“Vậy chơi gì trước giờ?”
Lại quay về rồi.
Có vẻ là không dễ gì rời khỏi đây rồi. Cũng dễ hiểu, nhưng cảm giác quá thực khiến tôi suýt bật cười bởi chuyện này vô lý đến nhường nào.
Ký ức tôi vẫn rõ ràng, trong veo như mặt hồ trước khi qua khỏi cổng, và cảm giác như đã trôi qua rất lâu rồi vậy. Như tỉnh giấc từ một cơn hôn mê. Dù vậy, tôi vẫn nghĩ thông được, và chẳng có lấy tí mệt mỏi nào cả. Tôi không để ý chuyện này lắm do đầu óc còn quá mơ hồ sau mỗi vòng lặp, nhưng để nói thì tôi hoàn toàn mạnh khỏe.
“Hmm... vòng quay ngựa gỗ chăng?”
Có vẻ vòng lặp cũng reset cơ thể. Giờ suy nghĩ thì cũng phải hai ngày tôi hoạt động liên tục rồi, và tôi còn chẳng thấy buồn ngủ. Không có cách giải thích nào hợp lý nếu xét theo góc nhìn khoa học được. Và chắc chắn tôi cũng không rảnh ngồi suy nghĩ, nên cứ kệ thôi.
“Từ từ, vậy là cậu không chơi à?”
Được rồi.
Giờ tôi đã biết chuyện đi qua cổng là kích hoạt cái vòng lặp này. Còn mấy chỗ khác thì sao nhỉ? Chắc cũng y hệt, nhưng cứ kiểm tra cho chắc vậy.
Trước hết thì-
Tôi tiến tới trước, đi qua Yuno và Shuji, và đến gần một thằng nhóc đang cầm bóng bay. Đây là lần thứ tư tôi gặp thằng nhỏ rồi.
Nhỏ thấy tôi, và tôi nói.
“Ê, coi chừng cái bóng bay đó đó. Dễ nổ lắm nó.”
“Hả? À vâng...”
Thằng nhỏ gật đầu, trông hơi sợ hãi. Mẹ nhỏ kéo nó đi, nói, “Qua đây nào,” và nhìn tôi với ánh mắt hơi đáng sợ như thể tôi là mấy gã kì dị vậy. Kệ. Quan tâm làm gì cho mệt. Miễn là nhỏ không khóc là được.
Đi xa khỏi bọn họ, tôi lại quay về bên Shuji và hai người kia.
“Sao thế?”
“Quả bóng bay trông như sắp nổ thôi, nên tớ nhắc thằng nhỏ ấy mà.”
“Uh... nghe như nhiều chuyện vậy.”
Đúng là trông giống thật. Nhưng nếu tôi không nói gì thì thằng nhỏ giờ đã khóc rồi. Nên suy ra là tôi làm đúng... dù là họ cũng chả thèm tin nếu tôi giải thích đâu.
Quan trọng hơn, có chuyện tôi cần nói họ.
“Ba người, nghe này.”
Yuno và Neriko nhìn về phía tôi, còn Shuji thì lại nhăn mặt, trông vẻ đa nghi.
“Tự dưng nói giọng nghiêm vậy?”
“Tớ xin lỗi vì phải đột nhiên nói chuyện này, nhưng tớ phải đi chỗ này tí. Tớ có lý do chính đáng của mình, nhưng tớ không giải thích được. Tớ sẽ kể hết cho mấy cậu khi xong chuyệ, nên là phiền các cậu, cho tớ đi một xíu thôi.”
Họ đều nhìn chằm chằm tôi trong vẻ ngờ ngợ. Không bất ngờ lắm. Không ai lại hài lòng với chuyện như vậy cả. Nhưng để khiến họ tin vào cái chuyện vòng lặp thời gian này khó lắm, và tôi cũng không muốn nói dối. Nên đây là cách duy nhất tôi nghĩ ra được.
“Tớ đi đây.”
Dứt lời, tôi rời đi - chạy đi mới đúng. Sau đôi khắc, tôi nghe tiếng Shuji kêu to, “Ê, khoan!” rồi bắt đầu đuổi theo tôi. Nhưng Shuji là người của câu lạc bộ mĩ thuật. Còn tôi ở trong câu lạc bộ judo, chạy bộ năm cây mỗi sáng. Nên hẳn cậu ta không bắt kịp tôi đâu. À không, tôi đang chạy hết tốc lực luôn rồi, sau mà bắt được.
Rồi tôi cũng cắt đuôi được cậu.
Trong lúc đang chạy chậm lại để lấy hơi, điện thoại trong túi tôi rung lên. Một tin nhắn từ Yuno hiện lên.
“Cậu khiến tớ hơi lo đó, sao tự nhiên bay đi vậy!”
“Có gì không? Cậu kể tớ nghe được mà.”
(Kèm theo sticker của một con mèo nghiêng đầu)
Tớ xin lỗi, tôi thầm tạ lỗi trong đầu và bật chế độ yên lặng. Tí nữa tôi sẽ xin lỗi đàng hoàng. Đền bù cho họ bằng cách nào đó - nếu tôi thoát được khỏi nơi này.
Bước tiếp vài bước, và trước mắt tôi là một hàng rào cao. Phía sau những chiếc xích đu, ở rìa tây của công viên Sunny. Cả công viên được bao bọc bởi một tấm hàng rào bằng sắt cao, khiến bạn hiểu rằng bạn không nên đi qua nó, chỉ nên đi qua cổng chính thôi.
Hàng rào cao khoảng ba mét. Có đôi chỗ có thể đứng vững được - ở giữa và ở trên cùng. Khá giống nửa bên phải của chữ saku trong Kanji ấy (柵). Leo lên cũng dễ. Với cả, nó ở tận rìa công viên. Tôi có thể trèo qua mà chẳng ai thấy được.
Tôi hà hơi mình vào đôi bàn tay.
“Rồi... thử thôi.”
Nắm hàng rào, kéo bản thân lên bằng sức kéo và đế giầy, rồi đặt chân vào giữa. Với một tiếng yo nhẹ, tôi đặt tay lên trên cùng rồi kéo cơ thể lên, rồi lăn cả người ra ngoài-
---
“Vậy, chơi gì trước giờ?”
Giọng của Yuno vang lên.
Lại là vòng lặp rồi.
Tôi cũng không trông chờ gì nhiều, nhưng cảm giác trống rỗng vẫn ở đó. Vậy là cố thoát khỏi đây bằng đường khác là không được rồi.
Để đảm bảo thì tôi thử mấy cái chỗ khác luôn. Phía sau vòng đu quay. Gần chỗ xe điện. Hồ bơi đang bị đóng cửa do trái mùa. Nơi nào cũng chỉ có một kết quả. Giây phút cơ thể tôi rời công viên Sunny, thì vòng lặp sẽ bắt đầu lại. Nói thật thì tôi đang hơi bí rồi.
“Vòng quay ngựa gỗ á? Bọn mình cấp ba rồi đó. Cái đó cho con nít thôi.”
“Ôi thôi nào, ai quan tâm chứ. Tớ sẽ chụp ảnh mấy cậu khi chơi mà.”
Trong lúc Shuji và Yuno mải mê trò chuyện, tôi quay sang Neriko.
“Xin lỗi Neriko nhưng mà tớ mắc vệ sinh quá.”
“À rồi rồi, đi đi.”
Tôi nhẹ nhàng chuồn đi, trên đường, tôi nói nhỏ với đứa nhóc cầm bóng bay kia. “Cẩn thận làm bể nhé.”
Sau khi lặp lại nhiều lần, tôi đã khá quen và cũng có lịch trình rồi. Không cần chạy khỏi Shuji, cũng không bị bà mẹ của đứa nhóc kia nghi ngờ. Mọi thứ đã được tôi sắp xếp rồi.
Khi một mình, tôi lấy điện thoại ra. Tới lúc gặp Asebi rồi, mở danh bạ ra thì-
“...Hả?”
