Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3099

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2400

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 352

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6649

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 9

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 497

Tập 05 - Chương 15 : Ánh mắt của Khương Tông chủ đáng sợ thật đấy, nếu như ta không đi thì sao nào?

Sáng sớm hôm sau, trời vừa hửng sáng.

Tự Ly và Vong Tâm đáp xuống một ngọn núi hoang ở ngoại ô hoàng đô nước Chu.

“Khụ khụ khụ...”

Tự Ly ho liên tục mấy tiếng, phun ra một ngụm máu bầm.

“Đồ chó đẻ! Con mụ đàn bà che mặt khốn kiếp đó là ai? Đừng để lão nương gặp lại, nếu không lão nương sẽ treo mụ ta lên mà đánh!”

Tự Ly lau khoé miệng, lồng ngực phập phồng dữ dội.

Càng nghĩ về chuyện xảy ra tối qua, Tự Ly lại càng tức giận.

Vốn dĩ pháp trận của mình đã bố trí xong xuôi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chỉ cần người chuyển thế của công tử xuất hiện trong hoàng đô nước Chu là mình có thể tìm ra.

Ai mà ngờ được, đột nhiên lại xuất hiện một con mụ kiếm tu!

Hơn nữa, chẳng nói chẳng rằng đã ra tay.

Mẹ kiếp! Lão nương đã chọc gì cô ta à?

Lão nương còn chưa từng gặp mặt cơ mà!

Vậy thì cô ta phá chuyện tốt của mình làm gì?

May mắn là cảnh giới của mình và Vong Tâm cũng không tệ, cộng thêm bản mệnh thần thông của Hỗn Độn nên mới có thể toàn thân trở ra, chỉ bị thương một chút thôi.

Nếu không, với kiếm khí sắc bén của cô ta, thật sự khó mà nói trước được.

“Vong Tâm muội muội, muội không sao chứ?”

Tự Ly hít sâu một hơi, ổn định lại tâm tư rồi nhìn sang Vong Tâm bên cạnh.

“Ta không sao.” Vong Tâm lắc đầu.

Mặc dù sắc mặt Vong Tâm cũng hơi tái nhợt, nhưng vết thương xem như là nhẹ.

“Không sao là tốt rồi.”

Tự Ly lau vết máu trên khoé miệng.

"Trong số các kiếm tu cảnh giới Phi Thăng ở Trung Nguyên, nữ tử chỉ có ba người, ta sẽ cho Thính Phong Các đi điều tra xem rốt cuộc là mụ điên nào!

Mối thù này, lão nương nhất định phải báo! Nếu không người ta lại tưởng lão nương dễ bắt nạt chắc?

Nhưng may là tối qua chúng ta cũng không tốn công vô ích."

Tự Ly lấy từ trong túi trữ vật ra nửa thanh Nhiễm Mặc.

Nhiễm Mặc đang phát ra ánh huỳnh quang màu đỏ.

“Tự Ly tỷ tỷ, đây là?” Vong Tâm tò mò hỏi.

“Hôm qua lúc muội cầm chân mụ điên đó, tỷ tỷ đã biết không ổn nên đã điều chỉnh pháp trận một chút, dùng linh lực khắc phần chủ thể của pháp trận lên Nhiễm Mặc. Chỉ có điều nó không thể tìm ra vị trí chính xác của công tử như pháp trận tối qua, nhưng có còn hơn không.”

Tự Ly truyền một luồng linh lực vào nửa thanh Nhiễm Mặc.

Thân đao của Nhiễm Mặc hiện lên một pháp trận, ngay sau đó, thân đao không ngừng rung lên.

Một luồng đao khí màu đỏ máu bay về phía hoàng đô.

Đáng tiếc là luồng đao khí này bay đến không trung phía trên một tiệm đậu phụ Lâm Thị cách hoàng cung mười dặm thì từ từ tan biến.

Nhưng đối với Tự Ly, như vậy là đủ rồi.

Tự Ly huýt một tiếng sáo, một con quạ đen từ trên trời bay xuống, đậu trên vai nàng.

“Bảo Thính Phong Các lấy tiệm đậu phụ Lâm Thị ở phía đông hoàng đô làm trung tâm, tìm kiếm trong phạm vi mười dặm!”

“Quạ!” Con quạ gật đầu, dang rộng đôi cánh rồi bay đi ngay lập tức.

