Nhỏ thật ra là em gái kế. ~ Thảo nào gần đây tôi và đứa em kế mới lại thân thiết quá thể~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ma Vương Với Mức Lương Tối Thiểu

(Đang ra)

Ma Vương Với Mức Lương Tối Thiểu

Antai (安泰)

Tác phẩm đạt giải thưởng trong giải "MANGA BANG X Avex Pictures - Giải thưởng Web Novel lần thứ nhất" và đang trong quá trình chuyển thể thành Manga.

100 7255

Danshi Kinsei Game Sekai de Ore ga Yarubeki Yuitsu no Koto

(Đang ra)

Danshi Kinsei Game Sekai de Ore ga Yarubeki Yuitsu no Koto

Ryo Hazakura

Tất cả những tình huống éo le này khiến câu chuyện không chỉ đơn giản là một câu chuyện tình yêu mà còn chứa đựng những tình huống hài hước, gay cấn đầy bất ngờ.Source: BookWalker

20 976

Zettai ni Hatarakitakunai Dungeon Master ga Damin wo Musaboru made

(Đang ra)

Zettai ni Hatarakitakunai Dungeon Master ga Damin wo Musaboru made

Spanner Onikage

Keima có thể vượt qua tình huống "ngàn cân treo sợi tóc" này không và đạt được cuộc sống lười biếng không cần làm gì của anh ấy.

441 68196

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

(Đang ra)

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

御堂ユラギ

Một tác phẩm romcom về những hiểu lầm chưa hề, và đã bắt đầu khi mọi chuyện đã quá muộn, giữa một chàng trai phải chịu đựng quá nhiều đau đớn để rồi không còn có thể nhận lấy lòng tốt cùng những người

144 13424

Tập 02 - Chương 1: Sự thật là, sắp đến lễ hội trường rồi...

Chương 1: Sự thật là, sắp đến lễ hội trường rồi...

Đúng 6 giờ sáng thứ Hai.

Tôi giật mình tỉnh giấc trước khi chuông báo thức reo đến tận ba mươi phút.

 Vươn vai một cái thì tôi bất thình lình quét mắt khắp phòng—nhưng sáng nay mọi thứ trông có vẻ ổn, tôi mới đặt tay lên ngực và thở phào nhẹ nhõm.

Tôi đang kiểm tra cái gì ư? Welp, tôi cũng muốn giải thích lắm, nhưng có vẻ như nguồn cơn cho mối lo ngại của tôi đang đến đây, tôi lén nhìn về phía cửa phòng.

Tay nắm cửa được vặn với tốc độ như kim giây của đồng hồ, cửa cũng từ từ mở ra với không một tiếng động.

Kẻ lén lút thò đầu qua khe cửa không phải là một tên trộm, mà là—

“Chào buổi sáng, Akira.”

“Hwah!!? Aniki dậy rồi à!?”

—Đúng như tôi đoán, là Akira

Akira như một đứa trẻ bị bắt quả tang đang nghịch ngợm, mặt em ấy đỏ bừng vì xấu hổ.

“Sao em lại lén vào đây?”

“T-Thì, um~… rõ ràng là do em muốn gọi anh dậy mà!”

“Vậy sao~?”

Gần đây, mỗi khi đến ngày đi học, Akira đều đến gọi tôi dậy.

Và tôi thật sự rất biết ơn. Buổi sáng được em gái kế gọi dậy là cảnh tượng hằng người mong ước, như bước ra từ mấy bộ anime và manga.

Nhưng đáng buồn thay, cái cách mà em ấy gọi tôi dậy… khá là không ổn cho lắm.

“Mà này, sao anh lại dậy trước khi em đến?”

“Thì sao? Anh cảm thấy có nguy hiểm nên dậy thôi.”

“…Tch. Em vừa nghĩ ra mấy chiêu mới mà.”

“Này, đừng có mà thêm mấy chiêu thừa thãi như đòn ‘ép người trên không’ chứ.”

Đúng vậy. Akira gọi tôi dậy bằng kỹ thuật đấu vật.

Nếu chỉ là lay người nhẹ nhàng rồi nói”Onii-chan~, sáng rồi~! Mau dậy đi~!” và vỗ vỗ vào bụng tôi thì còn chấp nhận được…

“Dù sao thì, em nghĩ ra cái gì?”

“Umm, nhảy lên… rồi dùng cả hai đầu gối—"

“Thôi kệ đi. Anh kiểu rồi…”

“Vậy sao, để em trình diễn cho anh xem, quay lại nằm đi”

“Tuyệt đối không! Akira, nghe kỹ này. Em không nên dùng kỹ thuật đấu vật lên người đang ngủ, nhất là khi em là kẻ nghiệp dư. Đầu gối và cùi chỏ rất nguy hiểm. Đó không phải chiêu mà người chưa chuyên như em nên dùng.”

“Uhh… Vậy làm lúc anh tỉnh thì được à?”

“Em có đang nghe không đấy? Dù anh có thức cũng tuyệt đối không được!”

Khi tôi la Akira xong, tôi tưởng nhỏ sẽ lại “tch” một tiếng, nhưng—

“Em chỉ làm vậy với anh thôi…”

—Lần nay nhỏ lại ngượng ngùng vặn vẹo người và ngước nhìn tôi với đôi mắt long lanh.

“Em làm vậy không khiến anh rung động đâu…”

Tôi vô cùng bực bội.

