Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3099

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2400

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 352

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6649

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 9

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 497

Tập 04 - Chương 89 : Ta thích hắn, là chuyện của ta, liên quan gì đến hắn?

"Công tử, nô gia đi rồi, ngài nhất định phải ăn cơm đầy đủ, nghỉ ngơi thật tốt đó~"

"Mau đi đi."

"Công tử~ Nô gia thật sự sẽ nhớ ngài."

"Không cần."

"Công tử... Nếu ngài trở về, bất cứ lúc nào muốn nô gia, nô gia đều chờ ngài~ Cả người nô gia đều là của ngài, sau khi về cũng sẽ đọc thêm sách, bổ sung kiến thức, để đến lúc đó hầu hạ công tử."

"Cút!"

"Công tử... ~~~"

Bốn ngày sau khi rời Hắc Long Tông, Tự Ly cũng phải bay về Vạn Đạo Tông.

Nàng phải đi tìm cho Tiêu Mặc danh sách những lão già bất tử ở Vạn Đạo Tông, những lão già đó đều từng bức hại cậu.

Đợi cậu trở về, sẽ đi xử lý bọn họ.

Chỉ là lúc chia tay, Tự Ly trông rất không nỡ, khoé mắt còn rưng rưng lệ.

Nhưng đối mặt với sự lưu luyến của Tự Ly, cậu vẫn luôn lạnh nhạt như vậy.

"Vậy công tử, nô gia đi đây, ngài nhất định phải về sớm." Tự Ly sụt sịt mũi, đôi mắt quyến rũ kia trông vô cùng đáng thương.

"Không cần ngươi nói." Cậu ném cho Tự Ly một miếng ngọc bội, "Đây là ngọc bài thân phận của ta, ngươi cầm lấy, nếu sư phụ ta không tin ngươi, thì đưa cho nàng ấy xem, hiểu chưa?"

"Vâng, công tử..."

Tự Ly cúi người hành lễ, nhìn cậu thật sâu, sau đó lau nước mắt, đi hai bước lại ngoái đầu nhìn, rời đi.

...

Ba ngày sau, Tự Ly trở về Vạn Đạo Tông.

Đối với Tự Ly, nàng không có cảm tình gì với Vạn Đạo Tông.

Tông môn này chẳng qua chỉ là một nơi ăn thịt người.

Nhưng lần này trở về Vạn Đạo Tông, nhìn các ngọn núi của Vạn Đạo Tông, Tự Ly lần đầu tiên có cảm giác thuộc về.

Không phải là thuộc về Vạn Đạo Tông hiện tại, mà là thuộc về Vạn Đạo Tông của Tiêu Mặc.

Và nàng cũng tin, cậu cuối cùng sẽ trở thành Tông chủ của Vạn Đạo Tông!

Việc đầu tiên khi về Vạn Đạo Tông, Tự Ly đến Nghiệp Huyết Phong trước.

Trên đỉnh Nghiệp Huyết Phong, Ngư Vân Vi đang pha trà cho sư phụ nhà mình, còn nữ tử mặc váy đỏ thì đang cầm một quyển sách đọc.

"Vạn Hoa Phong Tự Ly, bái kiến Huyết Khôi trưởng lão, ra mắt Ngư sư muội."

Tự Ly đáp xuống ngoài viện của Huyết Khôi, cúi người hành lễ vô cùng cung kính với hai người.

Huyết Khôi đặt cuốn sách "hư hỏng" trong tay xuống, mỉm cười nhìn Tự Ly: "Ồ, đúng là khách hiếm, ngươi là đứa trời sinh mị cốt của Vạn Hoa Phong à?"

"Vâng thưa Huyết Khôi trưởng lão." Tự Ly gật đầu, "Nhưng từ hôm nay trở đi, Tự Ly không còn chỉ là đệ tử Vạn Hoa Phong nữa."

"Ồ?" Huyết Khôi hứng thú, "Nói thế nào?"

"Tự Ly hiện đã đi theo Tiêu công tử, sớm đã là người của Tiêu công tử rồi."

Tự Ly nói thật, kể hết chuyện xảy ra giữa mình và cậu, cũng như việc cậu muốn mình làm, đồng thời lấy ra ngọc bài thân phận Nghiệp Huyết Phong mà cậu đưa cho.

