Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3114

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2404

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6711

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 499

Tập 04 - Chương 90 : Người già rồi, vẫn cần chút thể diện

Thiên Vi Tông.

Là một tông môn có Tông chủ Tiên Nhân cảnh tọa trấn, Thiên Vi Tông cũng giống Hắc Long Tông, bình thường không gây sự, nhưng cũng không sợ sự.

Nhưng đúng vào ngày này, khi Tông chủ Thiên Vi Tông còn đang vui vẻ trêu chim trong viện, một vị trưởng lão vội vàng bay tới:

"Tông chủ! Tông chủ ơi! Đại sự không ổn rồi!"

"Chuyện gì mà hoảng hốt vậy?" Tông chủ Thiên Vi Tông nhíu mày hỏi, "Chẳng lẽ trời sập được sao?"

"Tông chủ, có người đến Thiên Vi Tông chúng ta đá quán!" Vị trưởng lão này vội nói.

"Cái gì?" Tông chủ Thiên Vi Tông tưởng mình nghe nhầm, "Có người đá quán? Ai?"

"Vạn Đạo Tông Tiêu Mặc..."

"Tiêu Mặc à, ta biết, cậu ta cảnh giới gì ấy nhỉ?"

"Ngọc Phác cảnh."

"Ngọc Phác cảnh mà dám đến đá quán?"

"Vâng."

"Chỉ mình cậu ta?"

"Vâng!"

"Đây rốt cuộc là chuyện quái gì vậy?" Tông chủ Thiên Vi Tông dụi dụi mắt, "Một Ngọc Phác cảnh đến Thiên Vi Tông ta đá quán, cậu ta bị vấn đề đầu óc à? Kêu mấy trưởng lão đá cậu ta ra ngoài."

"Tông chủ, đã kêu rồi, nhưng đều bị đánh nằm sấp hết." 

"Cái gì? Các ngươi đều đánh không lại?"

"Không đánh lại." Vị trưởng lão này mặt già đỏ ửng, "Cái đó... người ta chỉ đích danh muốn tìm ngài."

"Tìm ta? Tốt tốt tốt! Tìm ta chứ gì? Lớp trẻ bây giờ, ta phải cho cậu ta biết, cái gì gọi là trẻ người non dạ cũng phải trả giá." Tông chủ Thiên Vi Tông cầm trường kiếm lên, "Đi, lão phu đi thử cậu ta!"

Một lát sau.

Tông chủ Thiên Vi Tông đến tiền sơn, liền thấy từng trưởng lão, chấp sự ngã rạp trên đất không dậy nổi, không ngừng rên rỉ.

Mà cậu thì đang ngồi trên đá nhắm mắt dưỡng thần.

Bên cạnh cậu, có một nữ hòa thượng đang đứng.

Trong lòng nữ hòa thượng ôm một con dị thú.

Tông chủ Thiên Vi Tông trong mắt lộ vẻ nóng rực, đoán đây hẳn là Hỗn Độn, một trong Tứ Hung.

"Tiêu Mặc, ngươi đến Thiên Vi Tông ta đả thương người, rốt cuộc là có ý gì?" Tông chủ Thiên Vi Tông chất vấn.

"Hỏi đao thôi." Cậu đứng dậy, nhìn nam tử trước mặt, rồi chỉ vào Hỗn Độn trong lòng Vong Tâm, "Thắng ta, thứ đó cho ngươi."

"Mí gù!" Tiểu Hỗn Độn tức giận bay ra khỏi lòng Vong Tâm, vừa vỗ vừa cắn đầu cậu.

"Đây là ngươi nói đó!" Tông chủ Thiên Vi Tông nuốt nước bọt, "Vậy ngươi muốn gì?"

"Không cần các ngươi thứ gì, sau khi các ngươi thua, đem chuyện này tuyên truyền rầm rộ là được. Ngoài ra, nếu các ngươi không phục, bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm ta." Cậu bình thản nói.

"Cuồng vọng!" Tông chủ Thiên Vi Tông cười lạnh một tiếng, "Tốt! Bổn tọa đồng ý, để tránh người khác nói bổn tọa ta ỷ lớn hiếp nhỏ, nhường ngươi ra chiêu trước!"

"Thật?"

"Thật!"

Ngay khi lời Tông chủ Thiên Vi Tông vừa dứt, một vệt đao quang xẹt qua trước mắt ông ta.

Nửa nén nhang sau...