Em ấy nói “làm vậy” là chỉ việc thực hiện cú nhảy đầu gối sao?

Tại sao mỗi ngày tôi đều phải nguy hiểm tính mạng vì cô em gái kế này vậy?

“Nhờ ơn em, anh bắt đầu có thói quen dậy sớm rồi. Không biết là bản năng hay ở cấp độ tế bào, mà giờ anh sẽ tỉnh dậy vì cảm thấy nguy hiểm.”

Khi tôi nói châm biếm như vậy, Akira trưng ra vẻ mặt chán nản.

“Đối với em, được nhìn mặt khi ngủ của anh là niềm vui mỗi sáng mà.”

“Đây là chuyện mà em không thể biến thành thói quen được—”

—Dù sao thì chúng tôi không phải người yêu hay vợ chồng. Dù có là anh em kế cũng… cảm giác thật kì lạ.

“Mà này, bữa sáng đã sẵn sàng rồi, anh nên thay đồ rồi xuống lầu đi”

“À, ừ. Hiểu rồi”

Akira xuống nhà với bước chân nhẹ nhàng, nhưng sau khi em ấy rời đi, tôi vẫn thẩn thờ nhìn cửa phòng... Thôi thì, dậy nào.

************

Thay đồ xong, tôi xuống tầng một và thấy Bố và dì Miyuki. Cả hai người họ hiếm khi cũng ở nhà vào buối sáng.

“Chào buổi sáng nhé Bố, dì Miyuki.”

“Chào buổi sáng, Ryouta. Tóc con rối bù lên rồi kìa.”

Bố tôi—Majima Taichi—làm việc trong ngành thiết kế bối cảnh phim, gần đây công việc rất bận rộn nên thường về rất muộn. Buổi sáng khi tôi dậy thì ông vẫn thường đang ngủ.

Bố cũng đôi khi làm việc qua đêm, nên hiếm khi nào chúng tôi mới gặp nhau vào buổi sáng.

“Ôi Ryouta-kun! Thật lãng phí vẻ đẹp trai của con quá đi.”

Dì Miyuki vừa nhìn tóc tôi vừa cười nói. Dì ấy là vợ vừa tái hôn với ba tôi, cũng là mẹ kế của tôi. Bà là một chuyên gia trang điểm trong các trường phim, và tình cờ gặp Bố tôi qua công việc.

Dì Miyuki đẹp đến nỗi khiến người ta hiểu vì sao Akira cũng là một mỹ nữ. Là một người mẹ mà ai cũng muốn khoe khoang—nhưng bà cũng có một mặt hơi ngốc nghếch.

Hôm nay dì chắc phải ra ngoài làm việc sớm, nên đã mặc đồ để ra ngoài, cùng lớp trang điểm hoàn hảo.

“Hiếm lắm mới thấy hai người cùng ở nhà đấy ạ.”

“Ừ, hôm nay được nghỉ nửa ngày nên bố có thể thong thả—”

Bố tôi nói rồi nhìn đồng hồ treo tường, báo với dì Miyuki:”Đã bảy giờ mười rồi đó”

“Ah! Em phải đi ngay đây!”

“Chén đĩa cứ để đó cho anh.”

“Hehe, vậy nhờ anh nhé, Taichi-san”

“Được thôi.”

Dì Miyuki giao phó việc dọn dẹp lại cho Bố tôi, cởi tạp dề rồi chạy lên lầu hai.

Họ đã tái hôn khoảng ba tháng rồi. Dù cho cả hai đều bận rộn với công việc nhưng tình cảm vợ chồng vẫn tốt. Hơn nữa là tôi chưa thấy Bố vui vẻ thế này bao giờ kể từ ông khi ly hôn.

“…Con thật sự mừng cho Bố.”

“Đúng vậy. Có nửa ngày để thư giản thế này thì còn gì sướng bằng.”

“Ý con không phải thế…”

Bố bối rối nhìn tôi như muốn nói “hả?”. Mà thôi, chắc là lỗi của tôi khi không diễn đạt rõ ràng

À đúng rồi, thật ra còn có một điều tốt nữa. Đó là-

“Ah, chú Taichi, để con giúp cho.”

“Cảm ơn con, Akira.”

—Cứ như thế, Akira đã gọi Bố tôi là “chú Taichi” thay vì “dượng”. Có lẽ là do ảnh hưởng của dì Miyuki, nhưng mối quan hệ giữa Bố và Akira ngày càng thân thiết hơn.

Akira mặc chiếc tạp dề vừa nãy lên đồng phục của mình, đứng kế bên Bố và nhận lấy đống đĩa vừa rửa rồi lau khô bằng khăn.

Nhìn cảnh tường này, tôi thấy vô cùng nhẹ nhõm.

Nhớ lại Lần đầu gặp Akira vào ba tháng trước—

[Ano, trước hết, con không muốn chúng ta quá thân thiết.]

—Mặc dù em ấy đã nói vậy, nhưng sau khi nói chuyện, thì tôi thấy em ấy là một người thẳng thắn và vui vẻ.

Giờ đây, Akira hoàn toàn vô phòng bị khi ở gần tôi, thân thiết hơn bất kì người anh em nào.

Dù vậy nhưng cái tính thích nghịch ngợm lại khiến tôi hơi bị đau đầu…

Tuy có nhiều đồi tôi cần lo, nhưng chung quy lại thì mối quan hệ giữa anh em tôi khá tốt.

