Xác Sống Đao Phủ — một trong những sinyh vật Dị Thường mạnh nhất trong đám xác sống.
Cả sức mạnh lẫn tốc độ, Đao Phủ đều vượt xa những xác sống mà các người sống sót từng đối mặt trước đây.
Chỉ với một cú đấm, nó đã đập Chen Ning, người mạnh nhất trong đoàn sống sót, vào đống ghế nát vụn — sống chết chưa rõ.
Trước cơ thể khổng lồ của Đao Phủ, Emily khẽ cắn răng, rút Hồng Hoả từ giá treo ở đùi, giương ra trước ngực.
Sự xuất hiện bất ngờ của Đao Phủ khiến tình thế lập tức đảo chiều.
Vì giới hạn của quy tắc, người sống sót không thể dùng vũ khí của người khác. Điều đó nghĩa là không ai có thể sử dụng khẩu trung liên của Chen Ning. Trong tình cảnh này, chiến đấu với Đao Phủ gần như là điều không tưởng.
Điều khiến Emily đau đầu hơn — liệu Đao Phủ có phải boss của đợt đầu tiên hay không?
Nếu phải, chỉ cần hạ được Đao Phủ — họ có thể có thời gian để thở.
Còn nếu không phải… thì con boss họ phải đối mặt sau Đao Phủ sẽ còn mạnh hơn nữa.
“Chen Ning!”
Khi Đồ Tể bắt đầu di chuyển, Lee Rui cuối cùng cũng bừng tỉnh. Ông liếc hoảng loạn về phía đống đổ nát nơi Chen Ning bị đánh văng vào, nhưng mọi thứ bị đồ sắt và ghế gãy chất đống kín mít, chẳng thể thấy người đâu.
Trên thanh thép và sàn tàu chỉ thấy vệt máu đỏ sẫm…
Tim ông trĩu xuống. Ông hiểu — Chen Ning khả năng cao đã chết.
Một cú đấm phá thủng thân tàu cao tốc như giấy vụn… Chen Ning dù có rắn chắc đến mấy cũng chỉ là thịt và xương, làm sao chịu nổi.
Nỗi choáng váng ban đầu nhanh chóng biến thành lửa giận.
Chen Ning đã cứu mạng ông. Chỉ như vậy thôi cũng đủ để ông phải báo thù…
Không chút do dự, Lee Rui giật khẩu súng trường lên, chuyển sang chế độ bắn liên thanh, rồi siết cò nhắm vào đầu Đao Phủ.
TATATATA!*
Băng đạn vàng kim dồn dập bắn ra, xối thẳng vào cái đầu khổng lồ của Đap Phủ.
Điều khiến ông kinh ngạc là — Đao Phủ không đứng yên chịu đạn như đồng loại của nó. Nó giơ cánh tay phải, nơi biến thành lưỡi kiếm xương, chắn trước mặt.
CLANG!!
Những viên đạn kim loại va vào lưỡi xương phát ra tiếng chói tai như kim loại đập vào thép.
Lee Rui trợn mắt — đạn vỡ vụn, còn lưỡi xương không trầy một vết…
“Cái lưỡi xương đó làm bằng cái gì vậy… mạnh quá…”
Suốt mấy chục năm gắn bó với súng đạn, đây là lần đầu Lee Rui chứng kiến thứ gì đó cứng hơn cả thép.
Ông khựng lại một nhịp — hoàn toàn không biết làm gì tiếp theo.
Nhưng Đao Phủ không cho ông thời gian suy nghĩ. Sau khi chặn đạn, nó bước từng bước, tiến thẳng về phía nhóm sống sót.
Thân hình quá lớn nên nó phải cúi đầu trong khoang tàu, từng bước đè nát ghế và kim loại trên đường đi.
“Chị Aya, lùi ra sau…”
Emily hít một hơi, đẩy Aya xuống phía sau rồi siết chặt cây Hồng Hoả.
“Emily… em định…?!”
Aya hiểu ngay.
Cô bé nhỏ xíu này định tự mình đối đầu với Đao Phủ.
