Mortal Kombat Tra Nam, Giành Lấy Các Thiếu Nữ Yandere

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3067

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2397

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 345

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6635

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 2

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 494

Tập 3 - Chương 12: Khó đỡ quá (Cầu vé tháng!)

“Vậy thì em muốn…”

Tần Nịnh còn chưa nói hết, Bạch Vị Nhiên đã nhanh hơn một bước giơ tay lên.

“Nhưng khoan đã, anh nói trước nguyên tắc của anh.”

“Thứ nhất, không được vi phạm pháp luật. Chuyện như của Trần Đình Đình, anh không muốn xảy ra lần thứ hai, anh sẽ không giúp em làm chuyện đó.”

“Thứ hai, không được vi phạm thuần phong mỹ tục xã hội chủ nghĩa, ví dụ như bắt anh nhảy thoát y cho em xem.”

“…Thế em nhảy cho anh xem thì sao?” Tần Nịnh hỏi vặn lại.

“…Cũng không được.”

“Anh Vị Nhiên, anh là đại diện nam đức hay gì?!” Tần Nịnh phồng má, trông đáng yêu không tả xiết.

Giữ mình như thế, đúng là phiền chết đi được.

Bạch Vị Nhiên: …Tôi mà không đề phòng cô một tay, thì trên gương mặt ngây thơ, trong đôi mắt to tròn xinh đẹp kia của cô đã viết rành rành hai chữ—ĂN. THỊT. NGƯỜI.

Còn ăn bằng cách nào, ăn người nào, thì khó mà nói được.

“Thứ ba, không được yêu cầu anh thay đổi kế hoạch sự nghiệp của mình, ví dụ như bây giờ anh định ở lại công ty này, thì em không được ép anh nghỉ việc, sau này anh muốn sang công ty khác, em cũng không được ép anh ở lại.”

“Được thôi.” Tần Nịnh tỏ vẻ không vui, nhưng vẫn nhanh chóng đồng ý.

Bạch Vị Nhiên thở phào nhẹ nhõm, nói một tiếng “được”.

Chỉ cần không vi phạm ba nguyên tắc này, thì về cơ bản sẽ không xảy ra chuyện gì to tát.

“Vậy thì em có yêu cầu đầu tiên.” Tần Nịnh chậm rãi nói.

“Em còn chưa làm được chuyện gì cả.” Bạch Vị Nhiên nhắc nhở.

“Em chắc chắn sẽ làm được, nên em nói trước yêu cầu này, để anh chuẩn bị tâm lý.”

“…Nói đi!”

“Sau này anh không được phép có thêm cô cháu gái nào khác.”

…………

………………!?

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Bạch Vị Nhiên, Tần Nịnh nở một nụ cười ngọt ngào nhưng lạnh lẽo.

“Đúng vậy, ý của em là, sau này anh không được phép giống như đã ở bên em, mà đi ở bên những cô gái khác, em không quan tâm họ gặp khó khăn trong cuộc sống, hay thế giới sắp tận thế. Thế giới này mỗi ngày có biết bao người đau khổ, tại sao cứ phải là anh đi cứu chứ?”

“Anh Vị Nhiên, em không cho phép anh làm điều này.”

Bạch Vị Nhiên im lặng vài giây.

Anh thật không ngờ Tần Nịnh vừa mở miệng đã tung chiêu chí mạng.

Nhưng bây giờ anh đã có sự phụ thuộc vào cái App này rồi.

Ham phần thưởng nhiệm vụ là một chuyện, quan trọng nhất là—phúc lợi đi kèm của App này, anh có thể chỉ cần ngủ một tiếng là đủ cho cả ngày.

Điều này thật sự rất quan trọng với Bạch Vị Nhiên, dù sao thì trước khi có phúc lợi này, anh ngày nào cũng ngủ không đủ giấc, sáng sớm phải dùng caffeine để sống qua ngày, là một tên súc vật xã hội nghiện cà phê nặng. Bây giờ có phúc lợi này, anh không chỉ tinh thần phơi phới, mà còn tiết kiệm được tiền cà phê mỗi ngày.

Trong ví điện tử mỗi tháng có thể dư ra mấy trăm tệ!