Thật sự đấy—thế quái nào mà tôi có thể nghĩ Akira là con trai và đối xử với em ấy như một thằng em suốt tận ba tuần vậy?

Với chiếc tạp dề đễ thương cùng bộ đồng phục, dù nhìn thế nào thì em ấy cũng là một mỹ nữ.

Tôi thật sự cảm thấy xấu hổ khi đã nhầm rằng em ấy là một mỹ nam.

Đột nhiên tóc Akira lay động và em ấy quay lại nhìn tôi.

Em ấy lén lút mỉm cười với tôi và nháy mắt một cái.

Dễ thương ghê… Không! Con ngốc này, sẽ bị lộ đấy!

Tôi trừng mắt nhìn Akira, ẻm cười tinh nghịch.

Bố rõ ràng là đang rửa bát ngay gần đó…

—Đây là cách mà Akira tấn công khi tôi lơ là. Tóm lại, em gái tôi quá đỗi dễ thương, kể cả cách làm này cũng vậy.

Tôi khẽ thở dài để tránh bị người khác nghe thấy.

Đúng lúc này, tiếng bước chân của dì Miyuki từ tầng hai vọng xuống.

“Ryouta-kun, dì nhờ con cái này được không?”

“Vâng ạ?”

“Tối nay dì về muộn, bữa tối thì con và Akira chuẩn bị được không? Tủ lạnh đã có sẵn đồ ăn rồi đấy.”

“Được rồi ạ, dì đi làm cẩn thận.”

“Cảm ơn Ryouta-kun. Dì đi đây.”

“Dì đi cẩn thận—À, dì để quên ví và chìa khóa này!

“Ah, xin lỗi!”

Dì Miyuki làm vẻ mặt “oopsie”, sau đó cười nói tạm biệt với Bố và Akira, rồi chạy đến nhà ga.

—Đây là gia đình Majima của chúng tôi. Lại một lần nữa, tôi lại cảm thấy ngạc nhiên vì cuộc sống này đang dần trở nên tự nhiên hơn.

Có Bố, có dì Miyuki, có Akira và có tôi… Chỉ vài tháng trước, tôi thậm chí còn không tưởng tượng được đến cuộc sống thế này, nhưng tôi đang rất tận hưởng những ngày tháng có chút ồn ào cùng gia đình bốn người này.

Đúng lúc tôi suy ngẫm xong, một chiếc cốc nóng hổi được đặt trước mặt tôi.

“Nè, Aniki, em pha cà phê cho anh đó.”

“Cảm ơn Aki—Này, chờ chút…!?”

Tôi vội vàng nhìn lén bố và hạ giọng xuống.

“…Cái cốc này em vừa dùng đúng không?”

“Đúng vậy, sao nào?”

“Lại phải hỏi—Anh chỉ thắc mắc sao không dùng cốc của anh…”

“Như vậy sẽ phải rửa thêm nữa”

“Ah, nghe hợp lí quá ha…”

“Vậy nên anh đừng có lo về “nụ hôn gián tiếp” hay gì cả. Em không để ý đâu.”

“Ugh!”

Nhỏ cố tình nói để khích tôi. Nhưng nếu để ý đến chuyện này thì sẽ thua.

“Được thôi. Anh uống nhá—”

“Môi em…”

“—Khụ khụ!?”

Bởi lời thì thầm quá đáng ấy, tôi phụt hết cả ngụm cà phê ra ngoài.

“Whoa, này! Gớm quá, Aniki! Bắn vào đồng phục em mất!

Lỗi của ai hả…

********

“Anh vẫn còn giận hả, Aniki?”

Ngay khi rời khỏi nhà, Akira hỏi tôi với giọng điệu trêu chọc về chuyện cà phê lúc nãy.

“Ừ, chắc vậy.”

“Xin lỗi mà. Để em ôm một cái coi như đền bù nhé—nè”

Akira dang rộng vòng tay.

“Kìa, xem đi, đó chính xác là vấn đề đấy! Akira, em tém tém lại chút được không…”

“Tém tém lại á? Tại sao?”

“Đừng có giả ngu, em đang tận hưởng phản ứng của anh phải không ?”

Tôi bực bội nhìn Akira và nhỏ cười tình nghịch đáp lại tôi.

“Bị phát hiện rồi à? Nhưng mà, đây cũng là ‘huấn luyện’ mà.”

Huấn luyện—theo như Akira, là để tôi làm quen với việc có em gái

Lúc mà tôi nhận ra em ấy là con gái chứ không phải một đứa em trai kế, tôi đột nhiên coi nhỏ như một người khác giới và bắt đầu trở nên xa cách.

Nên là Akira đã yêu cầu tôi duy trì khoảng cách như lúc tôi nghĩ em ấy là em trai. Không những thế—

[Chỉ cần gần hơn khoảng cách này, anh sẽ không lo về giới tính của em đúng không]

Em ấy có giả thuyết: “vì vừa coi em là em gái vừa không phải em gái nên mới muốn giữ khoảng cách”.

Vì vậy Akira chủ động trở nên thân mật, mở ra mấy buổi huyến luyện ‘quen với việc có em gái'

Tuy vậy, đó là một loạt boomerang của những hậu quả—mấy việc ngu ngốc tôi làm khi còn nghĩ em ấy là con trai, giờ đều quay lại với tôi.