Tự Ly đứng trên cao, nhìn về phía hoàng cung nước Chu đang được bao phủ bởi pháp trận.

Thật trùng hợp, cả hoàng cung cũng nằm trong phạm vi mười dặm.

“Chẳng lẽ...”

Tự Ly nhíu mày.

Có lẽ, mình phải tìm cách vào hoàng cung một chuyến rồi.

...

Trong hoàng cung, Tiêu Mặc tiếp tục luyện kiếm trên Vấn Đạo Đài.

Những ngày qua, dưới sự chỉ dạy của Khương Thanh Y, cộng thêm hai lần tẩy tủy, cùng với sự lĩnh ngộ kiếm đạo ngày càng sâu sắc, tốc độ tu hành của Tiêu Mặc tự nhiên cũng ngày một nhanh hơn.

Tiêu Mặc cảm thấy nhiều nhất là nửa tháng nữa, mình có thể tiến vào Luyện Khí tầng thứ chín, sau đó có thể chuẩn bị Trúc Cơ.

Nhưng Tiêu Mặc cũng khá là cảm khái.

Thiên phú ban đầu của mình rốt cuộc tệ đến mức nào chứ?

Sau hai lần tẩy tủy mới đạt đến trình độ như ngày hôm nay.

Nếu cứ theo thiên phú ban đầu của mình, e rằng Trúc Cơ cũng sẽ trở thành một điều xa xỉ.

Luyện tập một hồi, Tiêu Mặc lại một lần nữa tiến vào trạng thái vong ngã nhập đạo.

Chính Tiêu Mặc cũng không biết, khi bản thân vung trường kiếm trong tay, kiếm phong đã có thể hình thành kiếm khí, thậm chí những tia kiếm khí còn có dấu hiệu ngưng tụ thành kiếm ý.

Sau khi luyện xong một lượt Thảo Tự Kiếm Quyết, Tiêu Mặc thở ra một hơi dài.

Lúc hoàn hồn lại, trên nền gạch đá cẩm thạch của Vấn Đạo Đài đã bị kiếm khí của cậu cắt ra vô số vết hằn.

“Không tệ.”

Ngay khi Tiêu Mặc đang hài lòng, giọng nói của Khương Thanh Y lại vang lên bên tai.

Tiêu Mặc ngẩng đầu lên thì thấy Khương Thanh Y đang ngồi trên tường, hai chân nàng vắt chéo vào nhau, mắt cá chân trắng nõn lộ ra từ dưới tà váy.

Khương Thanh Y lộn người nhảy xuống tường, đáp xuống đất: “Thiên phú của Bệ hạ quả thật có chút ngoài dự liệu của ta.”

“Vậy so với Khương tiên tử thì thế nào?” Tiêu Mặc nói đùa.

“Ha ha.” Khương Thanh Y cười lạnh một tiếng, cũng không trả lời.

“...” Tiêu Mặc nhất thời có chút ngượng ngùng, hình như mình đúng là tự tìm mất hứng rồi.

“Khương tiên tử về từ khi nào vậy?” Tiêu Mặc đổi chủ đề.

“Cũng không lâu, lúc trời vừa sáng.” Khương Thanh Y vén mái tóc dài ra sau vai, “Tuy tối qua tốn hơi nhiều thời gian, nhưng đã xử lý xong cả rồi.”

“Không nói chuyện của ta nữa.” Khương Thanh Y nhìn Tiêu Mặc, “Bệ hạ thật sự không cần ta tiến cử vào Vạn Kiếm Tông sao? Bệ hạ sắp Trúc Cơ rồi, nếu cứ ở lại ngôi vị hoàng đế này, e rằng cả đời này cũng không thể bước vào Trúc Cơ.”

“Cứ thử xem sao.” Tiêu Mặc cười lắc đầu, “Truyền thuyết nói mấy vạn năm trước, đế vương vốn dĩ có thể tu hành, biết đâu ta cũng có thể thì sao?”

“Nếu đã vậy, thì đợi đến khi Bệ hạ hết hy vọng rồi nói sau.” Khương Thanh Y liếc Tiêu Mặc một cái đầy bất lực, cũng không nói nhiều nữa, trực tiếp rút trường kiếm trong tay ra, đâm một kiếm về phía Tiêu Mặc.

Tiêu Mặc phản ứng lại, vội vàng đỡ đòn.

