Reincarnated With The Strongest System

Truyện tương tự

Chuyện về ông anh U30 làm Vtuber

(Đang ra)

Chuyện về ông anh U30 làm Vtuber

Tokumei

Thôi thì, chắc vẫn sướng hơn là làm việc đến chết, đúng không?

3 14

Tôi đã trở thành một hiệp sĩ bị ám ảnh bởi các nàng công chúa

(Đang ra)

Tôi đã trở thành một hiệp sĩ bị ám ảnh bởi các nàng công chúa

sajerak (사제락)

Còn hiện tại thì tất cả những gì tôi muốn làm là nghỉ ngơi.

11 160

Tôi Là Cán Bộ Của Văn Phòng Xuất Nhập Cảnh

(Đang ra)

Tôi Là Cán Bộ Của Văn Phòng Xuất Nhập Cảnh

chorokjwi

Xin Quý vị nêu rõ tên, quê quán và lý do nhập cảnh. Quý vị có năm phút.

7 19

Trở thành người bảo trợ cho những kẻ phản diện

(Đang ra)

Trở thành người bảo trợ cho những kẻ phản diện

봄한방울

Palladio Alon, một chàng trai "bình thường" bỗng xuyên không vào thế giới của tựa game dark fantasy "Psychedelia" mà hắn từng chơi. Biết trước thảm kịch diệt vong đang chờ đợi thế giới này, Alon quyết

8 21

Nhân vật chính trong truyện lãng mạn kỳ ảo chỉ thích mình tôi

(Đang ra)

Nhân vật chính trong truyện lãng mạn kỳ ảo chỉ thích mình tôi

Verbena

Quý cô sa cơ Marigold, cho đến khi em hạnh phúc.

131 283

Hồi 1: Người chăn dê của thành Lont - Chương 02: Cung Điện của Vạn Thần

Chương 02: Cung Điện của Vạn Thần

Khi William mở mắt ra, cậu thấy mình nằm trên một đám mây nhỏ màu vàng đang bay lên trời cao.

Đầu tiên, cậu tưởng rằng mình vẫn đang ngủ mơ, nhưng sau đó kí ức Belle ngã gục xuống sàn nhà ngay trước mặt cậu tràn ngập tựa một đợt bão lũ. Cùng với dòng chảy dữ dội của kí ức, giống như mặt trời mọc chiếu sáng làm tan đi bóng tối, William nhận ra sự thật hiển nhiên.

“À đúng rồi. Mình đã chết,” William lầm bầm. Cậu vô thức đặt tay lên lồng ngực trái để cảm nhận nhịp tim của mình, nhưng lại không cảm thấy và nghe được gì cả.

Sau một tràng thở dài nặng nề, cậu thiếu niên chuyển tư thế ngồi khoanh chân trên đám mây, như thể đang ngồi ở nhà xem phim. Xong xuôi, những kí ức về cuộc đời trước kia của cậu hiện lên trong tâm trí tựa một thước phim quay chậm.

William nhìn thấy những kí ức vui vẻ, những kí ức buồn bã và những kí ức mà cậu không bao giờ muốn xem lại lần hai. Tại khung cảnh cuối cùng của thước phim kí ức, hình ảnh của một thiếu nữ xinh đẹp với mái tóc dài đen bóng hiện lên, khiến cậu cắn môi trong u uất.

Thật lòng, cậu rất là lo lắng cho cô.

Ca phẫu thuật liệu có thành công? Các y bác sĩ vẫn kịp thời gian chứ? Liệu lão giám đốc bệnh viện có giữ lời không?

Những câu hỏi trong đầu hiện lên không ngớt. Tuy nhiên, cậu biết rằng mình không thể làm gì để tác động đến kết cục của những việc đã xảy ra. Lí do? Cậu đã chết rồi. Lo lắng về những việc nằm ngoài tầm kiểm soát của mình là tốn công vô ích.

“Tớ hi vọng rằng cậu vẫn ổn, Belle à,” William ngẩng cao đầu và nói.

Một chiếc cổng bằng vàng tỏa sáng trước mặt người thiếu niên, và khoảnh khắc đó cậu biết rõ hành trình của mình đã tới hồi kết. Cậu chưa bao giờ tin vào sự tồn tại của Chúa, bởi lẽ Chúa chưa từng làm bất cứ điều gì cho cậu khi cậu còn sống. Cậu cũng không tin vào sự tồn tại của thiên đường và địa ngục.

Thứ duy nhất cậu tin tưởng vào, đó là Chuyển Sinh.