Aya hoảng hốt giữ tay Emily lại, nhưng Emily gỡ tay cô ra, lắc đầu:
“Không còn cách nào, chị Aya. Nếu chúng ta đứng im… nó sẽ giết sạch tất cả.”
Emily mỉm cười nhẹ, rồi quay sang Lee Rui:
“Chú Lee, súng nhỏ không xuyên được Đao Phủ. Một lát nữa, cháu cần chú hỗ trợ.”
Ông khựng lại — rồi hiểu ngay.
“Cháu nói sao, chú làm vậy. Bất kỳ điều gì.”
Trong khoang tàu lúc này, ngoài Emily và Lee Rui, không còn ai chiến đấu nổi.
Nếu Emily không xông lên, mọi người sẽ chết.
“Cháu sẽ tìm cơ hội đâm vào đầu và tim nó. Trước lúc đó — chú phải gây chú ý để nó không nhìn thấy cháu.”
Emily nói nhanh và rõ ràng.
Lee Rui im lặng — muốn nói điều gì đó — nhưng Emily đã lao đi rồi.
Phải hạ nó thật nhanh… Nếu để nó hợp lực với lũ xác sống — chúng ta chết chắc…
Emily liếm răng nanh nhỏ, đầu óc tính toán liên tục.
Game thủ ai cũng biết: Một mình đánh boss thì còn hy vọng.Nhưng boss + quái thì… toang. Một con lính yếu nhất cũng có thể gây quá nhiều rắc rối.
Nếu không hạ Đao Phủ ngay lập tức, chỉ cần lũ xác sống kéo đến hỗ trợ — không còn cửa thắng.
Nghĩ vậy, Emily vận sức nước, bọc quanh lưỡi Hồng Hoả — hoàn thành cộng hưởng nguyên tố.
Thanh dao bạc xám ngay lập tức chuyển sang màu lam lục, như có sóng nước cuộn dọc lưỡi, từng giọt nước văng ra khi cô chạy.
Không thể giữ bài nữa.
Tất cả phải tung ra ngay bây giờ.
Khi mọi thứ đã sẵn sàng, Emily nhào người lăn vào khoảng tối dưới dãy ghế bên phải lối đi.
Đôi mắt khóa chặt Đao Phủ, chờ đúng khoảnh khắc.
Thấy Emily yểm hộ, Lee Rui nghiến răng, nâng súng.
“Được rồi, con bé… Nếu sống được ra ngoài… chú nợ cháu một mạng.”
Ông thề trong lòng.
Ông hiểu rõ mức độ nguy hiểm Emily đang gánh thay mọi người.
Đao Phủ không phải con người, không biết thương xót. Chỉ một cú đấm cũng đủ nghiền Emily thành tương.
Mang theo nỗi biết ơn, ông bóp cò một lần nữa.
Lần này ông không bắn đầu mà nhắm vào đầu gối.
Khi đầu không bắn được — chân mới là lựa chọn tốt nhất để kéo sự chú ý.
Kế sách có hiệu quả. Viên đạn đầu tiên chạm đầu gối — Đao Phủ gào lên, vung lưỡi xương chặn lại.
Thật ra, dù không chặn, súng của Lee Rui cũng khó xuyên da nó — nhưng nhiều vết bắn tích lũy thì đầu gối có thể gãy. Đó là lý do Đao Phủ buộc phải đỡ.
Khi lưỡi xương hạ xuống, Lee Rui đổi mục tiêu ngay lập tức, bắn lên đầu.
Đao Phủ lại phải nâng lưỡi xương lên che đầu, vừa chắn vừa lừ lừ tiến tới.
Sau vài lần như vậy, sự chú ý của nó hoàn toàn dồn vào Lee Rui.
Nó gầm lên, lao tới để nghiền nát ông.
Và đúng khoảnh khắc đó — Emily ra tay.
Cô lật ngược tay cầm dao, bắn người lên như một con mèo rừng non.
Mục tiêu của cô —trái tim của Đao Phủ.