Tất nhiên, một thằng không biết giao tiếp với con gái như tôi, bị làm cho rối bời.

—Có thật sự đây là huấn luyện để làm quen với em gái không?

Với sự nghi hoặc đó, lòng tôi tràn đầy lo lắng. Nếu cứ tiếp tục, mối quan hệ giữa chúng tôi có thể chuyển sang hướng khác giới… chứ không phải anh em. Đây không phải là lo lắng vô cớ.

Cuối cùng là Akira đã thích tôi như một người khác giới.

Trường hợp như này chưa từng có trong lịch sử. Nếu có, tôi thật sự muốn học cách đối phó với nó.

Dù sao thì tôi muốn nói là, cách tiếp cận tôi của Akira khá là nguy hiểm.

Ẻm khiến tim tôi đập thình thịch, theo kiểu căng thẳng chứ không phải rung động. Phải gọi nó là “hiệu ứng Wallenda” hơn là ”hiệu ứng cầu treo”. Một bước sẩy chân là mọi thứ đảo lộn.

…Để an toàn, tôi nên khuyên em ấy một chút.

“Akira, hoàn toàn không được làm chuyện như sáng nay đâu.”

“Chuyện gì vậy anh?”

“Ý anh là, bố ở ngay đó, em không thể… nháy mắt với anh, rồi còn cái vụ ‘hôn gián tiếp’ nữa!”

“À, cái đó hả. Chỉ là huấn luyện thôi mà, anh để ý quá rồi.”

“Không, đến mức đó thì không còn là ‘huấn luyện để làm quen với em gái’ nữa rồi. Em còn bảo anh đừng để ý đến nó thì càng quá đáng hơn.”

Sau đó Akira chắn đường trước mặt tôi và ngước nhìn lên. Tôi dừng bước.

“Hay là nó giống như huấn luyện để quen với em hơn, đúng không?”

“Anh đã quen lắm rồi, chúng ta không cần như vậy nữa, thật đấy…”

“Không không. Aniki, anh vẫn không chịu thân thiết hơn với em.”

—Kiểu thân thiết mà em nói không phải là theo hướng người thân! Tôi thầm phản bác lại trong lòng.

“Dù sao thì, Akira, em không được trêu anh trước mặt bố và dì.”

“Anh nghĩ là sẽ rất tệ nếu bị lộ, nhỉ?”

“Em thì không sao à?”

“Hmm… Nếu tụi mình bị lộ thì lộ thôi, lúc đó sẽ tính sau”

“Em khá là vô tư ha? Lấy đâu ra cái sự tự tin đó vậy…”

Akira mỉm cười và nói: “Vì anh nói anh thích em mà? Anh đã hứa sẽ chịu trách nhiệm nếu bị lộ.”

Em ấy khẽ nắm lấy tay áo tôi. Cái đó—đúng là tôi có nói. Nhưng nhắc lại điều đó ở đây thì hơi quá đáng.

Đó là hồi tôi còn nghĩ Akira là em trai tôi, và sau đó chúng tôi đi tắm chung—Thôi, không nên đào lại chuyện ngày ấy đâu.

“Nếu lộ, anh sẽ bị đuổi ra khỏi nhà.”

“Ổn mà. Nếu vậy thì em sẽ rời đi cùng anh.”

Nói xong, Akira cười rạng rờ nhìn tôi.

“Chúng ta sẽ bỏ đi đến những đâu nhỉ? Đến một nơi không ai biết, sống một cuộc đời yên bình nghe có vẻ được.”

“Này…”

Nhỏ đang đùa hay đang nghiêm túc vậy trời…?

“Em đi hơi xa rồi đó. Chúng ta vẫn là trẻ con, thay vì chạy trốn, không phải nhẫn nại quan trọng hơn hay sao?”

Khi tôi mắng Akira, em ấy cười, không chút hối lỗi

“Anh tốt bụng thật đấy, Aniki”

“Eh? Sao vậy?”

“Em hiểu rằng anh thật sự nghiêm túc suy nghĩ làm sao để tránh gây bất hạnh cho mọi người”

“Ờm…”

“Anh đang cố gắng để bảo vệ hạnh phúc cho em, Mẹ, và cả gia đình, đúng không?”

Hạnh phúc của gia đình—đó là mong ước của tôi.

Nó không nhất thiết phải giống với những gì Akira muốn.

Hiện tại, việc lựa chọn hạnh phúc gia đình đồng nghĩa với việc không vượt quá lằn ranh anh em trong mối quan hệ với Akira. Tôi tôn trọng cảm xúc của em ấy. Nhưng chúng tôi vẫn không được tiến xa hơn.

Nhưng thật ra, mọi chuyện không nên được nhìn nhận theo hướng cực đoan như vậy; đó chỉ là tình cảnh bây giờ thôi.

Nếu hoàn cảnh này khác đi, tôi sẽ thật lòng mà chấp nhận cảm xúc của Akira.

“Xin lỗi vì gây rắc rối cho anh. Em hiểu suy nghĩ của anh, Aniki, nhưng em không thể kìm nén được cảm xúc của mình…”

“Không, làm ơn đấy—”

—"Vì anh cũng có thể không hoàn toàn được bản thân mất”, nhưng tôi không nói ra

“Vừa xin lỗi nên em cũng muốn cho anh biết…”

“Hả?”

