“Đúng là ông không có bốc phét khi ông nói ông đã nắm chín mươi chín phần trăm mẫu thiết kế của tui rồi. Ông làm cũng tốt đấy chứ.” Ves gật đầu hài lòng. “Tui mong là ông tiếp tục tập trung vào một phần trăm còn lại. Có một vài chỗ ông đi sai hướng rồi tự đi vào ngõ cụt. Tui thậm chí còn không thể xử lí vấn đề này nữa mà, trừ khi tui dành ra nhiều công sức để giải quyết nó một cách triệt để.”
Carlos trông có vẻ mệt mỏi cầu xin Ves. “Ông có thể chỉ tui cách sửa chỗ này trước được không? Nó ám ảnh tui mấy tuần nay rồi.”
Với cái kỹ năng điêu luyện hơn, Ves liền khéo léo xỏ kim vào lỗ, và lắp đúng các linh kiện bên trong một khu vực chật kín dây nhợ của chiếc Thế Hệ II mác bạc đang chế tạo dở dang. Carlos đã làm khá là ổn áp trong lần đầu tiên lắp ráp chiếc chiến cơ ngoài đời thật, nhưng cậu ta đã đưa ra một vài quyết định kỳ quặc trong quá trình lắp khiến cho mọi thứ bên trong chen chúc lẫn nhau một khi đã đến bước hoàn thành sản phẩm.
“Nó sẽ được duyệt kiểm định thôi.” Cậu chắc mẩm như vậy, bởi vì cậu đã giám sát toàn bộ quá trình chế tạo và lắp ráp suốt bảy ngày liền mà. “Đừng có lo về thời gian lắp ráp. Ông hãy cải thiện kỹ thuật của ông đi cái đã. Ông mà để lọt bất kì sai sót nào cũng có thể trở thành thảm họa sau này đấy.”
Với quy mô hiện tại, Tập Đoàn Chiến Cơ Hữu Sinh mới thành lập không thể lãng phí tiền bạc vào một sản phẩm thất bại. Nó không chỉ làm rối tung sổ sách kế toán của Ves, mà danh tiếng cậu cũng sẽ bị kéo xuống vực thẳm luôn mất. Hiệp Hội MTA theo dõi sát sao thành tích chế tạo, lắp ráp và sản xuất của mọi nhà thiết kế chiến cơ. Bên cạnh đó, khách hàng cũng đặc biệt chú ý đến tỷ lệ giữa số lần trượt kiểm định và tổng số chiến cơ đã bán nữa.
Sau khi đã giám sát bàn giao chiến cơ mà hai người vừa chế tạo, cậu quay lại với công việc của mình. Năm mới đã đến, và nó cũng có nghĩa là cậu phải tranh thủ xử lý đống giấy tờ còn tồn đọng. Sau khi đã thành lập Tập Đoàn LMC, cậu buộc phải mở rộng phạm vi quản trị. Cậu không thể làm mọi thứ qua loa như trước nữa. Dạo gần đây, cậu phải theo dõi sát sao từng vật liệu ra vào khu xưởng của mình.
May mắn thay là một công ty quy mô nhỏ như thế này chỉ thuê vỏn vẹn một vài nhân viên, cho nên cậu không cần quản lí gì nhiều. Trước mắt thì Ves có thể dễ dàng tận dụng một vài hệ thống phần mềm quản trị đơn giản là được.
Cậu cũng phải tách riêng tài chính của cậu thành nhiều tài khoản khác nhau. Phần lớn quỹ hoạt động của Tập Đoàn LMC đều nằm trên bảng cân đối kế toán. Ves không được phép rút đống hiện kim khổng lồ này mà không có một lý do chính đáng.
Nói chứ cũng không đến nỗi nghiêm ngặt, bởi vì cậu chỉ có trách nhiệm với cổ đông của mình mà thôi. Hiện tại thì Ves là cổ đông đa số của công ty cậu. Sau khi đã chi ra một khoản không nhỏ để bảo dưỡng cho chiếc Barracuda, cậu cũng tốn mất một triệu hiện kim để trả cho phí vận hành và một vài thuế lặt vặt. Tập Đoàn LMC chỉ còn khoảng 50 triệu hiện kim trong ngân sách.