Số điện thoại cô mà tôi đã lưu giờ đã không cánh mà bay rồi.
Tôi nhớ rõ ràng đã đặt tên của cô cho số đó rồi. Rồi tôi nhận ra.
Khi vòng lặp bắt đầu, mọi thứ, chỉ trừ trí nhớ và kí ức của tôi sẽ quay trở về 10:15 sáng ngày 7 tháng Giêng. Có nghĩa rằng những gì tôi lưu vào điện thoại cũng bay màu hết.
“Cậu gà vãi ~”
Tôi nhớ lại những gì mà Asebi từng nói. Hẳn cô biết chuyện này sẽ xảy ra. Thế mà sao cổ lại chẳng thèm nói cho tôi vậy trời?
“Cổ có muốn giúp không chứ...”
“Có.”
“Gah-!” Tôi hét nhẹ, giật bắn người.
Tôi quay mặt và thấy Asebi đứng ngay sát mình, nhưng thể cổ sắp thì thầm chuyện gì vào tai tôi vậy.
“Làm cậu sợ rồi hở?”
Cô cười như một con mao vậy. Tôi đoán là cổ đã theo dõi tôi ở gần đây.
“Sợ hãi vì không thấy số của tớ à?”
“Tớ không có sợ gì hết,” Tôi vừa nói vừa nhăn mặt. “Tớ chỉ thắc mắc tại sao cậu không nói từ đầu luôn đi.”
“Người ta học nhanh hơn từ trải nghiệm thay vì lý thuyết mà nhỉ? Cậu cố thoát khỏi công viên Sunny đúng không? Thử rồi thất bại, đó là cách ta trưởng thành.”
“...Ừ, nhưng mà...”
Tôi cảm thấy rằng cổ chỉ đang lấp liếm bằng cách đưa ra một cái cớ dễ nghe mà thôi.
Dù gì thì tôi có số cô ấy lại rồi - và lần này thì tôi nhớ kĩ.
Asebi chỉ tay vào một quầy hàng gần đó, có vẻ là bán mặt nạ và băng đầu trông khá lạ.
“Mỗi lần vòng lặp bắt đầu là tớ sẽ xuất hiện ở đó. Kiểu điểm respaw trong game ấy.”
“Mỗi người mỗi khác à?”
“Ừm. Thời gian với địa điểm đa dạng lắm. Không phải ngay lúc mới vào công viên, mà là sau đó một chút.”
“Hả...”
Nghe hay thật... nhưng cũng sợ thật. Như thể bị kéo vào một trò chơi thế giới ảo quái dị nào ấy. Thời gian - khái niệm tôi luôn coi là điều bình thường - giờ lại quay mòng dưới đôi chân tôi như những cơn ác mộng.
“Sao nào?” Asebi nghiên đầu, khoanh tay, đôi ngươi cô hiện rõ vẻ thích thú. “Giờ cậu tính sao, Kashio-kun?”
Nhìn cổ như đang vui lắm ấy. Tôi đoán là vẫn tốt hơn việc cổ chống đối tôi - nhưng nếu cổ kẹt vào vòng lặp chỉ để cho vui, thì điều đó lại khiến tôi cảm thấy bất an đôi phần.
“Tớ đã thử vài cách để thoát khỏi công viên Sunny ban nãy rồi,” Tôi đáp. “Nhưng làm gì, thoát ra ở đâu cũng không được. Vẫn chưa hết cách, nhưng mà... cậu nói những gì cậu biết đi.”
“Biết gì?”
“Thì, gì cũng được hết. Những nạn nhân của vòng lặp trước kia đã làm gì để thoát khỏi nó. Tiểu tiết cũng được. Tớ muốn tất cả thông tin - vòng lặp, những ‘bậc tiền bối’ từng bị kẹt, và về công viên Sunny nữa. Càng chi tiết càng tốt.”
“Cậu đòi hỏi ghê.”
Asebi thở dài và bắt đầu đi, hoàn toàn không hứng thú.
“Ê, cậu đi đâu thế?”
“Không có chạy đâu mà lo.”
Không thèm nhìn lại, đôi chân cô bước vào đoạn đường chính. Những cây cau hiện hữu hai bên đường rung nhẹ do những cơn gió. Không có trò gì để chơi ở đây lắm, nhưng quầy bán hàng rong thì đầy ở hai bên, bán đồ ăn vặt hay quà lưu niệm đều có hết. Asebi ngưng lại và mua hai chiếc churros - một cái hương dâu, cái còn lại hương caramel.
“Ăn gì không?”
“Tớ không thích ngọt lắm.”
“Có vị mặn nữa đó.”
“Tớ không đói.”
“Cậu chán ghê.”
Cô quay lại với người bán hàng và cười. “Nhỉ? Ảnh chẳng vui tí nào.” Người phụ nữ cười ngượng. Hay thật. Giờ tôi là kẻ xấu vì không thích ăn đồ ăn vặt giữa lúc bị kẹt trong vòng lặp thời gian.
Chúng tôi ngồi xuống tại một băng ghế gần đó.
“Vậy thì,” cô nói, phủi đường khỏi ngón tay, “bắt đầu từ đâu nhỉ?”
“Nói mọi thứ cậu biết về mấy nạn nhân đi.”
Cổ làm ra cái mặt như thể đang chịu trận, rồi cũng gật đầu. “Rồi.”
Và rồi, chuyện “cổ tích” bắt đầu.
Những người bị kẹt ở đây từ trước đã thử mọi thứ rồi. Đào đường hầm. Chui cống. Phá hàng rào. Gọi trực thăng cứu giúp. Giết những con vật không phải con người. Khiến người khác chết lâm sàng. Thậm chí hack vào hệ thống của Diamond Solutions - công ty sở hữu công viên Sunny - và mở rộng ranh giới của công viên Sunny ra khắp nước Nhật.
Fail tất. Có mấy cái nghe điên tới mức tôi còn chẳng hiểu sao có người nghĩ ra được nữa.
“Nhiều người nghĩ chuyện này là do cái vé đặc biệt,” Asebi nói, kéo tay áo lên để lộ ra nó trên cánh tay phải.
“Nhưng dù là dùng thứ gì - kéo, dao, lửa, - cũng đều chẳng đứt nổi. Kéo nó ra chỉ khiến tay cậu ướm máu mà thôi. Nhưng thanh niên đó cũng chẳng chịu thua. Cứ thử tới khi nào không được thì thôi.”
Giọng cô nghe thật vô cảm, như đã ghi nhớ mọi chuyện từ rất lâu rồi.”
“Khi cậu ta nhận ra là không bỏ nó được... cậu quyết định cắt đi cả bàn tay. Điên rồ vãi. Nhưng cậu ta đã chịu đựng được nó.”
“...Có hoạt động không.”
“Một chiếc vòng khác xuất hiện trên tay trái.”
Tôi gào nhỏ và đặt tay lên trán.
“Thanh niên đó cũng rời công viên vào lần tiếp theo. Dùng cách thật sự hoạt động.”
Tôi ngả lưng về sau và thở dài. Âm thanh xung quanh giờ tôi mới nghe được. 11:30. Đường chính đông nghẹt với người đến, người đi.
“Chưa có ai thoát khỏi công viên Sunny mà không giết người cả. Và cũng không ai phá được chiếc vòng kia. Đó là khẳng định tớ rút ra được - sau khi lặp đi lặp lại cả ngàn lần rồi.”
Tôi muốn phản bác. Nhưng chẳng biết nói gì.
Để thoát khỏi công viên Sunny, tôi phải vượt qua ý chí những bậc tiền bối kia. Gánh nặng hiện thực đè lên đôi vai tôi, nặng nề và ngột ngạt. Lần đầu tiên trông đời, tôi nhận ra mọi thứ đang tệ đến nhường nào.
