấn đề về sức khỏe.

“Ngài lại cảm thấy không khỏe sao? Dường như vào mùa này ngài rất dễ bị bệnh.”

Mùa thu năm ngoái, cậu đã không thể làm việc được một thời gian dài. Về chuyện này, Masahiro không biết phải giải thích thế nào.

“Con xin lỗi.”

“Chăm sóc sức khỏe cũng là một phần của công việc. Xin hãy chữa trị trước khi bệnh trở nặng hơn.”

“Vâng.”

Gật đầu, Masahiro túm lấy cái đuôi đang lung lay của Tiểu Quái đang ngồi trên vai cậu từ phía sau. Tiểu Quái đang đứng bằng hai chân bỗng mất thăng bằng.

“Thả ra, Masahiro! Ta, ta, ta sẽ cho cái tên Âm Dương Sư vô dụng này biết tay!”

Thờ ơ bỏ qua Tiểu Quái đang nghiến răng nghiến lợi, Masahiro thở dài. Thiếu ngủ nghiêm trọng hơn cậu nghĩ. Nếu không cố gắng điều chỉnh lại, có lẽ cậu sẽ bị thiếu oxy mất.

Masahiro ngẩng mặt lên.

“Minatsuru điện hạ, có một chuyện, con có thể hỏi ngài một chút không?”

“Chuyện gì?”

Minatsuru đang bước đi, nghe thấy liền quay lại dừng chân hỏi.

“Hiện tại, con đang tìm một vật rất quan trọng, nhưng hoàn toàn không biết nó ở đâu nên rất đau đầu. Con nhớ Minatsuru đại nhân hình như rất giỏi về lĩnh vực này.”

“Không thể gọi là giỏi được đâu.”

Thế nhưng, Minatsuru vừa nói vừa lặng lẽ nhìn gương mặt của Masahiro. Anh ta giỏi bói toán hơn Masahiro rất nhiều.

Nhìn chằm chằm vào Masahiro với vẻ mặt không khỏe, Minatsuru nhíu mày trả lời.

“Masahiro điện hạ.”

“Vâng?”

“Ngài hẳn là biết nó ở đâu, có phải chỉ là ngài quên mất rồi không?”

“Ế!?”

Tiểu Quái đang ngồi trên vai Masahiro kinh ngạc trợn mắt nhìn Minatsuru.

“Ngươi nói gì vậy!?”

Dù không nghe thấy tiếng của Tiểu Quái, nhưng Minatsuru vẫn tiếp tục nói.

“Chắc là nó rơi ở một góc nào đó. Ví dụ như, quanh thắt lưng hoặc những nơi mà không nhìn thấy thì không thể tìm ra. Tướng mặt là vậy đấy.”

Masahiro ra sức lục lọi trí nhớ của mình, lặp đi lặp lại trong miệng.

“Góc nào đó… góc nào đó à?”

Gió mạnh lên, thiên cẩu xuất hiện. Cậu đã nhìn thấy một giấc mơ, trực giác mách bảo đó là giấc mơ của đứa con nhà thiên cẩu. Sahou, người giám hộ, đã đến. Đại thiên cẩu Tổng lĩnh nói rằng sẽ hủy diệt kinh đô này. Thời hạn là đêm nay. Đêm nay là đêm tân nguyệt. Trên bầu trời không có ánh trăng, vô số vì sao sẽ vụt sáng.

Sao băng là thiên cẩu. Những người dân kinh đô chẳng biết gì cả, không hề hay biết cơn thịnh nộ của lũ thiên cẩu đang bay lượn trong gió, hoàn toàn không hiểu vì sao lại có một cơn bão dữ dội sắp kéo đến.

Vì vẻ mặt Masahiro như bị thứ gì đó đeo bám, khiến Minatsuru cảm thấy có gì đó không ổn.

“Masahiro điện hạ, có chuyện gì xảy ra sao?”

“À không, cái đó… Nếu không tìm ra trước tối nay, con sẽ bị mắng mất. Mà con lại không biết phải làm sao…”

Masahiro siết chặt hai nắm đấm, cố gắng kiềm chế bản thân. Nếu còn tiếp tục hoảng loạn, Minatsuru sẽ nhận ra mất.

Nghe nói sẽ bị mắng, Minatsuru dường như đã hiểu ra điều gì đó.

Trưởng Âm Dương Sinh mỉm cười khổ sở, vỗ vai Masahiro.

“Vậy thì, ngài đã tùy tiện mang đồ của Seimei đại nhân ra ngoài rồi phải không?”

