Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3114

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2404

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6711

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 499

Tập 05 - Chương 16 : Giúp Bệ hạ ca ca san sẻ ưu phiền, vốn là chuyện Mộ Cửu nên làm

“Ngươi cứ thử xem.”

Giọng nói của Khương Thanh Y vang vọng khắp phòng.

Thanh trường kiếm trong tay nàng đã rung lên ong ong, dường như có thể đâm ra bất cứ lúc nào, sẵn sàng chém bay đầu đối phương.

Ánh mắt hai người giao nhau, căn phòng chìm vào tĩnh lặng. Linh lực của cả hai tạo thành một luồng linh áp nặng nề trong phòng, không khí dường như cũng ngưng đọng lại.

“Thôi thôi, hai chúng ta đấu đá một mất một còn thì có ích gì, cuối cùng chẳng phải sẽ hời cho Tứ Hải Chi Chủ kia sao?”

Tần Tư Dao thở dài nói.

Nghe đối phương nhắc đến nữ nhân Bạch Như Tuyết kia, đôi mắt gần như mất kiểm soát của Khương Thanh Y cuối cùng cũng ánh lên một tia lý trí.

"Lần trước gặp Khương tông chủ, ta đã đề nghị hợp tác với ngài, nhưng Khương tông chủ đã không đồng ý.

Hôm nay, ý của ta vẫn vậy, Khương tông chủ vẫn nên suy nghĩ kỹ lại về điều kiện ta đã nói lần trước đi.

Nếu hai chúng ta không liên thủ, e là chẳng ai sống yên ổn được.

Hay là Khương tông chủ cho rằng Vạn Kiếm Tông đủ sức chống lại tầm vóc của Tứ Hải?"

“...” Khương Thanh Y nhíu mày, vẻ mặt vô cùng không vui, nhưng không hề phản bác.

“Ta cho Khương tông chủ thêm một tháng, ta đợi câu trả lời của ngài.”

Dứt lời, Tần Tư Dao thu lại ánh mắt, cũng không tiếp tục so đo với nàng.

Nếu mình và nàng ta đã không thể phân thắng bại, vậy tại sao còn phải đánh?

Tần Tư Dao mặc lại y phục vừa cởi ra, thắt lại đai lưng, rồi dịu dàng mặc lại y phục cho Tiêu Mặc, hệt như đang thay đồ cho phu quân của mình.

Ngay sau đó, Tần Tư Dao khẽ điểm vào giữa hai hàng lông mày của Tiêu Mặc. Tiêu Mặc nhíu mày, từ từ mở mắt ra.

Khi Tiêu Mặc tỉnh lại, thấy Tần Mộ Cửu đang ngồi bên cạnh mình và Khương tiên tử đứng ở phía xa, cậu hơi sững người, không biết đã xảy ra chuyện gì: “Quốc sư sao lại ở đây?”

“Bệ hạ ca ca vừa rồi linh lực có chút rối loạn nên đã ngủ thiếp đi. Mộ Cửu lo lắng vô cùng, nghe nói Quốc sư phủ cách đây không xa, mà Quốc sư Khương lại tu vi cao thâm, nên đã mời Quốc sư đại nhân đến đây. Quốc sư đại nhân vừa giúp Bệ hạ ca ca điều hòa lại linh lực, Bệ hạ ca ca đã thấy đỡ hơn chút nào chưa ạ?”

Tần Tư Dao trả lời thay cho Khương Thanh Y, đôi mắt lo lắng tràn đầy vẻ chân thành.

Tuy Tần Mộ Cửu nói vậy, nhưng Tiêu Mặc vẫn cảm thấy có gì đó không ổn. Cậu nhìn về phía Khương tiên tử, như muốn hỏi nàng xem thực hư thế nào.

Khương Thanh Y thu lại trường kiếm trong tay, lạnh lùng nói: “Đúng như lời nàng ta nói. Hai ngày nay ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt, tốt nhất đừng luyện kiếm. Đôi khi linh lực rối loạn không chỉ biểu hiện ở kinh mạch, linh mạch khó chịu, mà còn thể hiện qua việc ham ngủ và mệt mỏi, Bệ hạ thuộc trường hợp sau.”

“Thì ra là vậy.” Tiêu Mặc gật đầu, “Làm phiền Khương tiên tử và Tần Dương công chúa rồi.”

“Hi hi...” Tần Tư Dao che miệng cười khẽ, “Bệ hạ ca ca cần gì phải khách sáo với Mộ Cửu như vậy? Chỉ một tháng nữa thôi là Mộ Cửu sẽ tiến cung rồi, giúp Bệ hạ ca ca san sẻ ưu phiền, vốn là chuyện Mộ Cửu nên làm.”

Khương Thanh Y nhìn dáng vẻ ngọt ngào của Tần Tư Dao, quay đầu đi, chỉ cảm thấy hơi buồn nôn.

Tiêu Mặc cũng không đáp lời, chỉ cười nói: “Đã là giờ ngọ rồi, Tần Dương công chúa và Khương tiên tử có muốn cùng dùng bữa không?”

Trong mắt Tần Tư Dao thoáng qua một tia thất vọng: “Mộ Cửu cũng muốn dùng bữa cùng Bệ hạ ca ca lắm, nhưng vào giờ ngọ, có một vị Thượng nghi trong cung phải dạy cho Tư Dao lễ nghi dùng bữa của Chu quốc, e là không thể ở lại được rồi.”