“Vẫn có mấy thứ chưa ai thử cơ.” Asebi nói thêm.
Tôi nhìn sang cô.
“Thật sao?”
“Ừ. Nhưng cơ hội thành công thì vẫn thấp.”
“Nói tớ đi.”
Tôi cắt ngang trước khi cổ nói xong. Miễn là không làm hại người khác, tôi sẽ làm tất.
“Đầu tiên là cắt đầu cậu bằng rìu.”
“...Nói mấy cái khác đi.”
“Rồi ném đầu cậu ra ngoài công viên và có một siêu bác sĩ ở bên ngoài chờ sẵn. Rồi nếu họ nối cái đầu lại đủ nhanh với một cơ thể khác thì chắc sẽ lách được luật ‘vòng lặp bắt đầu lại khi cả cơ thể rời công viên’ chăng.”
“Rồi giờ kiếm đâu ra siêu bác sĩ phẫu thuật nối đầu đây?”
“Cứ tìm thử xem. Hẳn ngoài kia phải có chứ.”
“Còn cơ thể thì sao?”
“Ngoài kia chắc sẽ có một nhân bản Kashio thôi.”
“Nhân bản người ở Nhật Bản là bất hợp pháp đó.”
“Ừ, nhưng ở Mĩ thì họ đã bí mật nghiên cứu ở mấy phòng thí nghiệm dưới lòng đất rồi đó...”
“Thôi đủ rồi má. Vậy đơn giản là không có cách rồi.”
Tôi thấy mình thật ngốc vì hy vọng vào chuyện viễn vông như vậy.
“Cậu trông ảm đạm quá. Tớ tưởng tớ đã làm dịu bầu không khí rồi chứ.”
“Không ai cười được với mấy kiểu đùa đó đâu...”
“Cũng đâu tính là đùa nhỉ.”
Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Không phải đe dọa - ý cô là cần phải cố gắng rất điên rồi để thoát khỏi công viên Sunny. Gánh nặng trong tim vốn đã nặng giờ còn nặng hơn.
Tôi gằn họng hơi to và nói.
“Hiểu rồi. Những bậc tiền bối kia thử mọi cách rồi. Nhưng mà...”
Tôi có một cảm giác khó chịu rằng có thứ gì đó quan trọng mà tôi chưa hỏi. Biết rằng chưa ai thoát được khỏi công viên Sunny rồi. Tôi hiểu là trừ khi giết ai đó thì sẽ thoát được. Nhưng có gì đó về câu từ của Asebi nghe rất thiếu - cổ vẫn chưa nói về vòng lặp.
Tôi tưởng là hết chuyện rồi thì bỗng nhận ra.
Vòng lặp kích hoạt khi chết hoặc rời khỏi khu vực công viên Sunny. Nếu vậy thì -
“Lỡ như trong công viên Sunny-”
“À, xin lỗi. Từ từ.”
Như chợt nhớ ra gì đó, Asebi đứng dậy khỏi băng ghế. Cô ngừng lại ở gần một quầy bán hàng, lấy điện thoại ra rồi gọi điện.
Cổ đang nói chuyện với ai nhỉ?
Tôi chờ, kèm theo chút nghi ngờ, nhìn tấm lưng cô khi cô đi một chút với chiếc điện thoại cô ở tai mình.
Bỗng-
“Kashio?”
Tôi quay mặt lại nơi phát ra tên tôi.
Yuno đứng đó. Không chỉ Yuno - cả Shuji và Neriko. Ba bọn họ nhìn tôi như thể tôi là tội phạm vậy.
...Chết. Toang rồi.
Yuno tiến tới với vẻ mặt bối rối.
“Cậu làm gì ở đây vậy?”
“Tớ gọi cậu nãy giờ mà cậu chẳng thèm bắt máy. Đọc tin nhắn còn không trả lời. Tớ lo lắm đó, cậu biết không?”
Tôi nhăn nhẹ mặt do sợ. Cổ đúng hoàn toàn.
Sau khi nói bọn họ đi vệ sinh, tôi đi và để điện thoại ở chế độ yên lặng. Tôi chỉ muốn tập trung vào việc giải mã mà không muốn bị xao nhãng, nhưng... coi bộ là ngu người rồi.
“X-xin lỗi. Thật đó, tớ không có ý làm mọi người lo đâu. Tớ có lý do hết, tớ thề-”
“Lý do gì?”
Giọng Yuno như nhát dao sắc. Sự bối rối kia coi chừng đã biến thành sự phẫn nộ rồi.
“Rồi, nói đi. Nói cho hay.”
Giọng Shuji lạnh như băng. Sau cậu ta, Neriko nhìn tôi với ánh mắt khiến tôi khóc mất - nửa lo sợ, song kèm kinh tởm. Đại họa rồi.
Tôi đứng đó, bất động và cố gắng tìm cớ, Asebi đi lại. Hẳn cổ đã nói chuyện điện thoại xong rồi. Trong giây đó, tôi nghĩ cổ sẽ đến giúp tôi.
Thay vào đó, cổ chỉ nhìn tôi, cười tủm tỉm rồi cứ thế quay người bước đi.
Cổ vờ không biết tôi ư!?
“Ê này, Kashio. Có nghe không đấy?”
“C-có! Phải rồi. Chuyện là-”
...Ai đó, cứu tôi với, làm ơn.
---
Đêm.
Tuyết rơi từ ban trưa giờ còn rơi nặng hạt hơn nữa. Gió cũng bắt đầu nổi, và cơn rét như xé da cắn thịt vậy - còn hơn cả đóng băng. Hơi thở tôi như những đám mây nhỏ, tựa như khói thuốc lá, và tuyết ướt vẩy tung dưới đôi bàn chân tôi.
Dù mệt, tôi vẫn lết chân về phía đông bắc công viên Sunny. Sắp tới giờ đóng cửa rồi, và tôi đi qua nhiều nhóm đang tiến về cổng.
Gần vòng đu quay, tôi thấy một tấm biển đề KHÔNG PHẬN SỰ MIỄN VÀO. Tôi kiểm tra xung quanh, rồi nhẹ nhàng lách qua tấm biển và đi vào trong. Con đường bên trong tối và hẹp, và sau hồi đi bộ, một tấm biển báo nữa lại hiện ra.
[Bãi biển tuyệt đẹp]
Phía trước là hồ bơi cỡ lớn của công viên Sunny. Nhưng vì đang là mùa đông cho nên chẳng có ma nào ở đây cả.
Tôi đi qua phòng quay đồ và đi vào một khu vực mở. Ánh đèn đường soi nhẹ qua hồ bơi trống trơn, khiến nơi đây mang theo cảm giác bị bỏ hoang kì lạ.
Khu hồ bơi này nếu so với phần còn lại của công viên thì nó không quá lớn. Có ba hồ bơi: một hồ bơi trông giống bánh donut, một hồ bơi nước nông cho con nít, và cái lớn nhất - kiểu dạng hồ bơi sóng tên Nagisa. Cả ba đều cạn nước, cả nơi này yên lặng và tựa như một tàn tích bị lãng quên vậy.
Nhưng thứ khiến tôi chú ý chẳng phải những cái hồ bơi trống trơn kia.
Ngay chính giữa chỗ bơi là một chiếc ô biển, một thứ bạn sẽ thấy khá nhiều trong hè. Phía bên dưới là một chiếc ghế xếp, loại mà người ta hay dùng tắm nắng ấy. Và ngồi đó, với đôi chân co rúm lại sát ngực, không ai khác ngoài Asebi.
Vị trí trông thì hợp lý, nhưng cái cảm giác theo mùa thật ngẫu hứng đó trông lạ kì làm sao.
Khi tôi tiến đến gần chiếc ô, tôi nhận thấy một bóng dáng đôi tai chó thân thuộc trên đầu cô. Asebi nằm cuộn trong chăn như kén một con bướm đêm cỡ người vậy.
“Xin lỗi vì khiến cậu đợi lâu vậy.”