Tuy thế công của Khương Thanh Y rất mãnh liệt, nhưng chủ yếu vẫn là để luyện chiêu cho Tiêu Mặc.

Hơn nữa, mỗi kiếm Khương Thanh Y đâm ra đều mang theo sát ý vô tình, như thể thật sự muốn đâm chết Tiêu Mặc, nhưng lần nào cũng cực kỳ có chừng mực.

Tiêu Mặc luyện kiếm dưới áp lực thế này, cho dù sau này có gặp phải trận chiến sinh tử thật sự, cũng sẽ không run đến mức không cầm nổi kiếm.

“Bệ hạ.” Ngay khi Tiêu Mặc và Khương Thanh Y đang luyện tập hăng say, ngoài cửa truyền đến giọng nói của Ngụy Tầm, “Tần Dương công chúa đến.”

Tiêu Mặc thu lại kiếm chiêu, ôm kiếm hành lễ: “Khương tiên tử, trẫm có lẽ phải tạm thời cáo lỗi rồi.”

Khương Thanh Y nhíu mày, thu lại trường kiếm, lạnh lùng nói: “Nếu Bệ hạ muốn Trúc Cơ, có thể nói với ta một tiếng.”

Dứt lời, Khương Thanh Y xoay người bay ra khỏi Vấn Đạo Đài, vô cùng dứt khoát.

“Mời công chúa điện hạ vào đi.” Tiêu Mặc nói vọng ra ngoài Vấn Đạo Đài.

Khi cánh cửa lớn của Vấn Đạo Đài mở ra, một thiếu nữ vui vẻ chạy về phía Tiêu Mặc, vừa chạy vừa gọi: “Bệ hạ ca ca, Mộ Cửu lại đến tìm huynh chơi đây.”

Nhìn cô gái tràn đầy sức sống trước mặt, dù chỉ mới gặp một lần, trong lòng Tiêu Mặc cũng dâng lên một cảm giác thân thiết.

Thậm chí khi nhìn thấy nàng, Tiêu Mặc luôn cảm thấy nàng không giống hoàng phi tương lai của mình, mà giống như cô em gái hàng xóm mình nhìn từ nhỏ đến lớn.

Tiêu Mặc cảm thấy rất có thể là do tính cách hoạt bát, vui vẻ của đối phương, tự nhiên khiến người ta cảm thấy gần gũi.

“Công chúa hôm nay sao lại đến đây?” Tiêu Mặc mỉm cười nói.

“Bệ hạ ca ca đừng gọi người ta là công chúa nữa, gọi Mộ Cửu là được rồi.”

Tần Tư Dao chắp tay sau lưng đi về phía trước một bước, hơi cúi người, từ dưới nhìn lên Tiêu Mặc.

“Với lại, chẳng lẽ Bệ hạ ca ca không chào đón Mộ Cửu đến sao?” Nói rồi, trong mắt Tần Tư Dao mang theo vài phần oán giận, “Mấy ngày nay người ta học lễ pháp của nước Chu chăm chỉ lắm đó. Bệ hạ ca ca sao không khen người ta một câu?”

“Mộ Cửu cô nương quả thật vất vả rồi.” Tiêu Mặc cười cười, vẫn giữ một khoảng cách nhất định với đối phương, “Mộ Cửu có muốn đến Huỳnh Hỏa Viên xem một chút không?”

“Bệ hạ ca ca, bây giờ mới là buổi sáng thôi, cho dù có đến Huỳnh Hỏa Viên thì cũng phải là buổi tối chứ.”

Tần Tư Dao che miệng cười.

“Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Bệ hạ ca ca có thể dẫn Mộ Cửu đến Vạn Lý Hồ được không? Nghe nói trong hoàng cung có một hồ Vạn Lý, chỉ cần ném một chút mồi cá xuống là hàng ngàn vạn con cá chép sẽ bơi đến đó.”

“Đương nhiên là được, vậy trẫm sẽ dẫn công chúa điện hạ đến đó.” Tiêu Mặc đồng ý.

“Cảm ơn Bệ hạ ca ca.” Tần Tư Dao cười ngọt ngào, giống như một cô bé được cho kẹo, lập tức mãn nguyện.

Thiếu nữ có tính cách ngọt ngào, đơn thuần lại không giả tạo thế này quả thật rất dễ khiến người ta yêu thích.

