Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3099

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2400

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 352

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6649

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 9

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 497

Tập 04 - Chương 97 : Tiêu Mặc sẽ không có chuyện gì, ta sẽ không để huynh ấy có chuyện

Bách Thế Thư, Nguyệt Sương Phong.

Sau trận tuyết lở do đại chiến gây ra, trong sa mạc tuyết trắng này, thiếu nữ dẫm lên lớp tuyết sâu đến đầu gối, không ngừng tìm kiếm bóng dáng Tiêu Mặc.

Tuy lôi kiếp đã tan, nhưng bây giờ linh lực trong phạm vi trăm dặm đều hỗn loạn, tràn ngập huyết sát chi khí.

Vong Tâm căn bản không thể dò tìm được bóng dáng Tiêu Mặc, chỉ có thể không ngừng bới lớp tuyết dày này.

"Mí gù... Mí gù..."

Hỗn Độn cũng không ngừng kêu la, tựa như đang gọi tên Tiêu Mặc, thân hình mập mạp chui luồn trong tuyết, cố gắng tìm chủ nhân của mình.

"Mí gù!"

Sau trọn vẹn nửa canh giờ, Tiểu Hỗn Độn hưng phấn hét lớn với Vong Tâm, rồi bay đến bên cạnh nàng, miệng không ngừng kéo vạt áo Vong Tâm, đôi cánh nhỏ vỗ mạnh, như muốn kéo Vong Tâm đi đâu đó.

"Ngươi tìm thấy Tiêu Mặc rồi sao?" Vong Tâm vui mừng, vội vàng đi theo Tiểu Hỗn Độn đến dưới một gốc cây.

Một người một thú không ngừng đào tuyết, rất nhanh liền thấy được cánh tay của Tiêu Mặc.

Vong Tâm dùng sức kéo cậu ra.

"Tiêu Mặc..."

Nhìn bộ dạng của cậu, đôi mắt Vong Tâm run rẩy.

Toàn thân cậu đều là vết thương, làn da cháy đen đã nứt nẻ, máu tươi đông cứng trên người, lẫn với tuyết trắng.

"Mí gù..."

Tiểu Hỗn Độn nhìn chủ nhân nhà mình, cảm nhận được nguồn sống gần như tắt ngấm của cậu, lộ vẻ bi thương.

Phảng phất như trong mắt Tiểu Hỗn Độn, chủ nhân của nó đã hết cứu, thậm chí có thể chuẩn bị ăn cỗ được rồi.

"Tiêu Mặc sẽ không có chuyện gì, ta sẽ không để hắn có chuyện..."

Vong Tâm truyền linh lực vào cơ thể Tiêu Mặc, cố gắng giữ ổn định hơi thở cho cậu.

Ngay sau đó, Vong Tâm từ trong túi trữ vật mang theo, lấy tất cả linh dược ra.

"Ngọc Chân Linh Quả, Cửu Cung Trúc Hoa, Băng Hoa Hôi Thảo..."

Giữa nền tuyết, bàn tay Vong Tâm run rẩy nhặt lên những linh hoa linh thảo mình cần, sau đó làm theo những gì đã học, vội vàng giã nát chỗ linh dược này, cuối cùng nhỏ tinh huyết của mình vào, xé rách quần áo cậu, từng chút một bôi lên người cậu.

Rất nhanh, những linh dược này đã có hiệu quả.

Nhưng cơ thể Tiêu Mặc giống như một căn nhà cỏ rách nát tứ phía, căn bản không thể hấp thu linh lực Vong Tâm đưa vào.

Cuối cùng Vong Tâm chỉ có thể dùng linh lực giữ ấm cho cậu, rồi cõng cậu lên, vội vàng bay khỏi Nguyệt Sương Phong.

Ngay lúc Vong Tâm muốn tìm một nơi, tạm thời sắp xếp cho cậu ổn định, rồi nghĩ cách giữ lại vết thương của cậu.

Nhưng Vong Tâm bay chưa được bao lâu, hai tu sĩ đã bay tới từ trên không.

Vong Tâm cả không chút do dự, lập tức tăng tốc độ bay.

Hai năm nay, Vong Tâm và Tiêu Mặc thường xuyên "ngẫu nhiên" gặp một số tu sĩ thượng tam cảnh.

Nhưng đại đa số tu sĩ thượng tam cảnh, đều đến để giết cậu hoặc là muốn lấy trái tim của nàng.

Cũng giống như Vong Tâm suy đoán, hai tu sĩ này sau khi thấy Vong Tâm, lập tức lao về phía bọn họ, không hề che giấu sát ý.

Khi bọn họ nhìn rõ Vong Tâm và Tiêu Mặc, trong lòng càng thêm cuồng hỉ.

Hai vị tu sĩ Tiên Nhân cảnh này vốn định liên thủ, xem có thể giết được cậu không, rồi đoạt lấy Thất Khiếu Linh Lung Tâm kia.

Còn về Hỗn Độn, dù nó không quy thuận mình cũng không sao, toàn thân Hỗn Độn đều là bảo vật, cứ nuôi nó trước, lấy máu thịt nó luyện đan, chắc chắn có thể luyện ra không ít đan dược.