Còn 250 triệu hiện kim mà cậu đã nhận được sau khi bán cổ phần công ty của mình về mặt kỹ thuật là thuộc sở hữu của Ves, chứ không phải của công ty. Trong giai đoạn này, sự khác biệt ấy cũng chẳng mấy quan trọng. Ves là công ty và công ty chính là Ves. Trước mắt, cậu để dành số tiền đó để mua giấy phép trong tương lai.
“Mình nên thuê một thư ký hay trợ lý thì hơn.” Cậu nghĩ thầm trong khi cài đặt một phần mềm theo dõi số liệu có thể kiếm trên mạng lên đám bot của mình để làm nhiệm vụ kiểm kê hàng tồn kho. “Thôi thì ít nhất mình cũng đã thuê một người phụ trách truyền thông rồi.”
Calsie đã tìm được một sinh viên khá là thú vị ở trường đại học của cô. Trong lần đầu tiên Ves gặp Gavin Neumann, cậu nghĩ mình đang nói chuyện với một tên mọt sách khá là quyết đoán. Ves đã đọc CV của người sinh viên năm cuối này và khá là ấn tượng với điểm số xuất sắc cùng với các hoạt động ngoại khóa. Và do Ves cũng đang tìm kiếm một tài năng vừa linh hoạt vừa tự lập, cho nên Gavin quả là một ứng viên tuyệt vời.
Thành thật mà nói, lẽ ra cậu ta phải học ở một trường danh tiếng hơn nhiều mới đúng.
Gavin bắt đầu buổi phỏng vấn bằng một lời tuyên bố hùng hồn. “Tôi ghét chiến cơ.”
“Cái gì?”
“Tôi chỉ nghĩ là nên nói rõ cho anh biết. Tôi ghét chiến cơ.”
“…Okay. Vậy tại sao cậu lại muốn ứng tuyển vị trí truyền thông trong khi cậu lại không thích chiến cơ?”
“Liệu anh có muốn thuê một người làm việc cho anh nhưng bị tẩy não và sùng bái chiến cơ một cách mù quáng à? Tình yêu và đam mê thường làm lu mờ lý trí. Tôi có thể đảm bảo với anh miễn là tôi còn phụ trách vị trí đó, tôi sẽ không bị bọn ba que xỏ lá dắt mũi. Với cái bằng tiếp thị sau khi tốt nghiệp, nhiệm vụ của tôi là dẫn dắt xu hướng, chứ không phải chạy theo nó.”
Sau khi Ves hiểu ra ý của Gavin, cậu phải thừa nhận là cậu ta nói cũng có lý. Mặc dù vậy, nếu cậu để cho một người ghét chiến cơ đảm nhận vị trí quan hệ công chúng thì nó cũng có thể phản tác dụng. Gavin có thể sẽ không nắm hết những chi tiết mà giới đam mê chiến cơ sành sỏi coi là điều hiển nhiên. Hơn nữa, lý do ứng tuyển của cậu ta cũng hết sức đáng ngờ. Tại sao lại muốn làm việc cho Tập Đoàn LMC trong khi nó lại là sở ghét của chính mình?
“Đó là vì công ty của anh đang ở giai đoạn tăng trưởng nhanh. Tôi cũng đã nghiên cứu từ lâu rồi. Bất chấp cái rủi ro khủng khiếp, nhưng việc làm ăn với chiến cơ cũng có thể kiếm rất nhiều tiền. Tôi không quan tâm tôi phải bán chiến cơ, phân bón hay thậm chí là sản phẩm vệ sinh cho phụ nữ, miễn là nó có tiềm năng thì tôi sẽ bỏ ra thời gian xứng đáng cho nó.”
“Vậy cơ bản là cậu muốn làm cho tôi vì ngành của tôi có nhiều tiềm năng sao? Thế tại sao cậu không nộp đơn vào Liên Doanh Raleigh hay những nơi khác tương tự?”
“Pff, chứ tôi còn làm ở đâu được? Tài năng của tôi sẽ bị phí phạm nếu ứng tuyển vào các khối liên doanh nông nghiệp! Năm nào họ cũng thu hoạch nhiêu đó vụ mùa rồi bán cho mấy tên bán sỉ ở Bentheim chứ có gì khác đâu. Họ cứng nhắc và bảo thủ đến mức chỉ đổi cái màu trên bao bì thôi cũng phải họp hội nghị cả tháng trời mới xong mà!”