Tôi xin lỗi vì tới trễ, và Asebi ngồi thẳng dậy, vẫn cuộn trong chăn.
“Cậu trễ quá đó!”
Thật sự là bọn tôi đã có liên lạc của nhau rồi. Tôi đã có thể hỏi cô về chuyện khiến tôi bận lòng, nhưng tôi muốn có một chỗ yên lặng để nói chuyện - nên bọn tôi đã bàn với nhau. Và hồ bơi này là nơi cô chọn. Tôi đến trễ ba mươi phút, nên tôi thấy hơi tội lỗi.
Tôi bước vào bên dưới ô. Chiếc chăn Asebi đang dùng là một trong những món quà lưu niệm họ bày bán tại cửa hàng quà của công viên Sunny. Nó có in hình Zoe-kun, một trong những linh vật của công viên - hẳn là một bản giới hạn rồi.
“Tớ suýt nữa thì chết cóng rồi đó.”
“Xin lỗi. Thuyết phục bọn họ về nhà lâu quá.”
“Vậy à? Cậu nói gì với họ thế?”
“Tớ nói thật. Nói rằng tớ phải gặp ai đó. Tớ vẫn không nhắc đến tên của cậu.”
“Được luôn?”
“Được cái khỉ. Họ sấy tớ như được mùa vậy. Tớ phải quỳ lạy van xin mới được đó.”
Thuyết phục Yuno và hai người kia khổ quá mức. Khung cảnh hồi sáng quá đáng sợ, và tôi còn chẳng làm dịu đi được.
“Chỉ nghĩ thôi đã khiến bụng tớ thấy khó chịu rồi... Tớ thấy tội Yuno quá.”
“Eh, cần gì bận tâm. Khi vòng lặp reset thì họ lại quên hết thôi.”
“Họ có quên thì tớ cũng không quên được. Cảm giác tội lỗi đó cứ vướng lại trong tim.”
“Cậu nghiêm quá luôn đó, cậu biết không?”
Tôi cho tay mình vào túi và nhìn xung quanh.
“Hử. Đèn đang sáng. Tớ tưởng trời sẽ tối đen chứ.”
“Tớ bật đó.”
“Bật kiểu gì?”
“Mò cái hộp cầu dao tí là được. Với bảo vệ cũng không tuần chỗ này, nên ở một mình quá đẹp.”
“Chà... chỗ hiếm nhỉ?”
“Điểm trừ là lạnh quá.”
Cổ nói không sai. Lạnh thật. Dù là do việc thiếu hơi người hay là do trái mùa, trời còn lạnh hơn ở giữa trung tâm công viên nữa.
Khi chà tay vào nhau để lấy hơi ấm, Asebi nhìn tôi chằm chằm. Như thể nảy ra ý tưởng gì đó, cô mở chăn ra.
“Vào chung không, Kashio-kun?”
“H-”
Tôi sặc bởi chính nước dãi trong họng mình. Asebi cười to, trông cực tự mãn, như một đứa nhỏ vừa phá nghịch điều gì đó vậy.
“Coi cậu kìa!”
Mặt tôi đỏ bừng lên. Dù có dụng ý hay không thì cũng chỉ là khiến cả hai quên đi cái rét thôi.
“Nè... cậu đừng có giỡn như vậy chứ. Người ta nghĩ bậy đó.”
“Hay nhể, tớ coi đó như là khen vậy.”
Cô mỉm cười, như đang tận hưởng bản thân. Nhưng rồi nụ cười đó dần trở nên quỷ hơn.
“Khoan... hay là ai đó đang nghĩ bậy vậy ta?”
“Làm gì có.”
“Ừ ừ.”
Giọng cô trầm xuống đôi phần.
“Vậy thì tốt. Cậu cũng không nên ở đây quá lâu đâu.”
Ở đây - ý cô là vòng lặp. Không chỉ là hồ bơi hay là công viên Sunny, mà là ngày 7 tháng giêng vô tận này. Cổ ám chỉ rằng tôi không nên dính đến nó.
Dẫu vậy tôi cũng không hiểu ý cô lắm. Cô tôn trọng quyết định của tôi? Hay chỉ mong tôi biến mất càng sớm càng tốt vì tôi là gánh nặng?
...Vế sau hợp lý hơn.
“Tớ không tính ở đây lâu đâu. Nhưng tớ muốn hỏi đôi chuyện.”
“Mấy chuyện hồi sớm á hả?”
“Ừm.”
Tôi ngồi ở rìa chiếc ghế boong, rồi cao giọng hỏi.
---
“Nếu rời công viên Sunny khiến vòng lặp kích hoạt... vậy ở đây quá giờ đóng cửa thì sao? Liệu có thành ngày mai không? Hay vòng lặp vẫn tiếp diễn?”
“À, chuyện đó thì...”
Asebi lấy điện thoại ra và kiểm tra.
“Ba mươi phút nữa.”
Công viên Sunny đóng cửa lúc 8 giờ. Sắp rồi.
“Đi xa đến vậy rồi, hẳn cậu muốn tự mình giải đáp khúc mắc này nhỉ? Đó là lý do cậu đợi đến tận đêm à?”
“Ừ. Tớ vẫn muốn nghe ý kiến của cậu.”
“Tự mình thấy thì tốt hơn đó. Tớ có nói hẳn cậu cũng không tin đâu.”
“Có gì còn khó tin hơn chuyện vòng lặp thời gian nữa nhỉ?”
“Tin hay không thì cũng có rồi đó.”
Hử. Tôi gãi cằm. Sự “không chắc chắn” này khiến tôi lo lắng đôi phần, nhưng nghe cổ nói cũng đã khiến tôi tò mò rồi.
“Rồi, vậy tớ sẽ đợi.”
“Ừ. Lạnh quá trời rồi, tớ đi trước đi.”
Asebi đứng dậy, hẳn là sẽ kích vòng lặp trước tôi. Trong khi bước đi, cô ngoảnh lại với một nụ cười hơi ma quái.
“Cậu sẽ trải nghiệm một thứ khó quên đó.”
Ở phía xa, tiếng nhạc kết ngày vọng qua không khí như một lời từ biệt nhẹ nhàng, báo hiệu hồi kết của xứ sở mộng mơ này.
Tuyết dần rơi xuống trong khi tôi đang nhẹ thở, cô đơn trên hồ bơi chẳng có lấy giọt nước này. 8 giờ 20 rồi. Công viên Sunny cũng đã đóng cửa.
Nhưng mà... chẳng có gì xảy ra hết.
Tuyết dần tích dần thành cột ở gần chiếc ô biển. Số ít rơi trước mắt tôi với một tiếng plop nhẹ. Tuyết càng rơi càng nặng, và nhiệt độ cũng xuống thấp hơn. Tôi vẫn tiếp tục chà tay và chân để giữ ấm, nhưng tôi cũng dần thấy lạnh quá rồi.
Tôi rời khu hồ bơi và tìm đường về trung tâm công viên. Tôi phải làm gì đó để giữ cơ thể không bị chết cóng mới được.
Dù rằng đã quá giờ đóng cửa, nhưng vẫn có vài người khách lưu luyến nơi này. Hầu hết họ đang được dẫn đến lối ra bởi dàn diễn. Có vẻ nơi này mở cửa đến tận phút chót, và hẳn những người đó cũng vừa chơi xong trò cuối cùng.
Vòng đu quay vẫn còn sáng, nhưng quầy vé đã đóng cửa rồi.
Tôi nấp trong bóng tối, cẩn thận không để mình bị nhân viên bắt gặp. Sau hồi thì vòng đu quay cũng ngừng lại, và tiếng nhạc cũng biến mất. Vị khách cuối cùng hẳn đã về nhà. Ánh đèn rực rỡ kia vẫn còn đó, nhưng mọi thứ có vẻ ngừng hoạt động rồi.