Tần Nịnh nhìn chằm chằm vẻ mặt do dự đăm chiêu của anh, ánh sáng trong mắt cô vụt tắt.

Do dự như vậy, là có [cháu gái] khác khiến anh không nỡ buông tay đúng không?

Bạch Vị Nhiên vẫn còn đang phân vân xem yêu cầu này có mâu thuẫn với nguyên tắc về sự nghiệp của mình không, thì Tần Nịnh lại lên tiếng.

“Anh Vị Nhiên, nếu chuyện này khó quá, thì chưa cần vội cũng không sao.”

Kỹ năng đàm phán thôi mà! Cô cũng biết chút đỉnh.

Trước tiên đưa ra một yêu cầu quá đáng, đợi đối phương sa vào suy nghĩ, rồi lại đưa ra một yêu cầu thấp hơn, anh ta thường sẽ vì tâm lý muốn bù đắp mà đồng ý.

“Vậy thì yêu cầu đầu tiên của em chỉ muốn anh… khi em làm được việc anh muốn em làm, thì giống như hôm ở bờ sông, anh hãy chủ động hôn em một chút, ôm em một chút, được không ạ?”

Bạch Vị Nhiên lại rơi vào một sự giằng xé khác.

Tần Nịnh rõ ràng là đang lùi một bước để tiến hai bước.

“…Vậy cuối cùng thực hiện thế nào, là do anh quyết định phải không?” Anh hỏi.

Thực ra như vậy chưa chắc đã là chuyện xấu, thay vì giao thế chủ động cho Tần Nịnh, rồi nơm nớp lo sợ không biết giây tiếp theo cô sẽ đùa với lửa thế nào, chi bằng nắm trong tay mình, anh có chừng mực hơn cô.

“Là do anh Vị Nhiên quyết định ạ.” Tần Nịnh ngoan ngoãn đáp.

“Được.”

Cô gái cười rạng rỡ, dang tay lao thẳng vào lòng anh.

“Anh Vị Nhiên là tuyệt nhất.”

Bộ phận vẫn luôn ma sát tóe lửa ban nãy cuối cùng cũng đè nặng lên lồng ngực anh, ấm áp, mềm mại, hai cánh tay cô choàng qua cổ anh, tựa vào tai nũng nịu, thổi hơi, rồi ngồi lên đùi anh, còn vì vui vẻ mà cọ tới cọ lui, mở rộng diện tích tiếp xúc, day nghiến thật mạnh.

Bạch Vị Nhiên cố gắng ôm nửa phút rồi đẩy cô ra.

“Anh phải thêm một điều nữa, sau này không được tùy tiện ôm anh như vậy.”

“Tại sao ạ?”

“Tần Nịnh, anh là một người đàn ông bình thường, cũng không ghét bỏ gì em, em cứ làm thế này, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.” Anh buộc phải nghiêm mặt cảnh cáo.

Thiếu nữ yandere mở to mắt, vẻ mặt tràn đầy mong đợi, “Sớm muộn? Sớm muộn là sớm đến mức nào ạ?”

“…………”

“Anh Vị Nhiên, em biết đấy nhé.” Cô gái ngồi lại ngay ngắn, ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi hồng nhuận.

“…??” Biết gì cơ?

“Anh và bạn gái cũ, hẹn hò được một tháng là đã…”

…………!???

Tại sao cô ấy lại biết cả chuyện này?

Thông tin này đương nhiên là do Tần Nịnh dùng thước kẻ vụt vào lòng bàn chân mà moi ra được.

Bạch Vị Nhiên choáng váng mất mấy giây mới có thể giải thích.

“Anh và bạn gái cũ… đều là người trưởng thành, có năng lực hoàn toàn chịu trách nhiệm cho hành vi của mình, hơn nữa lúc đó chúng anh đang trong một mối quan hệ bình thường, xảy ra chuyện đó cũng rất bình thường. Tần Nịnh, nhưng chúng ta không có mối quan hệ bình thường, em có tiền, nhưng đó không phải do em tự kiếm ra, em không có năng lực hoàn toàn chịu trách nhiệm cho hành vi của mình.”

Tần Nịnh “ồ” một tiếng, vẻ mặt không quan tâm, hai chân đung đưa.