Tiêu Mặc và Vong Tâm rời khỏi Thiên Vi Tông.

Tiểu Hỗn Độn vẫn đang cắn đầu cậu, đôi cánh nhỏ không ngừng vỗ cậu.

Dường như vẫn còn giận vì cậu vừa lấy nó ra làm tiền cược.

Đợi cậu đi hồi lâu, Tông chủ Thiên Vi Tông ngồi trên đất mới lấm lem bò dậy.

Ông ta ngồi bệt xuống đất, nhìn trường kiếm trong tay, rồi nhớ lại trận đấu vừa rồi.

Tông chủ Thiên Vi Tông nghi ngờ mình có phải đang mơ không.

Chưa đến hai mươi hiệp, mình đã bại trận.

Nhưng mình là Tiên Nhân cảnh, còn cậu ta chẳng qua mới Ngọc Phác cảnh...

"Tông chủ..." một trưởng lão bước lên, "Ngài không sao chứ?"

"Không sao! Bổn tọa có thể có chuyện gì!" Tông chủ Thiên Vi Tông xua tay, "Bổn tọa chẳng qua là bất cẩn thôi, bất cẩn, hiểu chưa?"

"Biết rồi Tông chủ, biết rồi." Vị trưởng lão này vội gật đầu, "Vậy Tông chủ, ngài xem vụ cá cược với Tiêu Mặc..."

"..." Tông chủ Thiên Vi Tông giật giật khóe mày, vẻ mặt trông vô cùng khó xử.

"Thôi thôi." Tông chủ Thiên Vi Tông thở dài, "Nguyện cược nguyện thua, loan tin này ra thiên hạ đi, đừng để người ta nói chúng ta thua không nổi."

"Vâng, Tông chủ."

"Đợi đã!"

Ngay khi trưởng lão định lui ra làm việc, Tông chủ Thiên Vi Tông gọi ông ta lại.

"Tông chủ?"

"Cái đó... lúc miêu tả trận đấu này, nói ta chống đỡ được trăm hiệp, do bất cẩn mới thua. Người già rồi, vẫn cần chút thể diện, hiểu chưa?"

Trưởng lão: "..."

...

Sau khi rời Thiên Vi Tông, Tiêu Mặc lại tiếp tục đến hết tông môn này đến tông môn khác để hỏi đao.

Nếu là tông môn bình thường, cậu cũng chỉ luận bàn với họ.

Nhưng nếu gặp phải một số tông môn không bình thường, loại một lòng muốn giết chết mình, cậu cũng không khách khí với bọn họ, thường là diệt môn luôn.

Cậu cũng không đến các tông môn dưới Tiên Nhân cảnh.

Như vậy không có ý nghĩa.

Cậu toàn đánh Tiên Nhân cảnh.

Sau khi tiến vào Ngọc Phác cảnh, chỉ cần cậu không muốn chết, cơ bản không ai có thể giữ được cậu, dù cho mấy vị Tông chủ Tiên Nhân cảnh kia mở hộ tông đại trận cũng vô dụng.

Cũng chính trong từng trận đại chiến này, đao pháp của cậu càng lúc càng tinh tiến, cảnh giới càng lúc càng vững chắc.

Cậu cảm thấy con đường này của mình là đi đúng rồi.

Việc mình cần làm bây giờ, chính là tiếp tục dùng thực chiến để nâng cao thực lực cảnh giới của mình.

Chỉ cần đến Tiên Nhân cảnh, cả Tây Vực này, không còn nơi nào là không đi được.

Hoặc cũng có thể về tông, bảo Tông chủ Vạn Đạo Tông cút xuống được rồi.

Trên đường đến các tông môn, tu sĩ Đế Thú Tông cũng sẽ chặn giết cậu.

Đúng như lời Tông chủ Hắc Long Tông nói.

Dù bọn họ không lấy được Hỗn Độn, bọn họ cũng không muốn để cậu có được!

Huống hồ cậu lúc đó còn giết Ngũ Thanh Phong ngay trước mặt Đường Bắc Phong, Đế Thú Tông nhất định muốn tìm lại thể diện này.

Đế Thú Tông thấy chỉ cần dùng mấy trưởng lão Ngọc Phác cảnh vây giết cậu, là có thể khiến cậu chết không nơi chôn thây.

Nhưng khi cậu rút trường đao trong tay ra, bọn họ mới phát hiện mình đã lầm.