“Em muốn nói với anh rằng, em sẵn sàng từ bỏ tất cả để cùng anh chạy thật xa.”

“Eh?”

“Bởi vì em yêu anh, Aniki”

“———!?”

Sheesh, cô em gái kế này…nói thẳng mặt tôi như vậy đấy.

Sao em ấy cứ thích làm tim tôi loạn nhịp thế nhỉ ?

“Ehehehe, xin lỗi nha, anh à. Em lại làm anh bối rối nữa rồi. Nhưng mà em vui quá nên không kiềm chế được.”

“Huh? Vui? Sao lại vui?”

“Anh nói nhẫn nại là tốt hơn hết, đúng không?”

“À, ừ đúng vậy.”

“Nghĩa là anh thật ra cũng muốn nhích lại gần em hơn, nhưng anh cũng đang kiềm chế bản thân, phải hong nè~?”

“…!?Um,…Ah…Cái đó…”

“Một khi em đã nghĩ đến điều đó, xin lỗi anh nha. Nhưng em không nhịn nỗi nữa rồi~.”

Nói xong, mắt Akira đột nhiên sáng rực lên. Bằng một cách nào đó mà tôi có một dự cảm chẳng lành—

“Akira-san! Bình tĩnh lại chút đã, được không ? Chúng ta đang ở nơi công cộ—”

Trước cả khi tôi kịp nói hết câu, Akira lao thẳng về phía tôi.

“—Này! Oi, Akira, đừng có mà ôm anh từ phía trước—!”

“Aniki, bế em kiểu công chúa đến nhà ga đi!”

"Không đâu! Em nặng quá! Buông anh ra!”

May mà không có ngường qua đường, nhưng có ai tim không nếu tôi nói chúng tôi là anh em trong tình huống này chứ?

—Cứ như thế, hôm nay Akira cũng bám lấy tôi với nụ cười vô tư.

Nhưng thật ra, em ấy có một vấn đề đáng nghiêm trọng.

*******

Phải đi tàu một đoạn để đến trường Yuki-nơi tôi và Akira đang theo học.

 Chỉ cần lên tàu ở ga Arisu và xuống ở trạm dừng trước Học Viện Yuki, sau đó đi bộ khoảng nam phút là tới ngay. Chuyến tàu một chiều còn mất chưa đến 30 phút.

Tuy nhiên, Akira đột nhiên trở nên im lặng khi đến nhà ga. Đó đã trở thành chuyện thường ngày.

“Vẫn chưa quen được à, Akira?”

“Đúng ạ. Em xin lỗi…”

“Em không cần phải xin lỗi đâu.”

“Cảm ơn anh, Aniki…”

Sự vui tươi lúc nãy đã hoàn toàn biến mất, giờ đây Akira đang nấp sau lưng tôi và cúi gằm mặt xuống.

Chắc là vì em ấy thấy học sinh cùng trường ở nhà ga.

Đó là khi Akira đã đổi từ “chế độ ở nhà” sang “chế độ mèo mượn.” Ẻm cực kì ngại khi ở gần người lạ. Mỗi lần vào “trạng thái” thì Akira cứ bám lấy tôi mãi không buông.

Không, cái sự đeo bám ấy chẳng khác hàng ngày là bao.

Nhưng thay vì vui vẻ và hoạt bát như một cậu em trai, thì Akira biến đổi hoàn toàn thành một cô bé kín đáo và nhút nhát.

Tôi vẫn cảm thấy khó khăn để giải quyết vấn đề này.

Đã hơn một tháng kể từ khi bắt đầu học kỳ 2, nhưng Akira vẫn luôn nhút nhát như vậy.

“Tàu đến rồi đấy.”

“Vâng.”

“Lên nào.”

Akira lại đáp nhỏ một tiếng “vâng” và theo sau tôi.

Trên tàu, Akira và tôi vẫn đứng cạnh nhau gần lối ra vào như thường lệ.

Vì là giờ cao điểm đối với học sinh và người đi làm, nên không có chỗ ngồi nào còn trống cả.

Hầu hết hành khách đều mải mê xem điện thoại, mấy cậu học sinh thì cười cười nói nói với bạn bè.

Tôi nhìn sang Akira vẫn đang nắm chặt tay áo tôi. Vẻ mặt của em ấy lộ rõ sự căng thẳng.

Ngôi trường cũ của em ấy không cần phải đi tàu, cho nên ẻm cảm thấy không hề thoải mái khi lên những chuyến tàu đông đúc như này.

Nếu tôi là anh trai ruột của ẻm, bây giờ tôi nên nói gì với em gái của mình nhỉ?

“Thật tốt vì hôm nay trời nắng ha?”

“Vâng…”

Cụ thể là cái gì tốt khi mà trời nắng á? Tôi thậm chí còn chả biết. Chắc là nếu trời không nắng thì tồi sẽ nói là “Trời nhiều mây ghê” hay “Ồ, trời sắp mưa rồi nhỉ?”.

 Sẽ hay hơn nếu tôi nói được cái gì đó dí dỏm, nhưng lại thành ra trao đổi về thời tiết mất rồi.

“Dạo này em học hành sao rồi? Vẫn theo kịp bài chứ?”

“Vâng.”