“Không sao, lần sau cũng được. Để ta tiễn Tần Dương công chúa ra khỏi cung nhé.” Tiêu Mặc vốn cũng chỉ khách sáo một chút mà thôi.

“Đa tạ Bệ hạ ca ca.” Tần Tư Dao đứng dậy, vui vẻ cúi người hành lễ.

“Đi thôi.”

Tiêu Mặc cho cung nữ chuẩn bị một cỗ xe ngựa, đưa Tần Tư Dao đi về phía ngoài hoàng cung.

Tiêu Mặc vốn tưởng sau khi mình tỉnh lại thì Khương tiên tử sẽ rời đi.

Nhưng không ngờ Khương tiên tử lại cứ đi theo mãi.

Khương Thanh Y ngồi đối diện Tần Tư Dao, không nói một lời, còn Tần Tư Dao thì trò chuyện với Tiêu Mặc về những chuyện thú vị mà nàng gặp ở hoàng đô Chu quốc.

“Tạm biệt Bệ hạ ca ca, lần sau Mộ Cửu lại đến tìm Bệ hạ ca ca chơi.” Tần Tư Dao vẫy vẫy bàn tay nhỏ với Tiêu Mặc.

“Lúc nào đến cũng được.” Tiêu Mặc gật đầu, vẫy tay tạm biệt nàng.

Đợi xe ngựa của Tần Tư Dao đi xa, Tiêu Mặc xoay người định về cung thì phát hiện Khương tiên tử cứ nhìn mình mãi.

“Khương tiên tử sao vậy?” Tiêu Mặc tò mò hỏi.

Khương Thanh Y nhìn vết đỏ trên cổ Tiêu Mặc, bàn tay nhỏ bất giác siết chặt.

“Không có gì!” Khương Thanh Y xoay người rời đi, trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của Tiêu Mặc.

“Chuyện gì vậy? Khương tiên tử đang tức giận sao?”

Tiêu Mặc không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng không để tâm.

Vị Khương tiên tử này bình thường vốn tính khí thất thường, qua vài ngày là sẽ ổn thôi.

Tiêu Mặc lái xe ngựa về lại tẩm cung của mình, rồi dự định tiến vào Bách Thế Thư một lần nữa.

Tuy hôn lễ của mình đã bị hoãn lại hai lần, nhưng theo Tiêu Mặc thấy, việc Tần Dương công chúa và nữ tử Nghiêm thị tiến cung sau một tháng nữa đã không thể xảy ra sự cố nào nữa.

Nếu không thì đừng nói là bên Thái hậu sẽ thật sự nổi giận, mà bên phía Tần quốc cũng không thể ăn nói cho qua được.

May mắn là dù sao mình cũng có thêm một tháng, xem thử có thể qua thêm một lần nhân sinh nữa không.

Nhưng lần này, Tiêu Mặc không định dùng cách vội vàng như ở kiếp Vong Tâm nữa, mà dự định sẽ từ từ tiến hành.

Nếu trong một tháng không hoàn thành thì kéo dài thời gian ra một chút.

...

Theo một cơn mơ hồ trong ý thức, Tiêu Mặc tiến vào Bách Thế Thư.

Trước mặt Tiêu Mặc, hai bức họa lúc trước lại hiện ra.

Ngay khoảnh khắc hai bức họa xuất hiện, một phần ký ức của Tiêu Mặc về hiện thực đã bị Bách Thế Thư làm cho mơ hồ.

Lần nào cũng vậy, Tiêu Mặc đã mấy lần cố gắng nhớ lại xem rốt cuộc Bách Thế Thư đã làm mơ hồ phần ký ức nào của mình, nhưng cuối cùng vẫn chẳng có kết quả gì.

Cứ như thể quy luật của Thiên Đạo đang ngăn cản mình vậy.

“Không nhớ ra được thì thôi vậy.”

Tiêu Mặc lắc đầu, không làm chuyện vô ích nữa.

Sau một hồi lâu do dự giữa hai bức họa, Tiêu Mặc đã chọn bức bên phải.

Nữ tử trong tranh mặc một bộ y phục trắng, tay áo trượt xuống khỏi cánh tay ngọc ngà, đôi tay trần của nàng đang đánh trống.

[Ký chủ có muốn tiến vào Bách Thế Thư đời thứ năm - Tần Tư Dao không?]

Giọng nói của Bách Thế Thư vang lên trong đầu Tiêu Mặc.

“Có.” Tiêu Mặc không do dự.

Ngay khoảnh khắc Tiêu Mặc lựa chọn, bức họa quyển bên trái liền cuộn lại, rồi biến mất ngay trước mắt cậu.

[Ký chủ đã chọn xong, mời ký chủ tạo tên nhân vật.]

“Tiêu Mặc.”

[Tạo tên nhân vật hoàn tất, ký chủ sắp tiến vào Bách Thế Thư.]

[Đếm ngược...]

[Ba...]

[Hai...]

[Một...]

Khi đếm ngược kết thúc, Tiêu Mặc cảm thấy mình như đang ngủ, cả người chìm vào giấc ngủ say.

Lúc Tiêu Mặc tỉnh lại, cảnh tượng trước mắt là một mảng mơ hồ.

“Oa oa oa...”

Tiêu Mặc muốn lên tiếng, nhưng lại phát hiện bên tai chỉ vang lên tiếng khóc của trẻ sơ sinh.

Tiếng khóc này hình như là...

Của mình?