Tu sĩ Ngọc Phác cảnh không chống đỡ nổi mười hiệp trong tay cậu.

Sau đó Đế Thú Tông phái tu sĩ Tiên Nhân cảnh đi chặn giết cậu, cũng bị cậu chém cho chạy mất dép trong vòng một trăm hiệp.

Nếu Tiên Nhân cảnh quá đông, cậu có hơi đánh không lại, liền dứt khoát mang Vong Tâm rời đi, bọn họ cũng không đuổi kịp.

Nhưng đợi đến lần sau gặp lại cậu, bọn họ phát hiện thực lực của cậu lại tăng thêm một bậc, hoàn toàn không thể so với trước.

Đường Bắc Phong biết chuyện, tức đến mức đập nát bàn đá trong viện, hận không thể tự mình ra tay.

Nhưng Đường Bắc Phong vẫn giữ được lý trí.

Ông ta biết, mình là Tông chủ Phi Thăng cảnh, đi giết một tiểu bối, đó là phá vỡ quy tắc ngầm mà các Ma tông Tây Vực đều tự hiểu.

Đến lúc đó, e là Vạn Đạo Tông sẽ liều chết với Đế Thú Tông.

Đường Bắc Phong càng nghĩ càng tức.

Đến sau này, Đường Bắc Phong thậm chí bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Trên đời này, sao lại có một tu sĩ Ngọc Phác cảnh có thể đánh bại tu sĩ Tiên Nhân cảnh trong vòng một trăm hiệp chứ?

Giới hạn thực lực của tên Tiêu Mặc này rốt cuộc ở đâu?

Không cần nói đợi tên này đến Phi Thăng cảnh sẽ thế nào, e là hắn đến Tiên Nhân cảnh thôi, đã càng ghê gớm hơn rồi.

Thế là, dưới sự chắp nối của Đường Bắc Phong, không ít ma môn đã liên thủ đi gây phiền phức cho cậu.

Nhưng sau khi bọn họ chết quá nhiều người, không còn mấy tông môn dám đi tìm cậu nữa.

Dù sao mỗi một tu sĩ thượng tam cảnh, đều là chiến lực vô cùng quý giá, không một tông môn nào có thể phung phí.

Nhưng mà...

Bọn họ không đi tìm ma, không có nghĩa là ma sẽ không đi tìm bọn họ.

Đối với những tông môn kia, cậu đều nhớ kỹ, diệt môn từng cái một.

Diệt không được, thì tạm thời để đó.

Ngoài ra, cậu thường xuyên đi gây sự với Thập Đại Ma Tông.

Đặc biệt là Đế Thú Tông.

Phàm là tu sĩ Đế Thú Tông, chỉ cần bị cậu bắt gặp, không một ai sống sót.

Không biết tự lúc nào, số Tông chủ bị cậu đánh bại càng lúc càng nhiều, số tông môn bị diệt cũng càng lúc càng nhiều, cả Tây Vực cứ vài ngày, lại truyền tin Tông chủ Tiên Nhân cảnh nào đó bị cậu đánh bại.

Thậm chí đến sau này, những Tông chủ Tiên Nhân cảnh kia còn lấy việc cầm cự được thêm vài hiệp dưới tay cậu làm vinh...

Không biết tự lúc nào, hai năm đã trôi qua.

Trong hai năm này, cậu đã không nhớ rõ mình rốt cuộc đã giết bao nhiêu người.

Huyết sát chi khí trong cơ thể cậu càng lúc càng đáng sợ, mấy lần đều suýt đến giới hạn, thiếu chút nữa là mất kiểm soát.

Nhưng cậu đều dựa vào ý chí của mình mà gắng gượng vượt qua.

"Nếu có một nam nhân cầm trường đao, bên cạnh đi theo một nữ hòa thượng, trên đầu có một con hung thú kỳ lạ mọc cánh, nhất định phải đi đường vòng!"

Điều này gần như đã trở thành nhận thức chung của mọi người ở Tây Vực.

Cùng với việc càng lúc càng nổi danh, tin đồn về cậu cũng càng lúc càng nhiều.

Có người nói hắn là ma đầu giết người không chớp mắt.

Có người nói thứ hắn uống mỗi ngày đều là máu người.

Còn có người nói hắn đã tẩu hỏa nhập ma, biến thành quái vật, nữ hòa thượng của Phật môn kia ngày nào cũng bị hắn đè dưới thân.

Đối với những tin đồn này, hắn nào có để tâm?