Ngư Vân Vi nghe Tự Ly sau này phải phụ tá sư huynh nhà mình quản lý Vạn Đạo Tông, mày không khỏi nhíu lại:

"Tự Ly sư tỷ có thể bỏ chỗ tối theo chỗ sáng, đây tự nhiên là chuyện tốt, nhưng chuyện phụ tá sư huynh quản lý Vạn Đạo Tông sau này, một mình ta là đủ, không cần làm phiền Tự Ly sư tỷ."

Tự Ly sao lại không nghe ra địch ý của Ngư Vân Vi.

Cả Vạn Đạo Tông, ai mà không biết Ngư Vân Vi thích sư huynh của nàng, hận không thể cả người treo trên người sư huynh mỗi ngày.

"Vân Vi sư muội nói gì vậy, Vạn Đạo Tông lớn thế này, Vân Vi sư muội sao có thể lo xuể chứ?" Tự Ly mỉm cười, "Muội ta cùng hợp tác, mới có thể hầu hạ Tiêu công tử thoải mái dễ chịu được, đúng không? Hơn nữa mấy ngày nay, công tử rất thích sự hầu hạ của nô gia đó."

"..."

Nhìn bộ dạng lẳng lơ của con hàng này, Ngư Vân Vi không khỏi siết chặt nắm tay.

Ai thèm cùng con hàng lẳng lơ này chăm sóc sư huynh chứ?

Sư huynh rõ ràng là của ta!

Hơn nữa sao sư huynh ta thích ngươi hầu hạ?

Nhưng mùi hương xử nữ tỏa ra từ ngươi, đã nói rõ sư huynh ta không hề động đến một ngón tay của ngươi!

"Phì! Đúng là đồ lẳng lơ không biết xấu hổ!"

Ngư Vân Vi thầm nhổ một bãi nước bọt.

Nhưng sư huynh đã nói vậy, Ngư Vân Vi cũng không tiện từ chối, nếu không, đợi sư huynh về, có thể sẽ giận.

Nhưng làm sao mình đuổi nàng ta đi được đây?

"Được rồi được rồi, hai đứa đều là san sẻ lo lắng cho Tiêu Mặc, đều là người hỗ trợ đắc lực."

Ngay lúc Ngư Vân Vi đang trầm tư, Huyết Khôi hóng chuyện nãy giờ lên tiếng hòa giải.

"Nếu đồ đệ ta đã nói vậy, thì từ nay về sau, Tự Ly ngươi chính là người của Nghiệp Huyết Phong ta, miếng ngọc bội này ngươi cứ đeo trên người đi, có chuyện gì, cứ đến tìm ta."

Và ngay khi Huyết Khôi ném ngọc bội của cậu cho Tự Ly, Ngư Vân Vi vội giật lấy.

"Ngọc bội này của sư huynh, ta giữ, Tự Ly sư tỷ dùng của ta là được." Vừa dứt lời, Ngư Vân Vi tháo ngọc bội của mình xuống, ném qua.

"Đa tạ Ngư sư muội nha."

Tự Ly cười hiền lành.

Không vội, chẳng phải là tranh sủng sao?

Những ngày sau còn dài.

Cho dù là sư muội lớn lên từ nhỏ thì sao?

Ngươi lẳng lơ bằng ta không?

...

Sau khi cáo từ sư đồ Huyết Khôi, Tự Ly quay về Vạn Hoa Phong.

Đi trên đường Vạn Hoa Phong, tâm tư Tự Ly không khỏi có chút nặng nề.

Nàng không muốn đi gặp sư phụ mình, nhưng mình phải đi báo cáo với sư phụ.

"Sư phụ, đệ tử về rồi."

Đi đến trước viện của sư phụ, Tự Ly hít sâu một hơi, cúi người hành lễ.

Phong chủ Vạn Hoa Phong Phương Yên Vũ đang ngồi thiền từ từ mở mắt, nhìn đệ tử mình đắc ý nhất, mở miệng:

"Hôm qua Thính Phong Các Vạn Đạo Tông truyền tin, mười ứng viên Thánh tử, chỉ còn lại Tiêu Mặc và ngươi, những người khác đều chết hết, ngươi có biết không?"