Trong lúc lẩn trốn khỏi một thành viên trong đoàn kịch, tôi nghe tiếng động cơ. Nhìn về nơi phát ra âm thanh, tôi thấy một chiếc xe van nhỏ chạy dọc đường chính. Nó ngừng lại trước trò cốc cà phê, và khá nhiều nhân viên bước ra. Họ kéo một tấm bạt xanh lam lớn để bao lại trò cốc cà phê.
“Này, mai senpai tính làm gì vậy?”
Một giọng nói cắt ngang bầu không khí yên lặng từ những nhân viên.
“Đi dọn tuyết đọng của mấy trò chơi. Có vẻ là tối nay tuyết dày lắm.”
“Ugh, tuyết tệ thật... Nhưng mà mai có một ngày đầy tuyết rồi, nên tôi cũng không phàn nàn đâu.”
Một ngày đầy tuyết sao...
Nếu tuyết cứ rơi như vầy đến mai thì hẳn công viên phải đóng cửa rồi. Khách cũng không muốn đến, với cả mai là hết kì nghỉ đông. Không gì lạ lắm.
Khi những nhân viên xong việc và rời đi, công viên Sunny - vốn đã yên lặng - giờ còn tĩnh hơn nữa. Có vẻ mỗi trò chơi ở đây đều có công tắc riêng; bởi ánh đèn được tắt lần lượt.
Khi nguồn sáng cuối cùng biến mất, tôi bước ra giữa đường chính.
Không cần trốn nữa.
“...Tối quá.”
Đèn đường vẫn mở, nhưng chỉ khiến cho thứ bóng tối kia thêm phần “nổi bật” thôi. Tôi cảm giác có thứ gì đó đang lẩn trốn trong những chiếc ly cà phê to lớn kia - chắc là tưởng tượng thôi.
Người tôi run lên bởi cơn rét và cảm giác lo sợ khó chịu kia, tôi lại bước chân tiếp.
Tôi không muốn ở đây lâu đâu, nhưng nếu đến được ngày mai... không có gì là quá cả.
Rồi, chờ thêm chút nữa là được.
Tôi cần nơi nào đó để trú gió và tuyết. Chắc là lẻn vào một cửa hàng nào đó ở đường chính thôi.
Khi đang bước đi, tôi lấy điện thoại ra. 10 giờ đêm. Tôi không để ý vì để điện thoại chế độ yên lặng, nhưng tôi có một tin nhắn hỏi thăm từ cha.
“...”
Tôi không muốn trả lời. Dù gì cũng không rời công viên Sunny được. Dẫu là được, tôi cũng chẳng có lý gì để liên lạc với ông.
Ông là lý do tôi muốn trở thành cảnh sát.
Chỉ là bề nổi thôi - chuyện lâu rồi. Tôi vẫn muốn trở thành cảnh sát, nhưng sự ngưỡng mộ cha đã trôi vào dĩ vãng rồi.
Từ sự việc năm năm trước, tôi không muốn ở gần ông ta nữa.
Tôi không ghét ông ta nữa, nhưng tôi cũng chẳng muốn hàn gắn.
Ngay lúc tôi chuẩn bị tắt điện thoại, mắt tôi va vào một điều.
“...Không tín hiệu?”
Quái lạ. Cả ngày bình thường mà nhỉ...
Mang theo khúc mắc bước ra đường chính. Thử kiểu gì cũng không được. Thở dài một hơi lặng, tôi đút điện thoại vào túi lại.
Rồi - ĐÙNG!
Tất cả đèn bỗng được bật lại cùng lúc.
“Cái qu-”
Một cơn đau nhói xuyên thủng mắt như flash của camera vậy. Ánh sáng mù lòa kia đủ chói để hai mí mắt tôi chạm nhau.
Quái gì vậy? Đèn bật? Còn ai ở đây sao?
Tôi mở mắt, cố nhìn qua dù bị mờ nhẹ.
Có thứ gì đó đang ở đường chính. Bóng - không, người - đang tiến tới tôi. Đầu to, thân dài, chân đập mạnh xuống đất thật nặng trong khi chạy với cái dáng khá vụng về.
“Hả... gì vậy...?”
Tôi nheo mắt, cố nhìn rõ hơn.
Là một linh vật. Có thứ gì đó trên đầu nó. Không phải sừng... là tai. Thẳng, nhọn, như chó vậy.
Là linh vật của công viên Sunny. Chó Zoey.
“...Hả?”
Tôi lau mắt mình, tưởng lại ảo tưởng rồi. Nhưng không - Chó Zoey vẫn đứng đó. Và nó đang đến gần hơn, không chút do dự.
Một cảm giác sợ hãi, và lạnh, bao phủ đôi chân tôi.
Toang rồi.
Tôi quay người và phi như chớp.
Kinh vãi ạ. Cái gì vậy? Diễn viên? Dù vậy thì sao vẫn mặc đồ hóa trang? Rồi sao lại dí tôi kiểu vậy? Nếu muốn cảnh cáo tôi thì không có lý gì lại làm chuyện đó kiểu kì cục vậy cả.
Nhìn qua vai, khoảng trống dần rộng hơn. Tôi nhanh hơn.
Vòng qua trò quay ngựa gỗ và cắt đuôi nó. Chân tôi chậm lại và tôi cố bắt nhịp thở của mình.
“Oái!?”
Tôi hét toáng lên.
Có một tên khác đứng chắn đường tôi chạy.
Vậy là không chỉ có một.
Lần này là bộ đồ gấu. Nếu nhớ không nhầm thì tên nó là Zuzu. Và cũng giống Zoey, nó chạy đến tôi không nói lời nào.
Tôi suýt thì quay đi rồi chạy. Nhưng không. Tôi không thể chạy mãi được. Và phần trong tôi vẫn thầm mong họ chỉ là diễn viên thôi.
Tôi nuốt nước bọt kèm nỗi sợ xuống họng và cố nói chuyện.
“N-nè! Ta nói chuyện đi!? Làm ơn, một chút thôi!”
Tôi giơ cao tay, như tỏ ra mình không nguy hiểm. Tôi thầm mong họ sẽ cởi bỏ mũ ra.
Nhưng không, họ chẳng thèm dừng lại, huống chi là trò chuyện.
Chúng không muốn nói chuyện. Hoặc... còn chẳng thể nói chuyện được.
Chúng cố làm gì vậy? Để bị bắt thì có sao không nhỉ?
-Có chuyện này nè. Về một công viên ăn thịt người.
Giọng nói của Shuji vang vọng bên tai tôi.
Tôi hoàn toàn quên béng chuyện đó. Công viên Sunny vốn là nơi bắt nguồn tin đồn “công viên ăn thịt người”. Chẳng lẽ... cái đám kia đang dí tôi vì chuyện đó sao?
Da gà tôi nổi cả lên.
Và tôi lại chạy.
Chỉ là truyền thuyết đô thị thôi. Thường thì tôi chẳng tin đâu. Nhưng có nguyên quả vòng lặp thời gian luôn rồi, nên nếu có mấy linh vật ăn thịt người xuất hiện thì... cũng không lạ lắm.
Nếu bắt được, chúng sẽ nuốt tôi - từ đầu - rồi chẳng ai biết việc tôi đã chết hết...
Đừng - không nghĩ nữa.
Tôi tiếp tục chạy. Vẫn nhanh hơn, nhưng cũng không trụ nổi quá lâu. Tôi không biết có bao nhiêu thứ như vậy ngoài kia. Nếu cả công viên toàn là mấy thứ như vậy, thì chúng chạy bừa là tôi bị bắt mất.
Tôi phải kích vòng lặp. Quay về rồi nói chuyện với Asebi. Thử lại.
Đến cổng rồi. Tôi có thể trèo qua hàng rào, nhưng nếu chúng bắt được thì toang. Tôi cứ chạy, chạy hết sức bình sinh rồi cái cổng cũng xuất hiện.