Có lẽ, cậu đã bị ảnh hưởng bởi hằng sa số những cuốn tiểu thuyết mà mình đã đọc trong khoảng thời gian nằm trên giường bệnh viện. Thú vui duy nhất của cậu là được trải nghiệm những câu truyện tu tiên, xây dựng vương quốc, đời thường, xuyên không, lãng mạn cổ điển, và nhiều thể loại khác.

“Nếu chúa có thật thì hắn nên chuẩn bị tinh thần ăn một đấm vào mồm đi là vừa.” William khép mắt lại trong khi lườm cánh cồng vàng óng đang lớn dần theo từng phút giây. “Chẳng may mình mà phát hiện ra hắn cũng đem cả Belle theo, mình sẽ đập hắn đến cái mức mà mẹ hắn còn chẳng nhận ra hắn.”

Đó là những lời cuối cùng của William trước khi đám mây mà cậu đang ngồi bay qua cánh cổng màu vàng.

Thứ mà người thiếu niên thấy ở phía bên kia cánh cổng, khiến cậu phải mở to mắt ra vì ngỡ ngàng. Nó làm cậu nhớ đến cái lần đi thăm quan cung thiên văn cùng với lớp.

“Cái quái gì đây?” William ngớ người ra hỏi với đôi mắt hướng về khung cảnh vụ trụ bao la. Vô vàn những ngôi sao, hành tinh, và giải ngân hà hiện lên ở phía xa xăm.

Trước khi bộ não của cậu thiếu niên có thể xử lí được cảnh tượng trước mắt, cái đám mây cậu đang ngồi tăng tốc và hướng về một hành tinh khổng lồ trông giống Trái Đất.

Bất ngờ thay, có nhiều đám mây màu vàng khác ngoài cái của William cùng đang hướng về hành tinh đó.

Một cuộc diễu hành của những đám mây, với số lượng lên tới hàng trăm triệu, hình thành chỉ trong phút chốc.

Mỗi một đám mây đều mang theo một con người—đa dạng các độ tuổi. Có người già, người trẻ, và thậm chí cả trẻ nhỏ. Những đứa trẻ, chỉ đâu đó khoảng ba tuổi, nghiêng đầu nhìn William, trong khi vẫn còn đang mút chùn chụt ngón tay.

Trải tim của William như ứa máu, cậu nhìn những đứa trẻ ngây thơ với gương mặt đau đớn. Chúng làm cậu nhớ tới những đứa em trai, em gái của cậu ở cô nhi viện.

Khi hành tinh tới gần hơn, một sự kiện bất ngờ xảy ra đối với đoàn đám mây vàng hẵng còn đang diễu hành.

Những đám mây chở người già tách ra khỏi đội hình và tiến về phía Đông của hành tinh. Những đám mây chở trẻ con dưới năm tuổi thì hướng về phía Nam.

William chẳng mất bao lâu để nhận ra rằng họ đang bị phân ra bởi một sức mạnh bí ẩn với quyền năng điều khuyển thứ tự của những đám mây.

Đám mây chở William không chuyển hướng và tiếp tục đi thẳng tới trung tâm của hành tinh. Một số người khác cũng chung nhóm với cậu nhưng số lượng của họ không đến một trăm.

Những đám mây mà họ đang ngồi dần dần hạ xuống từ bầu trời. Một cung điện lộng lẫy hiện ra trước mắt họ. Một cụ già râu tóc bạc phơ đứng trước lối vào, lão nhìn thấy họ và mỉm cười.

“Chào mừng tất cả các con,” cụ già nói với một chất giọng dịu dàng và êm ái. “Ta biết rằng các con đang có rất nhiều câu hỏi. Mặc dù không thể trả lời hết được chúng, ta rất vui lòng được trả lời những câu hỏi nằm trong phạm vi hiểu biết của ta. Vậy thì có ai muốn đặt câu hỏi cho ta không?”

“Tôi!” một cậu thanh niên gầy gò, người trông như thể vừa mới bước sang tuổi hai mươi, giơ cao tay.

“Ta đang nghe đây,” Cụ già đáp lại.

“Cụ có phải Chúa không?” cậu thanh niên gầy gò hỏi.

“Không,” cụ già trả lời. “Ta chỉ là một trong vô vàn những đầy tớ của Ngài.”

“Đầy tớ? Ý cụ là có nhiều hơn một vị thần sao?” một người phụ nữ xinh đẹp lên tiếng hỏi.

“Ồ, đúng vậy.” cụ già nở nụ cười. “Có những vị thần với thâm niên lâu năm, trong khi đó số khác cũng chỉ mới trở thành cách đây không lâu. Nhân đây, tên của cung điện này là Cung Điện của Vạn Thần. Mặc dù ta nói là Vạn Thần, số lượng thực tế của những vị thần đang cư ngụ ở nơi đây là một ẩn số.”