"Đệ tử biết." Tự Ly gật đầu, "Đa số ứng viên Thánh tử kia đều chết trong tay cậu ấy, mà khoảng thời gian đó, đệ tử luôn ở bên cạnh cậu ấy."

"Ừm." Phương Yên Vũ gật đầu, "Ta còn nghe nói cậu ta đoạt được Hỗn Độn, một trong Tứ Hung thượng cổ?"

"Vâng." Tự Ly nói thẳng không kiêng dè, "Hỗn Độn đã nhận cậu ấy làm chủ, tình cảm hai bên như cha con."

"Ngươi cũng thử quyến rũ cậu ta rồi chứ? Thế nào?" Phương Yên Vũ lại hỏi.

Tự Ly không khỏi cười khổ: "Tiêu công tử không ra tay với đệ tử, nhưng đã hứa với đệ tử, chỉ cần Vạn Hoa Phong chúng ta không phản bội, làm việc tốt cho Tiêu công tử, sau này sẽ không bạc đãi chúng ta."

"Vậy sao, thế thì không đủ." Phương Yên Vũ lắc đầu, "Ta đã gặp Tông chủ Trường Thánh Tông, ông ta rất có hứng thú với ngươi, ngày mai ta đưa ngươi đi gặp ông ta, thế nào?"

"Dám hỏi sư phụ, Tông chủ Trường Thánh Tông đã ra điều kiện gì?" Tự Ly sao lại không biết, sư phụ là muốn bán mình.

"Vạn Đạo Tông này, không phải nơi tốt đẹp gì, đệ tử Vạn Hoa Phong chúng ta ra ngoài, có thể tự lập tông môn, Trường Thánh Tông sẽ hỗ trợ chúng ta." Phương Yên Vũ nói.

"Giá mà sư phụ bán con, e là không chỉ có vậy đâu nhỉ?" Tự Ly cười khổ, "Sư phụ vẫn luôn muốn đột phá Tiên Nhân sơ kỳ mà vô vọng, vị Tông chủ Trường Thánh Tông kia, hẳn là sẽ giúp sư phụ, đúng không?"

Phương Yên Vũ nhíu mày: "Tự Ly, ngươi quá vô lễ!"

"Ha ha ha... vô lễ? Sau khi sư phụ mang con lên núi, chẳng phải là để có ngày bán con được giá sao?" Tự Ly ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Phương Yên Vũ, "Nhưng sư phụ, đệ tử! Không đồng ý!"

"Tự Ly, được song tu với đại năng Phi Thăng cảnh, là phúc của ngươi!" Phương Yên Vũ lạnh giọng.

"Hay là..." Phương Yên Vũ như hiểu ra điều gì, "Ngươi thích Tiêu Mặc rồi?"

Tự Ly không trả lời, chỉ nhìn bà ta.

Mà không trả lời, chính là ngầm thừa nhận.

"Tự Ly, ngươi phải nghĩ cho kỹ!" Phương Yên Vũ híp mắt, "Ngươi thích cậu ta thì sao? Nhưng cậu ta không thích ngươi!"

"Sư phụ nói vậy..."

Tự Ly lấy ngọc bội từ trong tay áo ra, xoay xoay trên đầu ngón tay.

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy miếng ngọc bội kia, đồng tử Phương Yên Vũ co rút lại.

Bà ta vốn còn nghĩ dù Tự Ly không đồng ý, mình cũng có thể trói nàng đi.

Nhưng ngọc bội này đeo trên người nàng, chứng tỏ Nghiệp Huyết Phong đứng sau lưng nàng.

Mình mà bất lợi với Tự Ly, mụ đàn bà điên kia e là sẽ chém một đao tới.

"Mấy ngày này, đệ tử không ở Vạn Hoa Phong nữa, sư phụ bảo trọng."

Tự Ly xoay người, từng bước đi xuống núi, Phương Yên Vũ chỉ có thể nhìn nàng rời đi, không dám ngăn cản.

"Ồ đúng rồi."

Tự Ly xoay người, mỉm cười nhìn sư phụ mình.

"Sư phụ vừa nói Tiêu công tử không thích con."

"Cho dù Tiêu công tử không thích con, thì đã sao?"

"Con thích hắn, là chuyện của con, liên quan gì đến hắn?"