Cô thầm nghĩ: Gã đeo mặt nạ thật sự coi mình là một cô bé ngây thơ sao?

Anh ta chắc chắn không biết mình đã từng xem rất nhiều phim con heo, học được rất nhiều kiến thức không nên học!

Tuy ban đầu là vì thầy giáo nào đó, nhưng chưa dùng đến.

Chuyện anh gây ra, tự anh phải chịu trách nhiệm chứ?

“Em vẫn luôn rất tò mò đấy! Anh Vị Nhiên.” Cô rướn người về phía trước, nắm lấy tay Bạch Vị Nhiên, cười duyên dáng.

“Anh còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau, anh đã nói gì không?”

Bạch Vị Nhiên: …Tôi nói nhiều lắm, cô đang nói câu nào?

“Anh đã nói—【Em vẫn là lần đầu, còn rất khít, với trạng thái và tư thế này, em sẽ chỉ khổ sở cả một đêm thôi】.”

Bạch Vị Nhiên: …Thà cho tôi chết đi còn hơn.

Tôi có thể trùng sinh về tát cho mình một cái không?

“Em muốn được khổ sở quá đi~” Tần Nịnh kéo tay phải của anh, cúi đầu hôn lên lòng bàn tay, nhưng mắt to lại nhìn anh, nheo lại một cách gian xảo, quyến rũ vô cùng.

Anh thật đáng ghét, không cho hôn, không cho ôm, vậy thì tay chắc là được chứ?

Hì hì, anh càng giữ kẽ, em càng không cần giữ giới hạn.

Đối mặt với một người đàn ông có nguyên tắc, không dây dưa với mình, vậy thì em còn sợ gì nữa chứ?

“…Dùng tư thế đó, khiến em khổ sở cả một đêm đi, anh Vị Nhiên.”

Bạch Vị Nhiên: …Màn hình, mau lại đây cho tao "làm" một cái, tình huống này đúng là khó đỡ vãi!!

××

Buổi họp sản phẩm chiều nay rất đông người, đến nỗi không có phòng họp nào chứa nổi, phải tổ chức ngay tại một góc trống ở khu làm việc tầng mười lăm.

Khi Ngô Kê và các thành viên dự án bước ra, mọi người vừa vỗ tay, vừa trao đổi ánh mắt với nhau.

Tin đồn trong công ty là một chuyện, nhưng được xác thực lại là chuyện khác.

Nếu trước đây dự án này chỉ là trộm ngầm tài nguyên của công ty, thì sau này sẽ là cướp giật trắng trợn.

Tài nguyên của công ty chỉ có bấy nhiêu, cho bên này, thì sẽ có người phải mất.

Không ít ánh mắt bất giác đổ dồn về phía Đổng Chính Uyên.

Hiện tại trong công ty, dự án nào không được lòng cấp trên nhất, trong lòng mỗi người đều có thước đo, tỏ như ban ngày.

Đổng Chính Uyên nhận những ánh mắt vừa thương hại vừa hóng kịch này, khuôn mặt tái mét vẫn phải cố nặn ra một nụ cười.

“…Nhìn kìa! Người kia đẹp trai quá!”

“Vãi, không ngờ cuối đời mình lại được thấy trai đẹp thật sự trong một dự án, trời thương, tôi còn tưởng công ty Thế Lạc chỉ toàn trai xấu.”

Câu nói này vừa thốt ra, những người đàn ông gần đó đều nhạy cảm liếc nhìn.

“…Màu tóc đặc biệt quá, nhuộm à?”

Bạch Vị Nhiên nghe là biết các đồng nghiệp bên mỹ thuật sau lưng đang nói về Ngô Kê.

Ngô Kê thật sự rất nổi bật, vẻ đẹp trai của cậu đúng là hạc giữa bầy gà.

Ngô Kê cũng phát hiện ra Bạch Vị Nhiên trong đám đông, còn tinh nghịch nháy mắt với anh.

“Á! Anh ấy đang nháy mắt về phía chúng ta kìa!”

“Không thể nào? Trai đẹp phóng khoáng vậy sao? Gặp ai cũng liếc mắt đưa tình à?”

Bạch Vị Nhiên: …………Đối tượng cậu ta nháy mắt là tôi đây.