Đợi đến cuối cùng khi cảnh giới Hỗn Độn có hơi không khống chế được, thì làm thịt nó, đó lại là cả một kho báu.

Nếu đánh không lại, hai người bọn họ phối hợp với nhau, cũng có thể toàn thân trở ra.

Kết quả không ngờ, khi bọn họ tìm thấy Tiêu Mặc và Thất Khiếu Linh Lung Tâm kia, tên ma đầu đó lại ngã trên vai Vong Tâm, trông có vẻ bị thương rất nặng.

Bọn họ mừng rỡ, cảm thấy không còn cơ hội nào tốt hơn thế này!

Tu sĩ Tiên Nhân cảnh mặc đạo bào màu tím đột nhiên vung một chưởng về phía Vong Tâm.

Đạo chưởng ấn màu vàng kia mang theo thế ngàn cân, đè nặng xuống nàng!

Vong Tâm không chút do dự, lập tức kéo Tiêu Mặc đang cõng sau lưng ôm chặt vào lòng, đồng thời tế ra một hạt sen vàng từ Phật liên ở hậu viện chùa Không Niệm.

Hạt sen này từng được Trụ trì Hư Tĩnh luyện hóa, sớm đã trở thành một pháp bảo hộ thân.

Cùng với việc hạt sen được thúc giục, ánh sáng vàng chói mắt đột nhiên nở rộ, bao bọc Vong Tâm hoàn toàn.

"Ầm!!!"

Chưởng ấn màu vàng hung hăng đập vào ánh sáng vàng, phát ra tiếng nổ lớn long trời.

Mặc dù có lực Kim Liên bảo vệ, Vong Tâm vẫn không khỏi phun ra một ngụm máu tươi.

Tiểu Hỗn Độn cũng hoa mắt chóng mặt, cảm thấy bụng mình cuộn lên.

Vong Tâm cố nén vết thương, ôm chặt Tiêu Mặc trong lòng, Tiểu Hỗn Độn thì ôm chặt đầu Vong Tâm.

Hạt sen vàng kia bao bọc lấy bọn họ, hóa thành một vệt sáng, nháy mắt xé rách trời cao, biến mất không tăm tích.

"Không ổn! Mau đuổi theo!"

Hai gã tu sĩ Tiên Nhân cảnh sao có thể để con mồi đến tay cứ thế trốn thoát, lập tức di chuyển, đuổi nhanh về hướng vệt sáng rơi xuống.

Nhưng vệt sáng này không chỉ tốc độ cực nhanh, mà còn cách ly mọi suy diễn và truy lùng.

Chỉ trong chốc lát, đã bỏ xa hai gã tu sĩ Tiên Nhân cảnh, không thể tìm thấy chút dấu vết nào nữa.

Ngoài vạn dặm, một vệt sáng rơi thẳng từ trên cao xuống, không thiên vị mà đập vào một con sông uốn lượn.

"Soạt..."

Nước văng lên tung tóe, mặt sông bị rạch một vệt nước dài, làm ướt cả bãi cỏ ven sông.

Hạt sen vàng kia lặng lẽ nở rộ, hóa thành một đóa sen nở rộ an ổn, chở hai người một thú đang hôn mê, thuận theo dòng nước chậm rãi trôi đi.

Bên cạnh một thôn trang yên tĩnh ở phía bắc Tây Vực, một phụ nữ trẻ đang giặt quần áo bên bờ sông.

Con gái của người phụ nữ, trạc mười một, mười hai tuổi, giống như một con chim sẻ không biết mệt, chạy tới chạy lui bên bờ sông.

Con bé lúc thì ném mấy hòn đá xuống sông, dọa đàn cá chạy tán loạn.

Lúc lại phát hiện một con ếch đang nhảy, liền nhấc đôi chân ngắn, vui vẻ đuổi theo.

Ngay lúc cô bé cuối cùng cũng bắt được con ếch, đứng thẳng người dậy, đôi mắt to tròn long lanh của cô bé sững sờ.

"Ộp!"

Con ếch nhân lúc cô bé không chú ý, nhảy ra khỏi lòng cô bé, nhảy vào bụi cỏ.

Nhưng sự chú ý của cô bé đã không còn ở trên con ếch nữa.

Cô bé ngơ ngác nhìn ra giữa sông, ngẩn người một lúc, rồi mới đột ngột xoay người, chạy nhanh về bên mẹ, kéo vạt áo bà, khẩn thiết chỉ ra mặt sông:

"Mẹ ơi! Mẹ ơi! Mẹ mau nhìn! Có đóa sen to quá! Trên đóa sen còn có người nữa!"

"Con nói linh tinh gì đó? Dưới sông lấy đâu ra sen, mà trên sen sao có thể có người?" Người phụ nữ tiếp tục đập quần áo, không để ý đến con gái.

"Thật mà thật mà, mẹ mau nhìn đi."

Cô bé sốt ruột nói.

Người phụ nữ nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn về phía thượng nguồn theo hướng con gái chỉ.

"Trời ơi..."

Nhìn ra mặt sông, kết quả thật sự có một đóa sen rất lớn.

Trên đài sen có một nam một nữ, và một con vật nhỏ kỳ lạ đang nằm im.

Đóa sen đang thuận dòng trôi xuống, trôi về phía mình.