Đáng buồn thay, Bức Màn Mây không có nhiều tiềm lực phát triển trong lĩnh vực thương mại. Ngay cả một sinh viên xuất sắc như Gavin cũng khó mà cạnh tranh với sinh viên tốt nghiệp đến từ Bentheim hoặc Rittersberg.
Và thế là Ves quyết định thuê Gavin. Cậu sinh viên táo bạo ấy tuy chưa có nhiều kinh nghiệm, nhưng lại thừa nhiệt huyết. Gavin háo hức trở thành một phần không thể thiếu trong bước thăng tiến của Tập Đoàn LMC.
Chỉ sau đúng một tuần đi làm, Gavin đã chứng tỏ giá trị của mình bằng cách thuyết phục đa số các trung tâm trò chơi chấp nhận đưa chiếc Huyết Niên lên làm chiến cơ dùng thử. Tỷ lệ sử dụng chiến cơ huấn luyện của cậu liền tăng vọt. Một khi Gavin và Calsie đã lên kế hoạch tiến hành một chiến dịch truyền thông, Ves nóng lòng muốn bẻ lái dư luận chống lại các đối thủ chính trị của cậu.
“Nhưng mà chuyện đó sẽ cần chút thời gian.” Cậu thở dài, đưa mắt nhìn chiếc Dortmund đang lắp dở. Những lúc Ves không cần phải giám sát Carlos thì cậu bắt tay dựng lại bộ khung khổng lồ của chiếc máy in công nghiệp kia.
Ves đã có một chút tiến triển ở giai đoạn đầu của dự án tái lắp ráp. Nhờ có bản thiết kế và hướng dẫn sửa chữa cực kì hữu ích mà cậu đã lấy từ Hiệp Hội Clifford, cậu mới có thể sắp xếp lại những linh kiện cậu đã thu gom từ trước rồi lắp đặt theo đúng trình tự chỉ dẫn.
Mặc dù cậu không rõ công dụng của từng bộ phận cho lắm, nhưng miễn là cậu xử lý đúng cách thì cái máy in sẽ hoạt động thôi.
Trên thực tế, cậu lắp chiếc máy in nhanh hơn dự tính. Bất chấp cái kích thước khổng lồ, thì độ phức tạp của máy Dortmund chủ yếu nằm ở các linh kiện không thể nào thay thế được. Với một kho phụ tùng trong tay, cậu mới có thể bỏ qua giai đoạn khó nhất mà lắp chiếc Dortmund khá là thuận lợi.
Một tuần nữa lại trôi qua trong khi Ves đắm chìm trong dự án tái lắp ráp. Nó đã dần thành hình, trông giống hệt một trong những cỗ máy bóng loáng mà cậu đã từng thấy trong chuyến tham quan một nhà máy sản xuất chiến cơ lớn thời sinh viên đại học.
Chuỗi ngày thiên thời địa lợi liền chấm dứt khi Ves vấp phải rắc rối ở mốc chín mươi tám phần trăm trước khi hoàn thiện cỗ máy. Hầu hết các linh kiện quan trọng đều đã đặt vào đúng vị trí, nhưng trừ khi Ves không làm gì đó với cái bộ xử lý rắc rối kia, thì cái tảng máy móc này cũng không khác gì là sắt vụn cả.
Cái vấn đề cuối cùng này cứ làm Ves khó chịu thật sự, cứ như bị mắc xương cá trong cổ họng vậy. Cậu không thể liên hệ với bộ phận chăm sóc khách hàng bởi vì cậu đâu có sở hữu cái máy đó một cách hợp pháp đâu chứ.
Cậu cũng đã nhờ Dietrich kiếm một tay hacker trên chợ đen, nhưng đến giờ Ves chỉ tìm được một vài dịch vụ đáng ngờ. Cái vấn đề quan trọng ở đây là cậu không thể tin tưởng cái đám hacker mờ ám ấy được. Biết đâu chúng nó cài mã độc hay lắp cửa hậu đột nhập vào phần mềm của cậu thì sao?
