「E-uh… hức… ugh…… ọe……」
Đang khóc kìa, khóc nấc lên luôn kìa, kiểu khóc mà vứt sạch mọi lợi thế xinh đẹp của mỹ thiếu nữ ấy, đúng nghĩa là gào khóc luôn.
「Xin lỗi nhé…… Không ngờ nó lại não tàn đến mức đó……」
Tên thủ phạm phế vật kia hiện giờ đang chịu hình phạt đào hố rồi lấp lại chỗ vừa đào. Thông minh với chả trí tuệ, bị bug thì có…lúc nãy còn lảm nhảm cái gì mà phung phí intelligent— cứ ngồi đó mà phung phí hết mớ trí tuệ đó đi.
「Thạch… không muốn ăn…thạch…..không muốn… vận động… ma lực… burst extend…」
「Ờm… ăn thịt không? Nhai dai lắm đó?」
「C-cho tui ngủ……」
Ờ thì… ừm… cũng hết cách rồi nhỉ. Đã cất công mua rồi thì thôi lắp bàn ghế trang trí vậy! Ừ!!
「……ờm, có ổn không vậy desuwa?」
「Con thỏ kia…… nhìn…có…giống….ổn…. không hhảaa…」
「Tớ không biết chị người sắt kia thì thế nào, nhưng nếu cậu còn dính tới Sanraku-san thì việc quan trọng là phải quen dần desuwa…… Như tớ này, lúc nhận ra thì đã lăn lộn khắp nơi phiêu lưu quá nhiều đến mức tự chấp nhận số phân luôn rồi desuwa」
「…………cậu, tên là gì?」
「Là Emul desuwa」
「Sao tự nhiên tui lại thấy cậu không xa lạ chút nào nhỉ… Rất vui được gặp cậu, Em-chan.」
「Đ-đầu óc cậu ấy bình thường hơn Sanraku-san kìa desuwa….!?」
Vì lần này nhóc có đóng góp với tư cách là trạm dịch chuyển nhanh nên tôi sẽ tha cho… nhưng lần sau thì không có đâu, Emul.
「Sanraku-san! Sanraku-san! E-em bình thường mà desuwa!」
「Sammy-chan-san còn bình thường hơn đấy!」
「Sanraku-san, đầu óc anh có ổn không vậy desuwa?」
「Rồi —out luôn」
「HOHYAAAAAAA!??」
Tôi túm gáy nó và xử bằng hình phạt lắc nhẹ. Emul quay mòng mòng, loạng choạng như say rượu, trong khi tôi nhìn quanh cái động hang đã thay đổi hoàn toàn.
「Mức độ văn minh đang bị lệch pha rồi.」
「Này, đã lấp hố chưa?」
「Đã hoàn thành.」
「Vậy đào tiếp đi.」
「Aaaah, trí tuệ— trí tuệ đang bị phung phí……!!」
Cày level cũng y hệt thôi, quan trọng là nhịp độ, nhịp độ ấy.
Lặp đi lặp lại một công việc đơn điệu cần sức bền, nhưng đứa nào không biết lấy hơi nghỉ đúng lúc thì dễ gãy tinh thần lắm. Chỉ những kẻ biết chấp nhận thỏa hiệp một chút để gây tê phần lớn nỗi đau mới trở thành thợ lành nghề hạng nhất được.
「Chỉ là, level thì vẫn tăng đều, đúng là khó nói……」
Level 79. Ở tân lục địa thì vẫn chỉ là rác thôi, nhưng xét về góc độ power-leveling thì có thể gọi là mức giá trị cao rồi đấy. Ít nhất cũng là cách cày đàng hoàng hơn nhiều so với việc đẩy cả đống bọ cạp xuống vực.
「Cụ thể thì cô đã làm gì?」
「Trả lời: cố ý để nhóm cá thể Amullet Gargantula đực phát hiện, sau đó dẫn dụ chúng vào trong hang. Khi chúng đi thành hàng một trong đường hầm thì tiêu diệt từng con một.」
Thảo nào đường hầm lại bị mở rộng cả chiều rộng lẫn chiều cao như thế.
「Sau đó làm cho đối tượng ăn vật chất thạch thu được, rồi lại chiến đấu, liên tục lặp lại quy trình……」
「Ra là vậy ha?」
Thật là một chu trình tự cung tự cấp tàn nhẫn, đáng sợ hơn là nó thật sự hiệu quả. Thử phát xem sao.
「DASHAAA ORAAA!!」
Tôi đứng giữa đường hầm, chém hạ từng con Amullet Gargantula đang nối duôi nhau chụi vào. Chúng xếp thành hàng rất ngoan, con này sau con khác như băng chuyền… ơ kìa, phía sau phát nổ rồi? Nổ dây chuyền!? Thế tức là nó sẽ lan dần lên phía trước…
「Khoan───」
Vừa định sút trả lại, nhưng vì đã xếp thành một hàng thì phía sau sẽ bị dồn ép…
「Gubyaa!?」
Con Amullet Gargantula bị tôi đá bay đập vào con phía sau rồi bật ngược lại. Và vì nó kích nổ, xung kích thẳng vào tôi khiến tôi bị hất văng đi dễ dàng…
「……」
Tôi lồm cồm bò ra khỏi Brubask.
