Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3099

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2400

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 352

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6649

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 9

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 497

Tập 04 - Chương 98 : Cho đến khi người đời tóc xanh hóa trắng, cho đến khi cây khô dưới mây nở hoa.

"Mẹ ơi... Tiêu ca ca không sao chứ?"

"Mẹ cũng không biết, chắc là... chắc là không sao đâu."

"Mẹ ơi, đại tỷ tỷ này xinh quá, nhưng sao tỷ ấy không có tóc?"

"Vi Vi, đây là hòa thượng, nhưng mà nữ hòa thượng, mẹ cũng là lần đầu tiên thấy..."

"Vậy mẹ ơi, đây là cái gì ạ? Hồng hồng, mập mập, còn mọc cánh nữa, đáng yêu quá..." Nói rồi, Ninh Vi vươn tay, khẽ chọc chọc Hỗn Độn đang hôn mê.

Bụng mập mạp của Tiểu Hỗn Độn nảy lên nảy xuống.

"Cái này... mẹ thật ra cũng không biết." Vương phu nhân vội vàng đặt tay con gái xuống, "Nhưng không được động lung tung vào người ta."

"Vâng ạ..."

Ninh Vi gật đầu, tiếp tục nhìn đại tỷ tỷ đang nằm trên giường.

Cách đây không lâu, khi người phụ nữ trẻ đang giặt quần áo bên bờ sông, thì thấy một đóa sen từ thượng nguồn chậm rãi trôi đến.

Trên đóa sen có một nam một nữ đang nằm.

Sau khi Vương phu nhân cứu nam nữ trên đóa sen xuống, lúc này mới phát hiện người đàn ông kia là Tiêu công tử.

Vương phu nhân vội vàng kéo Tiêu công tử từ trên đóa sen xuống, tìm ít cỏ khô che lại, dùng xe đẩy nhỏ đẩy về viện, không để ai phát hiện.

"Mẹ ơi, mẹ xem, đại tỷ tỷ này hình như sắp tỉnh rồi."

Thấy lông mi dài của đại tỷ tỷ kia khẽ lay động, Ninh Vi vội kéo tay áo mẹ.

Vương phu nhân ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy thiếu nữ nằm trên giường chậm rãi mở mắt.

Trong mắt thiếu nữ mang theo vài phần hoảng hốt.

Khi Vong Tâm thấy một phụ nữ và một bé gái đang nhìn mình bên đầu giường, nàng càng thêm bối rối.

Nàng chỉ nhớ có một tu sĩ Tiên Nhân cảnh tung một chưởng về phía mình, mình đã tế ra pháp khí hộ thân mà Trụ trì gia gia đưa, sau đó mình không biết đã xảy ra chuyện gì.

"Tiêu Mặc!"

Sau khi ý thức hoàn toàn tỉnh táo, Vong Tâm lập tức nhớ tới Tiêu Mặc.

"Cô nương đừng lo, Tiêu công tử đang nghỉ ngơi ở phòng bên cạnh." Vương phu nhân an ủi Vong Tâm, nghi hoặc hỏi, "Không biết cô nương và Tiêu công tử có quan hệ gì?"

"Tiêu Mặc là bằng hữu của ta." Vong Tâm trả lời, "Hai vị thí chủ, xin hỏi đây là..."

"Đây là chỗ ở của chúng tôi, lúc trước cô nương và Tiêu công tử ở trên một đóa sen trôi xuống, tôi đã chặn đóa sen lại, đưa Tiêu công tử và cô nương về nhà.

Thực ra nhà chúng tôi quen biết Tiêu công tử từ sớm rồi.

Lúc ở thành Phong Diệp, Vong Xuyên Tông muốn cưỡng ép mang con gái của thiếp đi, chính Tiêu công tử đã giúp đỡ thiếp.

Sau đó Tiêu công tử cho người đưa thiếp và con gái đến Vạn Đạo Tông..."

Để Vong Tâm an lòng, Vương phu nhân đã giải thích cặn kẽ ngọn ngành, cũng kể lại ân tình của Tiêu công tử đối với gia đình họ lúc ở thành Phong Diệp.

Vong Tâm hiểu ra vốn dĩ Vương phu nhân và con gái bà ấy đúng là đã dọn vào Nghiệp Huyết Phong, vị Huyết Khôi kia đã thu nhận bọn họ.

Nhưng chỉ mấy tháng trước, Huyết Khôi nói với bọn họ, Âm Dương Nhãn cần đến hồng trần rèn luyện một thời gian, không tiện ở lại Ma tông, nên đã đưa hai người đến viện lạc này, nói rằng bốn năm sau sẽ đón bọn họ về.

Mặc dù Vong Tâm không rõ nguyên do trong đó, nhưng lần gặp gỡ này, quả thực là duyên phận.

Vong Tâm xuống giường, đi đến phòng của Tiêu Mặc, truyền linh lực vào cơ thể cậu, dò xét tình hình cơ thể.

Quả đúng như những gì Vong Tâm dự liệu——

Mặc dù Tiêu Mặc lần này độ kiếp thất bại, giữ được tính mạng, nhưng đây dù sao cũng là Tiên Nhân kiếp.

Sau khi độ kiếp thất bại, linh mạch và căn cốt của Tiêu Mặc bị tổn thương nặng, cảnh giới đã rớt xuống Nguyên Anh, thậm chí lung lay sắp đổ, bất cứ lúc nào ngay cả Nguyên Anh cảnh cũng không giữ được...