“Kể cả Hệ Thống cũng chẳng được tích sự gì cả.”
Người ta cần phải học rất nhiều kỹ năng để hack sâu vào trong cái phần mềm vi xử lí kia. Ves không có dư dả điểm DP để rẽ sang một nhánh phụ như vậy. Mặt khác, tuy Cửa Hàng vẫn bán đủ loại vật phẩm phục vụ cho mục đích ấy, nhưng Ves không thể sử dụng chúng mà không có trình độ hoặc kỹ năng cần thiết. Còn đối với cái vi mạch xử lí kia ư, Hệ Thống thậm chí còn chê, không thèm bán mấy cái vi mạch kiểu đó nữa.
“Có lẽ cách duy nhất để giải quyết vấn đề này là phải thông qua Hiệp Hội Clifford rồi.”
Mọi giao dịch giữa các thành viên trong Hiệp Hội đều phải tuân theo quy định của hội. Nếu ai cũng treo đầu dê, bán thịt chó thì hội chợ của họ đã chẳng thể nào lớn mạnh đến như vậy.
Ngoài việc thuê một hacker đáng tin cậy, cậu còn muốn mua một vài máy móc cần thiết để nâng cấp khu xưởng thành một nhà máy sản xuất đủ tiêu chuẩn.
“Vậy là mình vẫn phải đi thêm một chuyến nữa rồi.”
Xưởng đóng tàu ở Bentheim bảo sẽ mất một đến hai tuần để sửa xong con tàu hộ vệ của cậu. Chị Marcella có nói đi thuê thủy thủ đoàn cho con tàu xa xỉ kia cũng sẽ tốn chút thời gian. Vì dù sao thì chị ấy vẫn có việc riêng của mình, cho nên chị ấy đã giao phần việc vặt này cho các trợ lý. Nói chứ Ves vẫn rất biết ơn sự giúp đỡ của bà chị môi giới chiến cơ.
Điều này đồng nghĩa với việc trước khi cậu lên đường đi kiếm điểm công trạng, cậu sẽ có đủ thời gian để thiết kế một chiếc chiến cơ ảo. Ves muốn tích thêm điểm DP để tăng khả năng sống sót trước một cuộc chiến khác. Mặc dù đáng ra mấy nhiệm vụ thưởng điểm công trạng thường sẽ không đẩy thiết kế gia ra ngoài chiến trường, nhưng chúng cũng thường đi kèm với vô số rủi ro khó lường khác.
Sau khi trở về nhà từ vụ ám sát ở Bentheim, Ves đã suy ngẫm những cách tốt nhất để giữ lấy cái mạng của mình. Cậu nhận ra rằng tăng cường khả năng tàng hình có lẽ là hướng đi thực tế nhất. Tam thập lục kế, tẩu vi thượng sách. Cậu thà để phần đánh nhau cho người khác thì hơn.
Nghĩ được một lúc, cậu rời khỏi khu làm việc của xưởng và bỏ lại cái máy Dortmund còn đang dang dở ở phía sau. Sau đó, cậu đi đến khu văn phòng mà hai anh chị họ của cậu đã biến nó thành một cái phòng gym tạm bợ. Ves đã vung tiền mua một vài cái kén mô phỏng cùng một số thiết bị tập luyện cao cấp để trả ơn và giúp cho hai người họ đỡ phải buồn chán.
Hiện tại thì anh Melkor và chị Raella đang đấu tập với nhau. Hai thân hình rắn chắc của họ bóng loáng mồ hôi trong khi họ tung những đòn đấm đá lẫn nhau như đang khiêu vũ vậy. Ves không tự nhận mình hiểu hết những động tác của họ, nhưng cậu vẫn để ý có những lúc chị Raella tấn công hết sức chớp nhoáng khiến cho anh Melkor phải chao đảo mà thối lui.
Sau khi buổi tập dần hạ nhiệt, họ mới rời khỏi sàn đấu tạm bợ và bổ sung nước khoáng cho cơ thể.
“Hai người dạo này ổn định thế nào rồi?”
“Ở đây có hơi chán.” Chị Raella nói. “Chẳng có gì để làm ở đây cả. Người dân ở đây thì quê mùa, mà chị cũng không có bạn bè để nói chuyện.”