「Đảm bảo: hành vi tự nổ của Armillet Gargantula sẽ kích hoạt phản ứng dây chuyền. Khi tất cả đã tự sát xong sẽ xuất hiện cooldown ……có tiếp tục không?」
「Chơi luôn chứ còn gì nữa ORRAAAーッ!!」
Come on, spider! Nhân tiện ăn mừng căn cứ mới nữa, nhện, rết, bọ cạp… tụi bây nhào vô đây, tao khiêu chiến hếttttt!!!
──────
Nếu con người có tâm hồn vui vẻ thì đi suốt cả ngày cũng không thấy chán, nhưng nếu trong lòng có u sầu thì chỉ đi một dặm cũng thấy khó chịu.
Con đường đời cũng tương tự như vậy, con người phải luôn mang tâm hồn sáng sủa và vui vẻ khi bước đi trên hành trình đời mình.
Khi Takeda-shi nói câu đó với vẻ tự tin đầy mình, tôi từng nghĩ “ngầu vãi!”.
Nhưng sau này tra thử thì hóa ra là câu copy trên mạng, đến cả cảm xúc hụt hẫng lúc phát hiện ra cũng thấy hoài niệm ghê.
Tóm lại là làm việc thì cũng nên làm trong tâm thái vui vẻ, mà thật ra để trái tim chết lâm sàng thì hiệu quả hơn thật.
──────
「…………」
「Chào buổi sáng…… sao trông như lửa sắp cháy hết vậy!?」
「Cứ kệ đi, chuyện thường ngày mà desuwa.」
「Đây là kết cục sau 38 lần hồi sinh lao đi liều chết… không vấn đề gì đâu.」
Nhện mạnh…… rết mạnh…… solo chắc không nổi rồi…… đúng là thời đại của bọ cạp mà…… Nhưng nhờ giết nhện và rết trong các pha trade-kill rồi thu tài nguyên, nên tổng thể vẫn là lời. Trong quá trình đó còn bị Amullet Gargantula biến thành đạn pháo, hoặc bị buộc chơi tàu lượn siêu tốc kiểu siêu khó tả nữa.
Vị trí ngồi xem đặc biệt, bị rết cắn vào miệng, trượt tọt xuống… hehe, xung quanh chỉ thấy bụi đất và đá bay tứ tung.
「Nguyên liệu của Fortress Gargantula gồm vỏ giáp ngoài, lông cố định, mảnh pháo tháp…… Treynor Centipede Gustav thì có vỏ cứng, chân tiến công, mảnh pháo…… Rồi còn nguyên liệu của Đế Tinh Song Hạt…… tuyệt, có hứng thú lại rồi.」
Vỏ ngoài có vẻ dùng làm giáp, nhưng tôi vốn từ bỏ phòng thủ rồi, dùng làm vũ khí thì sao nhỉ…… khiên? Tower shield với build hiện tại của tôi khá khó vận hành, hay dòng Quyền Găng? Nhưng hướng đó trùng với Găng Tay Bọ Cạp Rực Rỡ, hmm đúng là nỗi băn khoăn xa xỉ……
「Thế thì, tạm thời tôi đi săn bọ cạp đây.」
Emul, Wimp, Saina – ba người ba chủng tộc khác nhau đều mặt đầy ngán ngẩm…… Nhưng tôi muốn Song Hạch Bảo Vật của Đế Tinh Song Hạt Alexander Scorpion, tỉ lệ rớt cũng không tệ, hiện đang có hai cái rồi mà vẫn muốn thêm một cái nữa.
Ngày mai…… à mà hôm nay là ngày nghỉ rồi, hôm nay và ngày mai sẽ clear luôn Pureji-Den. Hình như đi lạc khá lâu rồi nhỉ.
─────
───
─
Cuốc chim rất mạnh trong việc phá hủy bộ phận, còn quyền găng thì có thể gây cú đánh hiệu quả. Pattern của quái đã nắm được 80%, còn 20% là pattern khi nó đánh tầm xa, nên giờ cứ thoải mái.
「Vào giai đoạn cuối rồi…… đưa lõi-tim ra đây.」
Tia laser chỉ nguy hiểm nếu ta đứng gần trung tâm, còn đứng ở rìa thì an toàn. Việc hạ vài con bọ cạp đã khiến lãnh thổ của vương miện pha lê thay đổi, nhưng ít nhất nếu số lượng giảm thì lãnh thổ từng con chắc chắn đã được mở rộng.