Nửa canh giờ sau, Tiêu Mặc dẫn Tần Tư Dao đến trường đình trên hồ Vạn Lý.

Hồ nước này không phải do con người đào mà vốn dĩ đã có, chỉ là được mở rộng thêm.

Truyền thuyết kể rằng vị tiên tổ khai quốc của nước Chu chính vì hồ Vạn Lý này mà mới chọn xây dựng cung điện ở nơi đây.

“Bệ hạ, lão nô xin lui trước, vừa hay lão nô mang chút đồ qua cho Thừa tướng đại nhân...”

Ngụy Tầm dùng một chiếc bát ngọc đựng một ít mồi cá đến, nói với Tiêu Mặc.

“Đi đi.” Tiêu Mặc nhận lấy bát ngọc.

Tiêu Mặc cũng biết, “mang chút đồ” mà Ngụy Tầm nói thực chất là đi báo cáo tình hình của mình cho Nghiêm Sơn Ngao.

Cả hai đều ngầm hiểu với nhau về chuyện này.

Tiêu Mặc cũng tin rằng Ngụy Tầm sẽ không phản bội mình.

“Vâng, Bệ hạ.”

Ngụy Tầm hành lễ rồi vội vàng lui xuống.

Bên hồ Vạn Lý chỉ còn lại vài cung nữ đứng hầu ở xa.

“Thử xem?” Tiêu Mặc đưa bát ngọc cho Tần Tư Dao.

“Cảm ơn Bệ hạ ca ca.” Tần Tư Dao gật đầu, rắc mồi cá xuống.

Khi mồi cá vừa rơi xuống mặt hồ, những con cá chép gấm đủ màu đỏ, trắng, xanh, vàng tụ lại thành một dòng sông ngũ sắc, bơi về phía mồi cá, cảnh tượng vô cùng hùng vĩ.

Đôi mắt Tần Tư Dao sáng lên, tiếp tục vui vẻ rắc mồi.

Tiêu Mặc đứng bên cạnh ngắm nhìn thiếu nữ, dường như thiếu nữ cùng với mặt hồ rộng lớn và hàng vạn con cá chép đã tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp.

“Bệ hạ ca ca, ta có thể sờ chúng không?” Tần Tư Dao quay người lại, vui vẻ nói.

“Đương nhiên là được.” Tiêu Mặc gật đầu, “Đi, chúng ta đến đó.”

Tiêu Mặc dẫn Tần Tư Dao đến một thủy đình khác.

Thủy đình này không có lan can, chỉ cần quỳ ngồi trên ván gỗ rồi cúi xuống là có thể chạm vào những con cá chép gấm kia.

Tần Tư Dao nhẹ nhàng vuốt tà váy, ngồi xổm xuống, tựa như một đóa hoa bách hợp đang khép cánh.

Nàng đưa bàn tay ngọc ngà ra, nhẹ nhàng vuốt ve những con cá chép gấm đang chen chúc ăn mồi.

“Cẩn thận một chút, đừng để ngã xuống.” Tiêu Mặc nhắc nhở.

“Yên tâm đi Bệ hạ ca ca, Mộ Cửu sẽ không ngã... Á...” Tần Tư Dao vừa nói được nửa câu, chân đã trượt một cái, cả người đổ về phía trước.

Tiêu Mặc vội vàng đưa tay ra, định kéo Tần Tư Dao lại.

Nhưng đột nhiên, chân Tiêu Mặc cũng trượt một cái, ngã nhào về phía trước.

“Bệ hạ ca ca...” Tần Tư Dao giật mình.

Ùm

Hai người rơi xuống mặt nước, làm bắn lên một làn sóng.

Tần Tư Dao ôm chặt lấy Tiêu Mặc, lồng ngực áp sát vào cậu, thân thể mềm mại khẽ run rẩy.

“Đừng căng thẳng, ôm chặt ta vào.”

Tiêu Mặc nói, đưa tay ôm lấy vòng eo thon của Tần Tư Dao, cảm giác mịn màng như lụa cùng với vòng eo nhỏ nhắn như cành liễu đã khiến Tiêu Mặc bất giác tưởng tượng ra bộ y phục đang ôm sát lấy vóc dáng của nàng.

Mà nói đi cũng phải nói lại, trên tấm ván gỗ đó chẳng có gì cả, tại sao lúc nãy mình lại có cảm giác như đang giẫm lên băng vậy?