“Nếu có gì em không hiểu thì cứ hỏi anh. Mà, chắc là anh cũng không nhớ nổi kiến thức năm ngoái đâu…”

“Cảm ơn anh…”

Cuộc trò chuyện vẫn đi vào ngõ cụt. Việc lấp đầy sự yên lặng là do tôi lo lắng hơn là vì Akira. Tôi không thể không lo rằng em ấy cảm thấy không thoải mái khi ở cạnh tôi.

Tôi chuyển tầm nhìn sang khung cảnh thành phố đang lướt qua không ngừng bên cửa sổ.

Sau đó suy ngẫm tôi có thể làm gì để giúp Akira bớt nhút nhát.

Sự e dè—nói vậy thôi chứ cũng có rất nhiều loại.

Trong trường hợp của Akira, tiếp xúc một-một thì em ấy lại có một thái độ hơi khó chịu (không phải do ẻm cố ý), nhưng với các tập thể, em ấy sẽ co rúm lại giống như bây giờ.

Bất kể em ấy nghĩ gì, tôi muốn cải thiện tình trạng này. Dì Miyuki cũng nghĩ vậy.

Mỗi lần dì nhờ tôi giúp em ấy, tôi đều trả lời “Cứ để đó cho con”—nhưng thực tế thì tôi chưa làm được cái gì sất.

—Ờm, nếu bản thân Akira không bận tâm về chuyện này, thì có lẽ việc can thiệp chỉ là xen vào chuyện người khác thôi…

Khi tôi đang nghĩ thế , Akira khẽ tựa đầu vào ngực tôi.

“Haa… lại xin lỗi anh nhé…”

“Ừm. Em đang “sạc pin”, nhỉ?”

“Um… Cứ thế này, một chút nữa thôi…”

Akira lại khẽ nghiêng người, tựa trán lên ngực tôi, như thể đang lặng lẽ xin lỗi.

 Đây là thói quen của em ấy ấy — đặc biệt là vào những ngày thứ Hai — và có lẽ nhờ vậy mà những căng thẳng trong lòng Akira cũng dịu đi đôi chút.

Ban đầu, tôi mới là người cảm thấy gượng gạo. Nhưng không biết từ lúc nào, tôi đã quen với sự gần gũi ấy. Cùng với sự quen thuộc đó, trong tôi cũng dần nảy sinh một cảm xúc khác — có lẽ là không nên có. Tôi chỉ muốn ôm lấy thân hình nhỏ bé kia, giữ nguyên khoảnh khắc này, không cần thay đổi gì cả.

“Cảm ơn anh, Aniki… vì luôn ở bên em.”

“Thì… anh là cục sạc của riêng em mà.”

“…Em yêu anh.”

“À… ừ, ờ ha…”

Những lời ấy, vang lên trong khoảnh khắc này, khiến tim tôi chệch đi một nhịp. Thật tình… cô em kế này đúng là biết cách làm người khác rối loạn. Vì sao em lại nói ra những điều như thế chứ…

Nhưng thôi. Ít nhất là lúc này. Tôi chỉ khẽ điều chỉnh tư thế, để em ấy có thể dựa vào ngực mình thoải mái hơn một chút.

********

Khoảng mười phút sau khi lên tàu, chúng tôi đến ga trước Học viện Yūki. Sau khi đi qua cổng soát vé và bước thêm một đoạn, hòa vào dòng học sinh đang trên đường đến trường, tôi chợt nhìn thấy một cặp đôi đặc biệt nổi bật — không, phải nói là anh em nhà Ueda.

Khi tôi tiến lại gần để bắt kịp họ, hai anh em dường như đang bàn bạc điều gì đó.

“Chào buổi sáng, Kousei, Hinata-chan.”

“Ah, chào buổi sáng, Ryouta-senpai, Akira.”

Hinata quay lại, chào chúng tôi bằng nụ cười rạng rỡ quen thuộc. Trái lại, Kousei chỉ liếc nhìn một cái với vẻ cau có thường thấy, lẩm bẩm một tiếng “Ừ” ngắn ngủi rồi lại quay mặt về phía trước.

“Kousei, mày lúc nào cũng khó gần như thế nhỉ…”

“Tôi đâu cần phải hòa đồng với mấy người.”

Vừa nói, Kousei vừa tỏ rõ vẻ chán chường. Hinata liền khẽ kéo vạt đồng phục của cậu ấy, như để nhắc nhở điều gì đó.

“Nào, Onii-chan! Họ là bạn mà, cố gắng hòa hợp cái coi!”

“Ờ, ờ.”

“Lại cái thái độ đó nữa!”

“Ahahaha…Nào, nào, Hinata-chan, bình tĩnh đi…”

Anh em nhà Ueda lúc nào cũng vậy. Hai con người trái ngược ấy đôi hki cãi nhau, nhưng suy cho cùng, tôi nghĩ họ rất thân thiết. Mấy cuộc đối đáp kiểu này cũng là cách để hiểu nhau hơn.

“Xin lỗi anh, Ryouta-senpai. Anh hai em là vậy đấy…”

“Im đê”

Nói rồi Kousei vuốt ngược tóc nó lên.

“Em không cần lo đâu, Hinata-chan. Thằng Kousei chỉ như mọi khi thôi mà.”

“Vâng…”

Hinata thật sự là một cô bé ngoan. Em ấy luôn biết nghĩ cho mọi người, cả tôi và Akira đều nợ em ấy một ân tình.

Nhưng chắc là do cái tính cách tươi sáng của em ấy mà khái niệm về khoảng cách của em ấy hơi có vấn đề. Tôi thỉnh thoảng bối rối lắm đấy.