Ngô Kê thật đáng thương, đẹp trai quá nên thanh danh bị tổn hại.

Đừng tưởng đẹp trai là không có phiền não, Ngô Kê là kiểu người mà từ hồi cấp ba đã có phú bà nhắn tin riêng qua Weibo, bảo cậu sau này không cần cố gắng nữa.

Ngô Kê không thèm trả lời.

Còn có công ty người mẫu nhắn tin cho cậu, Ngô Kê ham tiền nên đã đi, kết quả lúc thử vai thì bị nhiếp ảnh gia (nam) đủ kiểu ám chỉ và có ý đồ thân mật, cậu nóng tính, cầm máy ảnh DSLR của người ta đập vỡ đầu rồi chạy về, đồng thời xóa sạch nội dung Weibo của mình, không bao giờ chơi mấy mạng xã hội đó nữa.

Ngô Kê là người đẹp trai nhất trong đám bạn của họ, và cũng là người sống giống như chưa từng kết nối với thời đại công nghệ nhất.

Nhưng Bạch Vị Nhiên cũng hiểu được ý tứ trong ánh mắt của Ngô Kê.

【Thế nào rồi? Mọi chuyện vẫn thuận lợi chứ?】

Là đang hỏi về vấn đề của Tần Nịnh mà hôm đó anh đã hỏi ý kiến Ngô Kê.

【Cũng… coi như giải quyết xong rồi nhỉ?】

Ít nhất thì Tần Nịnh tạm thời sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không làm chuyện quá trớn, mặc dù anh có cảm giác kỳ quái như thể mình vừa bán mình đi, nhưng nhìn chung, hiện tại đã hoàn thành một thế giới không ai bị tổn thương.

Ngô Kê liền cười, rồi dời mắt đi.

Tổng giám đốc và CEO đích thân phát biểu giới thiệu đội ngũ mới, còn trân trọng bắt tay từng người một.

Bạch Vị Nhiên theo mọi người vỗ tay, rồi anh đột nhiên nghĩ đến một điều.

Tại sao Ngô Kê có thể nói về thiếu nữ yandere một cách rõ ràng thấu đáo như vậy?

Cậu ta rõ ràng chưa từng có bạn gái, cũng không có chị em gái thân thiết.

Chẳng lẽ là trong đời thực đã từng bị một yandere nào đó điên cuồng theo đuổi.

Rất có khả năng, dù sao thì cậu ta cũng đẹp trai.

Đẹp trai cũng là một cái tội.

Người anh em đáng thương, lần sau đi uống rượu phải mời cậu ta thêm vài ly mới được.

Anh vừa vỗ tay, vừa thấy ánh mắt Ngô Kê lướt qua đám đông, và ngay lập tức nhìn thấy Tần Nịnh đang đứng bên cạnh Bạch Vị Nhiên, với vẻ mặt hoàn toàn không hứng thú với mình.

Viên hồng ngọc trên khuyên tai của cậu lóe lên hai lần.

“…Ồ, là cô ấy sao?”

“Cái thằng ngốc bị đồn ầm lên là gặp phải thiếu nữ hồn xuyên ngay trong nhiệm vụ đầu tiên chính là Bạch thiếu nhà ta à?”

Ngô Kê: Tôi cười chết mất

Quá trình phát biểu dài dòng lê thê, Bạch Vị Nhiên bèn lôi điện thoại ra nghịch, tiện thể liếc xem camera giám sát, coi Chân Tĩnh có ngoan ngoãn gõ chữ không. Ai ngờ không xem thì thôi, vừa xem đã giật nảy mình.

Chân Tĩnh vậy mà lại tự mình đến nhà xuất bản, gã biên tập viên râu mép kia đang đón cô với nụ cười gian xảo, trông mặt đã thấy không có ý tốt.

Bạch Vị Nhiên: ??? Vãi chưởng, cái App sida này hỏng rồi à? Sao không báo động cho mình!?

××

Vì có anh em bảo tối phải về trường, nên tác giả-kun chiều nay không nghỉ ngơi mà cắm mặt gõ chữ! Đăng chương sớm cho mọi người đây.

Mong là mọi người đều đọc được trước khi về trường nhé ヽ(´▽`;)/♪