Cụ già dừng lại một lúc trước khi tiếp tục với lời giải thích của mình. “Nhiều thiên niên kỉ đã trôi qua kể từ khi cung điện được đặt tên, và có không xuể những vị thần đã được sinh ra trong khoảng thời gian này. Đương nhiên, số lượng vị thần trong số đó tan biến đi cũng nhiều.”

William và những người khác im bặt, họ đang chậm rãi tiêu hóa từng lời nói của cụ già. Tuy nhiên, thân là những cô cậu thanh thiếu niên với tuổi đời còn rất trẻ, họ đã không thể kìm lại được và để lòng hiếu kỳ lấn át.

“Tại sao lại nhiều như vậy?” một nam thanh niên điển trai với mái tóc vàng óng và đôi mắt màu xanh dương hỏi. “Không phải chỉ có duy nhất một vị thần thực thụ thôi sao?”

“Một câu hỏi hay.” Cụ già gật đầu đầy trân trọng. “Con đến từ Trái Đất, có phải không?”

“Đúng vậy,” nam thanh niên điển trai trả lời.

“Giả như ở Trái Đất, chỉ có một vị thần duy nhất.” Cụ già mỉm cười. “Vậy thì còn những thế giới khác thì sao nào? Nếu mỗi thế giới có một vị thần thực sự thì chẳng phải sẽ có vô số những vị thần thực sự khác tương ứng với vô vàn những thể giới khác trong vũ trụ này sao?”

Nam thanh niên điển trai mở to mắt ra như chợt nhận ra điều gì đó. Anh ta gật đầu hiểu những điều mà cụ già đang nói và không hỏi thêm câu nào nữa.

Cụ già ra hiệu với Cung Điện của Vạn Thần và tiếp tục giải thích.

“Các con thấy đấy, thần linh được sinh ra từ đức tin của con người. Theo logic này, điều đó cũng có nghĩa là thỉnh thoảng lại có một vị thần mới được sinh ra. Đức tin càng mạnh, vị thần sinh ra từ nó càng quyền lực.”

“Xuyên suốt dòng chảy của thời gian, nhiều vị thần đã được sinh ra và mất đi. Lúc một vị thần bị lãng quên cũng chính là lúc vị thần đó sẽ ngừng tồn tại.”

“Đi vấn đề chính, thay vì trực tiếp bước vào Vòng Luân Hồi Chuyển Kiếp, tất cả các con sẽ được trao cho cơ hội để chọn ra một vị thần bảo hộ trước khi du hành đến cuộc đời tiếp theo,” cụ già thêm vào.

“Hử?! Tôi biết cái này nè!” Nam thanh niên đụt cận trĩ đưa tay chỉnh lại cặp kính trước khi nói ra những suy đoán của mình. “Nếu theo như những gì tôi đã đọc trong các bộ light novel, những vị thần đó sẽ trao cho chúng ta sức mạnh bá đạo, những cổ vật mạnh mẽ, vũ khí thần thánh, và các phước lành khác mà chung chung lại là sẽ giúp chúng ta có được lợi thế khi sang cuộc sống tiếp theo, đúng không?”

“Có thể nói là vậy,” cụ ông trả lời trong khi vuốt bộ râu dài. “Mỗi vị thần có một đặc tính khác nhau và phần lớn trong số họ ban cho tín đồ của mình những vật phẩm hoặc kĩ năng tương ứng với nó.”

“Tôi biết ngay mà!” Nam thanh niên đụt cận trĩ đấm tay phải lên không trung trong sự phấn khích. Đôi mắt tỏa sáng lấp lánh, tràn đẩy niềm tin với hi vọng của cậu hướng về phía cánh cổng sau lưng cụ già râu tóc bạc.

“Do không còn nhiều thời gian, nên ta sẽ tóm gọn lại như sau,” cụ già thông báo. “Lí do các con có mặt ở đây là bởi vì các con đã lọt vào mắt xanh của các vị thần. Có thể, trong cuộc đời của mình, các con đã có những việc làm, hành động xứng đáng để nhận được sự công nhận và quý mến của họ.”

Cụ già ngưng lại trong một khoảnh khắc để những ý nghĩa trong lời nói của ông thấm vào trái tim của các cô cậu thanh thiếu niên.

“Vậy thì, nếu không còn câu hỏi nào nữa, ta hãy cùng đi vào thôi.” Cụ già vẫy tay và cánh cổng của cung điện mở ra. “Một lần nữa hãy để ta chào đón các con đến với Cung Điện của Vạn Thần”

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!