Tần Tư Dao gật đầu, ôm chặt Tiêu Mặc, đầu tựa vào lồng ngực cậu.

Tiêu Mặc nhanh chóng đưa Tần Tư Dao lên thủy đình.

“Khụ khụ khụ...” Tần Tư Dao ho ra nước hồ.

Lúc này, quần áo của thiếu nữ đã bị nước hồ làm ướt sũng.

Những lọn tóc dính trên gò má trắng nõn của nàng, nước hồ chảy từ chiếc cằm ngọc ngà xuống, nhỏ giọt trên ván gỗ.

Lớp váy mỏng dính sát vào thân hình tinh tế lả lướt của nàng, thậm chí có thể lờ mờ nhìn thấy chiếc yếm thiếu nữ đang mặc, đôi chân dưới lớp váy cũng hiện ra hình dáng hoàn mỹ.

“Bệ hạ ca ca, xin lỗi, Mộ Cửu không cố ý.”

Tần Tư Dao ngẩng đầu lên, đôi mắt hơi ươn ướt cộng với dáng vẻ thiếu nữ hòa quyện trong nước trông vô cùng đáng thương.

“Không sao, ta đưa công chúa đi thay một bộ đồ khác, đừng để bị cảm lạnh.” Tiêu Mặc nói.

“Vâng, Bệ hạ ca ca.”

Tần Tư Dao đứng dậy, theo Tiêu Mặc đến Quan Lý Cung bên cạnh hồ Vạn Lý.

Tiêu Mặc cho cung nữ mang một bộ y phục đến cho nàng thay, còn mình thì thay một bộ đạo bào mới ở phòng ngoài.

Ngay khi Tiêu Mặc đang đợi Tần Tư Dao ra, cậu ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng.

Lúc đầu Tiêu Mặc không để ý.

Nhưng rất nhanh sau đó, Tiêu Mặc cảm thấy hơi buồn ngủ.

Không lâu sau, mí mắt Tiêu Mặc nặng trĩu, ngã xuống chiếc giường mềm trong phòng ngoài ngủ thiếp đi.

“Bệ hạ ca ca, người ta thay xong rồi, Bệ hạ ca ca...”

Tần Tư Dao từ phòng trong bước ra, thấy Tiêu Mặc đã ngủ say, khoé miệng nàng khẽ nhếch lên.

Nàng bước tới, ngồi nghiêng bên cạnh Tiêu Mặc, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má hắn, rồi lướt qua cổ hắn.

“Tiêu ca ca... người ta nhớ huynh lắm...”

Tần Tư Dao nhẹ nhàng cúi xuống, cắn nhẹ lên cổ Tiêu Mặc một cái.

Thẳng người dậy, tim Tần Tư Dao đập ngày càng nhanh, nàng cởi thắt lưng ra, bộ váy vừa mặc vào lập tức buông lỏng, để lộ làn da mịn màng.

Và ngay khi Tần Tư Dao định cởi đạo bào của Tiêu Mặc.

Đột nhiên, ánh mắt Tần Tư Dao ngưng lại.

Tần Tư Dao ngẩng đầu lên, một thanh trường kiếm đang chỉ vào giữa trán nàng, cách chưa đầy hai tấc.

Thanh trường kiếm này muốn đâm thẳng vào mi tâm của Tần Tư Dao, nhưng lại như bị xiềng xích trói buộc, trước sau không thể tiến thêm một tấc nào!

Tần Tư Dao đưa tay ra, ngón tay ngọc ngà khẽ búng một cái, trường kiếm bay ngược trở lại, rơi vào tay của nữ tử áo trắng.

“Đường đường là Tông chủ Vạn Kiếm Tông mà lại đi nhìn trộm người khác hành lễ Chu Công, có phải hơi quá đáng rồi không?” Tần Tư Dao lạnh nhạt nhìn nữ tử trước mặt.

Khương Thanh Y nhíu mày, ánh mắt sắc như kiếm, sát ý không hề che giấu, như thể thứ quý giá nhất của nàng sắp bị xâm chiếm:

“Mặc lại quần áo của ngươi, rồi cút!”

“Ánh mắt của Khương Tông chủ đáng sợ thật đấy...” Tần Tư Dao khẽ cười, “Vậy nếu như ta không đi thì sao nào?”

Khương Thanh Y híp mắt lại:

“Ngươi cứ thử xem!”