Anh Melkor lắc đầu, tặc lưỡi nhắc nhở em họ của mình. “Nhiệm vụ là công việc, chứ không phải là để vui chơi. Chúng ta chuẩn bị vào giờ làm việc rồi đấy, tốt nhất là em nên tỉnh táo hơn đi.”
“Em nghe mãi rồi, nhưng chúng ta phải đợi bao lâu nữa mới được lên chiến cơ ra oai cho người ta xem đây?”
Hiện tại thì chiến cơ của họ đang xếp gọn trong hai cái thùng hàng ở sân sau của xưởng lắp ráp của cậu. Chị Raella lái một chiếc biệt kích hạng nhẹ trong khi anh Melkor dùng một chiếc xạ thủ laser hạng trung. Kết hợp lại, họ trở thành một cặp chiến cơ cân bằng, với khả năng bù trừ ưu nhược cho nhau.
Đáng tiếc thay, nếu Ves muốn đi đâu xa thì cậu phải để lại một chiến cơ ở nhà. Con tàu hộ vệ của cậu chỉ chứa được một chiếc chiến cơ sẵn sàng tác chiến mà thôi.
“Em sẽ nhận giấy phép vận hành chiến cơ nội trong tuần này, nhưng em đến đây để bàn chuyện khác. Hai người có muốn đi thêm một chuyến nữa không?”
Ves nói tóm tắt khả năng họ có thể phải tháp tùng cậu trong một chuyến thám hiểm trước mắt. Chị Raella liền chộp lấy cơ hội ngay lập tức.
“Cho chị đi với! Cho chị đi với! Chứ không chị chán đến chết mất. Chị thậm chí còn không muốn thư giãn ở ngoài trời bởi vì mấy cái đám mây ngoài kia nhìn dị vãi.”
Một người điềm tĩnh như anh Melkor thì không ngại ở lại trông coi nhà cửa. Với chiến cơ xạ thủ của anh đứng gác, Ves không cần phải lo lắng cho sự an toàn của cái xưởng vô cùng quý giá của cậu.
Sau khi đã xử lí hết những vấn đề hiện tại, cậu cuối cùng mới có thời gian để nghĩ ra một mẫu thiết kế mới. Cậu muốn lặp lại thành tích của chiếc Huyết Niên, nhưng lần này cậu phải cố gắng đạt được mục tiêu mà không dựa vào đà ra mắt công khai trước đó.
“Mình cũng nên thiết kế cái gì bổ sung cho chiến lược hiện tại của mình. Chỉ có bọn thiếu niên lớn tuổi mới có thể lái một chiến cơ 3 sao như chiếc Huyết Niên mà thôi.”
Mặc dù Ves cũng đã thiết kế vài chiếc 2 sao như chiếc Sương Ảnh Kích và Ma Tốc Độ, nhưng hai chiếc đó không có được trau chuốt như các sản phẩm sau này, và đồng thời, thông số của chúng cũng không thể nào sánh bằng các mẫu đang thống trị ở trên thị trường nữa.
Kể cả khi cậu có lùi về danh mục 2 sao, cậu vẫn muốn đa dạng hóa sản phẩm ảo của mình. Cậu bắt đầu suy nghĩ xem loại chiến cơ huấn luyện nào sẽ bán chạy ở lứa tuổi thiếu niên trẻ hơn, và cũng là những học viên thường xuyên lái những chiếc chiến cơ này.
Do Ves đã thiết kế một chiếc hiệp sĩ rồi, có lẽ lần này cậu nên bắt đầu thiết kế một chiếc tấn công tầm xa thì hơn. Nhưng mà ngoài chiến cơ xạ thủ ra thì cậu hầu như không nghĩ ra được lựa chọn nào tốt hơn cả.
Và lợi thế lớn nhất là Ves có thể trực tiếp tham khảo ý kiến của một chuyên gia ngay bên cạnh. “Em cần anh giúp, anh Melkor.”
“Có gì không, Ves?”
“Em đang tính thiết kế một chiếc xạ thủ. Anh có ý kiến gì về dòng chiến cơ đó không? Anh đã thấy cái gì ở loại chiến cơ ấy và tại sao anh lại quyết định lái nó?”