Sắp-
“Hự!”
Lại có một tên khác ở cổng.
Là một con ếch.
Tôi ngoặt gấp, hướng đến trò cốc quay. Lật tung tấm bạt lên và trốn vào bên trong. Tôi sẽ chờ đến khi chúng rời đi. Kế hoạch là thế.
Khi sự đã yên, tôi nghe thấy âm thanh zumu, zumu và tiếng bước đi trong tuyết.
Một tên linh vật ở gần.
Tim tôi đập mạnh đến mức cả người tôi run lên. Lớn đến mức tôi lo rằng chúng sẽ nghe thấy tôi. Ôm lấy đùi mình vào ngực và tôi cố làm dịu đi thứ âm thanh kia.
Có lẽ trốn là bậy rồi. Biết thế leo rào luôn cho nhanh.
Tôi dần mất bình tĩnh.
Nếu biết cớ sự như vậy, tôi đã không ở lại công viên một mình rồi. Tôi nên lôi Asebi ở lại cùng. Sao cổ lại không báo trước với tôi chứ? Cổ muốn nhìn tôi đau khổ với đám này sao?
Sợ hãi, hối hận, và tức giận trộn vào nhau khiến tôi buồn nôn và chóng mặt thật.
Tiếng bước chân vẫn ở đó.
Trời ơi... đi đi mà.
Tôi cầu nguyện.
Và rồi, âm thanh biến mất.
...Chúng đi rồi sao?
Tôi từ từ mở tấm bạt xanh ra và cẩn thận ló đầu ra.
Rồi-
Tôi thầm gào lên trong tâm.
Zoey vẫn ở đó, nhìn thẳng vào tôi.
“!”
Tôi phóng ra ngoài để chạy - nhưng bị nắm lại bởi cánh tay của nó. Tôi cố vùng vẩy, nhưng trong giây phút đó, tôi lại nhận ra...
Đây còn chẳng phải sức người.
Thứ đầu tiên tôi nghĩ đến là gấu xám. Lông dày, tay to, sức nắm - hệt một con gấu xám. Nhưng không hẳn là giống. Nó vẫn thiếu sự bất ổn tự nhiên mà những sinh vật sống luôn có. Sức nắm của nó chẳng có tí sự thay đổi nào. Nó nắm chặt tôi nhưng không có lực mạnh, như một cái kẹp tóc vậy.
Tôi đã tập judo gần mười năm rồi - tôi biết sức mạnh thật là như nào. Vậy nên tôi mới biết.
Tôi không thể thắng tay đôi được.
Suy nghĩ đó khiến cơ thể tôi buông xuôi, và tôi suýt đã bỏ cuộc.
Suýt.
Nhưng tôi cắn mạnh - mạnh đến mức tôi nghĩ răng hàm tôi sẽ nứt ra - và tôi sẽ phải tiếp tục.
“Cái tên khốn này-!”
Tôi đấm mạnh vào Zoey bằng tay. Đầu gã nghiêng... rồi rớt cái bộp.
Tôi không nói được gì nữa.
Không có ai bên trong hết. Chỉ là một khoảng không vô hình bên trong.
Đầu tôi tắt máy luôn.
Trong nửa khắc đó, tay còn lại cũng bị bắt lấy. Nó vẫn di chuyển dù không có đầu.
Tôi vùng vẫy dữ dội, nhưng nó nắm chặt quá. Rồi còn lắm tên khác bu vào nữa.
Chúng nhấc tôi lên rồi nâng tôi đi đâu đó. Tôi vùng vẫy hết sức, nhưng cũng vô ích. Như chuồn chuồn kẹt trong tay một đứa nhỏ vậy - bất lực tột cùng.
Rồi tôi cũng hết sức. Tâm trí tôi vẫn cố gắng chống chọi với nỗi sợ và sự lú lẫn, bởi thế nên tôi chẳng nghĩ được gì nữa.
Khi đến rìa công viên, chúng ngừng lại.
Rồi ném tôi qua hàng rào.
“Vậy chơi gì trước giờ?”
Lại là vòng lặp.
Tôi lại quay về công viên Sunny lúc ban mai rồi.
Tai tôi ù với những âm thanh chói tai. Mọi thứ trông rất mờ ảo, như thể tôi đang ở dưới nước vậy. Giọng của Shuji, tiếng tàu lượn, tiếng cười của đám đông - như được trộn lẫn vậy, như đang nghe thông qua một lớp tường dày.
Đám linh vật không đuổi tôi nữa. Tôi nên yên tâm rồi. Nhưng đầu tôi vẫn kẹt trong màn đêm đó. Không bắt kịp được với thực tại. Cảm giác như đang nhìn bản thân từ bên ngoài vậy. Cả giác quan cũng rất mù mờ và bất ổn.
Póc! Một quả bóng bay nổ.
Âm thanh đó khiến tôi giật mình. Hít một hơi sâu - chỉ để nhận ra nãy giờ tôi quên cả thở. Càng tập trung thở thì giác quan của tôi cũng ổn định lại. Thị giác tôi rõ hơn, và âm thanh của công viên cũng bình thường trở lại.
“Kashio-kun, cậu ổn không đó?”
Neriko đứng cạnh tôi, nhìn tôi với vẻ mặt đầy lo lắng.
“Cậu ổn chứ, Kashio-kun?”
“À... ừ. Không gì đâu.”
“Nhìn cậu lạ lắm. Nhịn hắt xì hay sao à?”
“Không gì... chỉ hơi đau đầu thôi.”
Tôi nói họ tôi sẽ đi rửa mặt và tách đoàn. Khi đi về phía nhà vệ sinh, một cảm giác tức giận hình thành trong tôi.
Mắc quái gì Asebi không nói tôi về mấy thứ đó chứ?
Tôi cứ ngỡ tôi về chầu rồi.
Rút điện thoại ra để gọi cô - nhưng tôi nghe thấy tên mình từ sau.
“Kashio-kun.”
Tôi quay lại.
Và rồi lại là cô nàng, cười như thể vừa bày ra trò quậy phá gì vậy. Trên tay cô là hai chiếc bánh churros.
“Sao nào?”
“...Cái gì sao?”
“Đám linh vật ấy. Chúng di chuyển đúng không? Lần đầu thì sợ phát khiếp. Không nhanh nhưng mà chúng cứ đuổi thôi.”
Cô nói bình thản thật, như chuyện thường ngày vậy. Cô còn chả quan tâm tôi đang tức đến nhường nào.
“Ờ, ăn không? Tớ mua hai cái cho cậu đó. Chỉ là cách cảm ơn vì nỗ lực thôi ấy mà.”
Cô chìa một cái ra.
“Nè, ăn đi.”
“Thôi.”
“Thôi mà, đừng có như vậy nữa. Thử miếng đi nà-”
Cô chà chiếc bánh churro sát má tôi như dỗ con nít vậy.
Tôi chỉ cảm thấy bực mình thôi.
“Tớ bảo là thôi.”
Tôi gạt phăng tay cô đi. Chiếc churro trượt khỏi tay cô và rơi cái bịch xuống đất. Asebi chỉ bất ngờ kêu “Á...”
“Sao cậu không nói tí gì về cái đám linh vật kia hả? Tớ tưởng là tớ bị... bị ăn rồi đó!”
“Bị ăn gì chứ? Cậu có bị thương gì đâu.”
“Tớ không bị thương. Nhưng vậy đâu có nghĩa là chuyện đó ổn! Cậu có cho mấy đứa con nít xem phim đánh giá R chỉ vì nó bình thường không?!”
“Cậu có phải con nít đâu, Kashio-kun... Ê hay là... cậu sợ đến vậy à?”
“Chuyện đó không quan trọng! Ý tớ là-!”
Tức giận chồng chất tức giận. Tôi còn chẳng biết cách nào để bày tỏ. Giờ đầu tôi chỉ là một đống hỗn độn, và tôi chỉ muốn nói ra mà thôi.