Hơn hết là, do cái lời mời đi ăn gần đây, tôi khá gượng gạo khi đối mặt với Hinata… Tại tôi còn chưa trả lời nữa.

“Mà nè, hai người mới nói gì lúc nãy thế”

“À. Em đang hỏi Onii-chan về lễ hội Kanon tháng sau ấy mà.”

“Ah, đến rồi ấy hả. Lễ hội Kanon, hừm…”

“Năm ngoái nó trùng với lễ hội văn hóa trường, nên em không đi được.”

“Ồ. Vậy đây là lần đầu em tham gia à?”

“Vâng. Nhưng Onii-chan nói không nhớ, ổng quên rồi—”

Khi mà Hinata phồng má và buộc tội Kousei, hắn bực tức gãi đầu nói:”Đừng có hỏi anh mày chứ.”

Tôi đang cười gượng gạo thì tay áo tôi bị khẽ kéo.

“Aniki, lễ hội Kanon là cái gì vậy…?”

“À, lễ hội Kanon là tên của lễ hội ở Học Viện Yuki—”

—Trong lúc đang giải thích cho Akira, tôi cũng cho Hinata biết về nó luôn.

Lễ hội Kanon—tên của lễ hội được tổ chức thường niên tại trường Yuki. Nó được mở trong hai ngày liên tiếp: Ngày đầu chỉ dành cho học sinh trong trường, và ngày thứ hai thì người ngoài mới được vào. Bữa lễ còn có cả tiệc lửa trại, ngày nay khá hiếm thấy đấy chứ.

Năm ngoái, lớp củ tôi và Kousei mở một quầy bán cà ri. Tuy không kiếm lời được, nhưng mà nó lại khá vui.

Kousei và tôi không hào hứng cho lắm, nhưng bằng một cách thần kì nào đó, cả hai lại rất tận hưởng.

“—Vậy nên, anh nghĩ đây là một lễ hội khá thú vị.”

“Nghe thú vị đấy! Nhỉ, Akira?”

“Ừm!”

Khi được Hinata hỏi, biểu cảm Akira mới thả lỏng hơn một chút.

“Thấy chưa, em nên hỏi Ryouta từ đầu đi.”

“Thật vậy, ngay từ đầu em nên hỏi Ryouta-senpai thì hơn…”

“Này, này, hai người…”

Anh em Ueda lại bắt đầu đốp chát nhau, nên tôi phải can thiệp.

“Dù sao thì, Ryouta, cứ chỉ con Hinata mọi thứ đi”

“Hả, tao á?”

Đùn đẩy trách nhiệm đã là kỹ năng đặc biệt của Kousei rồi.

Mỗi khi tên này thấy cái gì phiền phức là hắn cứ đẩy nó cho người khác.

Hễ tôi nhờ cậu ta tư vấn thì Kousei cứ trả lời “Hỏi Hinata đê”, nên tên này hoàn toàn vô dụng trong việc đưa lời khuyên.

Thật ra thì, tôi không phủ nhận việc mình dựa vào Hinata rất nhiều.

Đặc biệt là những vấn đề liên quan đến Akira, Hinata đã giúp tôi nhiều đến mức mà cảm ơn còn không đủ.

“Được thôi~ Vì Onii-chan không đáng tin cậy nên em sẽ nhờ Ryouta-senpai vậy.”

“Kìa Ryouta. Được tin tưởng tuyệt quá nhỉ?”

Điệu bộ cười toe toát của Kousei thật khó chịu. Cứ như cậu ta đã thành công dúi rắc rối cho người khác.

“Mà, khi nào thì mới bắt đầu chuẩn bị cho lễ hội vậy ạ?”

“Ừmm.. Dựa vào năm ngoái, thì anh nghĩ lớp sẽ chọn thành viên ban đều hành vào khoảng tuần đầu tháng 11 rồi bắt đầu bàn luận sẽ làm gì. Có lẽ các câu lạc bộ cũng sẽ bắt đầu hoạt động vào thời điểm đó—”

—Tôi nói vậy, nhưng cũng không hoàn toàn tự tin. Khi ấy, tôi và Kousei chỉ mãi tận hưởng việc được nghỉ học để chuẩn bị cho lễ hội, ước giá như nó cứ vậy mãi, nên chúng tôi thành ra cũng khá thờ ơ với cái lịch trình.

“Anh muốn nói là, chắc khoảng tuần sau, sẽ có một buổi bàn bạc gì đó… chắc vậy”

“Em hiểu rồi, Ryouta-senpai. Sau này cho em biết thêm nữa nhé, được không?”

 Rồi Hinata nở một nụ cười rạng rỡ.

Vừa đi vừa nói chuyện, chúng tôi đã đến trường lúc nào không hay, rồi tách ra để về lớp của mình.

"Kousei này, về Hinata-chan…”

“Sao?”

Kousei lại tiếp tục nghịch điện thoại mà không nhìn vào tôi.

“Mày không nghĩ mày nên cư xử với cô bé giống một người anh trai hơn à?”

“Giống một người anh, kiểu gì?”

“Ừm, kiểu như là, hành động tử tế hơn chẳng hạn…”

“Tao tử tế mà?”

“Tử tế ở đâu cơ chứ?”

“Tụi tao đi học cùng nhau, khá là chu đáo rồi còn gì.”