Nghĩa là có thể tự do di chuyển hơn……!(chết 5 lần)
「Ở đó á!!」
Ở giai đoạn giữa, tôi đã chặt được nửa đuôi và một càng của Đế Tinh Song Hạt
Tôi né con bọ cạp khổng lồ đang lao tới, rồi vung mũi cuốc chim vào chân như muốn dội thẳng lực lao tới của nó.
Tiếng rắc vang lên, chân bọ cạp vỡ tung thành mảnh vụn rồi bay tứ tung. Từ toàn thân con bọ cạp phát ra âm thanh rùng rợn thay cho tiếng than thở.
Giây phút quyết định dường như đồng bộ với khoảnh khắc bình minh ló dạng. Ánh sáng ban mai từ đường chân trời nhuộm sáng bầu trời đêm, chiếu đến chúng tôi……
「Uooo!?」
Chớp mắt, tất cả Tsarberil Đế Bảo Thạch mọc trên vương miện pha lê đồng loạt đổi màu từ đỏ máu sang xanh huyền bí như những quân domino bị ngã đồng loạt.
Khoảnh khắc đó, màu sắc trong mắt tôi được nhuộm một màu xanh duy nhất. Một khoảnh khắc ngắn ngủi khi cơ thể hòa theo môi trường, đó là tín hiệu phản công cuối cùng của Đế Tinh Song Hạt.
Cảnh tượng vương miện pha lê và cơ thể gần như đồng nhất màu sắc trở thành lớp ngụy trang đầy nghịch lý. Đế Tinh Song Hạt vòng ra sau tôi với tốc độ kinh hoàng, dùng càng còn lại, cơ thể chuyển sang màu đỏ rực
Chỉ còn một càng duy nhất, con quái tung cú đánh cuối cùng với toàn bộ sức lực còn lại nhắm thẳng vào tôi.
Ngây thơ quá, quá ngây thơ tồi, Đế Tinh Song Hạt……! Mặt Nạ Chim Chính Nhãn sẽ tự động điều chỉnh thị giác nhìn thẳng vào mục tiêu. Nhưng điều đó cũng có nghĩa là, khi mục tiêu rời khỏi tầm nhìn, nó vẫn có thể nhận ra sự bất thường.
Bình minh, bọ cạp, đòn quyết định. Trong khoảnh khắc có cảm giác déjà vu định mệnh ấy, tôi né tia beam và xoay người vào tư thế ném.
「Đây là đòn kết thúc! Ăn đi!!」
Cuốc chim được ném toàn lực, xoay dọc cắt không trung. Mũi nhọn chứa đầy năng lượng lao thẳng vào giữa trán Đế Tinh Song Hạt.
Con bọ cạp khổng lồ giật mình, co giật rồi cứng đờ. Chân nâng đỡ cơ thể khổng lồ bị trọng lượng bản thân khuất phục, đổ xuống đất và ngay lập tức cơ thể nổ tung, biến thành item.
「Thắng rồi……」
Thành thạo lắm rồi, giờ thì tắt Bùa Kích Lôi Ấn ・Tai Họa rồi nhặt item…… gì đây? Phía sau gì đó nhấp nháy……?
Khi quay lại nhìn, trong vương miện pha lê tỏa sáng màu xanh dưới ánh bình minh, chỉ một viên pha lê duy nhất nhấp nháy ánh đỏ và xanh. Nhịp nhấp nháy ngày càng nhanh… không thể nào…
「Ban ngày và ban đêm…… đặc tính của tia beam, thay đổi……?」
Đúng, kiểu như bom nổ chậm……!!
「Chờ đã —」
Pha lê đỏ và xanh nổ tung, mảnh vỡ bay tứ tung đâm trúng cơ thể tôi, cú va chạm thổi bay tôi. Điều cuối cùng tôi nhìn thấy là Song Hạch Bảo Vật bị chia đôi bởi sóng xung kích……
Chút động lực bay hết rồi, chơi Pureji-Den để xả hơi thơi. Ủa khoan? Ban đầu là ngược lại mà?
___________________________________________________________________
Q. Khi nhát gan gặp nhát gan, chuyện gì sẽ xảy ra?
A. Hội nạn nhân sẽ được thành lập.
Lý do Tsuchinokonine căm thù Vorpal Bunny và lý do Bosdunine căm thù Vorpal Bunny thực ra khác nhau về mặt chi tiết.
Wimp không hề căm thù vì về mặt cảm xúc gốc, lý do để căm thù Vorpal Bunny đã không còn nữa.
Người ta hay nói “Ghét thầy tu thì ghét cả áo cà sa”, nhưng liệu giẫm lên áo cà sa mà thấy vui sao? Kiểu như vậy.
Dùng Kỹ Thuật Usurper cancel chênh lệch thời gian để skip đến đoạn cuối của trận đấu với Đế Tinh Song Hạt!!