Khoan hãy nói đến cảnh giới.

Thần hồn của cậu cũng bị tổn thương ở mức độ nhất định, không biết bao lâu mới có thể tỉnh lại.

Thậm chí đối với đa số mọi người, mức độ tổn thương thần hồn như vậy, rất có thể cả đời đều phải nằm trên giường, không cách nào tỉnh lại.

Ngày thứ hai Vong Tâm tỉnh lại, Tiểu Hỗn Độn cũng tỉnh.

Tiểu Hỗn Độn không bị thương gì.

Chỉ là nó thấy chủ nhân nhà mình nằm trên giường không động đậy, tâm trạng liền vô cùng sa sút.

"Mí gù mí gù..."

Ngồi bên đầu giường Tiêu Mặc, Tiểu Hỗn Độn cọ cọ má cậu, cố gắng gọi chủ nhân nhà mình tỉnh dậy, nhưng căn bản không có tác dụng gì.

Một ngày... hai ngày... ba ngày...

Theo thời gian từng ngày trôi qua, Vong Tâm và Tiểu Hỗn Độn đã quen với cuộc sống ở đây.

Bởi vì thôn làng Vong Tâm đang ở có không ít dân làng, bộ dạng này của mình quá bắt mắt, rất có thể sẽ truyền tin tức ra ngoài, dẫn tu sĩ đến.

Cho nên Vong Tâm liền đội tóc giả một lần nữa, cởi tăng bào, thay y phục vải gai bình thường.

Vong Tâm mỗi ngày đều chăm sóc Tiêu Mặc, lau người cho cậu, sắc đủ loại thang thuốc.

Tiểu Hỗn Độn ngoài việc mỗi ngày cố định "mí gù" vài tiếng bên tai Tiêu Mặc, cố gắng gọi cậu dậy, thì chính là bay tới bay lui theo Vong Tâm, đi tìm một ít thiên tài địa bảo.

Phàm là phương pháp có thể thử, Vong Tâm đều sẽ thử.

Thậm chí Vong Tâm còn tụng niệm Phật kinh với cái cây khô trong viện, hy vọng Phật Tổ có thể phù hộ Tiêu Mặc tỉnh lại.

Nhìn tất cả những gì Vong Tâm cô nương làm cho Tiêu công tử, mặc dù Vong Tâm cô nương nói bọn họ là quan hệ bằng hữu.

Nhưng Vương phu nhân cảm thấy chắc chắn không chỉ có vậy.

Nếu chỉ là bằng hữu, sao có thể làm đến mức này.

Đối với Vong Tâm cô nương mà nói, phảng phất như Tiêu Mặc mới là mạng của nàng.

Chẳng mấy chốc, nửa tháng đã trôi qua.

Thôn làng nhỏ này có một trận tuyết lớn.

Tuyết bắt đầu rơi từ nửa đêm, đến trời sáng vẫn chưa tạnh.

Mái nhà màu vàng đất đều phủ một lớp trắng dày, chỉ có mấy chỗ xung quanh ống khói là lộ ra vết ẩm sậm màu, hoa tuyết rơi trên đống rơm chất trên tường viện, tích tụ một lớp xốp.

Cây ngô đồng trơ trụi đứng trong viện, cành cây bị tuyết đè trĩu xuống, thỉnh thoảng có cụm tuyết trượt từ trên cành xuống, bắn lên những vụn tuyết li ti dưới gốc cây.

Thỉnh thoảng có tiếng chó sủa từ trong viện vọng ra, nghe ồm ồm, rất nhanh lại khôi phục yên tĩnh.

Sáng sớm tinh mơ, khi Ninh Vi tỉnh dậy, liền thấy Vong Tâm tỷ tỷ vẫn như mọi khi, quỳ gối ngồi dưới gốc cây ngô đồng kia, tụng niệm Phật kinh, cầu phúc cho Tiêu ca ca.

"Vong Tâm tỷ tỷ..." Ninh Vi bước lên, khẽ gọi.

"Hửm?" Vong Tâm chậm rãi mở mắt, nhìn cô bé bên cạnh.

"Vong Tâm tỷ tỷ tại sao lại cầu phúc với một cái cây ngô đồng ạ? Không phải nên cầu với tượng Phật sao?" Ninh Vi hỏi.

Thật ra mấy ngày nay, Ninh Vi đã muốn hỏi từ lâu.

Nhưng mẹ bảo mình không được làm phiền Vong Tâm tỷ tỷ.

Sự tò mò trong lòng Ninh Vi không ngừng lớn dần, hôm nay cuối cùng cũng không nhịn được nữa.

"Trụ trì gia gia từng nói, Phật là vạn vật, chỉ cần lòng thành khẩn, không cần phải hướng về tượng Phật, dù là hướng về một hòn đá, cũng đều được." Vong Tâm dịu dàng trả lời.

"Nhưng Vong Tâm tỷ tỷ, tỷ cầu lâu như vậy, lỡ như Phật không đáp lại thì sao?" Ninh Vi hỏi.

"Nếu Phật không đáp lời tỷ, vậy tỷ sẽ tiếp tục cầu mãi."

"Vậy Vong Tâm tỷ tỷ phải cầu bao lâu ạ..." Ninh Vi không nỡ nói.

"Bao lâu..."

Thiếu nữ ngẩng đầu, nhìn hoa tuyết rơi trong không trung.

“Cho đến khi tóc xanh người đời hóa bạc,

Cho đến khi cây khô dưới mây lại nở hoa.”