“Đủ rồi. Đủ lắm rồi. Tớ không muốn ở đây thêm giây nào nữa.”
Mặt Asebi tối sầm lại rồi nhăn mặt.
“Vậy sao cậu không giết ai rồi rời đi đi?”
“Tớ không có giết ai hết!”
Một vài người gần đó quay lại nhìn.
Tôi không quan tâm. Và vẫn tiếp tục.
“Đừng có nói mấy chuyện giết chóc. Cậu đang nói về chuyện quẳng đại ai đó khác vô cái địa ngục này đó!”
“Địa ngục á...? Hơi quá đó-”
“Địa ngục là địa ngục. Ngay khi muốn rời công viên Sunny thì thời gian tua ngược lại dù có thích hay không, rồi khi đêm đến thì mấy tên linh vật lại dí bạt mạng. Địa ngục hay ác mộng - gọi kiểu gì thì nó cũng là một.”
Tôi gào ra những lời đó, như trút giận lên cô vậy.
“Cậu điên thật rồi. Sao cậu có thể đùa kiểu vậy thế? Cậu không bình thường à?”
Mắt Asebi mở to. Cô đứng yên như thể vừa bị đâm qua tim vậy.
Tôi đã nghĩ cổ sẽ mắng ngược lại tôi, nhưng không. Chết mồ... có vẻ là hơi quá rồi. Ngay lúc tôi cảm thấy hối hận, cô nhíu mày.
Cô tiến về phía trước - rồi giẫm lên chân tôi bằng gót giày.
“Gah-!?”
“Tớ định là giúp cậu rồi đó! Tớ đã muốn hợp tác với cậu rồi! Nhưng bỏ đi! Tớ không có giúp cái quái gì nữa hết! Đi chết đi tên ngốc!”
Cô gào vào mặt tôi, rồi quay đi, bước thật mạnh.
Cổ năm tuổi hả? Tôi thì thầm. Chân tôi đau như chết đi sống lại vậy.
Tôi nhìn xuống và nhặt lại chiếc churro cô làm rơi. Có một cái thùng rác gần đó.
Làm như tôi sẽ giữ cái này vậy...!
Tôi giơ tay lên, định sẽ quẳng nó đi - nhưng không. Tôi chỉ đứng đó nhìn tay tôi hạ dần. Thở dài. Không còn giận nữa, nhưng giờ thì là tự trách.
Cổ mua cái này cho tôi mà. Dù là cổ có kì lạ hay điên khùng gì thì... cổ cũng đã mua cái này cho tôi rồi.
Và tôi lại gạt nó khỏi tay cô, chẳng coi ra gì.
Gọi cổ là tên điên... ừ, hơi quá thật. Tôi hoàn toàn mất đi lý trí.
“...Tôi đang làm cái quái gì thế này?”
Tôi phủi lớp cát dính lên chiếc churro. Tôi không muốn vứt nó đi. Khi đủ sạch, tôi liền cắn một miếng.
“...!”
Mặn?
Đúng. Churro vị muối. Tôi còn không biết nó tồn tại luôn cơ.
...Tôi đã nói với cô rằng tôi không thích đồ ngọt.
Và cổ nhớ. Đó là lý do cổ mua vị này.
Tôi nghiến chặt răng.
“... Chết thật.”
Tôi phải xin lỗi thôi.
Nốc hết cái churro kia, tôi chạy về hướng Asebi đã chạy. Cô hẳn phải ở gần đây. Nhưng dù chạy cỡ nào thì tôi vẫn không tìm thấy.
Tôi lấy điện thoại ra để gọi cô. Chuông reo nhưng cô không nhấc máy.
Bị ghost luôn.
Tôi khụy xuống, ôm đầu.
Tôi giữ nguyên tư thế đó trong khoảng mười giây rồi lại đứng lên.
“...Phải tìm cổ.”
Tóm tắt thì: tôi chẳng tìm được quái gì hết.
Tìm mọi nơi rồi - trong nhà vệ sinh, ngoài sau máy bán hàng tự động, tôi kiếm trong từng toa tàu - cố gắng không bị Shuji và hai người kia bắt gặp. Không có gì hết, tôi nhá máy liên tục, nhưng cổ còn chẳng thèm nghe.
Âm nhạc của cuộc diễu hành đêm vang lên từ đường chính khi tôi đứng đó, hoàn toàn lạc lối.
Trời thì sắp tối mịt, với cả tìm người trong đám đông như này chả khác nào mò kim đáy bể. Hơn cả, nếu không tìm thấy, có khi cô đã reset rồi.
Thôi, reset vậy.
Tôi có kế hoạch. Lẽ ra là nên làm từ đầu cho rồi. Nhưng tìm Asebi là cách tôi bù đắp cho việc hành xử như con nít.
Đi vào vòng lặp cảm giác như đi đường tắt vậy. Nghe thật ngốc và ích kỉ - mà thôi kệ.
Bước về phía cổng.
“Vậy chơi gì trước giờ?”
Ngay lúc vòng lặp bắt đầu, tôi chạy thục mạng đến chỗ khởi đầu của Asebi. Dường như thời điểm quay lại của mỗi người là mỗi khác, nhưng nếu không cách nhau quá xa, thì tôi vẫn tìm cô được.
Đó là “kế hoạch”.
Tôi đến chiếc xe ngựa kéo ngay trước đường chính - nhưng không có dấu hiệu của cô. Dù vậy tôi cũng không bỏ cuộc được. Hít sâu lấy hơi, tôi nói với người bán hàng rong.
“Xin lỗi. Chú có thấy một cô nàng đội băng đầu của Zoey-kun không? Tóc nhuộm highlight, mặc áo khoác ngoài, trong là đồng phục ý...”
“À có, nhỏ đi đường này nè.”
Bingo.
Tôi cảm ơn chú ấy rồi đi về hướng đã được chỉ. Quầy thức ăn ngay trước mắt rồi. Chắc cổ chỉ đang đi kiếm đồ ăn sáng thôi.
Tôi đảo mắt qua lại - và nhìn thấy bóng lưng cô.
Đây rồi!
Tôi tăng tốc. Có cảm giác rằng nếu mà lần này không được là khỏi có lần sau luôn.
Hẳn là cảm nhận được sát khí, cô quay phắt về sau - dù rằng tiếng bước chân của tôi vẫn chưa tới.
Khi thấy tôi, cổ làm bộ mặt như “Hừ, thiệt luôn hả trời?” rồi bèn chạy đi.
“K-khoan! Tớ chỉ muốn xin lỗi thôi!”
“Không có gì hết! Khỏi xin lỗi gì hết!”
“Làm ơn đó, nghe tớ đi!”
Asebi không dừng chạy. Cổ còn chẳng thèm ngó mặt tôi. Tôi không muốn tóm cô hay làm gì mạnh bạo quá, nhưng nếu không được, thì đó là cách duy nhất.
Khoảng cách giữa bọn tôi dần thu hẹp. Sắp bắt được cô thì...
Asebi vấp một miếng sỏi rồi té lăn ra vệ đường. Băng đầu cô rớt ra, và đồ từ túi áo khoác cô văng tung tóe - điện thoại, ví, và ti tỉ thứ khác.
“Trời ơi, có sao không?”
Tôi khụy xuống kiểm ra cô với vẻ hoảng loạn, rồi cô từ từ đứng dậy.
“Ughhh... đau vãi...”
Lòng bàn tay cô trầy nhẹ, nhưng không có chấn thương gì hết, thật may làm sao. Té mạnh vậy có khi còn bị tệ hơn nữa...
Vừa nhăn mặt, cô vừa nhặt lại đống đồ làm rơi. Tôi cũng giúp cô - điện thoại, son dưỡng. Tôi đưa lại cho cô, và cô lấy mà không nói lời nào.
“Cần tớ dìu đi kiểm tra chỗ xước không?”