“…Cái đó là chu đáo của mày à?”

Tôi ngẫm một lát, nhưng có vẻ điều đó vẫn chưa đủ đâu.

“Vậy về phần bên mày thì dạo gần đây sao rồi?”

“Ờm, trên trường thì hoàn toàn khác ở nhà luôn… mày hiểu mà? Tụi tao gần gũi lắm.”

“Gần gũi đến mức nào?”

“B-bình thường, chắc vậy…?”

“’Bình thường’ là như nào?

“Thì bình thường là bình thường chứ sao. Tao với Akira chơi game cùng nhau, học cùng nhau—”

—Ngủ, tắm cùng nhau… đó chắc chắn không phải việc làm hằng ngày, hoàn toàn không bình thường chút nào. Mà chắc là chỉ tiếp xúc da thịt nhiều hơn chút thôi… Vậy gia đình chúng tôi có tính là bình thường không nhỉ?

“…Sao mày lại đỏ mặt?”

“K-không có!”

Kousei đột nhiên trở nên bực bội.

“—Trường hợp của mày, không phải là đối xử tử tế nữa, mày trông cứ như đang bảo vệ Akira quá mức vậy.”

“Tất nhiên, bọn tao là anh em… Nếu em ấy gặp khó khăn, tao muốn giúp là chuyện thường mà…”

“Ờ, vậy mày cứ định trông coi em ấy cả đời à?”

“Uh…”

Khi tôi không trả lời được, Kousei thở ra một hơi dài.

“Nếu mày coi em mày là em gái, thì có lẽ đừng chiều hư em nó quá? Anh em cũng thường giữ một khoảng cách nhất định mà.”

“Ừ, có lẽ vậy…”

Bảo vệ Akira quá mức… Đúng là tôi không thể để em ấy cô đơn, nhưng tôi nghĩ tôi nên đối xử với em ấy cẩn thận hơn. Việc Akira quá phụ thuộc vào tôi có thể sẽ không có ích cho em ấy.

Thôi được rồi, kể từ giờ tôi sẽ dần dần tạo khoảng cách.

********

Sáng hôm sau.

Tôi lại thức dậy trước báo thức ba mươi phút. Sáng nay Akira cũng chưa đến.

Chắc là bởi những lời Kousei nói hôm qua, mà ngực tôi tràn đầy lo lắng.

Đúng lúc tôi đang thẩn thờ nhìn trần nhà, cánh cửa lại từ từ mở ra. Có lẽ Akira lại đến gọi tôi dậy rồi.

Tôi nhắm mắt lại và giả vờ ngủ.

—Tôi sẽ bật dậy vào thời điểm hoàn hảo và lật ngược tình thế. Né đòn tấn công rồi leo lên lưng em ấy.

Trong lúc tôi đang hình dung kịch bản ấy trong đầu, tôi chợt nhận ra có người đứng sát bên mình.

"Aniki, anh dậy chưa…?”

Akira hỏi nhẹ nhàng. Tôi không đáp lại, chờ đợi nước tiếp theo của Akira, và—

“Em yêu anh, Aniki—…Chụt.”

—Tôi cảm nhận được hơi thở khẽ lướt qua má mình, sau đó một cảm giác mềm mại nhẹ nhàng chạm vào bên má trái.

“Ngày nào em cũng sẽ nói với anh thôi…”

Tôi suýt nữa giật phắt dậy vì bất ngờ, nhưng tôi giả vờ trở mình và quay mặt khỏi Akira.

Mình không nhớ những gì xảy ra trước khi tỉnh dậy hết—tôi tự nhủ.

“Aniki, sáng rồi…”

Một giọng nói dịu dàng thì thầm vào tai tôi, không hề có ý định gọi tôi dậy.

“Gương mặt đang ngủ của Aniki lúc nào cũng đáng yêu…”

Tôi hoàn toàn bị đánh úp.

Tim tôi đập thình thịch dữ dội hơn nữa.

Nghĩ rằng tôi đã không dậy, bây giờ em ấy bắt đầu chọc chọc vào má tôi liên tục.

Tôi thầm thở dài, và rồi—

“—Chào buổi sáng, Akira.”

Trong lúc tôi từ từ mở mắt, tôi thấy mặt Akira vừa đỏ bừng vừa hoảng loạn.

“Ểểểể—!? Aniki, anh dậy từ lúc nào vậy!?”

“…Từ cái đoạn em bắt đầu chọc má anh—”

—Tôi xạo đấy.

Không biết làm sao, nó cực xấu hổ để nói ra. Sau đó, nụ hôn buổi sáng vẫn không được nhắc tới, nhưng cảm giác của đôi môi vẫn còn lưu lại trên má tôi.

—Welp, dù sao thì?

Cái việc giữ khoảng cách gì đó cứ để sau cũng được.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!

(Wallenda Effect) là hiện tượng tâm lý khi một người quá tập trung vào nỗi sợ hụt hẫng, thất bại, kết quả lại thành ra thất bại luôn. (Suspension Bridge Effect) là một hiện tượng tâm lý khi cảm giác lo lắng, sợ hãi trong tình huống căng thẳng (như đi trên cầu treo) bị nhầm lẫn thành cảm xúc lãng mạn hoặc bị hấp dẫn bởi người ở gần, do nhịp tim và các phản ứng sinh lý tương tự nhau bên eng ghi "flying body press" nên chả biết dịch sao hết