Masahiro mỉm cười một cách mơ hồ. Cứ vậy đi.

“Nếu thực sự không tìm thấy, thành thật cầu xin tha thứ chẳng phải tốt hơn sao? Tôi nghĩ, Seimei đại nhân sẽ không vô cớ nổi giận mắng mỏ người đã nhận ra lỗi lầm của mình đâu.”

Nói rồi, Minatsuru lại lắc đầu.

“A, không đúng. Hơn tôi, Masahiro điện hạ hẳn là người hiểu rõ hơn.”

Dù sao cũng là cháu trai của Seimei.

Masahiro nheo mắt lại. Đúng vậy, ông nội đúng là người như vậy.

“Minatsuru điện hạ rất hiểu ông nội con nhỉ.”

Minatsuru như thể ngượng ngùng cúi đầu.

“Không, tôi chỉ nghe từ Yukihira đại nhân một ít thôi. Tôi nghĩ mình nên tìm hiểu thêm về những Âm Dương Sư mà mình lấy làm chí hướng học tập thì tốt hơn.”

Và rồi Yukihira đã kể rất nhiều chuyện về Abe no Seimei cho Minatsuru nghe. Yukihira kể cho Minatsuru với giọng điệu như thể chính mắt mình đã chứng kiến. Minatsuru đã giữ chức trưởng Âm Dương Sinh từ sau khi trưởng thành. Anh ta là tâm phúc của Yukihira.

“Masahiro điện hạ, ngài có biết không? Các con của Yukihira đại nhân cũng rất ngưỡng mộ Seimei đại nhân. Hôm qua, thiếu gia còn nhờ tôi, nếu Seimei đại nhân có thuật chữa bệnh thì dẫn cậu ấy đến, còn nói rằng không phải bây giờ thì không được.”

Masahiro đang cố gắng kìm nén sự lo lắng trong lòng, lặng lẽ lắng nghe lời Minatsuru, bỗng cảm thấy như bị thứ gì đó kéo lại.

Vừa nãy, Minatsuru đã nói gì vậy?

Masahiro nuốt nước bọt, cố gắng nặn ra tiếng.

“Xin lỗi, ngài vừa nói gì cơ?”

“Hả?”

“Ông nội con có thuật gì đó…”

Minatsuru chớp mắt, cố gắng nhớ lại những lời mình vừa nói.

“À, là thuật chữa bệnh. Hình như có một chú chim nhỏ mãi không lành vết thương, cậu bé cảm thấy rất đau lòng.”

Ngôi nhà của Yukihira là nơi những ngôi sao đầu tiên rơi xuống.

Chú chim nhỏ bị thương…

Thiên cẩu để tránh tai mắt con người, đến sáng sẽ biến thành chim.

Ngoại pháp đang từng chút một ăn mòn cơn bão.

Tê liệt sẽ bắt đầu từ cánh, rồi sẽ mất đi sinh mạng, Sahou đã nói như vậy—

“Chính là nó!”

Mắt Masahiro sáng rực. Tiểu Quái ngồi trên vai cậu, đôi mắt màu hoàng hôn cũng lấp lánh.

Masahiro nắm chặt hai tay Minatsuru.

“Con vô cùng cảm ơn!”

“Hả?”

“Thuật bói của Minatsuru điện hạ đối với con chỉ kém ông nội một chút thôi!”

“Là *watakushi* chứ không phải *ore*!” (Trong tiếng Nhật, khi dùng kính ngữ thì bất kể nam nữ đều dùng "watakushi", còn khi nói chuyện bình thường thì "ore" là cách xưng hô của nam giới).

Đối mặt với vị tiền bối Âm Dương Sư tóc tai vẫn gọn gàng không một sợi nào rối, Masahiro tươi cười rạng rỡ gật đầu.

“Vâng, xin lỗi! Thật sự vô cùng cảm ơn!”

Masahiro lay lay hai bàn tay đang nắm chặt, rồi cúi mình thật sâu.

“Vậy, con đi trước đây!”

Minatsuru ngẩn người nhìn Masahiro vội vã rời đi.

“Có sao không vậy, Masahiro điện hạ?”

Masahiro có tính cách rất nghiêm túc, chắc là đã nghĩ ra rất nhiều điều rồi.

Chắc là đã giúp ích được phần nào rồi.

“Mà, đã được cảm ơn thì chắc là đã nghĩ ra rồi nhỉ?”

Nếu vậy thì tốt quá rồi, Minatsuru vì cũng phải về nhà nên cần chuẩn bị, thế là anh đi về phía bộ Âm Dương.