“Không gì. Dù gì reset lại là hết ấy mà.”
“Ừ nhỉ... Xin lỗi đã làm cậu sợ. Lỗi tớ.”
Asebi đứng dậy và ngồi xuống một chiếc ghế nhựa gần quầy đồ ăn. Có vẻ cổ không tính chạy nữa. Tôi ngồi đối diện cô.
“Ờm... chuyện hồi sớm. Tớ có nói mấy lời quá đáng quá. Tớ xin lỗi nhiều lắm. Tớ thật sự cần cậu giúp đó, Asebi. Nên là... tớ muốn làm hòa.”
Tôi cố thành thật nhất có thể, cúi đầu mình xuống khi nói.
Một sự yên lặng bao trùm không gian giữa hai chúng tôi. Sau đôi giây, Asebi thở dài.
“Cậu không cần xin lỗi đâu. Dù gì cũng là do tớ mà ra.”
Cô nhìn xa xăm, giọng thấp xuống.
“Lúc nào có chuyện quan trọng là tớ cũng làm hỏng việc. Chuyện này xảy ra hoài... làm người khác tức giận, cãi nhau. Nhưng tớ không sửa được. Như cậu nói đó - tớ quái đản lắm.”
“Không phải-”
“Phải. Dù gì cậu cũng nghĩ là tớ là đứa kì dị nhỉ? Chắc đó cũng là lý do tớ khá ổn với cái vòng lặp này. Người thường á? Họ phát điên nhanh hơn tớ nhiều.”
Giọng cô đều, không thể hiểu được. Tôi không biết là cô còn giận hay đã tha thứ rồi nữa.
“Hợp cạ là chuyện quan trọng nhất rồi. Cậu và tớ chẳng hợp nhau gì hết. Như cậu và cái vòng lặp này ấy. Dù có cố cỡ nào cũng không cùng đường được.”
Lời cô nói như từng nhát dao đâm vào tim. Lạnh lùng, dứt khoát.
“Sao cậu biết chứ?” Tôi nói.
“Ờ, biết sao không?”
Dứt lời, Asebi đứng dậy.
Chưa nói chuyện đến đâu hết. Tôi cảm giác, phòng trường hợp cô chạy vụt đi, nhưng Asebi đi rất từ tốn.
Cô kéo chiếc ghế cô ngồi nãy giờ theo sau. Chân ghế cọ xát vào sàn, tạo ra thứ âm thanh nghe thật rít tai.
“...Cậu tính làm gì?”
Cô không đáp, vẫn tiếp tục đi.
Đành đi theo vậy, nhưng thành thật mà nói, chuyện này trông khá hãi, vì nó nhìn cứ vô lý kiểu gì. Cổ tính lôi cái ghế đó đi đâu? Mọi người xung quanh nhìn chúng tôi với vẻ khó hiểu.
Chúng tôi đi đến rìa của đường chính, rồi cô cũng dừng bước. Trước mặt cô là mấy tấm bảng ảnh khoét mặt để chụp hình, có in hình những linh vật của công viên. Trông rất tinh xảo, còn có cả bệ đỡ và bối cảnh sau rất đẹp. Thường thì mấy gia đình chụp ở đây là nhiều, nhưng giờ thì khá vắng.
“Kashio-kun à, tớ sẽ nói một chuyện nữa.
Giọng điệu tinh nghịch đó lại quay về rồi.
...Một chuyện nữa?
“Có hai điều kiện để đám linh vật của công viên xuất hiện. Một là ở lại công viên qua 22 giờ đêm. Hai là-”
Asebi nâng ghế lên.
Rồi cô đập mạnh nó vào tấm bảng ảnh. Một tiếng rắc lớn vang dội khi phần chứa khuôn mặt của Zoey-kun bị lõm vào trong. Phát thứ hai phang thẳng vào người của Zoey-kun. Vẫn không dừng lại. Khi tấm bảng ảnh bị phá đến mức chẳng còn nhận ra được, cô liền chuyển mục tiêu sang hình con gấu cạnh bên, phang lấy phang để.
Tôi đứng như trời trồng. Chẳng thốt ra được lời nào. Người xung quanh hẳn cũng vậy. Hẳn họ đang nghĩ nhỏ này bị gì thế? Tôi cũng chẳng biết sao cổ lại làm vậy. Cổ điên thiệt hả ta? Suy nghĩ đó lóe lên trong đầu.
Thở mạnh ra, Asebi cuối cùng cũng hạ “vũ khí”.
“Khi phá hoại đồ ở công viên Sunny - như trang thiết bị hay điểm du lịch - chuyện này sẽ xảy ra.”
Tôi dần hiểu lời cô nói.
Có hai điều kiện để đám linh vật của công viên xuất hiện.
“Hả... ý cậu là-”
Tiếng bước chân dần hiện rõ.
Trước khi tôi kịp quay lại, một tên Zoey-kun xuất hiện từ hư vô rồi xách Asebi đi mất.
Chuyện xảy ra trong chưa đầy nửa khắc.
Nhanh đến mức tôi tưởng đây là ảo giác.
Tôi đứng yên đó, nhưng rồi lấy lại suy nghĩ. Tôi liền đuổi theo tên linh vật. Không thể để nó bưng cổ đi được. Chạy hết ga hết số, tôi cố thu hẹp khoảng cách.
Asebi còn chẳng thèm kháng cự, cứ ở yên trong tay tên linh vật như cái giỏ bánh vậy. Chẳng lẽ cổ triệu hồi cái thứ đó chỉ để chạy khỏi tôi hay sao. Chẳng hiểu nổi - nhưng thôi kệ đi!
Tôi chạy đến đủ gần để giật cô lại. Nhưng bộ đồ kia trơn quá, không có điểm tựa.
Tôi làm liều luôn - dùng hết lực để vật nó ra, tay vòng ra để ôm eo nó.
“!”
Cái quái... Gã bưng cả hai đứa đi luôn. Như bị xe kéo đi vậy. Tôi hiểu cảm giác này - như trong đêm qua vậy.
Dù vậy, tôi vẫn không buông. Thọc ngón tay sâu vào bụng, giữ chặt chân, và dồn hết sức để ma sát giữ đế giày lại.
“Cậu ngoan cố quá đó, Kashio-kun.”
Vẫn ở trong tay của Zoey-kun, Asebi quay đầu để nói với tôi.
“Asebi! Tớ phải nói chuyện với cậu-”
“Tớ thì không, cảm ơn.”
Zoey-kun bỗng đi chậm lại.
Gã đang dừng lại - hoặc chỉ là tôi nghĩ vậy, nhưng rồi gã ném bọn tôi ra ngoài cổng như mấy bịch rác vậy.
-----
“Vậy chơi gì trước giờ?”
Tôi suýt thì hét lên.
Cái quái gì thế? Thật đó, chuyện quái gì vậy!?
Kể cả không muốn nói chuyện thì làm vậy là quá quắt thật!
Tôi như muốn nhổ hết tóc mình ra. Không chỉ là thất bại trong việc sửa chữa chuyện - mà còn xé ra thêm nữa. Asebi không giận hay buồn gì. Cổ bơ tôi hoàn toàn luôn. Và xét theo cách cô hành động, dù có gặp lại cổ thì chắc cổ chả thèm nói chuyện với tôi luôn quá.
Tức giận chồng chất tự trách - ăn mòn lương tâm tôi như bão tố, tới khi tôi thở dài một hơi. Tôi như thấy được mây mù thoát khỏi miệng luôn.
Tôi còn chẳng thể cảm ơn cô vì chiếc bánh churro.
“Sao thế, Kashio-kun? Tự nhiên thở dài vậy?”
Neriko nhìn tôi, lo lắng.
“À... không gì đâu.”
Phải là không gì đâu thôi. Tôi dặn lòng. Dù không có Asebi, tôi cũng phải tự giải quyết câu đố này.
Không phải - là tôi sẽ giải quyết nó.
